Tổng Tài Lão Bà, Ta Lạnh!
Chương 45
Dưới tinh thần chấp nhất của Tô Túc, thành công làm cho tức phụ nhà mình nằm mọc nấm ba tháng liền. Đương nhiên, Tả tổng tài làm sao có thể dễ dàng buông tha Tô Túc. Đủ loại yêu cầu tra tấn vô lý, tự nàng đều cảm thấy được mình đã cố tình gây sự đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi. "Em hôm nay phải về nước, hiện tại ngay lập tức đi đặt vé máy bay cho em." Tô Túc nhìn nữ nhân trước mặt đối với mình hung ba ba, khóe miệng chợt kéo. Đây là tức phụ cao lãnh của mình sao? Quả thực chính là cọp mẹ. Phát hiện Tô Túc không chút nhúc nhích, Tả Lăng tức giận dựng thẳng lông mày. Cao giọng nói "Gia Gia, anh có nghe em nói chuyện không?" Ta nếu như nói không có nghe, tức phụ hẳn là sẽ tức chết đi!!! "Ngoan, đừng nóng giận à! Chúng ta ngày mai trở về nhà!" Tô Túc ăn nói khép nép, ôn tồn hống dỗ tức phụ tức giận. Không nói còn được, vừa nói xong Tả Lăng liền giận run cả người. "Tháng trước anh cũng từng nói như vậy. Anh tưởng em sẽ còn tin anh sao? Hiện tại lập tức đặt vé máy bay, em muốn nhìn anh đặt." Nhìn lửa giận của tức phụ bốc cao ba trượng , Tô Túc cũng rất bất đắc dĩ, nói láo nhiều, giờ thì tức phụ hoàn toàn không tin mình nữa. "Được rồi, anh lập tức đặt vé máy bay, nhưng mà anh đã nói với ba rồi, chuyện công ty em không thể nhúng tay nữa. Cứ để ba gừng càng già càng cay, phát huy sức lực đi. Em ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thân thể. Đồng ý không, em đồng ý anh mới đặt vé, nếu như em không đồng ý, khì khì khì..." Để phối hợp lời nói, Tô Túc còn chuyên môn làm biểu tình cười gian, Tả Lăng nhìn mà câm nín. "Được, em có thể ở nhà dưỡng thân thể. Nhưng mà cũng không cho phép anh làm giống như mấy tháng vừa rồi, luôn luôn nhốt em ở trong bệnh viện." Lui mà cầu thứ yếu, buồn cười lại hết cách, đáp ứng yêu cầu của Tô Túc . Vậy mới đúng chứ, sớm biết lão bà nghe lời như vậy , hắn đã không cần đem nàng giam ba tháng bên này, hắn cũng nhớ con gái chứ bộ!! Cầm điện thoại di động quẹt một chút, đưa tay lên cho tức phụ nhà mình xem máy bay sáng ngày mai. Tả Lăng hiện tại mới yên tâm, bắt đầu phấn đấu cho không gian tự do của mình."Anh nhìn xem, mấy ngày rồi em không ra khỏi cửa, em có thể ra vườn hoa bệnh viện dạo một vòng không??" Từ lần tức phụ nhà mình bị một nam nhân ngoại quốc tóc vàng bắt chuyện, Tô Túc cảm thấy mình uống phải một thùng giấm Sơn Tây thật lớn. Không tình nguyện mang tức phụ đi vườn hoa hóng gió cho lắm. Trầm tư một lúc, dù sao ngày mai sẽ phải bay trở về. Không bằng hôm nay xuất viện trước, mang tức phụ đi ra ngoài chơi một hồi. Mặt nịnh nọt, đem khí chất nguyên bản hư hại đến mảnh vụn cũng không còn dư lại "Tức phụ à! Anh cũng biết gần đây luôn để em ở bệnh viện, em không vui. Aiz, không bằng chúng ta hiện tại xuất viện, anh mang em đi mấy chỗ chơi vui, nghe nói rất nổi danh." Trong lòng Tả Lăng cũng có chút động tâm, nhưng mà nàng không tin Tô Túc sẽ tốt bụng mang nàng đi ra ngoài chơi như vậy ? ? Chắc không phải là dụ nàng đến một cái bệnh viện khác chứ? Chuyện này Tô Túc tuyệt đối có thể làm được! Tả Lăng nghi ngờ nhìn Tô Túc, cuối cùng kiên trì nói: "Thôi khỏi, em ở trong vườn hoa đi tới đi lui là được! !" Tô Túc mặt đầy mờ mịt, "Tức phụ, em không phải muốn ra ngoài đi dạo một chút sao? Những địa điểm kia thật sự rất nổi danh a!" Thấy Tô Túc tích cực như vậy , Tả Lăng càng cảm thấy có mờ ám, lần nữa dùng ngữ khí càng thêm kiên định cự tuyệt. Tô Túc cảm giác mình có chút hết cách, vẫn đành bất đắc dĩ đem xe lăn đẩy tới trước mặt Tả Lăng . Lặng lẽ chăm chú nhìn xe lăn, gân xanh trên trán Tả Lăng đột ngột nhảy. Ánh mắt như đuốc: "Anh không định ngày mai dùng xe lăn đẩy em lên máy bay chứ." "Có gì không thể!" Mặt đầy dấu hỏi! Bệnh nhân không phải nên ngồi xe lăn sao? Hắn thật đúng là dám nghĩ, Tả Lăng lần nữa không áp chế được lửa giận: "Anh cảm thấy em đã tàn phế sao? Hả? Còn xe lăn? Bác sĩ bảo em tĩnh dưỡng, không phải là bảo em ngủ đông." Đối với lửa giận bốc ba trượng của tức phụ, Tô Túc không nhường chút nào. Sờ đầu Tả Lăng một cái: "Ngoan à, ngồi xe lăn rất tốt! Anh không phải là vì lo lắng em sao!" Tả Lăng giận dữ đứng lên dùng sức đẩy Tô Túc một cái, Tô Túc ngã xuống giường, nàng leo lên trên người Tô Túc . Lôi kéo y phục ra sức lắc, trong miệng không ngừng lải nhải "Cho anh chọc tức em này, cho anh chọc tức em này. Em không muốn ngồi xe lăn! Nghe rõ không, em không muốn ngồi xe lăn..." Nào còn có phong độ khí thế của mỹ nữ tổng tài nữa. Tô Túc bình tĩnh nằm trên giường, mặc cho tức phụ đem bản thân lắc tới lắc lui. Hắn nhất quyết không hé miệng. ========[Thông báo] Tác giả đã tuyên bố DROP vì bí ý tưởng, editor cũng rất tiếc nhưng đành chịu vậy. Cảm ơn các độc giả đã yêu mến bộ truyện này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương