Trái Tim Của Quỷ

Chương 12



HOWL XẾP GỌN NHỮNG CUỐN SÁCH LÊN GIÁ một cách cẩn thận, nhưng chỉ những cuốn quan trọng. Chúng ít đến ngạc nhiên. Những cuốn còn lại, James cho người mang đến xếp vào thư viện.

Trời tạnh ráo, sáng sủa. Howl có một buổi sáng rảnh rỗi, mà cậu thì không chịu được việc ngồi không. Cậu đi xuống dưới, chợt trông thấy Abigail trên hành lang. Chỉ là thoáng qua. Con bé vừa ra khỏi phòng nó. Đôi khi cậu tự hỏi nó làm gì hàng ngày. Con bé hầu như không ra ngoài mấy, nhưng trông như thể nó vừa lẻn đi đâu về vậy.

Trước khi Howl kịp nói hay làm gì, nó vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Cả tòa lâu đài rộng lớn và ngoài người làm, người hầu ra chỉ có cậu và con bé. Cậu cảm thấy điều đó thật đáng tiếc theo một cách nào đấy. Có hàng chục căn phòng, nhưng hầu như đều bị bỏ trống. Vào những đêm cô đơn nhất, gió rú lên từng hồi và tiếng mưa gào thảm thiết có thể làm người ta run rẩy vì sợ.

Những thứ cổ xưa thường chứa nhiều bí mật.

Và ít ai đủ can đảm để tìm ra.

Gió đang điên cuồng rít thổi, lùa nhau từ bãi cỏ lên không trung. Bầu trời vốn xám xịt, nhưng hôm nay lại ánh lên những sắc bạc từ những tầng mây. Cảm giác như bầu không gian được kéo rộng ra gấp đôi, thoáng hơn, rộng hơn, nhưng cũng trống vắng hơn.

Howl sải bước trên những cuộn cỏ đang thổi dạt sang thành từng lớp sóng trong cơn gió. Gió luồn qua mái tóc cậu, khiến từng sợi một ánh lên sắc vàng kim đẹp lạ lùng.

Chuồng ngựa nằm gần cánh cửa sau của khu bếp, dưới những mái hiên. Mái đã được lợp lại để sàn bên trong không còn bị ướt nhẹp vì các vết dột. Họ dọn dẹp sạch sẽ mọi ngóc ngách của cái chuồng, đóng lại cột kèo và máng cỏ. Cái mùi ngai ngái, hôi nồng nặc của lũ ngựa, của cỏ úng, của gỗ ngâm mưa lâu ngày phai dần đi. Cậu băn khoăn không biết cha mình có để ý đến việc ông ta sở hữu một đàn ngựa cần được chăm sóc sạch sẽ không.

Lũ ngựa đều đang ở trong chuồng. Thời tiết âm u có thể mưa bất cứ khi nào nên chỉ có thể trữ cỏ khô thay vì thả chúng ra và để chúng ngâm nước. Người xà ích ở đấy, vỗ về lũ ngựa và nói cho Howl về từng con khi cậu đến. Những con khỏe mạnh nhất, nhanh nhẹn nhất và thông minh nhất. Nhưng buồn cười một nỗi là Howl cảm thấy ông ta chẳng biết gì mấy về chúng cả.

Cậu chọn một con ngựa có lông nâu và bờm xanh đen. Nó to lớn, hơi bốc mùi khi lại gần nhưng về cơ bản trông khỏe mạnh và nhanh nhạy. Lũ ngựa hầu như chỉ để sử dụng cùng những cỗ xe – cho mọi người vào hoặc ra khỏi lâu đài. Ít ai cưỡi chúng để đi lang thang như cậu.

Thật ra, Howl định đi săn.

Có những buổi đi săn thường niên được tổ chức ở Vampiton vào mỗi cuối tuần, người ta có thể tham gia hoặc không. Howl không đi sót buổi nào, trừ khi thời tiết xấu. Khi ở trên lưng ngựa, phi nước đại giữa những thân cây dày đặc của cánh rừng, cậu cảm thấy khoan khoái và tự do.

Con vật đầu tiên cậu giết được – săn được, là một con hươu con. Khi đó, cậu mười hai tuổi. Con hươi đi lạc khỏi mẹ, có vẻ thế. Howl bắt gặp nó đang mải mê gặm những chùm lá non từ một bụi cây. Cậu và Ernest, một thằng bé Cambion nhà Beleth, có mái tóc đỏ lôm chôm và mặt đầy tàn nhang. Có một thời cả hai là bạn, sau đó thì Howl không buồn nhớ đến nữa. Cậu và thằng bé hay đi săn cùng nhau, và cả hai đang tranh cãi về việc nên bắn con hươu con luôn, hay đợi mẹ nó đến và giết cả nó.

Dĩ nhiên, không ai biết con hươu lạc mẹ cả. Cả hai đứa trẻ đều nghĩ con hươu mẹ ở quanh đấy.

“Nó sẽ không đến đâu.” Howl hằn học nói với Ernest. Mắt nó xanh như lá, to và sáng rực.

“Chờ đợi là nước đi khôn ngoan.” Nó cãi lại cậu.

“Cậu đọc cái thứ chết tiệt đó ở đâu ra thế?”

“Tớ không biết.” Ernest giãy nảy lên. “Bỏ cung xuống đi, và nói khẽ thôi. Nó mà chạy mất thì tiêu.”

“Chết tiệt, Ernest. Vậy để tớ bắn nó đi trước khi nó chạy mất.”

Rõ ràng, cả hai đã đánh động con hươu con. Nó ngẩng lên khỏi bụi cây, ngó nhìn quanh đầy cảnh giác.

“Suỵt!” Ernest thì thào.

Mặc cho thằng bé nhất quyết đòi chờ con hươu mẹ đến, Howl vẫn giương cung lên. Qua tán cây, cậu thấy đôi tai nhỏ xíu của nó dựng lên.

Đột nhiên, nó co chân chạy đi.

Hai thằng bé nhảy vọt ra khỏi bụi cây đuổi theo.

“Ngựa của chúng ta!” Ernest vừa thở hổn hển vừa nói.

“Chúng ta sẽ quay lại luôn thôi! Giờ thì im đi!”

Howl biết mình không thể đuổi kịp con hươu. Cậu trèo lên một gờ đá cao và giương cung. Mũi tên bật ra khỏi dây, lao vun vút xuyên qua những chiếc lá rồi đâm phập vào chân con vật. Nó loạng choạng lê thêm được vài bước thì ngã gục.

“Trúng rồi!” Cậu kêu lên, rồi cả hai thằng bé háo hức chạy đến cạnh con vật.

“Tuyệt!” Ernest nói. “Nhưng nó chết chưa? Hình như nó còn thở.”

Con hươu con nằm trên lá và sỏi đất, một chân co quắp lại, thở hổn hển. Howl nhổ mũi tên ra khỏi chân nó. Máu chảy lênh láng khắp đùi con vật, và dây vào cả tay cậu. Cơ thể con hươu còn ấm, nên dòng máu cũng thế. Nó nằm bệt và giương đôi mắt to nhìn hai thằng bé.

Một cách nào đấy, Howl biết con hươu đã chịu thua. Nó biết nó sẽ chết. Bản năng của nó mách bảo nó điều đó.

“Đưa tớ con dao.” Howl hối.

Ernest lúng túng lôi con dao bạc từ thắt lưng ra.

Howl cầm lấy con dao. Mũi dao phản chiếu ánh sáng từ khu rừng, sáng loáng.

Cậu có chùn tay không?

Một chút thương cảm?

Một chút sợ hãi?

Howl đâm mũi dao vào con vật. Nạn nhân đầu tiên của cậu.

Dòng máu đầu tiên của cậu.

Nó tắt thở.

Đến lần thứ hai, mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn.

Và bây giờ, chúng cũng chỉ là con vật. Đó là quy luật. Một số sinh vật phải chết để số khác tồn tại. Howl đã học được điều đó khi cậu giết con vật kia. Đôi khi một số sinh vật đó không phải là con vật. Đôi khi là một giống loài khác.

Đôi khi, là một người khác.

Và cậu là loại người chấp nhận mọi quy luật.

Howl cưỡi ngựa vào rừng. Cánh rừng ẩm ướt và tối. Vỏ cây mục nát là nơi lý tưởng cho những đám rêu xanh tươi tốt mọc lên. Những chiếc lá thưa thớt khua vào nhau trong gió, tạo nên thứ âm thanh kỳ lạ. Âm thanh của khu rừng. Âm thanh của tự nhiên.

Cậu bỏ con ngựa lại ở bìa rừng. Với lớp lá cây khô lào xào dưới chân, mỗi bước đi của nó có thể đánh động con thú. Cậu mang cây cung vào rừng một mình.

Nói không quá đi, đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào khu rừng của lâu đài Quỷ.

Thời gian gần đây cậu không đi săn. Cậu hy vọng mình tóm được một con thỏ, hoặc tốt hơn thế, một con hươu. Lũ chim cũng không tệ, có lẽ là một con chim đất. Nếu đi từ bìa rừng khoảng nửa ngày bằng ngựa, sẽ chỉ tìm thấy những con vật như thế. Chúng ẩn nấp, sinh sôi, kiếm ăn trong rừng. Nhưng khi đi vào sâu hơn là đến địa phận của một vùng khác. Hẳn phải có ranh giới đánh dấu địa phận của nhà Lucifer, nhưng chẳng ai biết ở đâu cả. Ở chốn rừng thiêng nước độc đó, không ai biết và không ai muốn biết có cái gì sinh sống ở đấy.

Howl dựng vài cái bẫy thú ở quanh bìa rừng, sau đó tiến vào sâu hơn. Howl vừa đi vừa quan sát, cố gắng bước thật nhẹ để không tạo tiếng động nào. Rồi đột nhiên, cậu thấy dưới chân mình là một con đường mòn. Hẳn có ai đó hay ra vào khu rừng. Những hòn sỏi được rải dọc con đường, cỏ mọc xung quanh rồi thêm một lớp lá úa mục rữa phủ lên. Mùi rừng và nước mưa dễ chịu đến lạ.

Howl đi dọc con đường mòn, băn khoăn không biết nó dẫn đến đâu. Vừa đi, cậu vừa ngẩng nhìn quanh, quan sát xem có con vật nào ở quanh không. Có một vài cái hang thỏ, nhưng không thấy con nào cả. Thỉnh thoảng có tiếng lũ chim lúc rúc quanh đấy, nhưng tán cây chằng chịt khiến cậu không thấy chúng đâu cả.

Một lúc sau, Howl nhìn thấy một con nai lớn. Nó trông khỏe mạnh và béo tốt. Howl nấp sau một thân cây, im lặng quan sát con vật. Đôi mắt hổ phách của cậu như sáng lên. Con vật không hay biết gì, đôi lúc nó ngẩng lên, rồi lại cúi xuống chúi mũi vào đám cỏ, nấm mọc xen kẽ trên gốc cây mục.

Howl rút một mũi tên, rồi tra vào cung thật nhẹ nhàng. Chỉ một tiếng động nhỏ thôi, nó cũng sẽ nghe thấy. Nó sẽ biết, và nó sẽ chạy đi mất.

Phập! Mũi tên găm vào bụng con nai. Nó giật mình chồm lên và bỏ chạy. Howl bật dậy lùa theo con vật. Chúng luôn luôn chạy khi bị bắn, nhưng chẳng được bao xa. Howl lần theo vết máu con vật. Ở khoảng này của khu rừng có nhiều cây bụi mọc, máu của con nai rơi rớt trên những cành cây khô dưới đất.

Howl đeo cung ra sau, lấy tay gạt những cành cây thấp ra. Cậu nhảy qua những tảng đá lớn chồng lên nhau, mấy cành cây quẹt qua má cậu ran rát.

Sẽ chẳng có gì nếu con hươu không nằm ngay ở đấy.

Sẽ chẳng có gì nếu nó đang hấp hối ở một chỗ khác. Một gốc cây khác. Một khoảng đất khác.

Sẽ chẳng có gì nếu nó không nằm chờ chết ở dưới chân cô ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...