Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 70: Nhã Nhã Giỏi It, Anh Biết Không?



Nhìn sắc mặt khó coi của người đàn ông đứng bên cạnh, Trịnh Ân cũng cảm thấy bất an. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, giống như bản thân sẽ gián tiếp gây nên một cuộc sóng gió đầy máu tanh không hề báo trước vậy.

Anh chợt rùng mình vì cái suy nghĩ kinh khủng của bản thân. Cậu ta sẽ không làm ra điều gì tồi tệ đi?

Sau khi tĩnh tâm lại, Trịnh Ân lên tiếng: "Tôi không thể nói rõ ràng mọi chuyện với cậu. Những gì có thể nói tôi đều đã nói. Còn lại, nếu cậu muốn biết, chỉ có thể đi hỏi con bé."

Nhìn qua Tề Phong, thấy sắc mặt cậu ta có vẻ hòa hoãn hơn, anh nói tiếp: "Tề Phong, con bé đã phải chịu tổn thương không nhẹ, nên có lẽ đã tạo thành bóng ma tâm lý. Sâu trong tiềm thức nó chẳng còn tin tưởng vào tình yêu nữa rồi, vậy nên không ai trong gia đình hối thúc hay ép uổng nó trong chuyện hôn nhân, tất cả đều tôn trọng nguyện vọng của nó. Tôi cũng hy vọng cậu tôn trọng quyết định của nó."

"Nhưng mà tôi..."

Tề Phong muốn lên tiếng biện bạch cho chính mình nhưng bị Trịnh Ân cắt ngang: "Cậu khoan hẵng nói suy nghĩ của mình. Giờ tôi muốn hỏi cậu một việc, nhưng nếu cậu không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi tới cùng."

Hắn gật đầu: "Anh muốn biết chuyện gì?"

Trịnh Ân do dự, ngập ngừng lên tiếng: "Về... Hôm con bé ở nhà cậu một đêm, con bé có nói gì với cậu không, hai người xảy ra chuyện gì, có thể cho tôi biết hay không?"

Nhớ lại ngày hôm đó, mi tâm hắn chợt nhíu chặt lâm vào trầm mặc.

Thấy hắn im lặng, Trịnh Ân lại lên tiếng hỏi: "Không thể cho tôi biết sao?"

Tề Phong lắc đầu: "Không phải vậy, tôi chỉ là đang suy nghĩ xem nên nói với anh như thế nào. Trước tiên tôi muốn anh giải đáp cho tôi một số nghi hoặc."

"Được, cậu muốn biết điều gì?"

"Nhã Nhã giỏi IT, anh biết không?"

Trịnh Ân hai mắt trợn tròn. Mặc dù anh không sống cùng Tần Nhã Linh nhưng thường xuyên liên lạc, hàng năm cũng gặp cô ít nhất một lần. Cô em họ này của anh IQ vô cùng cao, hầu như chẳng có thứ gì trên đời không biết đến. Riêng về khoản IT thì anh khẳng định cô biết nhưng giỏi hay không thì anh không chắc lắm.

Anh ta nhìn Tề Phong, trả lời theo một chiều hướng khác: "Từ khi còn đi học, Nhã Nhã đã kiêm việc thiết kế trang phục cho công ty của mẹ tôi và bây giờ vẫn như thế nhưng đó không phải là công việc chính của con bé, chỉ là nghề tay trái mà thôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, con bé làm việc cho công ty của bạn trai nó, giữ chức nhân viên phòng kinh doanh. Chỉ sau một năm con bé đã lên chức trưởng phòng, mang về không ít hợp đồng béo bở cho công ty. Nếu vẫn giữ vững phong độ như vậy, vị trí giám đốc rất nhanh sẽ về tay. Đáng tiếc sau khi sự việc kia xảy ra, con bé cũng nghỉ việc luôn, cho nên mới sang Mỹ lộ mặt với nhân viên L'Amour bản thân là Giám đốc thiết kế Lily."

Trịnh Ân dừng lại, nhìn Tề Phong cười đầy đắc ý, nói tiếp: "Ngoài hai việc đó, con bé còn kiêm cả vị trí thiết kế và cố vấn kế toán cho công ty trang trí nội thất của anh trai nó. Trước khi sang Mỹ, con bé đã giúp công ty anh trai nó mở rộng quy mô, hiện tại đã trở thành một trong những công ty đi đầu trong thiết kế nội ngoại thất theo xu hướng mới. Còn về IT..."

Nói đến đây, Trịnh Ân chợt dừng lại, khẽ lắc đầu rồi mới nói tiếp: "Tôi khẳng định con bé biết IT nhưng ở trình độ nào thì tôi không chắc bởi vì tôi chưa từng nhìn qua con bé lập trình thứ gì. Tôi chỉ biết những phần mềm sử dụng ở công ty L'Amour hiện tại đều do con bé thiết kế ra."

Nghe anh ta nói vậy, Tề Phong không khỏi cảm thán trong lòng. Người phụ nữ của hắn thật sự không tầm thường chút nào. Những thứ khác hắn không dám khẳng định nhưng riêng về khoản hacker, một trong những phạm trù thuộc lĩnh vực của hắn mà hắn cũng phải cam bái hạ phong. Lại nói đến cả Trịnh Ân cũng không biết về khoản này của cô mà cô đã ở cấp bậc thượng thừa thì thử hỏi những khoản mà được mọi người khẳng định, cô còn đạt được trình độ thế nào nữa?

Hắn đã từng được thưởng thức tay nghề bếp núc của cô, thực sự so với bếp trưởng của The Wind Restaurant chỉ hơn chứ không kém, cô có sở trường riêng của mình. Về lĩnh vực thiết kế trang phục, hắn cũng đã được mặc quần áo do cô thiết kế, cũng nhìn qua những sản phẩm của cô, quả thực không thể chê được chỗ nào. Chỉ cần hai khoản này thôi đã không có ai có thể cùng cô so sánh rồi.

Lại thêm thiết kế nội ngoại thất, hacker vượt mặt cả người đứng đầu bảng xếp hạng thế giới là hắn. Hắn tự hỏi liệu còn có thứ gì cô không biết không giỏi hay không?

Một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy có người đàn ông nào không khao khát? Vậy mà gã bạn trai cũ của cô lại không biết trân trọng, sống trong phúc mà không biết phúc, lại có thể phản bội cô? Gã đúng là ngu xuẩn không ai bằng.

Thấy Tề Phong trầm mặc không nói gì, Trịnh Ân lên tiếng hỏi: "Cậu hỏi tôi Nhã Nhã biết IT để làm gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn anh, cười như không cười nói: "Mới đây máy chủ SLC bị tấn công anh biết chứ? Tấn công tường lửa, vượt mặt cả JK, đến cả tôi cũng chưa chắc có thể cản được nếu đối phương cố tình muốn đánh sập."

Trịnh Ân gật đầu: "Cả công ty đều biết mà."

"Hacker đó chính là Nhã Nhã."

Hai mắt Trịnh Ân trợn tròn hoảng sợ: "Không thể nào! Con bé làm sao có thể!"

Tề Phong khẳng định: "Tôi và JK cùng hợp sức mới tra ra được ID cùng vị trí của cô ấy. Nhưng nếu cô ấy không muốn để tôi biết, có lẽ tôi cũng chưa chắc tra ra được. May mắn là cô ấy dùng máy tính của tôi, ID của tôi nên tôi mới biết chính là cô ấy."

"Sau đó thế nào? Vì sao con bé lại làm như vậy?" Trịnh Ân nghi hoặc hỏi.

"Cô ấy muốn gặp tôi. À không, muốn gặp Tổng tài SLC."

Trịnh Ân chợt giãy nảy: "Tôi và cả mẹ tôi đều không nói cho con bé biết cậu là Tổng tài SLC."

Hắn bình thản gật đầu: "Tôi biết. Chẳng phải chính anh yêu cầu tôi không cho cô ấy biết sao? Và tất nhiên đến bây giờ cô ấy cũng không hề biết."

"Rốt cuộc con bé muốn gặp Tổng tài SLC để làm gì?" Trịnh Ân tiếp tục hỏi.

"Cô ấy muốn vị trí Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc."

"Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc?"

Trịnh Ân cao giọng lặp lại. Anh dường như đang nghĩ đến điều gì đó nhưng lại không dám khẳng định.

"Vậy ý cậu thế nào? Cậu sẽ không đồng ý chứ?"

Hắn nhún vai: "Tôi đồng ý rồi, nhưng có điều kiện."

"Điều kiện gì?" Anh ta nhíu mày.

Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng khuyết mờ nhạt bị mây mờ che khuất chỉ thấp thoáng vài ngôi sao nhỏ nhấp nháy, cất giọng trầm khàn không giấu nổi sự bi thương.

"Khi gặp cô ấy tôi đã ngụy trang không để cô ấy nhận ra tôi. Khi cô ấy nói muốn vị trí đó, tôi cũng hỏi lý do nhưng cô ấy nhất quyết không nói. Tôi thậm chí dùng điều kiện bất khả thi mà tôi nghĩ cô ấy sẽ không chấp nhận để buộc cô ấy bỏ cuộc nhưng cô ấy thà chấp nhận điều kiện đó cũng không muốn từ bỏ."

Hắn dừng lại quay sang nhìn người đứng cạnh nở nụ cười bi thương: "Anh đang muốn hỏi là điều kiện gì đúng không?"

Trịnh Ân không nói gì chỉ gật đầu.

Nụ cười bi thương của hắn chuyển thành tự giễu: "Hợp đồng hôn nhân. Cô ấy thà cùng một người đàn ông xa lạ ký kết hợp đồng hôn nhân mà không chấp nhận tôi. Anh nói xem tôi có thất bại không?"

"Con bé ký rồi?"

Hắn không có ý giấu giếm, gật đầu: "Cô ấy thậm chí còn không đọc bất kỳ một điều khoản nào trong hợp đồng, chỉ muốn có được vị trí đó và không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng trong một năm. Ký xong rồi, cô ấy thậm chí còn không thèm xem tên của người cùng cô ấy lập hợp đồng hôn nhân."

Hắn đột nhiên cười thành tiếng, mà tiếng cười này vô cùng thê lương khiến cho Trịnh Ân cũng khỏi xót xa cho hắn.

"Tôi yêu cô ấy như vậy, tôi không tin cô ấy lại sắt đá đến nỗi không nhận ra. Trớ trêu thay sau khi cùng người đàn ông xa lạ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, cô ấy lại tìm đến tôi nói yêu tôi, sau đó còn cùng tôi ân ái. Hôm sau tôi phải đi qua Anh, còn chưa kịp gỡ bỏ hiểu lầm nhưng đã hẹn chờ tôi trở về sẽ đối mặt. Vậy mà ngày tôi trở về thì cô ấy lại bỏ đi, để lại cho tôi một bức thư nói rằng cô ấy chỉ đang lợi dụng tôi, những gì xảy ra đêm ấy chỉ là sai lầm, còn muốn tôi quên cô ấy đi. Anh nói xem rốt cuộc cô ấy xem tôi là gì, trong tim cô ấy tôi chỉ là một người qua đường thôi sao?"

Hai tay Tề Phong nắm chặt thành quyền, có thể thấp thoáng nhìn thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay. Hắn nhắm chặt mắt ngẩng mặt lên trời nuốt sự nghẹn ngào vào bên trong, cố không để bản thân khóc nấc mà rơi lệ.

Để nói ra được những lời kia hắn đã phải kiềm chế cảm xúc nhiều như thế nào. Từng câu từng chữ nói ra cứ như từng vết dao cứa vào tim hắn rỉ máu, đau đến tê tâm liệt phế.
Chương trước Chương tiếp
Loading...