Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 10: Đại tiểu thư nhà họ Lộ (3)
“Tình không, ở đây đợi cha, cha đi rồi về”Đi qua đoạn phòng tráng lệ, Lộ Viên Kiều đột nhiên nói.Lộ Tình Không hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu, “ lão Lộ, cha cẩn thận nhé, có chuyện thì hét lên”Lộ Viên Kiều xoa xoa đầu con gái, “cha biết là con có rất nhiều câu hỏi, sau khi trở về cha sẽ giải đáp hết những thắc mắc của con, ngoan chút nha, đừng chạy linh tinh”Lộ Tình Không lại ra sức gật đầu, “cha mau đi rồi trở về”Phí Mạn không biết là người hầu đem đến cái gì, mọi người đều tỏ ra cung kính với Lộ Viên Kiều, bưng nước dâng trà mang điểm tâm đến, không một chút chậm trễ.Nửa tiếng trôi qua, Lộ Tình Không ngồi không nổi, không quan tâm hình tượng liền nằm hình chữ đại trên ghế sofa ngủ mất.Không biết là ngủ bao lâu rồi, Lộ Tình Không bị đánh thức bởi giọng nữ mềm mại.“Lộ Tình Không? Sao cô lại ngủ ở đây?”Người hầu thấy thế, liền vội vàng giải thích, “cô hai, đây là đại tiểu thư, con gái của đại thiếu gia, hôm nay mới ghé thăm”“đại tiểu thư?! Bà nói cô ta?”Lộ Phồn Tinh mắt chữ A mồm chữ O, quả thực không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, chuyện bố bắt người hầu gọi cô là cô hai, cô luôn luôn có định kiến, chẳng lẽ thực sự có chị cả?!”Cứ coi như là có chị cả đi, sao cứ nhất thiết phải là Lộ Tình Không sao?Cái giọng nói này, Lộ Tình Không suốt đời khó quên.Trong cuộc đời cô chắc chỉ có 2 loại người cô mới để tâm, loại thứ nhất, là người cô yêu thương, ví dụ như lão Lộ; còn loại còn lại chính là những người cô cực kì ghét, họ giống như những con ruồi vậy, có làm thế nào cũng không đập chết được, khiến cô rất lười, cái loại người này tuy ít, nhưng Lộ Phồn Tinh ngay trước mắt đây thì chắc chắn là một trong số đó.Ngay cả việc cùng chung họ với người con gái như thế này, cô cũng cảm thấy xui tám đời, cô luôn mong bất cứ ai cũng đừng có dây dưa đến người con gái này.Sau 1 hồi nghĩ ngợi, Lộ Tình Không quyết định không thèm nhìn cô taLiếc mắt một cái, rồi không thèm để ý hình tượng mà ngáp một cái, vươn vai ưỡn eo, tay tiện với luôn đĩa hoa quả trên bàn, chọn quả to nhất đỏ nhất, chà chà lên quần áo, sau đó “ngoằm” cắn một miếng lớn...Động tác liền một mạch, rất đẹp!Làm Lộ Phồn Tinh tức đến mắc răng nghiến kèn kẹt, lại vẫn phải giữ khóe miệng tươi cười.Cái con người này thật là hơi kiêu ngạo rồi đó, đây là địa bàn cùa cô ta sao, cô ta nghĩ đây là trốn của cô ta thật sao?“Lộ Tình Không, tôi đang nói mới cô đó, cô như vậy là cái thái độ gì hả?”Giọng hỏi chất vấn nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, thấy rõ được rằng Lộ Tình Không không được giáo dục tử tế.Lộ Tình Không nhướng mày, liếc nhìn cô ta một cái, sao mà chịu đựng giỏi thế? Thì ra là ở nhà cũng phải giả bộ như này à?“ngoằm” lại cắm một miếng thật to, tiếp tục không quan tâm.“cô...quản gia, ông mau đưa cô ta ra ngoài cho tôi!”Quản gia Phí Mạn một mặt thong dong đi đến, lịch sự đáp, “cô hai, vị này là đại tiểu thư, ở lại nơi đây là quyền của cô ấy.”Mặt của Lộ Tinh Phồn biến sắc, lúc quay người đối diện với Phí Mạn, vẫn ra vẻ dáng dấp của một người con gái thục nữ.“Phí Mạn, ông hồ đồ rồi sao? Cái nhà này từ trước giờ chỉ có một mình tôi là tiểu thư, lấy đâu ra đại tiểu thư vậy?”Trực giác của người con gái luôn rất chuẩn, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Tình Không, Lộ Phồn Tinh đã cảm thấy cô ra chắc chắn là kẻ địch của cô, quả nhiên không sai.“chuyện này...e rằng cô hai nên đi hỏi lão gia thì mới rõ sự”Phí Mạn vô cùng nhấn mạnh 2 chữ cô haiLộ Phồn Tinh cười cười gật đầu, biểu thị biết rồi.Cái ông quản gia này theo cha mười mấy năm nay, ngay cả cha cũng phải kiêng nể vài phần,nên cô không dám quá lỗ mãng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương