Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chương 41: Chương 15: Tìm Lại Nơi Đâu



Công Tôn Diên và Ân Lộ Y cùng ngồi xuống trước mặt họ. Thấy Ân Lộ Y lộ vẻ căng thẳng pha lẫn bi ai, Công Tôn Diên bèn vỗ nhẹ lên tay an ủi: “Đừng lo, Chu bổ đầu và Dương công công nhất định sẽ tra rõ trắng đen mà.”

Nói đoạn Công Tôn Diên quay sang nhìn Chu Tử Tần cười gượng: “Chẳng hay Chu bổ đầu và Dương công công thấy hai chúng tôi đáng nghi ở đâu?”

Chu Tử Tần vội đáp: “Điểm này hai chúng ta đã thảo luận rồi, thực ra khả năng gây án của hai vị là thấp nhất. Bởi cả hai luôn ở trong nhà thủy tạ, trước bấy nhiên con mắt, sao có thể phân thân đi giết người?”

Hoàng Tử Hà gật đầu tiếp: “Chúng ta chỉ thẩm vấn hai vị cho phải phép thôi, hai vị có qua lại gì với Tề phán quan không?”

Công Tôn Diên và Ân Lộ Y đều lắc đầu. Công Tôn Diên đáp: “Trước đây tuy chúnh tôi đã đến Thục mấy lần, song đều là được người ta mời đến biểu diễn. Lần gần nhất tôi đến cách nay đã năm năm rồi, Lộ Y còn lâu hơn, bảy năm trước mới đến một lần, cũng chỉ đến Long Châu chứ chưa hề bước chân vào Thành Đô. Chúng tôi còn chưa bao giờ gặp mặt Tề phán quan, làm sao qua lại gì được?”

Hoàng Tử Hà đáp: “Chuyện này chúng tôi sẽ sai người điều tra, xin hai vị chớ lo, quan phủ sẽ không làm liên lụy kẻ vô tội đâu.”

“Đa tạ Chu bổ đầu, đa tạ Dương công công.” Nói rồi, Công Tôn Diên lại tha thiết nhìn bọn họ: “Chẳng hay vụ án của A Nguyên đến giờ đã có tiến triển gì chưa?”

Chu Tử Tần bối rối đáp: “Đang điều tra… Có chút tiến triển rồi, xin đại nương đợi ít lâu nữa.”

Công Tôn Diên không nói gì thêm, chỉ cùng Ân Lộ Y hành lễ với họ rồi lui ra.

Chu Tử Yên có gương mặt trái xoan xinh xắn, nhang nhác giống anh trai, dáng dấp cũng nhỏ nhắn, song uy thế đủ đè cho ông anh chết gí.

“Huynh bảo, vị hôn phu chết bất đắc kỳ tử như thế, sau này liệu muội có trở thành trò cười ở Thục không?” Chu Tử Yên đập bàn giận dữ hỏi.

Chu Tử Tần ôm đầu rầu rĩ đáp: “Muội à, dù sao cũng đâu phải lần đầu… Trước đây ở trong kinh thành cũng thành trò cười rồi thôi…”

“Vì không phải lần đầu, nên e rằng kiếp này muội không gả đi được nữa rồi! Thôi thôi, để muội về kinh tìm ý trung nhân đi!”

Chu Tử Tần đưa mắt nài nỉ, chỉ mong em gái giữ lại cho chút thể diện: “Giờ quan phủ đang thẩm vấn, là việc công đó, muội ngồi ngay ngắn lại cho ta đi.”

Song cô em bướng bỉnh chẳng buồn đếm xỉa đến gã, còn nghênh ngang vắt chân lên, ngả người ra ghế, vẻ bất cần: “Dựa vào huynh thì nên cơm cháo gì. Nếu huynh muốn phá được vụ này thì để muội hiến kế cho, bảo đảm không gì không phá được!”

Nào ngờ Chu Tử Tần thật thà vươn cổ sang hỏi nhỏ: “Kế gì?”

Hoàng Tử Hà ngán ngẩm cúi đầu, vờ chăm chú xem bản cung.

“Huynh cho đăng cáo thị, nói rằng Hoàng Tử Hà vô tội, mời cô ấy mau trở về, cả đám ăn hại ở nha môn, đứng đầu là Chu thiếu bổ đầu, đang đợi cô ấy cứu mạng!”

Khóe môi Chu Tử Tần rần rật: “Như vậy có được không?”

Thấy gã còn tưởng thật, Hoàng Tử Hà bèn đằng hắng một tiếng.

Bấy giờ gã mới sực tỉnh, bèn đập một cái vào gáy em gái: “Ngồi ngay ngắn lại! Quan phủ đang thẩm vấn!”

Xem chừng không trông được vào Chu Tử Tần, Hoàng Tử Hà đành chấp bút vừa viết vừa hỏi: “Lúc xảy ra chuyện, Chu tiểu thư ở đâu?”

Chu Tử Yên sầm mặt: “Ngồi trong màn lụa, chẳng đi đâu cả… Đúng là xúi quẩy, chẳng biết Tề Đằng chết từ lúc nào, ta đã ngồi cùng một cái xác bao lâu nữa, nhất định tối nay sẽ gặp ác mộng cho coi!”

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Lúc Tề phán quan ngồi cạnh tiểu thư, có hành động gì khác thường không?”

“Không có, Tề Đằng chỉ tán gẫu với ta về điệu múa của Công Tôn đại nương, còn đọc cho ta nghe một bài thơ của Đỗ Phủ nữa, chính là bài ‘Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm, khí tung hoành rung chuyển bốn phương’* ấy. Ai mà chẳng biết bài đó, ta bèn ngắt lời bảo ta đã đọc rồi, đừng làm ồn, để ta xem múa. Tề Đằng ngượng nghịu im bặt, ta cứ tưởng hắn không dám tỏ vẻ nữa, ai ngờ lại là bị người ta sát hại!”

(*Trích trong bài thơ “Xem đệ tử của Công Tôn đại nương múa điệu Kiếm Khí” của Đỗ Phủ. Bản dịch của Bất Giới.)

Hoàng Tử Hà cũng bó tay với vị tiểu thư không hiểu nhân tình thế thái này, đành hỏi tiếp: “Vậy trong lúc xem múa, tiểu thư có cảm giác được tiếng động gì xung quanh không?”

“Tiếng động ấy à?” Chu Tử Yên dẩu môi, hồi tưởng lại rồi đáp: “Ta nhớ ra rồi, xem được nửa chừng, chính là lúc rắc hoa rồi chẳng hiểu sao lại nhốn nháo lên ấy, ta trông thấy ai đó lôi xềnh xệch một người ra bụi cây. Sau đó lại thấy mùi chua lòm nồng nặc theo gió đưa đến. Ta vội bịt mũi nghiêng đầu né tránh, bấy giờ hình như nghe thấy Tề phán quan ngồi cạnh phát ra một tiếng ‘ực’…”

“Muội khẳng định là lúc đó chứ?” Chu Tử Tần kích động hỏi.

“Chắc thế, vì muội còn nghĩ, ngồi trong màn đã thế này, Tề Đằng bên ngoài chắc phải chết vì mùi thôi mất.”

“Lúc ấy muội nghiêng đầu qua nhìn à?”

“Đâu có, hôi thối như thế, tránh còn không kịp, ai lại thò ra nhìn? Huống hồ đèn đuốc bên ngoài tắt cả, chỉ có mấy ngọn đèn lồng đằng trước rọi thẳng vào nhà thủy tạ, xung quanh muội tối om, lại thêm màn lụa ngăn cách, dù muốn nhìn cũng đâu nhìn rõ được!” Chu Tử Yên kê quạt dưới cằm, nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói, “Có điều sau đó hình như Tề phán quan không cử động gì nữa, muội nghĩ chắc lúc ấy hung thủ đã ra tay.”

“Không có tiếng động gì khác ư?”

Chu tiểu thư quả quyết đáp: “Không hề, dù sao muội cũng không nghe thấy gì cả.”

Chu Tử Tần đành nói: “Được rồi, muội lui xuống nghỉ ngơi đi… Tóm lại, chắc hẳn Tề phán quan đã chết vào lúc đó.”

Chu Tử Yên đứng dậy, đi được hai bước thì ngoái lại nhìn Chu Tử Tần: “Muội bày cách cho này.”

“Hả?” Chu Tử Tần ngẩng lên.

“Huynh mau tìm Hoàng Tử Hà đi. Huynh xem, đồ bỏ như huynh còn muốn phá án, đúng là vọng tưởng.”

Chu Tử Tần sững sỡ, rồi quay phắt sang Hoàng Tử Hà, hai mắt ầng ậng nước: “Sùng Cổ, ta xin công công một chuyện!”

“Biết rồi.” Hoàng Tử Hà thản nhiên giở sang trang bên, “Tôi sẽ giúp công tử phá vụ này, để công tử lấy lại oai phong trước lệnh muội!”

Vương Uẩn vẫn tiêu sái hào hoa như thế, tuy sắc mặt tái xanh tiều tụy, xong dưới ánh đèn mờ ảo ấm áp, càng nổi bật vẻ ôn nhuận như ngọc.

Y ngồi ngay ngắn trước mặt họ, cười nhẹ: “Đã khuya rồi mà hai vị vẫn phải thẩm vấn, đúng là vất vả.”

Chu Tử Tần rầu rỉ: “Phải phải, huống hồ còn là phản quan phủ tiết độ, không mau phá án thì không xong.”

“Bấy giờ ta chỉ ngồi một chỗ xem múa, sau khi Vũ Tuyên và Phạm Nguyên Long đứng dậy, tuy bên cạnh không còn ai, song vẫn có mấy vị phó tướng và tham sự, chắc hẳn đều có thể làm chứng, chứng minh ta không hề rời ghế.” Vương Uẩn rất thong dong, vẻ như chẳng để tâm cái chết của Tề Đằng.

Chu Tử Tần gật đầu: “Đương nhiên tôi tuyệt đối tin tưởng Vương đô úy, có điều mọi người lúc ấy đều đổ dồn mắt lên vũ đài, dưới các hàng ghế tối om, Vương đô úy lại ngồi ngoài cùng bên trái, đằng sau không có ai, Vũ huynh và Phạm công tử đều rời chỗ cả, chẳng rõ những kẻ ngồi cách đến ba ghế còn ai chú ý đến chuyện Vương đô úy ngồi đó hay đứng dậy không…”

Vương Uẩn cười gượng: “Chuyện này cũng khó nói, mọi người đều mải nhìn lên phía trước xe múa, ai lại ngó sang bên quan sát ta ngồi hay đứng lên?”

Chu Tử Tần bèn an ủi: “Không sao đâu, dù gì huynh cũng đâu có khúc mắc với Tề phán quan. Theo lẽ mà nói, Vương đô úy cũng không có động cơ gây án.”

Họ Vương vốn không để tâm, lúc này giọng điệu càng hời hợt, như đang tán gẫu: “Chẳng rõ các vị đánh giá vụ này thế nào?”

Chu Tử Tần ủ ê: “Trước mắ vẫn chưa tìm được ai có thời gian gây án, nên củ yếu chỉ đang tra xét động cơ gây án thôi.”

“Phải đấy, hay là bắt tất cả những kẻ có lý do giết Tề Đằng lại thẩm vấn, chẳng phải là xong ư?” Ánh mắt Vương Uẩn vui vẻ liếc sang Hoàng Tử Hà: “Có điều hẳn ta là người đầu tiên được loại ra khỏi diện tình nghe nhỉ? Dù sao ta cũng mới từ kinh thành đến, có xích mích gì với Tề phán quan đâu.”

Hoàng Tử Hà lạnh nhạt hỏi: “Không rõ Vương đô úy đến Thành Đô có việc gì?”

“Ty Phòng vệ kinh thành muốn đề bạt mấy vị đô thống, trong đó có ba bốn người quê ở Thục, phải điều tra gia thế. Vốn cũng chẳng phải việc của ta, nhưng các vị đều đến Thục cả, một mình ta ở trong kinh buồn chán, bèn xin đến đây.” Y cười tươi tắn, song lời lẽ vẫn không hề lộ mảy may sơ hở.

Chu Tử Tần cảm động đập bàn nói: “Vương huynh nhất định phải ở lại thêm mấy hôm đấy! Chờ dăm bữa nữa phá xong vụ này, mấy người chúng ta đi du ngoạn quay đây nửa tháng, thưởng thức phong cảnh nước non đất Thục chứ!”

Hoàng Tử Hà vừa cúi đầu uống trà vừa nói: “Đa tạ tấm lòng của Vương đô úy! Không còn sớm nữa, chúng tôi phải hỏi mấy vị phó tướng vài câu.”

Mấy vị phó tướng quân Tây Xuyên làm chứng cho lẫn nhau, quả quyết nói rằng bấy giờ họ đều ở đó, không có ai đứng dậy đi đâu cả.

“Huống hồ chúng tôi là quan võ, Tề phán quan là quan văn, thường ngày tuy có qua lại, nhưng chỉ ở múc gật đầu chào nhau mà thôi, không có mâu thuẫn gì về lợi ích cả. Dù y chết đi, chúng tôi cũng chẳng trèo lên được, thì giết y làm gì?”

Mấy vị tham quân phủ Thành Đô cũng làm chứng cho lẫn nhau, quan hệ giữa họ và họ Tề còn nhạt nhẽo hơn, đâu lý nào lại giết người.

Các nhạc công bấy giờ ngồi một bên nhà thủy tạ, tấu nhạc dưới sự chỉ huy của Ân Lộ Y. Dù giữa màn múa có một đoạn chỉ thổi sáo, nhưng các nhạc công đều ngồi đó đợi, không ai đứng dậy cả.

Người hầu kẻ hạ tập trung ở một phía khác của nhà thủy tạ, bao gồm cả mấy a hoàn tùy thân của Chu Tử Yên. Mười mấy người đứng đó, tuy hơi lộn xộn, nhưng khá chen chúc, nếu ai muốn chen ra, nhất định sẽ bị những người kia phát hiện.

Xem ra không thể dựa vào nhân chứng, mà vật chứng cũng chẳng thấy tăm hơi. Dù họ đã bới lung tung đống rác dưới đáy hồ lên mấy lần, cũng chẳng tìm thấy thứ gì giống như hung khí cả.

Hoàng Tử Hà quan sát kỹ thi thể Tề Đằng lần nữa, trầm tư không nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...