Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia

Chương 12



“Cái kia…… Trên người tôi cũng không mang tiền, nếu không cô vẫn là mượn……” Quay đầu nhìn Tổng Tài đại nhân, có điểm lo lắng nói. Cậu hối hận, hôm nay cậu không nên ra khỏi nhà, ah ah ah ah……

“Vậy hả?” Bạch Mộng Tuyết thấy Diệp An Thần xấu hổ, bất đắc dĩ nói, “Xem ra hai chúng ta cái đều là người đãng trí.” Nói xong còn đáng yêu thè lưỡi, sau đó lại đem ánh mắt lại lần nữa hướng tới trên người Đông Phương Tuyệt.

Vừa rồi hướng Diệp An Thần vay tiền là bất đắc dĩ cử chỉ, nhưng là hiện tại…… Tuy rằng không biết Diệp An Thần vì cái gì lại giúp nàng, gần đây nàng cảm thấy Diệp An Thần kỳ lạ, trước kia rõ ràng hẳn là thích nàng, tuy rằng không giống như những người khác vây quanh nàng, nhưng ánh mắt luôn cố ý vô tình dừng lại trên người nàng thì không sai được, nhưng là gần đây……

Nàng rõ ràng cảm giác được Diệp An Thần đối nàng tránh mặt, nguyên bản nghĩ hắn không có giá trị lợi dụng, nhưng sau lại gặp Đông Phương Tuyệt……

Mà hiện tại…… Có thể ngồi bên cạnh Đông Phương Tuyệt, nhất định không phải là quan hệ bình thường.

“ Anh xem, tôi cùng Thần là cùng một cái lớp, hiện tại anh hẳn là yên tâm đi, tôi sẽ không quỵt tiền của anh.” Thấy Đông Phương Tuyệt không trả lời, Bạch Mộng Tuyết liền ủy khuất nhìn Diệp An Thần.

“Khụ khụ……” Bị nữ chính nhìn, Diệp An Thần có cảm giác sợ vãi linh hồn, không biết làm sao khụ hai tiếng, nữ chính a, cậu cùng Tổng Tài đại nhân cũng không phải rất quen a, vì cái gì lại muốn nhìn cậu, còn dùng loại ánh mắt thỉnh cầu mà nhìn cậu?

Nữ chính a! Ngươi thật sự hiểu lầm, thật sự a, nhưng là đối mặt với ánh mắt nhiệt liệt của nữ chính, Diệp An Thần cũng ngượng ngùng không mở miệng, vì thế chỉ có thể căng da đầu nhìn về phía tổng tài, “Tổng tài…… Nếu không anh cho cô ấy mượn được không?”

Ô ô…… Tổng Tài đại nhân a, không cần dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cậu được không? Cậu thật sự chống đỡ không nổi a.

Tuy rằng không cảm thấy chính mình nói sẽ có tác dụng, nhưng làm Diệp An Thần không nghĩ tới chính là, sau câu nói của mình không bao lâu, liền bị tổng tài nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, Tổng Tài đại nhân thật sự móc tiền, lấy ra mấy tờ tiền ném tới tay tới nữ chính.

“Cám ơn.” Nữ chính nhìn thoáng qua Diệp An Thần, sau đó dùng ánh mắt cảm nhìn Đông Phương Tuyệt, “Cái kia có thể cho tôi cách liên lạc không? Tôi cần biết trả lại tiền cho anh như thế nào.”

Trong tay cầm tiền, nữ chính dùng nụ cười nhu hòa nói.

Nhưng, không biết Đông Phương Tuyệt không có quan tâm nữ chính cười cười như thế nào. Nhìn nữ chính, liếc mắt về phía sau, lại một lần nữa nói ra hai chữ: “Còn hắn.”

Bạch Mộng Tuyết gắt gao mà nắm tiền trong tay, có cảm giác muốn đem tiền bóp nát, nhưng trên mặt vẫn như cũ lộ ra một nụ tươi cười: “Ân, đã biết, nhưng là…… Anh nói như thế nào cũng là ân nhân của tôi, chờ thời điểm tôi trả lại anh cùng anh ăn cơm thế nào?”

Vẫn luôn lạnh mặt, Đông Phương Tuyệt dừng ánh mắt lên người Bạch Mộng Tuyết: "Cút……”

“Ngươi…… A……” Nghe thấy chữ lạnh băng kia, Bạch Mộng Tuyết nguyên bản còn muốn nói, nhưng là cửa sổ bị kéo lên làm nàng không thể không buông tay.

Chớp chớp mắt, nhìn một màn trước mắt, cậu hiện tại là đang nằm mơ sao? Vừa rồi Tổng Tài đại nhân nói gì đó? Tổng tài, ngươi không phải thích nữ chính sao? Nhưng là cái gì từ đầu đến giờ, đối với nữ chính nói chuyện đều không có vượt qua hai chữ?

“Về sau không cần giúp nữ nhân kia, biết không?” Ở trong xe sau khi đi một đoạn Đông Phương Tuyệt mới nói, nhớ tới chuyện vừa rồi, Đông Phương Tuyệt vẫn sinh khí.

“Nào có.” Đối mặt Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần cảm thấy chính mình thực oan a.

Anh nói xem, nữ chính khi đó nhìn cậu như vậy, cậu có thể không nói một câu nào sao? Là người ta đều sẽ nói hộ một câu có được không, mà cậu cũng chỉ nói một câu thôi mà, Tổng Tài đại nhân, ngươi không phải luôn mặt lạnh mà rải tiền sao? Vì cái gì lại khó cho kẻ hèn mượn năm trăm?

Ô ô…… Tổng Tài đại nhân ánh mắt hảo lạnh, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Tuyệt liếc mắt một cái sau lại nhanh chóng lại mắt, không khỏi ở trong miệng nỉ non: “ Tôi nói rõ ràng chỉ có một câu.”

“Chỉ nói một câu?”

Đông Phương Tuyệt lạnh lùng hỏi, không khỏi làm Diệp An Thần nghĩ, chẳng lẽ cậu vừa rồi thật sự vô tình giúp nữ chính sao? Không có a, cậu từ đầu tới đuôi đều thật sự chỉ nói một câu a? Có điểm khó hiểu nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, hắn thật sự không có làm gì khác a?

“Ngươi còn có thể ngốc hơn thế hả?” Đông Phương Tuyệt gõ một cái lên trán Diệp An Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ân?” Vì cái gì lại nói hắn ngốc? Diệp An Thần càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ tổng tài vừa nói không phải chuyện kia sao? Lại một lần đem chuyện vừa rồi suy nghĩ một chút, mới tức khắc hiếu ra.

“Em thật sự không mang tiền.” Nói xong còn mở tay vào trong túi tiền, mở tay đặt trước mặt Đông Phương Tuyệt.

“Ân, bất quá về sau cách xa nàng một chút.” Nhìn tay Diệp An Thần trống trơn, buồn bực ở trong lòng Đông Phương Tuyệt biến mất, nhưng vẫn nhịn được nói một câu.

“Ân?” Nghe được Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần nhất thời không rõ, nhưng là thực mau liền rõ ràng Đông Phương Tuyệt ý nói đến nàng là chỉ ai. Liền dùng sức gật đầu, đó là, từ lúc đi vào thế giới này, cậu vẫn luôn trốn tránh nữ chính được không, biết nữ chính là của anh, cho nên Tổng Tài đại nhân anh cứ yên tâm, cậu sẽ không đoạt, liền tính đoạt cũng đoạt không đến tay được không?

Ở trên trán Diệp An Thần gõ một cái, đem Diệp An Thần suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào hoàn hồn: “Lại nghĩ linh tinh cái gì? Nữ nhân kia không đơn giản.”

Nhìn Diệp An Thần không để bụng, Đông Phương Tuyệt tiếp tục nói: “Nữ nhân như vậy, tự cho là mặt mình quá dày liền khắp nơi thả thính, không cần đầu óc, đừng cùng nữ nhân như vậy có quan hệ, bằng không đến lúc xảy ra hậu quả người chịu là cậu.”

Diệp An Thần nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, tiếp tục chớp chớp mắt, cậu…… Lỗ tai xuất hiện ảo giác sao?

“Tổng tài anh không phải rất thích nàng sao?” Cậu nhớ rõ là ở trong tiểu thuyết, Tổng Tài đại nhân đã bắt đầu chú ý đến nữ chính a, nhưng là hiện tại…… Tổng Tài đại nhân, ngươi thật sự không phải đang nơi xấu nữ chính sao? Mấy lời kia thật sự là ghét bỏ, thật sự là không phải giả vờ sao? Quan trọng là, anh như bây giờ đánh giá nữ chính thật sự tốt sao? Kia chính là lão bà tương lai của anh a.

“Tuyệt……” Đông Phương Tuyệt cường điệu nói.

“Di? Cái gì? Chính là……” Đang nói chuyện đến nữ chính a?

“Không có chính là.”

“Di ân……” Cúi đầu, mặt liền rối rắm, tình tiết không đúng a, tiết tấu thật sự không đúng a, thiệt tình không nói được không……QAQ

“Như thế nào? Không nghĩ muốn gọi như vậy?” Trong lời nói có điểm cười, nhưng Diệp An Thần nghe như thế nào lại cảm thấy hiện tại nếu mình cự tuyệt Đông Phương Tuyệt, nhất định sẽ có rất nhiều điều đáng sợ phát sinh.

“Tuyệt……” Thật cẩn thận gọi một tiếng, sau đó trên đầu liền cảm nhận được một đặt ở trên mặt sờ sờ. Di di đầu, liền cảm giác được bàn tay trên đầu mình cũng di di theo.

“Ngoan……” Đông Phương tuyệt miệng gợi lên ý cười, tiếp tục vuốt tóc.

Mà nghe Đông Phương tuyệt nói, Diệp An Thần không khỏi đen mặt, cảm thấy hiện tại Tổng Tài đại nhân đối đãi chính mình giống như là đối đãi chó con, chẳng lẽ đây cũng là cậu ảo giác sao?

“Đúng rồi, con mắt nào của cậu nhìn ra tôi thích nữ nhân kia?” Tay đặt trên đầu Diệp An Thần dừng lại, Đông Phương Tuyệt vẻ mặt nghi hoặc, thích? Sao có thể? Đông Phương Tuyệt cười cười nghĩ đến vẻ mặt đương nhiên Diệp An Thần, nguyên bản tay liền đặt trên trán Diệp An Thần, “Không sinh bệnh a, như thế nào mắt không tốt như vậy.”

Cúi đầu nhìn Diệp An Thần chớp chớp mắt, ngốc ngốc nhìn Đông Phương Tuyệt, trên trán còn lưu lại độ ấm của tay Đông Phương Tuyệt, chẳng lẽ là cậu giải thích sai sao? Cúi đầu dùng tay sờ sờ cái trán, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Đông Phương Tuyệt: “Anh thật sự không thích nàng?”

“ Cậu như thế nào liền sẽ cảm thấy tôi thích nữ nhân như vậy?” Đông Phương Tuyệt ven đường dừng xe lại, lại ở trên trán Diệp An Thần búng một cái, mới cười nói.

“ Cô ấy xinh.” Diệp An Thần bẻ ngón tay nói.

“ Không giống.” Đông Phương Tuyệt lắc đầu.

" Cô ấy tốt bụng.” Diệp An Thần tiếp tục nói.

“Không nhìn ra,” Đông Phương Tuyệt nhún nhún vai.

" Cô ấy thực thuần khiết.” Diệp An Thần lại một lần nữa nói ra đặc điểm của nữ chính trong tiểu thuyết.

“Ngươi cảm thấy mữ nhân thuần khiết nào sẽ cố ý làm bộ tai nạn xe sau đó tới làm quen tôi sao?” Đông Phương Tuyệt dùng tay chống cằm, buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp An Thần.

“Anh không nhìn ra cá tính thông minh lại kiên cường lạc quan của cô ấy sao?” Không tin mà nói, nắm tay lại, có điểm bi phẫn nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt.

“Thông minh tôi không thấy, nói gì đến việc kiên cường hoà thuận vui vẻ, tôi hiện tại chỉ nhìn thấy sự không thú vị cùng tự luyến.” Đông Phương Tuyệt nhún nhún vai, “ Cậu xác định người cậu vừa nói chính là ữ nhân kia?”

“( ⊙o⊙)…” Cái này có điểm nào không đúng a, mắt chữ o mồm chữ a, nhưng lại không biết nói cái gì, nói, Tổng Tài đại nhân, nguyên lai nữ chính ở lòng anh là cái dạng này sao? Quay về sau nhìn, hiện tại đã rời đi khu phố kia, lại nhìn không thấy nữ chính, nhưng là…… Vì cái gì cảm giác trái tim có mười nghìn tiếng rít gào vậy?
Chương trước Chương tiếp
Loading...