Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể

Chương 1



1- GẶP

“Cô bị hội chứng sợ kim tiêm. Đây là một bệnh lý thần kinh, chỉ cần thấy kim tiêm là cô sẽ mất kiểm soát…”

“Ngắn gọn là tôi không thể trở thành bác sĩ?”

“Đây là bệnh tâm lý nặng, dù luyện tập cô cũng không thể có hành vi thản nhiên khi thấy kim tiêm…”

“Nghĩa là tôi không thể trở thành bác sĩ?”

“Cô có thể thành bác sĩ tâm lý. Chỉ không thể vào ngoại khoa hay các ngành đòi hỏi sử dụng kim tiêm.”

Tháng 7, 2001

Buổi chiều. Chuyến tàu lửa Hokkaido – Tokyo. Bên cửa sổ.

Qua gần hai tháng, mà Jade vẫn dằn đi dằn lại mãi cuộc đối thoại với vị bác sĩ tâm lý mỗi ngày vài lần hoặc vài chục lần. Cô đã toàn tâm từ bỏ ước mơ thưở bé – trở thành bác sĩ giải phẫu, đã chấp nhận tìm một tương lai khác, đã khẳng định không muốn cả đời dính lấy phòng nghiên cứu sinh vật nên nộp đơn xin nghỉ học, đã rời Chicago, đã đem tất cả tiền tiết kiệm sang Nhật giải khuây… Nhiều cái “đã”, nhưng cô chẳng thôi nhai đi nhai lại quá khứ, cố tình đốn ngã cái tâm trạng vốn bập bênh.

Có trí nhớ siêu phàm, Jade chưa từng quên bất cứ gì nạp vào đầu. Nhiều mặt lợi, nhưng không ít hại: chuyện muốn quên, người ta bảo càng nhớ nhiều sẽ càng nhanh quên – với cô sai bét. Cô càng nhớ thì sẽ càng muốn nhớ, nhất là những gì gợi cảm xúc không tốt thì cô cứ thích dày xéo hoài trong tâm trí, tự đày đọa bản thân. Một bản tính trời sinh quái gở!

“Cô muốn ăn không?”

“Cô muốn ăn không?”

Bị gọi bất ngờ, Jade quay sang, nhìn thẳng gương mặt lạnh như tượng của chàng Nhật Bản phía đối diện. Gương mặt lạnh rất lạ, như thể từ thưở lọt lòng chưa từng có bất cứ xúc cảm nào hằn lên. Lạnh, nhưng không gây sợ. Cô cảm nhận sự chân thành và vô hại từ anh, dù vậy cũng cảm giác rằng tốt-nhất-nên-để-anh-ta-yên. Một sắc mặt có lợi cho chủ nhân, nếu muốn anh ta sẽ chủ động tiếp cận, còn không chẳng ai dám quấy rầy.

Chàng trai đẩy mắt vào hộp sushi trên chiếc bàn con giữa hai người. Jade nhìn, bụng cồn cào trước những miếng sushi bé xinh, vừa trang nhã vừa dễ thương. Cô mỉm cười nhìn anh, chớp mắt một cái, rồi nhanh nhảu nhón một miếng vào miệng.

“Tôi tên Shiho Yamaguchi. Sushi này tôi làm.” – Chàng trai hơi nhếch môi cười, nhìn cô ăn ngon lành sang miếng thứ hai.

“Anh là đầu bếp à?” – Jade giương mắt thán phục. Ngoại hình anh quá khác đầu bếp, giống một nhạc công hơn – “Gọi tôi là Jade, người Việt Nam.”

“Không. Cha tôi mở quán ăn Nhật. Ông dạy tôi vài chiêu.” – Shiho không ăn, cứ nhìn thẳng vào mắt Jade trò chuyện.

“Giọng tiếng Anh của anh rất chuẩn, khác người Nhật ở đây.” – Nhiều năm sau, Jade vẫn thấy lạ vì cái cách cô đối đáp với Shiho trên chuyến tàu lửa Hokkaido – Tokyo khi ấy. Từ ngữ cứ hồn nhiên bật ra, nghĩ sao nói vậy, không câu nệ chuyện phải tạo ấn tượng độc đáo, thông minh với người lần đầu gặp, chẳng giống cô của thường nhật.

“Tôi sinh ra và lớn lên tại Leiden, một thành phố con con ở Hà Lan. Quán ăn Nhật nhà tôi cũng ở đó. Cô là du học sinh ở Nhật à?”

“Ồ, thảo nào… Tôi mới bỏ học ở Mỹ, sang đây chơi, xuống Hokkaido thăm họ hàng rồi bây giờ lên Tokyo để mai về Hà Nội, nhà tôi.” – Jade bắt đầu thấy lạ, chẳng hiểu sao tâm trạng lại dễ chịu đến thế, vô tư bộc bạch sạch tiểu sử với người mới gặp.

“Vì sao cô bỏ học?”

“Tôi muốn thành bác sĩ, nhưng bị chứng sợ kim tiêm nên không thể theo, lại chẳng muốn bám đời vào ống nghiệm, máy đo trong phòng thí nghiệm nên thôi. Tôi về nhà một thời gian, rồi sẽ tìm một ước mơ khác để theo đuổi. Đường còn dài, đâu thiếu ngã rẽ!” – Jade cười tươi rồi quay mắt nhìn ra quang cảnh trôi phần phật bên ngoài cửa sổ. Lòng dạ cô không cười.

“Tôi muốn thành bác sĩ, nhưng bị chứng sợ kim tiêm nên không thể theo, lại chẳng muốn bám đời vào ống nghiệm, máy đo trong phòng thí nghiệm nên thôi. Tôi về nhà một thời gian, rồi sẽ tìm một ước mơ khác để theo đuổi. Đường còn dài, đâu thiếu ngã rẽ!” – Jade cười tươi rồi quay mắt nhìn ra quang cảnh trôi phần phật bên ngoài cửa sổ. Lòng dạ cô không cười.

“Đằng sau mỗi nụ cười đều có một câu chuyện.” – Shiho khoanh tay lên bàn, hơi chúi mặt về phía Jade – “Chắc chắn cô đang có nhiều ngổn ngang. E sợ không biết cuộc đời sẽ đi đâu về đâu?”

Jade bất động một lúc, rồi bẽn lẽn gật đầu. Cô như con mực đã bị phơi trước nắng, chẳng cần giấu diếm chi nữa. – “Tôi là một tia nắng. Tôi phải luôn cười. Có ai muốn quẩn quanh những kẻ ủ dột?”

“Con gái mạnh mẽ là dễ đoán nhất. Khi có chuyện, họ cười, cười rất tươi và rất nhiều để che giấu và tự tìm cách giải quyết. Những cô gái bình thường, khi có chuyện sẽ bung hết ra, nhưng lắm khi là thổi phồng hoặc giả vờ để gây chú ý.” – Shiho nhếch mép ngạo nghễ.

“Anh thật hiểu con gái, playboy!!” – Jade nháy mắt khinh khỉnh.

“Con gái yêu bằng tai và chết đứ đừ những anh chàng chịu lắng nghe họ. Thế này nhé… Gái điếm bán thân, còn nếu một thằng đàn ông làm điếm thì có nghĩa đêm ấy hắn sẽ ngồi nghe nữ khách hàng ta thán về muôn chuyện trên đời.” – Giọng Shiho không cảm xúc.

“Anh về Nhật thăm nhà à?” – Jade chuyển chủ đề, bỗng thấy ngượng với những từ ngữ “người lớn” mình vừa nghe.

“Yes. Cha và tôi ở Hà Lan. Mẹ lấy chồng mới đã sang Hàn Quốc sống. Mùa hè nào tôi cũng về Nhật thăm họ hàng, nếu tiện thì ghé qua đấy thăm mẹ. Nhân chuyến này tôi cũng muốn trốn cô bạn gái đang lằng nhằng chẳng chịu chia tay.” – Shiho thở dài, diễn bộ dạng đáng thương.

“Anh thật may mắn, từ nhỏ đã là công dân thế giới. Tôi có cảm giác, anh rất hợp với những thay đổi và cái cách anh nói thì thật tài tình! Anh học ngành gì vậy?” – Jade chống cằm lắng nghe, tự dưng cô muốn chuyến tàu chạy xa xa thêm chút nữa để câu chuyện đang bắt đầu thú vị này không sớm chấm dứt.

“Cô bé, cô hẳn là con mọt sách?! Cuộc sống cô có chút vui vẻ nào không ngoài chuyện đuổi theo những ước mơ? Tuổi trẻ, không ham vui, không hò hẹn, không sai lầm thì lãng phí. Đừng quên, con người học từ sai lầm mà lớn lên.” – Shiho nheo mắt, khẽ lắc đầu trêu chọc Jade – “À, tôi học ngành Kinh tế đáng chán nhưng cha tôi thích. Thế đấy!”

“Nếu con người thật sự học được từ sai lầm, thì 99% dân số thế giới đã thành thiên tài!” – Jade trả treo – “Tôi là mọt sách chính cống. Bây giờ có thể chán, nhưng vài mươi năm nữa khi tôi thành đạt và nhàn hạ, tôi có thể cười vào mũi đám bạn đang vất tuổi xuân vào trò yêu đương vô ích. Lúc đó, hẳn họ còn đang loay hoay làm thế nào để có thêm tiền trang trải hàng tháng.”

“Nếu con người thật sự học được từ sai lầm, thì 99% dân số thế giới đã thành thiên tài!” – Jade trả treo – “Tôi là mọt sách chính cống. Bây giờ có thể chán, nhưng vài mươi năm nữa khi tôi thành đạt và nhàn hạ, tôi có thể cười vào mũi đám bạn đang vất tuổi xuân vào trò yêu đương vô ích. Lúc đó, hẳn họ còn đang loay hoay làm thế nào để có thêm tiền trang trải hàng tháng.”

Shiho ngả người tựa vào lưng ghế, giơ hai tay ngửa về phía cô, tỏ ý đầu hàng lý lẽ vừa rồi. Hai người yên ắng một lúc thì anh tiếp tục – “Tôi cược cô chưa từng yêu?”

“Chưa từng có bạn trai, nhưng đã từng yêu. Yêu… Cảm giác thật tuyệt nhưng đáng sợ. Yêu sẽ làm hỏng sự nghiệp của một cô gái trẻ. Tôi thuộc mẫu con gái cứ hễ yêu là sẽ làm hư việc, vì tôi có một trí nhớ phi phàm. Tôi sẽ suốt ngày nhớ anh ta thôi!” – Jade cúi mặt cười ngượng, thú nhận.

“Những cô gái trốn chạy tình yêu đến khi yêu thật sự sẽ nhấn người yêu chết đuối trong biển tình dồi dào. Con gái như thế… hơi bị hãi!” – Shiho nhún vai, tỏ vẻ sành đời.

“Yêu… Một lúc nào đó chắc chắn tôi sẽ yêu, khi tất cả các mặt khác của cuộc sống đã ổn định.” – Jade cười lãng đãng, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt kéo dài như đang vươn đến những hình ảnh ở tương lai.

“Cô bé ạ, yêu là thứ duy nhất trong đời cô không thể lên kế hoạch. Tôi ột lời khuyên nhé…” – Shiho chưa hết câu thì tàu thông báo đã vào ga. Anh nhảy phắt sang ý khác – “Từ giờ đến lúc ra sân bay, cô bận việc gì không? Chúng ta có thể tiếp tục nói trong quán cà phê nào đó.”

Jade ngẫm nghĩ ba giây, khẽ lắc đầu rồi khẽ gật đầu. Cô nhoẻn cười xinh như nắng trước cái cau mày khó hiểu của Shiho.

Chương tiếp
Loading...