Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 14



Nữ chính ở chơi đến gần tối mới về, cũng may trong thời gian này cô đã kịp khai thác xong thông tin về ngày sinh của bạn Văn Hóa. Cấp tốc đổi lại mật khẩu điện thoại về thành ngày sinh của Đăng Khoa, Hạ Lam sực nhận ra rằng, mẹ kiếp, não mình cũng tàn chẳng kém gì nguyên chủ!

Động tới tình yêu IQ liền giảm, số khổ quá đi!

Bữa tối chỉ khoảng 30p nữa sẽ được dọn lên, theo đúng gia quy thì mọi người sẽ phải có mặt trước 10p. Hạ Lam nhìn lên đồng hồ treo tường, lại tự "thưởng thức" hương thơm tự nhiên trên người. Chậc, toàn mùi mồ hôi, cô nên đi tắm xong xuống ăn cơm là vừa!

Vươn vai đứng dậy khỏi máy tính, ngày hôm nay mấy thông tin về các công ti chủ chốt trong quốc gia này Hạ Lam đã xem xong xuôi hết rồi.

Rồng ba đầu là cái tên mà các cường quốc kinh tế còn lại gọi quốc gia này. Bởi vì sao ấy à? Y như cái tên, ba tập đoàn kinh tế chủ chốt chèo kéo vận mệnh kinh tế của đất nước, giống hệt như một con rồng có ba đầu vậy.

Tập đoàn đầu tiên không cần nghi ngờ chính là của nhà họ Trịnh. Một tay bao thầu toàn bộ bất động sản, đầu tư nhà đất trong nước và cả khu vực. Tung lưới gọn ghẽ đến mức không con cá nào có thể lọt được.

Tập đoàn thứ hai là SM, một tập đoàn lâu đời chuyên về đào tạo nhân lực trong ngành giải trí. Toàn thể ảnh hậu, ảnh đế, ca thần.. đều có xuất thân từ đây hết.

Tập đoàn thứ ba mang tên ML mới nổi lên cách đây một năm, chuyên thu mua cổ phần cổ phiếu của các bệnh viện, nhà thuốc có vốn đầu tư nửa nhà nước. Nghe nói mới đầu khởi nghiệp tổng giám đốc của tập đoàn chỉ là tay ngang có vốn mấy triệu đồng. Nhưng không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn đã ngoi lên thành tập đoàn hàng đầu.

Hai tập đoàn phía sau có một cái thú vị chung, đó chính là danh tính của chủ tịch đều bị ẩn giấu. Hạ Lam cười khinh thường, làm ra vẻ bí ẩn như vậy hòng tăng giá trị cổ phiếu trên sàn giao dịch chứ gì? Chị đây lạ thừa!

Hạ Lam không ưa dính vào chuyện của làng giải trí nên SM cô sẽ không để tâm nhiều. Thế nên nếu tính cổ phiếu có lẽ mua chính của tập đoàn Trịnh gia sẽ là tốt nhất. Nhưng xét đi xét lại, mấy ngày nữa tin tức đám gà con như cô và Văn Minh chuẩn bị được nắm quyền điều hành, hẳn nhiên sẽ khiến danh tiếng công ti bị ảnh hưởng. Chậc, đành chuyển sang mấy tập đoàn nhỏ khác vậy, xem xem cái nào ổn hơn nào?..

Nhìn nhìn thẻ bạch kim trong túi áo, Hạ Lam nhíu mày quyết định truy cập vào web xem nốt số dư tài khoản. Thứ hai, ngay khi sàn giao dịch vừa mở cửa cô sẽ dùng toàn bộ số tiền còn lại đầu tư vào đó! Chỉ cần qua một thời gian sẽ kiếm được một khoản, khi ấy sẽ không cần chơi trò xổ số may rủi này nữa, té ra nước ngoài mở công ti kinh doanh vui hơn nhiều!

Màn hình rất nhanh hiện ra giao diện ngân hàng, Hạ Lam gõ vào điểm truy cập, nhanh chóng đánh mã số thẻ và mật khẩu của mình vào. Hồi hộp chờ đợi con số thiên văn trong số dư hiện ra, ai ngờ đón đầu cô lại chỉ có năm số không mà thôi!

Ơ hơ!

Năm số không!

Mấy trăm ngàn!

Ngần này chỉ đủ duy trì thẻ chứ lấy đâu ra có cho mình tiêu pha?

Quái quỷ!

Nữ chính đã tiêu sạch số tiền này hay nguyên chủ dùng hết rồi mới đưa thẻ cho cô bạn quý để thể hiện tình cảm giả tạo?

Hạ Lam ôm ngực uất ức ngã ra sau ghế, trong lòng dâng lên nỗi lòng tiếc nuối khó tả. Tiền, ở đâu cũng cần đến tiền! Làm việc càng lớn càng cần có tiền! Cô nên đi đâu để kiếm một khoản lớn bây giờ? Ngay-bây-giờ?

Tiếng động nhè nhẹ vang lên phía sau làm đứt dòng suy nghĩ của Hạ Lam, cô giật mình quay ngoắt lại, chỉ thấy Văn Minh lúng túng đứng đó gãi đầu. Nhếch môi một cái, Hạ Lam tỏ ra mình rất rảnh mà cười: "Cục cưng, xem lí thuyết nhiều chẳng có lợi đâu, muốn theo chị học thực hành không?"

"Thực hành là cái gì?" Văn Minh tròn mắt nhìn qua, trên tay vẫn còn ôm xiết mấy cuốn sách chuyên khoa dày cộm "Chị muốn dạy Minh sao?"

"Nếu không thích học chị thì chị thuê người về dạy cho cưng, thế nào?" Hạ Lam nhắm mắt, làm ra vẻ tui không thấy sự nghi hoặc trong mắt cậu! "Còn nếu vẫn không ưng, chị có thể đưa cưng đi trường học cũng được!"

"..." Văn Minh im lặng thật lâu không nói, đến tận khi Hạ Lam mất kiên nhẫn mà mở mắt mới thôi. Cậu ta híp mắt cười, vẻ ngây ngô lập tức xuất hiện "Minh không muốn đi học, Minh thích ở nhà!"

"Ừ! Đừng có hối hận đấy!" Xí, không tin chị mà lại tin nữ chính sái cổ, Hồng Ngọc kêu đi học phát tót đi ngay cơ mà! "Xuống ăn tối mau lên!"

Hạ Lam không hiểu lí do vì sao mình giận dỗi, cô nhất quyết xoay người đi xuống phía dưới, chẳng hay rằng đôi mắt đen thẫm của người phía sau vẫn dán chặt vào mình.

Khác? Nhưng rốt cuộc là khác ở đâu?

*

Bữa tối mỹ vị quây quần ấm cúng vô.. có khỉ ý! Bữa tối ở đây lạnh không khác gì hầm băng luôn!

Người này liếc người nọ, người nọ soi người kia, cầm dao nĩa ăn cơm mà như chuẩn bị ra chiến trường! Làm ơn đi! Trời đánh còn tránh bữa ăn, các vị đừng phá khẩu vị người khác như vậy được không?

Sau khi giải quyết nhanh chóng mọi sự, tất cả vẫn chưa đứng lên mà còn ngồi trao đổi thêm vài vấn đề. Hạ Lam nhân cơ hội này cũng đề cập tới chuyện đưa bạn mình đến làm bảo mẫu cho nam chính. Kiểu nào họ cũng thành đôi, giờ cô cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền làm bà mối hòng mua lấy chút cảm kích của nhân vật chính mà thôi. Dù gì thì thủ tục li hôn cũng không phải ngày một ngày hai là xong. Ít ra lúc này cô còn chưa biết nên mở lời với ai và như thế nào nữa. Chậc, gia chủ là ông nội, có lẽ Hạ Lam nên tìm cách tiếp cận và nói rõ ràng mọi sự với ông ấy.

Hơn nữa Hồng Ngọc là đối tượng trong lòng Văn Hóa, có cô nàng ở đây, Văn Hóa sẽ bị phân tâm, không đến gần Văn Minh gây phiền nhiễu nữa. Dù có phiền, ít nhất cũng không dám đánh người giống như lúc sáng nay..

Mà.. Việc Văn Hóa tẩn Văn Minh có liên quan qué gì đến cô đâu cơ chứ? Cô mắc công giúp cậu ta suy nghĩ làm gì? Chẳng lẽ Hạ Lam sắt đá này lại xúc động chỉ vì được người khác giặt hộ một bộ quần áo?

"Hồng Ngọc làm bảo mẫu cho Văn Minh?" Văn Hóa là kẻ đầu tiên phản đối! Đúng vậy, nữ thần chỉ nên phục vụ một mình hắn, những kẻ khác làm sao xứng đáng? "Không thể được!"

"Sao không được hả em?" Hạ Lam tao nhã mỉm cười, chậm rãi giải thích "Thứ hai này chị phải đi công ti, để anh ấy ở nhà một mình chị không yên tâm!" Bàn tay nhỏ khe khẽ đưa tới nắm lấy tay Văn Minh. Cậu ta tiếp tục cứng người nhưng cũng không phản kháng, mặc kệ cô muốn dê thế nào thì dê "Hồng Ngọc là người quen, cô ấy rất có trách nhiệm và kiến thức, vừa làm bảo mẫu vừa làm gia sư cũng tốt.."

"Cháu biết lo cho chồng là được rồi!" Ông nội Trịnh có xúc động suýt rớt nước mắt, liên tục gật đầu. Ớ, mình có làm cái quái gì đâu? Phản ứng thái quá kiểu kia là thế nào? "Hồng Ngọc là cô gái sáng nay? Cũng được lắm!"

"Chị Ngọc rất tốt đó ông!" Dung Dung vốn đanh đá hất mặt lên trời cũng gật gù khen ngợi "Xinh đẹp nữa!"

"Ừm, con bé làm việc ở đây cũng không tệ!" Đào Nương giống như ăn nhầm thuốc cũng không hề phản đối "Bố Trịnh, ông thấy sao?"

"Không được!" Văn Hóa vẫn quyết tâm giữ vững lập trường "Sao có thể để Ngọc làm công việc đó?"

"Vì sao không thể?" Hạ Lam cười tươi, đôi mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng "Văn Hóa, cô ấy đã đồng ý rồi! Chị cũng thà để Văn Minh ở cùng người quen còn hơn thuê một vị không rõ lai lịch về nhà! Ai biết họ có ý xấu gì hay không chứ?"

"..."

"Hơn nữa Hồng Ngọc làm thuê ở ngoài cũng rất vất vả, còn bị người ta quấy rối.." Hạ Lam nhanh chóng tiếp luôn, còn không quên đưa tay lên dụi mắt như thể sắp khóc "Ông nội, cháu sống sung sướng dường này mà bạn thân nhất lại lưu lạc khổ sở.. Cháu.. Cháu thật sự.."

"Hạ Lam, ông hiểu!" Ông nội Trịnh đồng tình nhìn cô một cái, sau đó nghiêm khắc răn đe "Văn Hóa, nhà có tôn ti! Nào có em trai nào lại dám vặn lại chị dâu như thế?"

"Dạ.." Văn Hóa dường như suy nghĩ câu nói của Hạ Lam, cũng không lên tiếng phản đối nữa "Nhưng nếu chị Ngọc tới đây thì chúng ta nên sắp xếp cho chị ấy ở đâu?"

"Khu người làm thiếu gì chỗ?" Bố Trịnh liếc qua con trai một cái, thâm ý đong đầy "Người làm thuê còn muốn vào nhà chính?"

"Bố! Chị Ngọc không phải người ngoài!" Dung Dung cục cưng như ăn phải bả của nữ chính, nhất nhất bênh vực "Để chị ấy ở chung với con đi!"

"Ở chung với em làm sao được?" Văn Hóa không vui lắc đầu "Hạ Lam, chị có suy tính gì không?"

"Hmm.." Suy tính khỉ gì? Nhà chính có cả 1000 phòng chả lẽ không lôi ra được một phòng cho khách à? Chẳng lẽ cậu em này muốn tính kế chơi khăm gì cô?

Tốt nhất cứ bình tĩnh im lặng, dù sao kiến trúc của nơi này cô cũng chưa nắm rõ ràng.

"Nếu không.." Đào Nương nhếch môi nhìn qua con trai một cái ".. căn phòng cuối tầng ba sửa lại để Hồng Ngọc ở là được!"

"Đó chẳng phải là chỗ của.." Dung Dung nhướn mày, đề tài sinh hoạt của Văn Minh có vẻ đặc biệt nhạy cảm thì phải "Ừm.."

"Chẳng lẽ không được?" Ông nội Trịnh nhíu mày nhìn cô còn đang lưỡng lự "Nơi đó gần phòng hai vợ chồng cháu còn gì? Để con bé ở đó quá hợp, cần gì có thể gọi nó sang ngay!"

"Vâng!" Hạ Lam cúi mặt đồng thuận. Ông nội, rốt cuộc thì ông đáng thương hay đáng trách đây trời? Chuyện trong nhà mình thế nào cũng không rõ nữa. Đến tận lúc này ông vẫn chưa biết Hạ Lam và Văn Minh sống ở đâu và sống theo kiểu nào ư?

Thế chứ, bảo sao đám người này tùy tiện xử tệ với đại thiếugiacũng chẳng lo bị trù dập. Gia chủ có mắt như mù, đâu có ai đứng về phía cậu ta?

"Ông dạy phải lắm ạ!"

Lời này vừa ra miệng, lập tức ai nấy trên bàn ăn đều sóng gió không thôi. Thế nhưng có suy nghĩ cái gì cũng không ngu ngốc nói ra lập tức, vậy nên cuối cùng, mọi chuyện đều kết thúc trong ngõ cụt!

Đám người này muốn dồn ép vợchồngcô, lót đường tạo sự trong sạch để Văn Hóa tán Hồng Ngọc chứ gì?

Hừ, cứ tự nhiên!

Dù sao mấy ngày nữa chị đây cũng out khỏi chỗ này rồi, để các người đắc ý chút cũng chả sao!

*

Trở về phòng tắm một cái, Hạ Lam quấn nguyên khăn tắm ngang người sau đó đi ra ngoài. Phòng này tạm thời vẫn của mình cô, sợ gì mà không xõa? Vui vẻ nhìn hai chiếc chìa khóa mới xí được hôm nay, Hạ Lam đắc ý nở nụ cười.

Nếu như ngay ngày mai nữ chính chuyển đến đây, vào chiếm cứ phòng của Văn Minh. Cô sẽ ởchungvới nam chính bằng cách này: cho cậu ta chìa khóa thư phòng! Văn Minh chả phải yêu nhất đọc sách sao hả? Phòng sách nhà vệ sinh nhà tắm đủ cả, chỉ thiếu duy nhất một chiếc giường. Hạ Lam sẽ tìm cách tuồn vào trong đó một chiếc giường lớn, cho cậu ta đọc xong muốn lăn lộn ngủ nghỉ thế nào cũng được tuốt!

Ờ, tự dưng mình dễ tính với một người lạ như vậy là sao? Mặc dù đúng là nên chân chó nịnh nọt, nhưng cũng thiếu gì cách lấy lòng người ta đâu cơ chứ? Hết lòng như vậy.. chả lẽ do thương hại?

Haha, nam chính mà biết mình được người ta thương hại chắc thấy vui lắm đây nè.

Ném mấy suy nghĩ không đâu đó ra sau đầu, Hạ Lam đi tới đống quần áo lớn ở giữa nhà hạ quyết tâm lọc đồ! Mặc dù đồ đúng là của thân thể này ngày xưa, nhưng tâm lí Hạ Lam vẫn có cảm giác bài xích, giống như mình đi mặc đồ của người khác vậy đó! Thanh lý! Thanh lý hết! Sau đó sắm lại toàn bộ đồ mới, tiện tay mua trả Văn Minh mấy cái áo luôn!

Với lấy điện thoại xem trang cá nhân faceb**c của mình. Ồ ôi, đúng là hót gơn nha! Vài ngàn bạn, vài chục ngàn người theo dõi! Quá tiện lợi rồi! Hạ Lam đắc ý lướt một lượt những dòng status của nguyên chủ, cảm giác đắc ý vừa xong lập tức bay biến! Rõ ràng người ta kết bạn với theo dõi chỉ để xem phốt! Nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam này sống quá trẻ trâu!

Thôi kệ, cứ có nhiều người quan tâm là được, sau này tẩy trắng sau cũng không vấn đề! Hạ Lam chụp một tấm ảnh mặt mộc nhanh chóng thay đổi ảnh đại diện, chỉ vài giây sau đã có hàng trăm ngàn lượt thích và chia sẻ. Ấy, cảm giác thành tựu không nhỏ, mặc dù bình luận phía dưới đều là chửi bới linh tinh..

Cô lại tiếp tục chụp một loạt váy vóc các kiểu của mình nên, nói cái gì mà mới mặc một lần, bán hàng hiệu giá rẻ.. Chỉ trong vòng nửa buổi tối đã thanh lí xong toàn bộ hàng hóa, ngày mai đi giao hàng là xong!

Haha, cô không biết đường chỗ này, nhưng tài xế nhà họ Trịnh thì rành lắm đó nhé. Ngày mai đem ô tô đi giao hàng, oách như cây xà lách luôn!

Trong khi Hạ Lam còn đang sung sướng gấp hàng ghi đơn, cánh cửa vốn đóng im ỉm nãy giờ đột nhiên có động. Cô nghi hoặc nhìn qua, quả nhiên là có tiếng người thì thầm: "Hạ Lam, em chưa ngủ đúng không? Mở cửa cho anh!"

*Mở hông nà??
Chương trước Chương tiếp
Loading...