Trâm Ii: Kẻ Yểu Mệnh

Q.2 - Chương 6: Hồi 4: Như Gió Như Rồng



Quả cầu to bằng nắm tay được đặt chính giữa sân, hai bên trái phải là hai đội, mỗi đội năm người, ghìm cương đứng trước cầu môn của mình.

Lá cờ nhỏ màu đỏ trong tay lệnh quan vừa giơ lên, ngựa của hai phe lập tức lao về phía quả cầu. Chín luồng bụi tức thì ùa về giữa sân, chỉ có Na Phất Sa của Hoàng Tử Hà đứng yên, cô bình thản ngồi trên lưng ngựa, ở lại hậu phương quan sát hình thế.

Ngựa của Chiêu vương là tuấn mã ngày đi ngàn dặm, xông lên trước giành lấy cầu. Con ngựa gã cưỡi sải bước rất dài, khi còn cách cầu hơn hai trượng, gã đã vào thế đánh, rồi trong một nhịp phi, cây gậy trong tay gã cũng vung ra, quả cầu bay vụt về phía cầu môn đối phương.

Phò mã Vi Bảo Hoành phản ứng cực nhanh, lập tức kéo cương ngựa quay lại phòng thủ, quả cầu đập vào khung cầu môn, bật ngược trở lại, rơi ngay trước ngựa gã. Vi Bảo Hoành vung gậy chuyền cho Vương Uẩn, Vương Uẩn nhân lúc bên phải cầu môn của đối phương bỏ trống, liền xông thẳng tới.

Hoàng Tử Hà đang ghìm cương đứng trước cầu môn, thấy y lao tới như bay, bèn thúc Na Phất Sa, xông thẳng về phía Vương Uẩn.

Hai thớt ngựa lướt qua nhau, hai cây gậy cũng đan chéo nhau, rồi trong nháy mắt, mỗi người lại chạy về một hướng.

Quả cầu Vương Uẩn đang dẫn lăn dưới gậy Hoàng Tử Hà, cô khẽ hất tay phải, quả cầu vẽ nên một đường cong dài giữa không trung, bay vụt về phía Chiêu vương, rơi ngay trước ngựa gã.

Trước mặt Chiêu vương không ai cản trở, gã thong thả đánh cầu vào cầu môn, ghi điểm đầu tiên.

“Chiêu vương gia, Sùng Cổ, đánh hay lắm!” Chu Tử Tần đắc ý reo lên, quên cả đề phòng người đối diện.

Mọi người đều không ngờ một hoạn quan gầy gò thấp bé lại chơi kích cúc hay đến vậy, trong nháy mắt đã cướp được cầu trong tay Vương Uẩn mà ghi điểm. Khán giả xung quanh bỗng lặng phắc, sau đó rộ lên hoan hô.

Hoàng Tử Hà mắt chẳng trông ngang, giục ngựa quay lại trước cầu môn, cẩn thận đề phòng.

Vương Uẩn liếc cô, rồi chẳng nói chẳng rằng, quay người chạy về phía sân bên mình.

Vừa mở màn đã có cao trào, đến hoàng đế cũng luôn miệng tán thưởng: “Giỏi lắm, Thất đệ tiến bộ ghê!”

Quách thục phi phe phẩy quạt cho ngài ngự, cười rằng: “Thưa phải, cả tên tiểu hoạn quan kia nữa, thân thủ thực nhanh nhẹn.”

Hoàng đế chăm chăm nhìn Hoàng Tử Hà, gật đầu: “Gã đó tên Dương Sùng Cổ, là người thân tín cạnh Quỳ vương.”

“Ồ, lẽ nào là kẻ đã phá vụ án Bốn phương?” Quách thục phi đưa quạt che miệng cười: “Thần thiếp nghe nói ban đầu Chiêu vương từng xin Quỳ vương vị tiểu công công này, quả là tướng mạo tuấn tú, thoạt trông đã ưa.”

Hoàng đế chỉ cười, không nói thêm nữa.

Đồng Xương công chúa lại như đang nghĩ đâu đâu, tay chống cằm, khuỷu tay tì lên thành sập của phụ hoàng, cau mày nhìn mấy thớt ngựa xông xáo qua lại trên sân.

Không khí trên sân lúc này hết sức sôi nổi, phò mã Vi Bảo Hoành vừa phá cầu môn, san bằng tỷ số, vung cao gậy về phía hoàng đế.

Hoàng đế cười: “Linh Huy, phò mã nhìn con kìa.”

“Người đầy mồ hôi, con không thèm.” Đồng Xương công chúa uể oải đáp.

Mặt trời đã lên cao, tỏa nắng chói chang.

Trận đấu vừa mở màn chưa đến một khắc, Hoàng Tử Hà đã thấy ngột ngạt.

Không chỉ bởi trời nóng, mà cát bụi bay mù mịt đầy sân cũng làm người ta khó thở. Ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, nhưng bầu không khí nóng nực này dường như lại làm tăng thêm hưng phấn, vó ngựa xông xáo quyện cùng bụi đất cuộn lên, đến đi như gió, khiến người xem chẳng kịp chớp mắt.

Dưới nắng gắt, cô đứng chắn trước cầu môn, nhìn chằm chặp kẻ đang phi đến.

Vương Uẩn.

Y xông thẳng về phía cô, như cố tình.

Hoàng Tử Hà nhìn y đầy cảnh giác, nắm chặt gậy kích cúc, thúc ngựa chạy tới nghênh chiến.

Khi hai thớt ngựa sắp đụng đầu, Vương Uẩn đột ngột giơ tay, vung gậy thật cao, trong lúc đánh cầu về phía phò mã Vi Bảo Hoành, cây gậy cũng đồng thời sượt qua bên tai cô, đập vào cây trâm trên đầu.

Theo bản năng, Hoàng Tử Hà cúi xuống né, rạp người trên lưng Na Phất Sa.

Cô nghe thấy gậy sượt qua cây trâm trên đầu, keng một tiếng rất nhỏ.

Mồ hôi lạnh bỗng túa ra đầy lưng, hòa lẫn mồ hôi vì nóng nực, khiến cô sởn hết gai ốc. Nếu cô né chậm một chút, chỉ một chút thôi, hẳn lúc này tóc tai đã xổ hết ra rồi. Có lẽ, người ta sẽ nhận ra, cô rất giống Hoàng Tử Hà đang bị truy nã.

Hoàng Tử Hà ngẩng phắt lên, trông thấy Vương Uẩn đang ngồi chễm chệ trên ngựa, nghiêng đầu liếc mình.

Qua màn bụi đất, cô trông thấy ánh mắt Vương Uẩn lạnh băng, tăm tối.

Chẳng đợi cô ngồi thẳng dậy, bên sân đã rộ lên tiếng hoan hô. Phò mã Vi Bảo Hoành lại đánh vào một quả.

Chu Tử Tần cưỡi ngựa chạy đến cạnh cô, hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Hoàng Tử Hà cau mày đáp.

“Vương Uẩn đúng là, suýt nữa đánh trúng đầu công công.” Chu Tử Tần càu nhàu, “Xem ra hắn ta ở Tả Kim Ngô Vệ, bị đám thô lỗ đó làm hư rồi.”

Hoàng Tử Hà không tiếp lời, chỉ nắm lấy cây trâm trên tóc, ghim thật chặt: “Không có gì mà.”

Chưa dứt câu, lại nghe thấy người xem xôn xao cả lên.

Đám người trên sân ngoái đầu nhìn, ra là Quỳ vương Lý Thư Bạch từ ngoài đi vào, y không cưỡi ngựa, mà giao Địch Ác cho người bên cạnh dắt.

Hoàng Tử Hà thoáng ngẩn ra, Trương Hàng Anh lại gần cô, căng thẳng hỏi: “Chuyện đó… Sùng Cổ, vương gia đến kìa.”

Hoàng Tử Hà liếc Lý Thư Bạch rồi nắm chặt cây gậy trong tay, kéo ngựa quay đầu: “Cứ kệ đi, đánh xong trận này rồi nói.”

Lý Thư Bạch hành lễ tham kiến hoàng đế, hoàng đế liền sai người kê thêm ghế để y ngồi. Quách thục phi và Đồng Xương công chúa đều lùi lại, nhường y ngồi phía sau cách hoàng đế chừng nửa bước.

“Tên Dương Sùng Cổ kia đánh hay lắm.” Hoàng đế khen.

Lý Thư Bạch nhìn mấy thớt ngựa tiếp tục xông xáo trên sân, bình thản đáp: “Hắn sức yếu, xem chừng không cầm cự nổi nửa canh giờ nữa đâu.”

Hoàng đế cười nói: “Nhưng cũng có thể diện lắm, nghe nói hắn mời được cả Chiêu vương Ngạc vương đến hỗ trợ, để giúp bạn hắn vào Tả Kim Ngô Vệ kia đấy.”

Ánh mắt Lý Thư Bạch dừng ở Trương Hàng Anh, y nhíu mày, song chỉ đáp: “Đệ nghĩ có lẽ Thất đệ Cửu đệ hôm nay rảnh rỗi đến chơi với bọn họ thôi.”

Tiểu Hà của Chu Tử Tần vốn nhu mì, sơ ý bị một con ngựa đen của Tả Kim Ngô Vệ đá phải, đau đớn lồng lên chạy ra ngoài sân, suýt nữa làm gã ngã nhào.

“Đồ hèn! Đâu ra cái thói giở trò với ngựa người ta hả?!” Chu Tử Tần kêu toáng lên.

Hoàng Tử Hà đang phòng thủ, nghe gã hét, bất giác đưa mắt nhìn sang.

Vương Uẩn đứng đối diện lại chẳng thèm quan tâm đến đám người đang tranh cầu, thúc ngựa lao thẳng về phía cô.

Na Phất Sa được huấn luyện kỹ càng, trong khoảnh khắc thớt ngựa kia lao tới, bỗng chồm hai chân trước lên, lấy hai chân sau làm trụ, xoay mình sang trái, tránh cú va chạm đó.

Song trong khoảnh khắc hai thớt ngựa lướt qua nhau, Vương Uẩn đã áp sát Na Phất Sa.

Hầu như không ai để ý đến họ. Người xem đang reo hò ầm ĩ, Ngạc vương Lý Nhuận vừa vung gậy đánh ngang, trúng ngay trái cầu trong tay Vi Bảo Hoành, cầu tức thì bay vụt về phía sân bên kia.

Ánh mắt mọi người dán chặt vào quả cầu, nhìn nó bay qua cả nửa sân đấu, Chu Tử Tần bên đó đang lồm cồm bò lên lưng ngựa, song Trương Hàng Anh đã định thần lại ngay, đuổi theo quả cầu về phía cầu môn bỏ trống.

Giữa không khí bừng bừng hứng khởi, chỉ mình Lý Thư Bạch nhìn về phía này sân. Hai thớt ngựa của Vương Uẩn và Hoàng Tử Hà, giữa lúc không ai để ý, đang áp sát vào nhau bên ngoài cầu môn.

Hoàng Tử Hà giục Na Phất Sa, quay đầu ngựa toan lảng ra.

Song Vương Uẩn lại thúc ngựa đuổi theo sau, chỉ cách cô nửa thân ngựa, gần đến nỗi, giữa tiếng reo hò nhốn nháo, cô vẫn nghe được giọng khẽ khàng của y: “Nghe nói tài kích cúc của Hoàng Tử Hà, vị hôn thê của ta, giỏi nhất đất Thục.”

Hoàng Tử Hà sững người, vội ghìm cương lại.

Tiếng hoan hô dậy lên khắp sân, Trương Hàng Anh đã đánh cầu bay thẳng vào cầu môn.

Nhưng dường như, Vương Uẩn không hề trông thấy thắng bại trên sân đấu. Giọng y vẫn từ phía sau truyền đến, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng: “Ngươi xem, trên sân náo loạn thế này, rất dễ xảy ra chuyện gì đó. Chỉ cần ta sơ ý, làm tóc ngươi xổ ra, hoặc là…”

Ánh mắt y dừng trên mặt Hoàng Tử Hà, tóc cô bết mồ hôi dính vào mặt, lớp phấn vàng cũng loang lổ vì mồ hôi, thoạt nhìn thì lem luốc bụi đất, nhưng lại loáng thoáng thấy được làn da nõn nà bên dưới.

“… Hoặc không cẩn thận, kéo rách áo ngươi thì sao?”

Thứ phải đến, rốt cuộc cũng đến rồi.

Hoàng Tử Hà bất giác cắn môi, ngoái lại nhìn y, miễn cưỡng đáp: “Thứ cho nô tài ngu độn, không hiểu Vương đô úy đang nói gì.”

Y chẳng để tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Tại sao hả?”

“Thưa, tại sao gì cơ ạ?”

“Rốt cuộc nhà họ Vương thiếu cái gì…” Vương Uẩn từ từ hạ cây gậy xuống, dằn từng tiếng, “mà đến nỗi, Hoàng Tử Hà thà giết cả nhà, cũng không chịu gả cho ta?”

Ba bốn thớt ngựa vượt qua họ, lại bắt đầu một lượt tấn công và phòng thủ mới.

Chu Tử Tần cao giọng gọi: “Sùng Cổ, mau quay về phòng ngự đi!”

Chiêu vương Lý Nhuế cười: “Vương Uẩn đừng có uy hiếp dụ dỗ Sùng Cổ thua trận nữa, ngươi xem sắc mặt hắn khó coi chưa kìa.”

Vương Uẩn quay lại cười lớn với gã: “Đâu có, tôi thấy hắn giỏi kích cúc, nên muốn hẹn nhau so tài đấy chứ.”

Đoạn y ngoái đầu nhìn cô, hạ giọng thật khẽ, để chỉ mình cô nghe được: “Giờ Dậu đêm nay, xin mời tới phủ.”

Hoàng Tử Hà bất giác siết chặt tay cầm cương, dây cương hằn lên tay cô thành một vệt trắng bệch.

Ánh mắt y nhìn cô khiêu khích, cây gậy trong tay chênh chếch trỏ xuống đất.

Cuối cùng, cô cắn môi, khẽ gật đầu.

Vương Uẩn hơi nhếch khóe môi lên, thoáng lộ nụ cười, rồi lập tức kéo cương ngựa quay đầu đi thẳng.

Lý Thư Bạch đứng dậy, ra hiệu cho lệnh quan.

Mọi người trên sân đang ngơ ngác không hiểu sao lại dừng trận đấu, thì thấy Lý Thư Bạch ngoắc tay gọi Hoàng Tử Hà.

Cô bèn thúc ngựa chạy về phía y. Giữa ngày hè nóng nực, lại chơi kích cúc đến tận bây giờ, cô đã mồ hôi như tắm, lồng ngực phập phồng gấp gáp. Dù sao cũng là nữ tử, sức lực không bì nổi nam nhân, đấu đến giờ, cô đủ mệt lắm rồi.

Lý Thư Bạch đã thay trang phục kích cúc đỏ rực, sai người dắt Địch Ác tới, tung mình nhảy lên ngựa hô lớn: “Đổi người.”

Hoàng Tử Hà kinh ngạc.

Lý Thư Bạch chẳng buồn nhìn cô, chỉ liếc Trương Hàng Anh đang căng thẳng ngó sang, lạnh lùng buông một câu: “Sức đã yếu còn làm liều.”

Hoàng Tử Hà câm nín, ngẩng đầu nhìn lên Lý Thư Bạch trên ngựa, trao gậy kích cúc cho y.

Y quay lưng về phía ánh dương chói gắt, gương mặt ngược sáng không trông rõ đường nét, chỉ thấy đôi mắt lấp lánh như sao. Cô nghe thấy giọng y bình thản lướt qua bên tai: “Dám giúp đỡ kẻ đã bị ta đuổi, lát nữa ngươi liệu mà ăn nói.”

Hoàng Tử Hà thót tim, song Địch Ác đã lao vút đi, xông thẳng vào sân.

Quỳ vương Lý Thư Bạch vừa vào sân, cục diện liền thay đổi hoàn toàn. Điểm số đôi bên vốn ngang ngửa nhau, chỉ trong nháy mắt đã bị kéo dãn, Vương Uẩn cùng phò mã liên thủ cũng không chống đỡ nổi y.

Địch Ác dũng mãnh vô song, xông pha trên sân như một ánh chớp đen, giữa màn bụi đất mù mịt, chỉ thấy Lý Thư Bạch khoác áo đỏ, vung gậy, đánh cầu chuyền cầu đều tiêu sái linh hoạt, rong ruổi dọc ngang, không chút nương tay.

Vi Bảo Hoành gượng cười bàn với Vương Uẩn: “Quỳ vương khí thế mạnh quá, bất luận thế nào cũng phải chặn đường cầu của vương, kìm bớt nhuệ khí lại, có vậy phe ta mới có cơ hội.”

Vương Uẩn gật đầu, hai người bèn chia ra hai phía trái phải giáp công, lại gọi thêm ba kẻ nữa đến, hòng chặn đứng thế công của Lý Thư Bạch.

Lý Thư Bạch bị năm người bao vây, vẫn thản nhiên như không, chỉ ngoảnh lại nhìn Lý Nhuế ra hiệu phối hợp, rồi khẽ gẩy cây gậy, khéo léo hất cầu băng qua mười cặp vó của năm con ngựa đang chạy quanh, lăn thẳng về phía Chiêu vương.

“Cướp cầu!” Vi Bảo Hoành hét lớn, đang định truy kích thì thấy Lý Thư Bạch lật mình khom người xuống, chỉ móc một chân vào bàn đạp, cả người nhẹ nhàng vươn ra như chim én, cây gậy trong tay vung lên, chặn đứng gậy của phò mã vừa vung được nửa chừng, thuận thế giật lại một cái, gậy của phò mã tức thì bật ngược, đập vào quả cầu, khiến nó chuyển hướng.

Cầu đổi hướng, bay sượt qua đầu ngựa Vương Uẩn, nhằm thẳng về phía Trương Hàng Anh đang giục ngựa phi tới.

Trương Hàng Anh điều khiển ngựa rất linh hoạt, ứng biến lại nhanh, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã giơ gậy chặn cầu lại rồi đánh thẳng vào cầu môn.

“Hay lắm! Tứ đệ thường ngày không thích chơi kích cúc, ra là giấu nghề! Cả tên nhóc ghi điểm kia nữa, phản ứng nhanh nhẹn lắm, thân thủ cũng không tệ!” Hoàng đế vỗ lên tay ghế tán thưởng.

Đồng Xương công chúa hừ một tiếng đứng dậy, cao giọng gọi phò mã: “A Vi!”

Vi Bảo Hoành vội xuống ngựa, rời sân chạy về phía nàng.

Song khi gã đến nơi, Đồng Xương công chúa đã ngồi xuống, chỉ nhướng mắt hỏi: “Hằng ngày chẳng phải chàng vẫn tự khoe tài đánh kích cúc ư? Hôm nay coi như ta đã được chứng kiến rồi.”

Vi Bảo Hoành bị mai mỉa, chỉ biết cười trừ: “Công chúa nói phải lắm, hôm nay ta đánh tệ thật…”

“Linh Huy không nhìn ra đấy thôi, A Vi sợ làm mất mặt chúng ta trước hoàng thượng, nên đâu có dùng hết sức…” Chiêu vương ra uống nước, tươi cười đi đến giảng hòa, “Mà thôi, đàn ông đánh cầu, cháu ngồi xem là được, đừng nói nhiều kẻo cát bụi bay vào miệng, có phải không?”

Đồng Xương công chúa bực bội liếc gã, giọng điệu đầy khinh mạn: “Thưa phải, cũng xin Cửu thúc nương tay với phò mã.”

Người trên sân đều xuống ngựa nghỉ ngơi, bỏ đám ngựa lại trong sân. Địch Ác dồi dào sức lực, hung hăng chạy khắp nơi gây sự với mấy con ngựa khác, đến nỗi chúng phải co cụm lại một góc sân. Thấy vậy, mọi người đều cười ồ lên, mấy kẻ vừa bị cướp cầu cũng quên cả bực bội.

Hoàng Tử Hà lăng xăng bưng trà rót nước cho tất cả, ngoảnh lại thấy phò mã Vi Bảo Hoành đang cúi đầu nhìn xuống đất, dưới ánh nắng chói chang, giữa bụi đất mịt mù, gương mặt hắn tái xanh, răng nghiến chặt khiến quai hàm bạnh ra.

Mồ hôi lăn dài trên mặt hắn, khiến Hoàng Tử Hà cứ ngỡ hắn sẽ không kiềm chế nổi nữa, nào ngờ khi giọt mồ hôi nhỏ xuống mu bàn tay, hắn vẩy tay giũ đi, đồng thời, dường như cũng rũ sạch nét mặt đáng sợ vừa rồi, lại nở nụ cười tươi tắn thường thấy, đón lấy ly trà từ tay cô: “Đa tạ. Công công đánh hay lắm.”

“Sùng Cổ quả nhiên lợi hại.” Ngạc vương cũng cười khen.

Chu Tử Tần góp lời: “Sau này, hằng sáng theo ta chạy bộ một vòng quanh hồ Khúc Giang, bảo đảm sau một năm, công công sẽ vô địch Trường An!”

Lý Thư Bạch thản nhiên buông một câu: “Hắn không rảnh!”

Không khí đang sôi nổi, bị câu này của y giội cho một gáo nước lạnh, mọi người đành im lặng, tiếp tục uống trà. Chỉ mình Chu Tử Tần vẫn chưa chịu thôi, còn muốn cứu vãn bầu không khí: “Ha ha, đương nhiên rồi, dù giỏi đến đâu, cũng không bì nổi Quỳ vương…”

Chẳng ai để ý đến gã.

Mọi người nghỉ ngơi chừng một tuần trà, Chiêu vương lại giục: “Tiếp tục đi thôi.”

Ai nấy lục tục lên ngựa. Lệnh quan phất cờ. Trong tiếng hí dài và tiếng vó ngựa giòn giã, mấy thớt ngựa lao về phía sân đối phương, chợt một con hí lên đau đớn, khuỵu chân trước xuống, ngã quỵ.

Chính là thớt ngựa đen của phò mã, đang phi tự dưng ngã gục. Vi Bảo Hoành ngồi trên lưng ngựa, không kịp đề phòng, bị hất ngã văng xuống đất. May sao hắn thân thủ linh hoạt, phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc rơi xuống đã cuộn tròn người, lăn mấy vòng dưới đất đến hết đà, mới khỏi bị đập đầu..

Mọi người nhốn nháo cả lên, Đồng Xương công chúa đứng phắt dậy chạy thẳng xuống sân.

Ngay cả hoàng đế và Quách thục phi cũng hối hả chạy đến. Hai đội kích cúc đều đã xuống ngựa, xúm quanh Vi Bảo Hoành.

Lý Thư Bạch sai người gọi ngay thầy thuốc của Tả Kim Ngô Vệ đến. Thầy thuốc giúp phò mã nắn lại cánh tay sai khớp, sờ nắn khắp người kiểm tra một lượt, đoạn tuyên bố: “Vết thương nhẹ thôi, không phạm vào gân cốt.”

Đồng Xương công chúa trông thấy vết rách trên mặt Vi Bảo Hoành, liền hỏi: “Liệu có để lại sẹo không?”

“Bẩm công chúa, còn phải xem tĩnh dưỡng thế nào đã, có những người bẩm sinh dễ để sẹo, vậy cũng hơi phiền phức…” Thầy thuốc vội thưa.

“Nếu không trị khỏi, thì ngươi tự biết thế nào rồi đấy!” Đồng Xương công chúa lạnh lùng, “Ta không cần phò mã mặt sẹo đâu!”

“Linh Huy!” Quách thục phi nhíu mày, bất lực nạt nàng.

Song hoàng đế lại nói: “Lời công chúa chính là lời trẫm, nghe chưa hả?”

“Vâng, vâng.” Cả người thầy thuốc căng lên như dây đàn, run bần bật, tựa hồ không đứng nổi nữa.

Vi Bảo Hoành ôm đầu nói: “Không sao, bị thương nhẹ thôi mà, trận này đã đấu xong đâu.”

“Còn muốn đấu nữa? Suýt mất mạng rồi đó!” Đồng Xương công chúa giận dữ mắng.

“Ty chức thấy không cần thiết nữa, hôm nay đến đây thôi.” Vương Uẩn đưa mắt nhìn Lý Thư Bạch.

Lý Thư Bạch trao quả cầu đang cầm cho Hoàng Tử Hà: “Kết thúc ở đây đi, xong việc là được.”

Chu Tử Tần vội hỏi Vương Uẩn: “Còn chuyện của Trương huynh đệ…”

Vương Uẩn nhìn Hoàng Tử Hà. Trông thấy ý tứ trong mắt y, cô thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Vương Uẩn bấy giờ mới quay sang bảo Trương Hàng Anh: “Thân thủ của ngươi, hôm nay mọi người đều chứng kiến rồi, quả thật không tệ. Chúng ta sẽ xem xét bàn bạc hai hôm, ngươi cứ đợi đi.”

Nghe được câu này, Chu Tử Tần mừng rỡ đập tay với Trương Hàng Anh.

Mấy người bên này đang ăn mừng, còn bên kia Đồng Xương công chúa lại đang phát cáu, từ xa chỉ nghe tiếng nói lanh lảnh truyền lại. Nàng trỏ thớt ngựa đen quát lớn: “Chẳng ai hề hấn gì, sao phò mã lại trùng hợp như thế, suýt nữa là mất mạng rồi?”

Mọi người đều biết Đồng Xương công chúa được nuông thành quen, mấy vương gia đành lờ đi coi như không thấy, đám người cùng đánh còn có thể an ủi Vi Bảo Hoành, chỉ tội cho mấy tên nài ngựa và trông nom sân kích cúc, phải cúi đầu nghe mắng.

Hoàng đế vỗ vai Đồng Xương công chúa dỗ dành: “Linh Huy, con bình tĩnh lại đi.”

Đồng Xương công chúa nghe vậy thì quay phắt lại, nắm lấy tay áo ngài ngự: “Phụ hoàng…”

Giọng nàng run rẩy, toát lên nỗi kinh hãi không thể kiềm chế.

Hoàng đế ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

“Phụ hoàng, mấy hôm trước… ở chùa Tiến Phúc, giữa cả đám người đông nghẹt, một tên hoạn quan hầu hạ bên cạnh con cũng tình cờ bị sét đánh chết. Giờ lại đến lượt phò mã… Phụ hoàng, lẽ nào người cho rằng, một loạt những chuyện này xảy ra quanh con, đều là tình cờ sao?” Đồng Xương công chúa kể lể, sắc mặt tái nhợt đi, “Hoạn quan hầu hạ bên cạnh, theo con đã mười mấy năm, lại bị thiêu sống! Giờ phò mã của con đột nhiên xảy ra chuyện này, nếu không phải chàng phản ứng kịp thời, hẳn hậu quả khó mà tưởng tượng!”

Quách thục phi thở dài, nắm tay nàng trấn an: “Linh Huy đừng nghĩ nhiều, tất cả đều là sự cố ngẫu nhiên thôi…”

“Thế nào là sự cố ngẫu nhiên? Người thân tín chết, phò mã cũng bị thương, lỡ như… lỡ như lần tới đến lượt con thì sao?” Đồng Xương công chúa nói mà mặt xám ngoét, cây trâm mành mành cài bên mai tóc rung lên, vạch thành một đường cong hoảng loạn.

Thấy con gái kinh hãi như vậy, hoàng đế cũng động lòng, bèn vỗ về: “Sao lại thế được? Có phụ hoàng ở đây, kẻ nào dám động vào con gái trẫm?”

Nàng nghiến răng thưa: “Nhưng, mấy ngày trước con có nằm mơ…”

“Linh Huy, mơ chỉ là mơ thôi mà.” Quách thục phi cắt lời, ôm lấy vai nàng che chở: “Được rồi, nghĩ thoáng ra một chút thì không việc gì đâu.”

Song Đồng Xương công chúa vùng khỏi tay Quách thục phi, bi ai nhìn hoàng đế rồi thưa: “Con gái muốn xin phụ hoàng một việc!”

Hoàng đế gật đầu: “Con nói đi.”

“Con nghe nói, tiểu hoạn quan Dương Sùng Cổ của phủ Quỳ vương rất giỏi phá án. Đám người ở Đại Lý Tự cứ luôn miệng nói là trời phạt, không tìm được chân tướng, nay xin phụ hoàng nhận lời với con, điều Dương Sùng Cổ tới điều tra hai vụ việc của phò mã và Ngụy Hỷ Mẫn.”

Hoàng Tử Hà không ngờ Đồng Xương công chúa lại đột ngột đưa ra yêu cầu này, không khỏi sững sờ.

Hoàng đế hiển nhiên cũng rất bất ngờ, nhìn sang Hoàng Tử Hà, trầm ngâm không nói.

Nhưng Đồng Xương công chúa đã níu ngay lấy tay cha, lắc lắc như trẻ con nài nỉ: “Phụ hoàng! Con gái… con gái lo lắm, lỡ như có chuyện gì bất trắc, về sau phụ hoàng sẽ không thấy mặt con được nữa đâu…”

“Đừng nói linh tinh!” Hoàng đế cắt lời.

Đồng Xương công chúa ngước lên, tròng mắt đã ầng ậc nước, chỉ chực lăn xuống.

Thấy con gái như thế, hoàng đế cũng thở dài bất lực, quay sang hỏi Lý Thư Bạch: “Tứ đệ, công chúa đã nói thế, chi bằng đệ tạm điều tên tiểu hoạn quan kia sang Đại Lý Tự, giúp Thôi Thuần Trạm điều tra vụ án chùa Tiến Phúc được chăng?”

Lý Thư Bạch thản nhiên đáp: “Xin hoàng thượng thứ cho thần đệ ngu muội, vụ hỗn loạn ở chùa Tiến Phúc chẳng phải là vì trời giáng sấm sét làm nổ cây nến, dẫn tới cảnh náo động chen lấn giẫm đạp lên nhau ư? Cái chết của tên hoạn quan phủ công chúa ắt là vì vô tình bị đẩy đến gần cây nến đúng khi nó phát nổ, nên mới bất hạnh bén lửa.”

“Nếu chỉ mỗi chuyện đó, thì có thể bảo là ngẫu nhiên, nhưng còn vụ của phò mã thì sao? Tại sao chỉ toàn xảy ra chuyện với người bên cạnh bản cung?”

Nghe con gái nói năng vô lễ, Quách thục phi vội giật tay nàng. Hoàng đế cũng quở: “Linh Huy, sao lại nói thế với Tứ thúc?”

Đồng Xương công chúa đành miễn cưỡng cúi đầu: “Tứ thúc, giờ bên cạnh Linh Huy liên tục xảy ra tai nạn, lẽ nào thúc lại tiếc một tiểu hoạn quan ư? Thúc cho Linh Huy mượn tạm hắn vài hôm đi. Vụ án Bốn phương lúc trước động trời như thế, hắn cũng phá được dễ dàng mà, để hắn tra xét rõ động tĩnh bên Linh Huy, rồi lại quay về phủ Quỳ vương, vội gì chứ?”

Quách thục phi cau mày: “Linh Huy, ta nghe nói mấy hôm nữa Quỳ vương sẽ lên đường đến Thục, Dương công công là thân tín bên cạnh vương, con lại đòi giữ hắn lại giúp mình, có vẻ không ổn đâu.”

“Người hầu hạ Tứ thúc nhiều như thế, bớt một tên có hề gì?” Đồng Xương công chúa đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà, “Dương công công ngươi nói xem, ngươi đồng ý, hay từ chối?”

Hoàng Tử Hà trầm ngâm giây lát, đoạn thưa: “Theo thiển ý của nô tài thì vụ chen lấn ở chùa Tiến Phúc đúng là do trời giáng sấm sét, tình cờ làm nổ cây nến. Căn nguyên vốn ở Thiên Lôi, dù nô tài muốn tìm ra hung thủ, cũng không thể lên trời tìm được.”

Đồng Xương công chúa chỉ ngay vào Vi Bảo Hoành: “Vậy còn chuyện phò mã?”

“Ngựa do phò mã tự dắt, lúc trước cũng từng đổi ngựa, theo nô tài thấy, có lẽ cũng là sự cố ngẫu nhiên thôi.”

“Ngẫu nhiên, ngẫu nhiên cái gì, ta không tin có nhiều cái ngẫu nhiên như thế!” Đồng Xương công chúa đùng đùng nổi giận, gương mặt thanh tú đẹp đẽ toát lên vẻ hùng hổ hung tợn, mắt trợn trừng nhìn Hoàng Tử Hà, quát lớn: “Đã vậy, ta phải tùng xẻo tên nài ngựa suýt nữa hại chết phò mã! Còn nữa, tất cả đám nài ngựa trong nha môn Tả Kim Ngô Vệ, đều phải chịu trách nhiệm!”

“Linh Huy, con bình tĩnh chút đi!” Lần này, cả Quách thục phi cũng phải cau mày, kéo con gái lại.

Nào ngờ Đồng Xương công chúa hất tay Quách thục phi ra, nhìn dán vào hoàng đế, sắc mặt tái xanh, khiến người ta chỉ lo nàng giận quá sẽ ngất xỉu.

Hoàng đế cũng hết cách, đành vỗ vỗ lên tay nàng, ánh mắt đầy thương xót, đoạn bất lực quay sang nhìn Lý Thư Bạch.

Thấy tình cảnh đó, Lý Thư Bạch đành nói: “Đồng Xương đã chọn Dương Sùng Cổ, vậy tạm điều hắn đến Đại Lý Tự mấy ngày vậy, phụ đám người bên đó tra rõ vụ này. Nếu có thể làm yên lòng Đồng Xương thì tốt nhất. Nếu không tra ra kết quả, là do Dương Sùng Cổ năng lực có hạn, đến lúc ấy, hẳn Đồng Xương cũng có thể lượng thứ.”

“Tứ đệ chịu lượng thứ, mới là tốt nhất.” Hoàng đế gật đầu.

Đồng Xương công chúa hành lễ với Lý Thư Bạch, giọng miễn cưỡng: “Đa tạ Tứ thúc.”

Quách thục phi cũng như trút được gánh nặng, ngài ngự và phi nhìn nhau bất lực. Song Hoàng Tử Hà đứng bên cạnh quan sát, lại thấy Quách thục phi có vẻ lo buồn.

Đồng Xương công chúa hỏi ngay: “Không biết Dương công công định điều tra từ đâu?”

Hoàng Tử Hà thoáng trầm ngâm, rồi thưa: “Nô tài định bắt đầu từ con ngựa kia.”

Phò mã được người hầu phủ công chúa dìu đỡ, còn Đồng Xương công chúa lại lên xe loan của Quách thục phi, chầm chậm lăn bánh về phía phủ công chúa.

Đồng Xương công chúa tựa vào chiếc sập trên xe, cuộn tròn người lại, bất động nhìn ra tấm rèm xe lay động. Tuy đã dùng rèm gấm dày, nhưng ánh nắng bên ngoài vẫn lấp loáng len vào, rung rinh theo tấm rèm, rọi lên mình hai người. Không khí trong xe đầy căng thẳng.

Quách thục phi cau mày nhìn con gái hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Con không nên để tên Dương Sùng Cổ ấy điều tra giúp.”

Đồng Xương công chúa vẫn nhìn dán vào vệt nắng rọi qua rèm, thẫn thờ hồi lâu mới đáp: “Con cảm thấy, nhất định là Đậu Khấu tác quái.”

“Dẫu là ả, thì Dương Sùng Cổ có thể thu phục oan hồn hay sao?” Quách thục phi nghiến răng hạ giọng gắt, “Ả sống bản cung còn chẳng sợ, lẽ nào chết đi rồi bản cung lại sợ ư?”

“Dù Đậu Khấu đã chết, nhưng ai biết được người thân bạn bè của ả có kẻ nào nắm rõ chuyện này hay không? Huống hồ, mẫu phi đừng quên bên cạnh chúng ta vẫn có một người canh cánh việc Đậu Khấu.” Đồng Xương công chúa cắn môi, chậm rãi hỏi, “Mẫu phi có nhìn ra, trong những người bên cạnh chúng ta, kẻ nào ôm lòng khác không?”

Quách thục phi khẽ thở dài, chau mày nhìn con gái: “Kẻ trong cung Thái Cực kia vẫn chưa nguôi lòng, ngày đêm nghĩ cách trở về cung Đại Minh kìa. Giờ đang là lúc quan trọng, mang tính bước ngoặt, chúng ta không thể để lộ mảy may sơ hở. Con lại cho tên Dương Sùng Cổ ấy ở bên mình điều tra, há chẳng phải dẫn sói vào nhà ư?”

Đồng Xương công chúa cứng họng, hồi lâu mới hậm hực nói: “Ả Đậu Khấu lúc sống đã đê tiện, chết rồi còn gây họa!”

“Có điều, Dương Sùng Cổ dính vào vụ này, cũng chưa chắc là chuyện xấu.” Quách thục phi phe phẩy cây quạt tròn trong tay, cười lạnh lùng: “Dù sao hắn cũng là người bên cạnh Quỳ vương, nếu có thể bắc cầu qua hắn, giành lấy sự ủng hộ của Quỳ vương, thì chuyện mẫu phi của con trở thành mẫu hậu chỉ còn tính bằng ngày, dù gì, hiện giờ trong triều cũng chỉ có Quỳ vương đối đầu được với kẻ đó thôi.”

“Nhưng lỡ phụ hoàng phát giác việc chúng ta làm thì sao?”

“Con sợ gì chứ, phụ hoàng yêu thương con như vậy, lẽ nào hạch tội được con ư?” Quách thục phi ngồi xuống cạnh con gái, vươn tay ôm lấy nàng, “Linh Huy, mẹ chỉ có mình con thôi, nếu con không đứng về phía mẹ, thì đời này… mẹ biết làm sao được?”

Đồng Xương mấp máy miệng, nhưng lời muốn nói đã tiêu biến trong cổ họng, hồi lâu mới cúi đầu, miễn cưỡng đáp: “Bất kể thế nào, con cũng cùng mẹ tiến thoái.”

Hoàng Tử Hà ngồi, Lý Thư Bạch đứng cạnh thớt ngựa đen ngã gục dưới đất, quan sát bốn vó nó.

Chỉ khổ con ngựa đen cao lớn gãy gập chân phải trước, nằm gục dưới đất thở phì phò.

Hoàng Tử Hà nhìn kỹ móng chân phải nó, nhận xét: “Móng sắt bị long(*).”

(*) Tác giả chú thích: Việc đóng móng sắt cho ngựa ở Trung Quốc không rõ đã xuất hiện từ thời nào, ở đây dựa theo bức bích họa Đóng móng ngựa ở Đôn Hoàng trong những năm Khai Hoàng thời Tùy (581-600 SCN), cho rằng dưới thời Đường đã có một số người đóng móng cho ngựa.

Chiếc móng ngựa này hình bán nguyệt, bằng sắt, mặt trên có gỉ, mặt dưới mài xuống đất đã có dấu hiệu mòn, nhưng nhìn tổng thể vẫn còn khá mới, song bị thiếu mất một chiếc đinh.

Móng ngựa thiếu một cây đinh, cũng như người đi guốc gỗ không quai, vừa nhấc chân lên thì guốc đã văng ra, nếu rảo chân chạy, đương nhiên sẽ ngã.

Hoàng Tử Hà ấn lên móng ngựa, nhìn kỹ chỗ lõm trên móng sắt để đóng đinh vào, chau mày: “Có dấu vết này.”

Lý Thư Bạch liền ngồi xuống xem xét. Thấy trên chỗ lõm có một vết đập rất nhạt, cùng mấy vết xước mảnh như đầu kim, lẫn vào lớp gỉ sắt.

Lý Thư Bạch nhíu mày: “Rõ ràng cách đây không lâu đã có kẻ nạy đinh ra, để lại dấu vết trên lớp gỉ sắt.”

“Vấn đề đầu tiên bây giờ là, kẻ ấy có mục tiêu, hay chỉ ra tay bừa như thế, trúng ai thì trúng.” Hoàng Tử Hà giơ tay ấn vào cây trâm trên đầu, rút cây trâm ngọc bên trong ra, vạch trên mặt đất hai vạch. “Nếu có mục tiêu, thì rốt cuộc là nhằm vào phò mã, hay nhằm vào kẻ khác mà phò mã xui xẻo vạ lây? Nếu không nhằm vào ai cả, chỉ muốn có người bị thương trong trận đấu, thì mục đích là gì, kẻ nào được lợi trong việc này?”

Lý Thư Bạch gật đầu, trầm ngâm.

Cô lại vạch thêm hai vạch nữa: “Vấn đề thứ hai là, đinh đóng móng ngựa bị nạy, trong thời gian ngắn sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng con ngựa này vào sân rất lâu mới sinh chuyện. Như vậy có hai khả năng, một là kẻ ấy đã dùng cách nào đó, khiến con ngựa vào sân hồi lâu mới long móng; hai là hung thủ mới ra tay cách đây không lâu, chính vào lúc phò mã ra ngoài sân nghỉ ngơi, bị Đồng Xương công chúa mỉa mai.”

Lý Thư Bạch giơ tay trỏ vạch thứ nhất: “Nếu ra tay trước trận kích cúc, chúng ta phải tìm hiểu xem, hung thủ làm thế nào khiến phò mã chọn trúng con ngựa đó.”

Dứt lời, ngón tay y lại chỉ sang vạch thứ hai, “Nếu ra tay giữa lúc nghỉ ngơi, thì chúng ta phải tra xem, bấy giờ ai đã đến gần con ngựa ấy.”

Hoàng Tử Hà hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, nhíu mày: “Sau khi Đồng Xương công chúa gọi phò mã đến, mọi người trên sân cũng lục tục xuống ngựa nghỉ ngơi. Nếu bấy giờ ai còn quẩn quanh cạnh ngựa người khác, nhất định sẽ bị để ý.”

“Không ai có hành động gì khác lạ cả.” Lý Thư Bạch khẳng định. Mắt quan sát của y rất sắc sảo, chỉ nhìn qua là nhớ kỹ, không thể quên được.

“Huống hồ tôi còn nhớ, bấy giờ sai dịch chăm sóc ngựa định cho bầy ngựa nghỉ ngơi dưỡng sức một lát, nhưng Địch Ác lại gây chuyện, khiến cả đám ngựa phải co cụm vào góc sân, sai dịch cũng không vào nữa.” Hoàng Tử Hà gật đầu bổ sung.

“Vì vậy, xem ra điều thứ nhất có khả năng hơn.” Lý Thư Bạch nhận xét.

Hoàng Tử Hà khẳng định, “Vậy thì, vấn đề cần lý giải nhất hiện chính là, hung thủ làm thế nào để khiến phò mã chọn đúng con ngựa ấy.”

“Hơn nữa, còn là sau khi Chu Tử Tần yêu sách, đòi mượn con ngựa đầu tiên Vi Bảo Hoành chọn.”

Hoàng Tử Hà trầm ngâm: “Còn khả năng nào khác không, ví như ngay từ đầu hung thủ đã tính đến việc loại trừ thớt ngựa tốt nhất kia? Vương gia đến muộn không biết chứ, trước khi mở màn, vốn dĩ phò mã đã chọn thớt ngựa nâu của Trương Hàng Anh, nhưng Chu Tử Tần lại đòi mượn, nên phò mã mới đổi sang con này. Như vậy thì, phải có nhiều trùng hợp, mới có thể khiến phò mã cưỡi lên con ngựa này.”

“Hiện giờ phò mã là Quang lộc đại phu, hơn nữa là khách mời đến, theo tình theo lý, đều phải là người đầu tiên được chọn ngựa. Vậy mà hung thủ lại không ra tay với thớt ngựa nâu kia, nên mục tiêu của hắn có lẽ không phải phò mã. Lẽ nào chúng đã tính trước được Trương Hàng Anh không có ngựa, và Chu Tử Tần sẽ mượn ngựa của Tả Kim Ngô Vệ?”

Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Thớt ngựa này là do phò mã tiện tay chọn lấy, hơn nữa trông cũng chẳng xuất chúng gì, chẳng ai cho rằng nó có thể xếp vào hàng thứ hai cả.”

Đến đây, mọi suy luận đều đã rơi vào ngõ cụt, chẳng tìm thấy lối ra.

Hai người đành tạm thời đứng dậy, rời khỏi sân kích cúc.

Mọi người đang cởi y phục kích cúc tại chỗ nghỉ cạnh sân đấu, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi ra về.

Chiêu vương đã chuẩn bị sẵn, sai người bày những thứ mình đem đến ra. Một chậu đá lạnh lập tức được đặt lên bàn, hơi lạnh bốc lên nghi ngút như sương khói.

Người hầu lần lượt bày chén thủy tinh, chuẩn bị rót rượu. Tiếc rằng mấy tên hoạn quan bưng vò rượu không vững tay, mấy lần làm sánh ra ngoài chén.

“Để tôi.” Trương Hàng Anh nói, rồi đón lấy vò, xách bằng một tay. Thân hình gã cao lớn, lực tay rất mạnh, ôm vò rượu hơn trăm cân, nói rót là rót, nói ngừng là ngừng, nhẹ nhàng như không.

Chiêu vương vui vẻ đặt chén thủy tinh lên chậu đá cho mát, rồi quay sang hỏi Trương Hàng Anh: “Ngươi tên gì ấy nhỉ, Trương Hàng Anh à? Thân thủ khá lắm, thế này đi, nếu Tả Kim Ngô Vệ không cần ngươi, thì để cho ta! Ngươi cứ theo hầu ta, hằng ngày rót rượu cho ta cũng được!”

Trương Hàng Anh vốn tính rụt rè, lại không giỏi ăn nói, nên chỉ biết cười ngượng nghịu.

Ngạc vương bưng cho Lý Thư Bạch một ly rượu bồ đào vừa ướp đá trước tiên: “Tứ ca, đây là rượu bồ đào Cửu đệ lấy từ Thổ Hỏa La Tây Vực đấy, nghe nói phải chưng ba lần, phơi ba lần. Sắc rượu rất đẹp, huynh nếm thử xem.”

“Khá đấy.” Lý Thư Bạch chỉ nói hai tiếng gọn lỏn, nhưng cũng đủ làm Chiêu vương nở mày nở mặt, quay sang cười bảo Ngạc vương, “Thất ca chỉ thích uống trà, biết thế nào được cái hay của rượu. Nhất là sau khi đánh cầu, lại uống mấy ly rượu ướp lạnh, đời đến thế này, chỉ còn thiếu một chiếc bánh cổ lâu mà thôi, tốt nhất là bánh mới ra lò còn nóng hổi ấy.”

Cổ lâu là loại bánh thịt dê rất thịnh hành đương thời, được người trong kinh ưa chuộng. Chu Tử Tần đang săm soi cái móng ngựa, nghe thấy liền ngẩng lên nói: “Tôi cũng thích bánh ấy lắm, hay là đến nhà tôi đi, tôi bảo đầu bếp làm.”

Chiêu vương lắc đầu: “Giờ mới sai làm thì đợi đến bao giờ.”

Thấy Trương Hàng Anh đứng bên cứ ngập ngừng, Hoàng Tử Hà liền hỏi: “Trương nhị ca, sắp đến giờ Ngọ rồi, huynh không về trước ư?”

Trương Hàng Anh vội đáp: “Sáng này lúc đi, tôi… cô em tôi nói hôm nay là ngày trọng đại, muốn làm bánh cổ lâu đợi tôi về nhà ăn. Hay là… giờ tôi về nhà lấy.”

“Ồ?” Chiêu vương háo hức hỏi, “Em ngươi làm ngon không?”

“Tiểu nhân ăn thấy rất ngon, có điều thịt dê đắt đỏ, thường ngày cũng không hay làm…”

“Vậy đừng về lấy nữa, bánh cổ lâu phải lấy từ lò ra ăn ngay lúc còn nóng hổi mới ngon!” Đoạn Chiêu vương chỉ vò rượu bồ đào và bàn ghế, “Đi thôi đi thôi, mau dọn dẹp đồ đạc, tới đó ăn luôn!”

Hoàng Tử Hà dở khóc dở cười, đành theo ba vị vương gia rời bãi kích cúc.

Đột nhiên, cô sực nhớ ra một chuyện: “Trương nhị ca, chẳng phải huynh chỉ có một huynh trưởng thôi sao? Lấy đâu ra em gái thế?”

Trương Hàng Anh đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống: “Em… em họ… họ xa… ấy mà.”

Lý Thư Bạch đương nhiên không muốn đi cùng đám ô hợp này, vừa ra ngoài sân đã buông một câu “có việc bận” rồi chia đường, đi thẳng đến Trung Thư Tỉnh.

Mấy người còn lại vừa cưỡi ngựa vừa cười đùa, nô nức kéo đến phường Phổ Ninh.

Chu Tử Tần thì thào với Hoàng Tử Hà và Trương Hàng Anh: “Các người biết không? Đầu năm nay, có lần Chiêu vương nửa đêm tỉnh giấc, đột nhiên nổi hứng muốn nghe Ngọc Chi cô nương ở Giáo Phường Ty thổi sáo, nhưng lúc ấy đang trong giờ giới nghiêm, gia cảm thấy nếu ngang nhiên vi phạm thì không hay lắm, bèn…”

Kể đến đây, gã cười hinh hích, rồi không nói tiếp nữa.

Chiêu vương đi trước thính tai nghe thấy hết, bèn ngoái lại cười mắng: “Tên khốn Chu Tử Tần này, chuyện xằng bậy ấy cứ kể đi kể lại mãi, làm mất hết thể diện bản vương! Chẳng phải chỉ là bản vương cải trang thành người điểm canh lẻn ra, sau đó bị đội tuần đêm giữ lại, phải ở trong nha môn một đêm, đến sáng hôm sau Vương Uẩn tới mới thả ra hay sao?”

Ngạc vương Lý Nhuận nghe vậy cũng phì cười, đôi mày dãn ra, nốt ruồi son nằm giữa càng đẹp đến rúng động lòng người, “Cửu đệ đúng là hoang đường, đệ mặc đồ của người điểm canh rồi bị bắt lại, đời nào người Tả Kim Ngô Vệ chịu tin đệ.”

“Thì bởi vậy, nên hôm nay đè bẹp được khí thế của chúng, đệ thật hả dạ!” Chiêu vương vung roi cười khanh khách, “Dương Sùng Cổ, lần sau nếu gặp chuyện hay thế này, nhớ gọi ta đấy nhé!”

Nhìn vị vương gia lêu lổng đằng trước, Hoàng Tử Hà đành lờ đi như không nghe thấy, cười ảo não, quay đầu sang bên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...