Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 18: Thư Sinh Xấu Tính



Edit: Ngọc

Beta: Lạc

Tôi trở về kiếp trước. Tôi nói với Thần, tôi hy vọng mình có thể xuyên không quay trở về kiếp trước, cứu Ly Thiên Thu, để giảm bớt cảm giác tội lỗi của tôi đối với hắn. Thần đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi.

Thần nói, chỉ cần tôi cứu được số mệnh phải chết của Ly Thiên Thu ở kiếp trước, tôi tôi thể trở về thời hiện đại.

Ở đời này, tôi là một công chúa què khét tiếng. Trong truyền thuyết, tôi giết người như ngóe, còn thích ỷ mạnh cướp dân nam ······

Phi! tôi tôi ký ức của nàng công chúa này. tôi nhớ rõ nàng ấy bởi vì vô tình ngã què chân mà buồn rầu, không vui. Sau nàng còn mắc chứng tự kỷ, tự giam mình trong cung điện. Gần mười lăm năm không ra khỏi cửa cung một bước, nàng ấy sao có thể “Giết người như ngóe, tàn bạo, cưỡng đoạt dân nam” ?

Rõ ràng, nàng bị người ta hãm hại mà! Là nữ nhi của hoàng đế, nàng ấy bị tính kế như vậy, hoàng đế vẫn thờ ơ, e là vị công chúa què chân này là một người không được sủng ái. Hơn nữa người hãm hại nàng khả năng là kẻ có địa vị cao. Có lẽ mối quan hệ giữa người kia cùng hoàng thượng không tệ lắm.

Hôm nay, công chúa què chân – cũng chính là tôi, vừa tròn hai mươi tuổi, đã là một lão cô nương. Vì vậy, hoàng đế sắp chuẩn bị gả tôi ra ngoài. Có điều công tử ở khắp kinh thành không ai muốn cưới tôi. Hoàng đế vì chuyện này mà nhức đầu mấy ngày nay, dứt khoát để tôi đứng trên thành lâu ném hoa tú cầu. Nam nhân nào nhận được hoa tú cầu của tôi, phải cưới tôi.

*thành lâu: tháp ở cổng thành

“Công chúa, người nhìn vị công tử ở kia thấy thế nào?” Nha hoàn bên cạnh tôi chỉ vào một nam tử trẻ tuổi dưới tháp, thì thầm vào tai tôi.

Trong tay tôi cầm tú cầu, theo ngón tay của nha hoàn nhìn xuống, chỉ liếc mắt nhìn, tôi lập tức nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dịu dàng mở miệng: ” Tạm được, chỉ là hơi mập.”

Không phải hơi mập, chính xác là quá béo! Đoán chắc gã vừa đi hai bước, thứ chảy ra không phải mồ hôi, mà là mỡ.

“Vậy… còn công tử mặc áo xanh đằng kia thì sao?” Nha hoàn lại hỏi.

Tôi nhìn về phía lão hán mặc áo màu xanh dưới lầu, chỉ liếc xem một cái rồi nhanh chóng dời ánh mắt, dè dặt mở miệng: ” Tạm được, chỉ là hơi già.”

Không phải hơi già, nhìn dáng vẻ già lọm khọm kia của lão, thật có thể làm ông nội tôi.

Nha hoàn thở dài một cái, khuôn mặt dịu dàng nhìn về phía tôi, khó xử nói: “Công chúa, dưới lầu cũng chỉ có mấy người kia. Người muốn tuyển phò mã như thế nào?”

Tôi thật sự muốn khóc, tôi ngồi ở trên cổng thành đã hơn nửa ngày, ngay cả một người nhìn như đàn ông cũng không thấy, mà dưa vẹo táo nứt lại tới một đống.

*Dưa vẹo táo nứt: Ý là đang chê chẳng có người nào hoàn chỉnh. Không già thì cũng béo, toàn thứ phế phẩm

Nói cách khác, tôi đặc biệt xuyên không trở về kiếp trước, không phải là vì ném tú cầu kén rể, mà là để cứu kiếp trước của Ly Thiên Thu. Ly Thiên Thu, ngươi đang ở nơi nào? Hắn không phải người hầu của tôi sao? Những người khác đâu?

Tôi che mắt, quả thực không muốn nhìn thấy đám nam nhân phía dưới. Dù hoa tú cầu trong tay tôi tinh xảo mỹ lệ đến thế nào, tôi đối với nó cũng chẳng có một chút yêu thích. Nếu như có thể, tôi hận không thể đem tú cầu ném xuống đất rồi dẫm cho nát bét.

Đột nhiên, nha hoàn chợt lắc vai tôi, kích động hô lên: “Công chúa công chúa! Vị công tử kia!”

Tôi chán nản cụp ánh mắt, theo hướng chỉ của nha hoàn nhìn xuống. Tôi vừa nhìn thấy thân ảnh cao gầy đó, chợt mở to hai mắt, không kiểm soát được, đem tú cầu trong tay nặng nề ném ra ngoài.

Nam tử tuấn mỹ dưới cổng thành khi thấy một vật lạ bỗng nhiên hướng hắn tấn công tới, hắn không chút nghĩ ngợi, liền duỗi tay đón lấy. Chờ hắn thấy rõ ra đồ trên tay là cái gì, hắn cực kì sợ hãi, vội vàng ném tú cầu. Nhưng dù hắn có ném nhanh hơn nữa, cũng không thoát được sự thật là hắn đã nhận tú cầu.

Tôi vừa cười vừa đấm chân, tôi không ngờ trang phục của Ly Thiên Thu ở kiếp trước lại có khí chất thư sinh như vậy, giống như Trữ Thải Thần trong 《 Liêu trai chí dị . Hắn dùng khăn vuông buộc mái tóc dài, cả người mặc áo dài nam màu xanh, sau lưng cõng giỏ trúc. Nếu như bây giờ có điện thoại di động, tôi nhất định chụp lại hình dáng của hắn bây giờ, sau đó đem hình về hiện đại cho Ly Thiên Thu xem.

Nhưng…tôi cười, sau rốt cuộc không cười nổi nữa.

Kiếp trước Ly Thiên Thu tên là Lê Thiên, tôi vẫn cho rằng hắn là hạ nhân hầu hạ tôi từ nhỏ. Hóa ra hắn vốn dĩ là thư sinh, vô tình nhận được tú cầu của tôi, mới bị ép buộc ở lại bên cạnh tôi.

Nếu tôi không ném hoa tú cầu cho hắn, vậy hắn cũng không cần đi theo bên người công chúa xui xẻo này. Sau khi mất nước, hắn cũng không cần vì bảo vệ tôi mà chịu tra tấn, thậm chí mất đi sinh mạng.

Tôi nghĩ đến đây, liền cực kì hoảng sợ, nhanh chóng đẩy nha hoàn bên cạnh, đối với nha hoàn nói:” Cái tú cầu đó không tính, ta muốn ném thêm lần nữa.”

Hoàng đế nhất định bắt tôi hôm nay phải chọn một người chồng, bằng không sẽ nhận lấy kết cục bi thảm. Nhưng cho dù tôi phải chịu khổ đi nữa, tôi cũng không thể chọn Lê Thiên.

Nha hoàn khổ sở nói: ” Công chúa, sau khi ném tú cầu, không thể thu hồi lại đâu.”

Lê Thiên rất nhanh bị binh lính vây quanh. Lê Thiên cau mày, lạnh lùng nói: ” Tránh ra!”

Dẫn đầu đám binh lính cũng là một người tính khí không tốt, vừa nghe Lê Thiên dùng giọng điệu này nói với gã, gã nổi giận. Mặc dù gã không dám động thủ với Lê Thiên, nhưng gã để cho thuộc hạ đem Lê Thiên cứng rắn lôi đi.

“Được tam công chúa lựa chọn, đó chính là phúc phận của ngươi. Ngươi tốt nhất đừng không biết tốt xấu.”

Lê Thiên giãy giụa, lạnh lùng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cưới nữ nhân đó!”

Tôi đang ngồi trên cổng thành hốt hoảng, đột nhiên nghe những lời này của Lê Thiên, mặt tôi cứng đờ.

Đợi đã, dáng vẻ ồn ào, mặt đầy vẻ bất khuất thà chết chứ không chịu khuất phục kia là sao?

Tôi tốt xấu cũng là công chúa, đâu phải là một con đười ươi, càng không phải là một con quỷ giết người.

Tôi lúng túng chứ, nha hoàn so với tôi còn lúng túng hơn, bởi vì nàng còn phải nghĩ biện pháp an ủi tôi.

“Công chúa, người đừng buồn, vị công tử này hẳn đã tin vào những tin đồn bên ngoài, mới đối xử với công chúa như thế. Nếu hắn hiểu được tính cách tốt bụng và dịu dàng của công chúa, hắn sẽ ái mộ công chúa.”

Mặc dù nha hoàn đã tôi gắng an ủi tôi, nhưng tôi vẫn là muốn nói:” Loại chuyện ái mộ này, hay là quên đi.”

Tôi bây giờ chỉ muốn quay ngược thời gian, cho dù đem tú cầu vứt cho tên béo dưới cổng thành kia, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ đem tú cầu vứt cho Lê Thiên.

Tôi thấy binh lính đem Lê Thiên đưa lên cổng thành, Lê Thiên giãy giụa làm rối tung mái tóc dài. Có mấy lọn tóc rũ xuống trán, càng lộ ra vẻ đẹp tự nhiên của hắn.

Lê Thiên dùng loại ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn tôi, hắn lạnh lùng nói: ” Muốn giết muốn chém tùy ý ngươi, nhưng mà, người đừng hòng kêu ta cưới ngươi!”

Ly Thiên Thu sẽ không bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, càng không biết dùng giọng lạnh lùng như vậy nói chuyện với tôi. Tôi nhìn tướng mạo Lê Thiên giống hệt với Ly Thiên Thu, lòng tôi chợt có chút đau.

Lê Thiên không muốn cưới tôi, tính khí của hắn giống như đá trong nhà vệ sinh vừa cứng vừa hôi.

Hắn không chỉ nói với tôi những lời vô lễ mà còn đi nói những lời vô lễ hơn với hoàng đế.

Vốn ban đầu hoàng đế nghe tin ai đó nhặt hoa tú cầu của tôi, vẻ mặt rất vui mừng. Một mực muốn tới xem phò mã kia là thần thánh phương nào, không nghĩ tới Lê Thiên trực tiếp nói với hoàng thượng: ” Tại hạ chỉ ở bốn phương, không tôi ý muốn lấy vợ.”

Mặt Hoàng đế lập tức lạnh: “Ngươi đây là chê Linh nhi của chúng ta?”

Lê Thiên cũng là một người thẳng thắn, nói thẳng:” Thiên hạ người đều biết Tam công chúa lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, hỏi ai dám lấy nàng ấy?”

Lúc đầu tôi nghe lời này, thiếu chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra ngoài.

Hắn rốt cuộc là EQ quá thấp mà không biết nói chuyện, hay là quá mức chán ghét tôi mà khinh thường nịnh nọt tôi?

Rõ ràng, hắn vừa nói như vậy, nhất định chọc cho mặt rồng giận dữ!

Hoàng thượng quả nhiên nổi giận: ” Hỗn trướng! Ai cho ngươi lá gan mà ngươi dám làm nhục con gái trẫm?”

Hoàng đế tức giận, bọn thị vệ đứng bên cạnh sợ tới mức chân run run. Nhưng mà Lê Thiên vẫn mặt không đổi sắc, không hề tôi ý nghĩ xin tha tội.

Hoàng thượng tức giận phát run, trực tiếp hạ chỉ, để cho người đánh chết hắn.

Thôi cũng bị dọa đến không biết làm sao, hoảng loạn một lúc, tôi cắn răng một cái, chống tay vịn của xe lăn, ùm một tiếng quỳ xuống đất, lên tiếng nói: ” Cầu phụ hoàng tha cho hắn một mạng.”

Mặc dù công chúa què tự bế gần mười lăm năm, mãi đến khi tôi xuyên không nhập vào thân xác của nàng, mới chậm rãi học cười, học cách nói chuyện.

Mặc dù công chúa què không được cưng chiều, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi thân sinh của hoàng đế. Nàng bị người ta hãm hại mười lăm năm, bị gắn cho danh hiệu ” Nữ ma đầu giết người không chớp mắt”, hoàng thượng tuy rằng chưa từng vì nàng mà đứng ra làm chủ, nhưng nếu hắn còn một chút quan tâm tới lời của nàng nói, thế nào cũng tôi chút mềm lòng!

Hơn nữa, nếu như hắn thật không quan tâm đến lời của tôi, hắn cũng không tôi ý đến xem phò mã của tôi.

Nha hoàn vừa nhìn thấy tôi quỳ xuống, nàng nhanh chóng quỳ xuống theo, nàng sợ cái chân què của tôi quỳ không ổn, lặng lẽ dìu tay tôi.

Hoàng đế liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt giận dữ hơi kiềm lại, tôi lẽ hắn nhớ lại chuyện mấy ngày vừa qua.

Trước đó, công chúa què vẫn còn là một bệnh nhân tự kỷ. Hoàng đế đến cung điện của nàng để nhìn nàng, khi đó tôi vừa vặn xuyên qua, cho nên công chúa chân què bỗng nhiên mở miệng nói chuyện. Các đại thần đều nói là bởi vì công chúa thấy hoàng thượng nên vui mừng, cho nên liền mở miệng nói chuyện. Hoàng thượng vì vậy đối với tôi thêm nhiều cảm tình hơn.

Nhưng một chút cảm tình mà hoàng đế dành cho tôi cũng không đủ để tha cho tính mạng của Lê Thiên. Hắn để cho thị vệ đem Lê Thiên nhốt vào trong nhà giam, chờ ngày xử trảm.

Bất kể tôi có thỉnh cầu thế nào, hoàng đế cũng không muốn bỏ qua cho Lê Thiên.

Sau khi Lê Thiên bị giam cầm trong phòng giam, tôi đã mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm được cơ hội đi nhìn hắn.

Phòng giam u ám tản ra mùi khó ngửi, Lê Thiên ngồi dựa ở trong góc, nghe được thanh âm của tôi, cũng không quay đầu nhìn tôi một cái. Tôi để cho nha hoàn lui trước. Hôm nay, trong phòng giam chỉ có tôi và Lê Thiên. Lê Thiên là một thư sinh thích du sơn ngoạn thủy, cho nên da Lê Thiên không trắng nõn như da của Ly Thiên Thu, da Lê Thiên lộ ra màu lúa mì khỏe mạnh. Mặc dù quần áo hắn cũ nát, nhưng trên người hắn tỏa ra khí chất hơn người, ngũ quan anh tuấn, cho dù hắn đang ngồi xổm trong phòng giam, hắn cũng rất quyến rũ.

Tôi đặt hộp thức ăn lên bàn đá nhỏ, kêu hắn lại đây ăn cơm. Lê Thiên lờ tôi đi, cũng không đến ăn tối.

” Ăn no, dưỡng sức, mới có thể chạy trốn.” Tôi hạ giọng nói với hắn.

Lê Thiên sững sờ, quay đầu nhìn tôi. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn căng thẳng, lạnh lùng nói:”Ngươi đang diễn trò gì vậy?”

Tôi di chuyển xe lăn, đến gần hắn, nói nhỏ: ” Ta đã chuẩn bị tốt xung quanh hết rồi. Ngươi sau khi rời khỏi đây, khẳng định sẽ không có người đến bắt ngươi. Hoàng thượng mặc dù nói muốn giết ngươi, nhưng nếu người thật sự muốn giết ngươi, thì sẽ không đem ngươi giam trong đại lao.”

Tôi vốn không hiểu nỗi khổ tâm của hoàng thượng, mỗi ngày tôi đều đến trước mặt hoàng thượng xin tha thứ. Hoàng thượng bởi vì đối với tôi có chút áy náy, hắn đã sớm thả lỏng, nhưng chính là không bỏ xuống được mặt mũi. Trải qua những chỉ điểm mập mờ của hắn, tôi mới lập tức hiểu ra, sau dựa theo chỉ thị của hoàng thượng, trợ giúp Lê Thiên vượt ngục. Đến lúc đó mặc dù hoàng thượng sẽ trừng phạt tôi nhưng hắn nhiều nhất cũng chỉ là đánh tôi một trận, hơn nữa bắt tôi chép phạt mấy lần kinh thư.

Nhưng Lê Thiên lại không hiểu nỗi lòng của tôi. Hắn cho là tôi âm mưu nào đó, làm thế nào cũng không chịu ăn, đối với tôi vẫn phớt lờ. Chờ tôi yêu cầu thị vệ đưa hắn ra khỏi phòng giam, sau đó đưa hắn ra khỏi hoàng cung, hắn mới nhìn tôi với một vẻ mặt rất phức tạp.

“Tại sao lại cứu ta?” Hắn hỏi.

Tôi khẽ mỉm cười: “Bởi vì ta với ngươi hữu duyên.” Không phải là hữu duyên sao? Kiếp sau, mắt hắn không tốt yêu phải tôi, mà tôi lại vô tâm vô phế, cũng không thể dành cho hắn tình yêu tương tự.

Tôi từ trong tay áo cầm ra một khối kim bài, đem kim bài đưa cho hắn: ” Đây là kim bài miễn tử mà hôm qua phụ hoàng cho ta. Người nói với ta, kim bài này có thể để mình dùng, cũng có thể cho người khác dùng. Tính tình của ngươi không tốt nhất định sẽ gặp nhiều phiền toái, đến lúc ngươi chọc giận vị đại thần kia, ngươi liền đem kim bài này đưa cho người nhìn, người nhất định sẽ không dám giết ngươi.”

Lê Thiên không nhận kim bài, trực tiếp xoay người rời đi.

Tôi ” Uy uy uy” mấy tiếng, hắn cũng không để ý đến tôi. Tôi nghĩ, tính khí xấu xa của hắn nhất định sẽ hại chết chính mình. Ai dám đối với công chúa mà phớt lờ chứ, nếu như là người khác, đã sớm giết hắn.

” Lê Thiên!” tôi kêu hắn: ” Ngươi nhớ sau này nhất định phải cách xa ta ra, vĩnh viễn không nên cùng ta có bất cứ liên hệ gì.”

Lê Thiên dừng chân một chút, quay đầu nhìn tôi, nhàn nhạt mở miệng: “Ai thèm cùng nữ ma đầu như ngươi có quan hệ .”

Tôi cười hì hì: “Vậy thì tốt.” Tôi đem kim bài miễn tử ném cho hắn, nói: ” Hay là ngươi cứ cầm đi. Cứ như vậy đi, sau sẽ không bao giờ gặp lại.”

Lê Thiên ngơ ngác, hắn nhận lấy kim bài, có chút muốn nói rồi lại thôi.

Tôi không để ý tới hắn nữa, quay xe lăn, xoay người rời đi.

Chỉ cần như vậy, sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Chỉ cần hắn cách xa tôi, hắn sẽ không chết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...