Trái Tim Mùa Hạ
Chương 4
- Ơ... tui nói với ai kệ tui , anh đâu phải Ba má tui đâu - Cô... - Nói chuyện đc 1 hồi thì Kha kêu tài xế trở lại trường cho Phương lấy xe ... Vừa bước xuống xe, thì Phương chợt nhớ lại : - Ơ ... khoang đã - gì vậy ?? - Kha - Còn Nga ?? Nga đâu rồi - Yên tâm , cô ta hiện đang ở nhà đấy - Sao cơ? ở nhà ư ?? - Kô tin à?? cứ điện thoại hỏi cô ấy đi. Rồi Phương cầm điện thoại lên điện cho Nga , cũng lúc đó Kha cũng cho xe chạy mất , Phương định kêu hắn đợi chút để làm rõ chuyện thì: - Alo ... PHương hả ? Cậu có sao kô? Hắn co làm gì cậu kô hả ? - Nga nói 1 hồi 1 - Kô sao cả , cậu đừng lo , nếu mà có gì mình sẽ liều mạng với hắn - Ừ! vậy thì đc rồi - Đc rồi mình cúp máy đây , tối rồi , kẻo mẹ lại lo - Nói rồi PHương cúp máy Sáng hôm sau tại nhà Kha : - Cậu chủ dậy chưa ?? - Ông quản gia vừa nói vừa gõ cửa phòng Kha - Đc rồi , con dậy rồi .. - Cậu chủ sửa soạn mau xuống ăn với ông chủ - Ông quản gia nói xong rồi bỏ đi Kha bước xuống cầu thang , diện 1 bộ đồ thật đẹp với 1 chiếc áo sơ mi trắng kiểu tay dài , đẹp đến nỗi cô gái nào nhìn thấy cũng k thể nào mà làm ngơ . Kha ngồi vào bàn ăn : - Hôm nay con trai mẹ đẹp trai lắm - Người mẹ đang dọn đồ ăn lên - Dạ - Kha cười - Hôm nay con đưa ba ra sân bay đc chứ ?Hôm nay bác Tân xin nghĩ 1 ngày ( ông tài xế riêng) - Bố của Kha , đang ngồi đọc báo . Hôm nay bố Kha bận đi công tác. - Dạ , thế ba đi bao lâu ? - Cũng kô biết , bao giờ về ba sẽ gọi điện cho bác Tân ra đón . - Ơ! Vậy cũng đc - Kha Ăn xong , 2 bố con Kha bước ra xe , Kha hôm nay lại đc làm tài xế riêng của ba nó , còn bố Kha thì ngồi hàng gần nó . Tại sân bay , hôm nay Phương đến để đón 1 người em cũng như 1 người bạn của cô , đợi 1 hồi , từ bên trong, lẫn trong những người nước ngoài bước ra , trong đó có 1 chàng trai, nỗi bật k nhầm lẫn với bất kỳ ai , cao hơn phương 1 cái đầu , mái tóc đc cắt theo kiểu của diễn viên , ca sĩ Hàn hay cắt , chàng trai nhìn quanh , thấy Phương chàng trai chạy tới : - Này ... - Chàng trai vừa gọi vừa đi tới . PHương cũng cười hớn hở đi đến - Ôi lâu quá kô gặp - Phương đi tơi đưa 2 tay lên má chàng trai , vẹo má - Trời k ngờ cao như thế rùi , ăn gì mà cao thế hả? - Chị này làm gì thế hả ? - Chàng trai phủi tay ra - Tại em là vai vế em chị nên k nói , chứ em hơn chị 1 tuổi đấy - Đùa thôi ... - Chị vẫn lùn thế đấy ! chả cao lên đc - Cái thằng... ờ mà Luân à ( tên chàng trai) , làm gì về sớm thế hả - Thì em tốt nghiệp xong rồi , cũng k muốn ở bển làm việc , chỉ thích về Việt Nam thôi..- Phương và chàng trai cùng đi ra khỏi sân bay , vừa nói vừa cười Vừa lúc đó Kha chạy xe đến , gởi xe rồi cùng Bố bước ra xe thì chợt thấy Phương và người em ( đó là em họ ngoại của Phương từ Hàn Quốc về ) , có lẽ Phương k để ý vì quá vui , còn Kha khi nhìn thấy hình ảnh đó nó cảm thấy có 1 cảm giác rất kì lạ , khó chịu , nói chung là khó hiểu , Kha nhìn rồi đi lướt qua , cùng bố vào sân bay.Trong lòng suy nghĩ: - ( Hắn là gì của cô ta nhĩ ? bạn trai ư ? ... Ơ , sao mình lại nghĩ đến cô ta chứ , mình đúng là...) Thế rồi Phương và Luân cùng đón taxi về nhà , vì quá bất ngờ nên Phương chưa kịp thông báo cho các cậu, dì ra đón Luân và cả Nga ( cũng hay chơi với Luân lúc nhỏ). Vì nhà Phương còn dư 1 phòng k để làm gì nên sẽ cho Luân đến ở . Tối đến , tại nhà Phương : - Luân à , em dọn phòng chưa đấy ? - Phương gọi - Trời ạ ! phòng gì mà bụi k vậy - Ờ ! phòng đó lúc trước ba mẹ chị định dùng làm nhà kho , nhưng kô có làm nên để trống - Phương cười - Sao ?? Chị cho em ở nhà kho a? Em k chịu đâu ( làm nũng ) - Con trai lớn già đầu còn làm nũng à ?? - Phương đi đến bẹo má Luân - Chị có thôi đi cái trò bẹo má kô hả ? Từ nhỏ đến giờ cứ có 1 cái trò làm hoài - Chứ sao hả , em cứ làm nũng thế đó , thì làm sao mà có đc bạn gái - Xin lỗi chị à! Em ở bên đó con gái đeo nườm nượp à , Kim Ah Joong còn rũ em lại nhà chơi mà em kô thèm đó - Luân - Thế à? ... ĐỪNG CÓ NỔ QUÁ ! DỌN DẸP NHANH RỒI NGỦ ĐI - Phương quát - Đồ bà chằn... - Luân - Đồ bà chằn... - Luân - Luân , Phương ăn cơm nè -Từ trong bếp mẹ Phương gọi Không khí bên Phương vui vẻ thế nào thì bên Kha thì ngược lại , hắn kô ăn cơm chiều mà lại trốn trên phòng suy nghĩ ngớ ngẫn gì đó :- - Kha à! Con xuống ăn cơm nè ? - Mẹ chạy lên phòng Kha và mở cửa - Đc rồi con xuống ngay - Kha nhỏ nhẹ nói - Cái thằng này sao thế nhĩ ? Chắc lại có chuyện gì đó - Mẹ Kha vừa đi xuống cầu than vừa nghĩ . Kha vốn từ đó giờ vẫn vậy , nhưng mỗi khi Kha buồn , mẹ Kha đều cảm nhận đc ( mẹ con mà) Lúc này trở lại nhà Phương , ăn cơm xong và chuẩn bị ngủ , nó liền lấy ngay điện thoại điện cho Nga: - Alo ! Gì thế ? - Thằng Luân về rồi - Sao hả? Luân nào - Luân em của mình đó - À! Tớ nhớ rồi ,về khi nào vậy ? Sao kô gọi mình hả ? Cậu chơi kỳ ghê - Tớ xin lỗi , nó điện gấp quá - Ừ lâu quá kô gặp nó , 6 7 năm gì rồi nhĩ ? - Kô ! 8 năm rồi - Nhớ kỷ ghê ha .. - Chứ sao ! Mình coi nó như người bạn thân vậy , tưởng đó ở bển di làm luôn , ai vè đòi về đây làm Cứ như thế Phương và Nga nói chuyện vui vẻ , còn thằng Kha thì ... Hôm nay,ngày thứ 2 , ngày học đầu tiên trong tuần. Phương hôm nay đc Luân chở đi học bằng xe honda , chiếc xe xịn mà thằng Luân mới mua để đi lại trong thành phố cho tiện: - Hồi sáng chị làm gì dậy trễ thế ? - Luân đang trên đường chở Phương đến trường - Kô có gì ! Chị chỉ hơi đau bao tử thôi - Phương mỉm cười , để cho Luân k phải lo lắng Đến trường , cùng lúc đó Nga cũng chạy xe đạp tới , Phương gọi Nga : - Nga ! - Rồi Phương xuống xe - Ai đây ? - Nga hỏi Phương rồi nhìn về hướng của Luân , cùng lúc đó Luân cũng chạy xe đến chổ 2 cô gái . - Luân đó , kô nhìn ra hả ? - Phương - Thiệt hok vậy ? - Nga nghe vậy đi tơi chổ Luân xoa đầu thằng nhóc - Cái nhỏ này là ai mà dám xoa đầu tui thế ? - Luân quát - Là Nga đó , em kô nhớ hả ? - A... Nga - Luân ngạc nhiên - Thằng này , lớn thế rùi , càng lớn càng đẹp trai hen ! - Nga cười tủm tỉm - Cở Lee Min Ho hok ? - Luân - Xi! - Rồi cả 3 chia tay nhau , Luân đang trong thời gian tìm việc làm nên rãnh rõi , vì thế Luân đảm nhiệm luôn việc chở Phương đi học . RENG! RENG! Tiếng chuông báo hiệu tan trường , cả lớp Phương ra về : - Phương à , hôm nay cậu sao thế , cứ lầm lì thế nào ấy - Mình , k hiểu hôm qua có ăn nhầm cái gì kô mà đau bụng quá - Có sao kô mình đưa cậu lên phòng y tế - K sao , để mình về nhà mua thuốc uống là đc rồi Rồi 2 cô gái chia ra , Nga thì ra nhà xe lấy xe , Phương bước đi chầm chậm ra cổng , Luân đang ngồi uống nước ở một cái quán gần chổ đậu xe : - Chị Phương ! - Luân vừa thấy Phương Phương nghe gọi chạy lại , bỏng dưng nó cảm thấy đau bụng dữ dội , đau đến nỗi k thể nào đi tiếp , rồi nó bất đầu khụy dần .Vừa lúc đó Kha cũng vừa ra tới , cách nơi 2 người kô xa , Kha thấy thế định chạy lại thì Luân đã chạy đến trước , ôm lấy chị mình rồi bế chị , Nga cũng vừa ra tới , bỏ xe chạy lại : - Trời ạ , làm sao giờ ? - Mau mau tìm taxi , lấy xe thì k kịp đâu Nga vội tìm 1 chiếc taxi rồi giúp Luân bế Phương lên taxi chạy đến bệnh viện Kha như lặng người đi , Những gì xảy ra trước mắt nó , nó k biết phải nghĩ như thế nào , cảm nhận đc ra sao , nó chỉ biết lòng nó như lửa đốt. Tại bệnh viện , Phương đã tỉnh lại : - Ôi cậu làm bọn mình lo quá ! - Nga đưa ly sữa cho Phương - nè uống đi - Ôi cậu làm bọn mình lo quá ! - Nga đưa ly sữa cho Phương - nè uống đi - Chị đó! ăn uống k điều độ , nên mới vậy đó , làm em lo muốn chết - Luân ngôi lên giường của Phương - Mình xin lỗi... - Phương mỉm cười - Bác sĩ bảo là mai cậu mới xuất viện đc - Nga - Mai ư ? - Phương lo lắng - K sao đâu , bài của cậu mình sẽ nhờ tụi trong lớp chép - Đc rồi chỉ cứ nghĩ ngơi đi , để bọn em ra ngoài ! - Luân và Nga định đi ra thì mẹ của Phương bước vào : - Phương , con có sao kô ? - Mẹ của Phương chạy đến trong nét mặt lo lắng - Mẹ ! con kô sao - Con chào bác gái - Nga nhìn mẹ Phương và lễ phép - Ừ!Chào con - Bà nhìn Nga mỉm cười rồi quay sang Phương - Con làm mẹ lo quá - Bác sĩ nói chị ấy k nghiêm trọng lắm , nhưng phải đợi theo dõi xem - Đc còn con nghĩ ngơi đi ! - Bà mẹ ôm lây Phương rùi hôn lên trán , sau đó cùng Luân và Nga đi ra ngoài. Tối đến , tại nhà Kha , nó vẫn luôn ở trong phòng . Hôm nay k đợi mẹ kêu , nó cũng tự xuống ăn : - Kha à! con lại thế nào nữa vậy ? - Mẹ của Kha đang làm đồ ăn - Dạ đâu có gì đâu mẹ - Kha bước đến chổ mẹ - Có cần con giúp gì kô ? - Ừ! con giúp mẹ cất chén bát vào kệ đi - bà mẹ nhìn Kha với nụ cười hiền hậu Tuy ngoài mặt k có gì nhưng Kha vẫn miên mang suy nghĩ thằng con trai hay đi chung với Phương là ai và... - XOẢNG... - Kha giuộc tay làm vỡ 1 cái bát - Con có sao kô Kha ? - Bà mẹ chạy đến - Con..con kô sao - Kha ấp úm Có tiếng chuông ngoài cổng vang lên : - Chắc ba con về đấy , ra ngoải mở cửa cho ba đi , để mẹ dọn cho - D..d..aạ - rồi Kha chạy ra mở cửa Đó là ba của Kha , hôm nay ông bận hợp nên về hơi muộn,Kha chạy ra mở cổng : - Chà hôm nay con trai ba mở cổng đấy à ? - dạ ... - Kha chỉ cười nhẹ để đáp lại câu nói của ông bố - Đc rồi , hôm nay mẹ làm món gì thế nhĩ ? - Ông bố xoa đầu Kha rồi cùng Kha bước vào nhà Trở lại chổ của Phương , bệnh viện: - Mình cảm thấy ổn rồi !Nhưng trong bệnh viện buồn quá - Phương làm nũng - Cậu cố gắn đi , mai xuất viện rùi mà , lớn rồi cứ như con nít - Nga đang gọt vỏ trái cây cho Phương Vừa lúc đó Luân cũng đến : - Em đến rồi à ? - Em nghĩ chắc chị buồn lắm , nên mua truyện cho chị đọc nè - Luân vừa nói vừa đi đến chỗ PHương - Ơ , thật hả ? - Phương ngạc nhiên Và thế là cả 3 nói chuyện rất vui vẻ , mẹ của Phương cũng bớt lo lắng hơn , vì Phương có 1 cô bạn tốt và 1 thằng em họ ngoan. 9H30: - Thôi tối rồi , mình phải về kẻo má la - Nga nói với gương mặt đầy vẻ hối tiết , rất muốn ở lại chăm sóc Phương. Rồi Nga ra về , còn lại Luân , trong cậu ta có vẻ mệt mỏi : - Thôi em về nghĩ ngơi đi , chị ổn mà - Phương mỉm cười nhìn Luân - Nhưng ... - Chưa nói thì Phương nói - K sao đâu , em đi về đi - Luân cũng đành nghe theo vậy . Trở lại nhà Kha , biết con trai k ổn , bà mẹ đã tâm sự với con trai , Kha có vẻ hơi ngượng khi phải bày tỏ ra với mẹ .. - Có lẽ con đã yêu cô ấy ? Đúng kô ? - Bà mẹ áp tay lên tay Kha - Con.. con cũng k biết - Kha lại ấp úng - Bay giờ cô ấy đang bệnh , cần có 1 người ở bên cạnh - ... - Kha im lặng - Cho dù ai đi chăng nữa , cũng k bằng người cô ấy đã yêu đâu , tình yêu diệu kỳ lắm con à ! Như ba và mẹ lúc còn trẻ - Bà mẹ mỉm cười , xoa đầu con trai . - Cho dù ai đi chăng nữa , cũng k bằng người cô ấy đã yêu đâu , tình yêu diệu kỳ lắm con à ! Như ba và mẹ lúc còn trẻ - Bà mẹ mỉm cười , xoa đầu con trai . Kha khi nghe những lời nói của mẹ , nó quyết định đến bệnh viện thăm Phương . Nó vội mua 1 ít trái cây rồi đến thăm Phương , gần 10h: - Chắc cô ấy ngủ rồi ... thôi mình cứ để trên bàn - Kha nghĩ Rồi hắn chạy đến bệnh viện , dò thăm 1 lúc mới tìm đc phòng , khi vừa mở vửa phòng , nó hoảng hốt làm rơi vỏ trái cây : Phương đang quằn quại trong cơn đau , Kha chạy đến ôm Phương : - Cậu có sao kô vậy ... - Kha hốt hoảng - Mình... mình đau quá - Phương ôm bụng - Ôi! - Luân vì k yên tâm nên đã trở lại . Luân chạy đến chổ Phương - Chị , chị sao rồi - Rồi Luân nhìn sang Kha : - Anh .. anh là ai mà dám đụng vào chị tôi ? Tránh ra ! - Luân đẩy Kha ra - Chị ?? chị ư ? - Kha ngẫn ngơ Kha chợt nhớ lại và đâm đầu chạy đi tìm Bác sĩ Sáng hôm sau : - Trời ạ... sao lại như thế , hôm qua nó còn khỏe lắm mà... - Mẹ của Phương ngồi bên giường bệnh của Phương , gương mặt đầy lo lắm , đôi mắt hóc hác vì thức trắng cả đêm để lo lắng cho Phương - Bác ơi , bác đừng vậy mà ...- Nga vỗ vai người mẹ - Cô ơi cô đừng lo quá mà , bác sĩ nói chị ấy ổn rồi mà ! - Luân Phương bắt đầu động đậy tay , đôi mắt đang từ từ mở ra : - Mẹ... đừng lo ! - Phương với tay cầm lấy tay người mẹ - Phương , con tỉnh rồi hả ... con làm mẹ lo quá ... - Người mẹ rưng rưng nước mắt - Con kô sao mà mẹ ... - Phương nở 1 nụ cười nhẹ - Vậy là chị tỉnh rồi , k sao rùi , cô ơi cô đừng lo quá , về nhà nghĩ ngơi đi , ở đây có tui con - Luân đi đến diều mẹ của Phương. - Ừ , đc rồi ... - Mẹ của Phương nhìn Luân . - Nga ở đây nhé - Luân Thế rồi luân chở mẹ của Phương về . - Hôm đó , cậu làm bọn mình lo quá , nhờ thằng Kha kịp thời chạy đi gọi bác sĩ ... - Kha ư? Kha có đến đây hả ? - Phương như tỉnh táo hẳn khi nghe đến - Sao? Cậu k biết gì à ? - Nga ngạc nhiên - Mình ... mình cũng k nhớ ! - Phương gãi đầu - Mình chỉ nhớ , khi các cậu ra về , đc 1 lúc bỏng nhiên mình cảm thấy đau bụng dữ dội , đau đến mức gần như k biết gì , thì có ai đó hỏi mình có sao kô , mình nghĩ là bạn - Chắc là Kha đó , mà hắn vào đây làm gì nhĩ ? - Nga khó hiểu - ( hay là Kha biết mình bị bệnh nên lo lắng ình ? Cậu ấy thích mình sao ? ) - Phương ngẫm nghĩ , trong lòng nó bỏng cảm thấy 1 niềm hạnh phúc nhỏ nhoi - Bác sĩ bảo cậu phải ăn uống cẩn thận , tại hôm qua số trai cây đó k sạch thêm với cậu còn yếu nên mới thế .. - Nga - Tớ xin lỗi lại làm mọi người lo nữa ... - Thôi , mai mốt bù sau , 1 tuần nữa mới xuất viện đấy nghĩ ngơi đi.. - Nga đỡ Phương nằm xuống - Sao ? 1 tuần ... - Phương :MatCuoi (8): - Còn 2 tuần nữa thi HK 2 rùi.. Cứ như thế , mỗi ngày ở phòng của Phương vào sáng sớm lại có 1 bó hoa để bên cạnh nhưng k rõ ai đã đem đến và cứ như thế đến 1 tuần sau : - Thưa cô , có người lại gởi hoa cho ! - Nhân viên của 1 của hàng bán hoa, ông ta bước đến - Cô kí nhé - ơ đc! - Phương ký tên vào tờ giấy ông ta đưa rồi nhận bó hoa - Kô biết ai đã tặng hoa mình mấy hôm nay , lạ quá ( hay có người hâm mộ mình từ lâu rùi nhĩ ? :MatCuoi (9):) - PHương vừa ngẫm nghĩ vừa cười - Chào buổi sáng - Nga mở cửa bước vào phòng - sao rồi khỏe chưa nào ? Ráng hôm nay xuất viện đấy nhé , đừng bệnh nữa à nha Chợt thấy bó hoa Phương cầm , Nga lại ngạc nhiên : - " Hắn " lại tặng hoa cậu nữa à ? Tên nào mà rãnh quá vậy - Nga bức xúc - chắc người ta thích tui nên mới tặng đó mà - Phương đùa - Xí! - Hôm nay đừng nói cậu lại cho tớ ăn cháo cá nữa nha ? - Phương làm nũng - Đúng rồi , đoán trúng rồi - Nga cười nham hiểm Vừa lúc đó Luân vào tới : - Chị khỏe chưa đó ? Ơ mà hoa ai lại tặng nữa vậy ? - Luân ngạc nhiên - Chị cũng k biết nữa - Nga Chiều đến mọi người đều hớn hở đón Phương xuất viện , Kha thì k thể lộ diện đc , họ sẽ nghĩ gì khi 1 thằng " đại ca " như nó lại đi thích 1 con nhỏ từng là " kì đà " cảng mũi của nó
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương