Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 15: Xung Đột



Rất lâu khi trước, Sầm Duệ từng nổi suy nghĩ có nên đi tìm Khâm Thiên giám tới hỏi xem mình và Phó Tránh có tương khắc bát tự hay không.

Nếu không, vì sao mỗi lần há miệng nói xấu sau lưng hắn thì đều hết sức đúng lúc bị hắn bắt tại trận?

Cũng chột dạ giống Sầm Duệ là Long Tố Tố, xám xịt phun cái hột trong miệng ra, xám xịt hất tóc mây, xám xịt xỏ hài, không nghĩa khí bỏ lại Sầm Duệ chạy một mình...

Giá kê để Từ Lập Thanh vẽ tranh khi nãy còn chưa dọn, Phó Tránh đứng sau án họa, sườn mặt nghịch sáng, chỗ tối chỗ sáng, thần sắc khó phân biệt.

Sầm Duệ uống ngụm trà tự an ủi mình, cố lấy hết dũng khí nói: "Phó khanh định xử trí nhị tiểu tử nhà họ Từ kia thế nào?"

Phó Tránh rũ mắt nhìn mặt bàn, lấy tay gạt mép giấy Tuyên Thành bị gió thổi bay, không để ý tới nàng.

Sầm Duệ càng khó thở, lề mề một hồi cũng xuống tháp, cố ý đi qua đứng gần: "Phó khanh đang nhìn gì thế?"

Phó Tránh liếc Sầm Duệ, cầm tờ giấy lên, cuộn bức tranh vào, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Quá nhanh nên Sầm Duệ không kịp liếc xem, rồi tiếp đó nghe thấy ngữ khí không tốt của Phó Tránh: "Bệ hạ dùng cái bộ dạng này để tiếp kiến ngoại thần sao?"

Sầm Duệ cúi đầu tự nhìn mình, rất tốt a, quần áo mặc đầy đủ, ngực không lộ.

Vốn dĩ Phó Tránh muốn thương nghị với Sầm Duệ chuyện tiếp theo liên quan tới Từ Lập Thanh này. Nhìn bộ dáng của Từ Lập Thanh thì Sầm Duệ đe dọa có tác dụng rồi, nhưng hắn rất rõ tiểu hoàng đế miệng không cản được bản tính, hắn thật sự không yên lòng.

Có điều việc còn chưa nói tới, ánh mắt hắn đã dừng trên đầu tóc tán loạn của Sầm Duệ, nhìn theo sợi tóc thì đi tới vạt áo hơi mở rộng và xương quai xanh bên trong.

Chỗ này nếu dùng miệng Sầm Duệ từng nói, thì là chọc mù mắt Phó Tránh rồi.

Phó đại nhân bị chọc mù đôi mắt, ánh mắt thâm sâu, hàm dưới siết chặt.

Sau đó, hoàng đế bệ hạ đã mặc quần áo nhưng banh ngực nhận được sự trừng phạt đầy ác ý đến từ Phụ chính đại nhân — trong ba ngày phải nộp năm mươi bản "Lễ ký".

Không cam lòng bị phạt, Sầm Duệ vùng lên đấu tranh, đầu chưa ngẩng thẳng, đã nghe Phó Tránh nói tiếp: "Ngày mai thần cùng bệ hạ tới Kinh Triệu phủ."

Sầm Duệ hừ một tiếng hờn dỗi ra từ xoang mũi, quả quyết từ chối: "Không nhọc Phó khanh lo lắng, trẫm tự đi cũng được!"

Phó Tránh xoay người đi, để lại bóng dáng nói cho Sầm Duệ, việc đã định, nàng đồng ý hay không cũng vô dụng.

"Võ đoán! Chuyên chế! Độc tài! Bá đạo!" Sầm Duệ tức tới giơ chân cầm cán bút gõ ba ba ba lên bàn:"Lai Hỉ! Lai Hỉ! Đổi hết đường của Phó Tránh thành muối cho ta!"

Hai ngày này mặc dù không lên triều, nhưng tấu chương vẫn không ngừng đưa tới, các hạng công việc của lục bộ vẫn phải giải quyết. Phó Tránh bận tâm tới thương thế của Sầm Duệ nên sai người đem tất cả tấu chương trình lên tới Noãn các của hắn.

Ngọn nến trên án đã cháy hơn nửa, ánh nến lay động, thỉnh thoảng có tiếng nổ tanh tách. Rất nhỏ, nhưng trong Noãn các lại được phóng to vô hạn. Không đèn đuốc sáng trưng như ban ngày ở Dưỡng Tâm Điện, cũng không có tiểu hoàng đế ngồi đối diện buồn ngủ, một thân một mình đối mặt với tấu chương chất cao như núi, Phó Tránh hơi thất thần.

Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, lấy lại tinh thần, mở ra một quyển tấu chương...

Sau khi phê duyệt xong tấu chương thì đã tới đêm khuya, cách mấy hành lang, Ngự Thư phòng vẫn có đèn cung đình treo cao, có lẽ là Sầm Duệ đang chép "Lễ Ký". Tưởng tượng bộ dáng người kia một bên múa bút thành văn một bên mắng mình, trong mắt Phó Tránh bất giác có ý cười.

Treo bút lên lại đụng phải cuộn tranh mang về hôm nay, Phó Tránh dừng một chút, cuối cùng vẫn mở ra.

Bức họa này Từ Lập Thanh vẽ cho Long Tố Tố, có điều không biết Từ Lập Thanh có dụng ý gì, sau lưng Long Tố Tố ngồi ngay ngắn lại có bóng người khác. Mặc dù bị Long Tố Tố che hơn nửa dáng người, nhưng nhìn trường bào Vân Long đã biết ngay là hoàng đế nằm bò trên tháp.

Chỉ vài nét bút mà Sầm Duệ mặt mày như ngọc, cơ thể thon nhỏ hiện rõ, không có tý bướng bỉnh nghịch ngợm nào như ngày thường, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ xinh đẹp thanh nhã. Đây là Sầm Duệ, nhưng lại không giống Sầm Duệ Phó Tránh biết.

Làn gió mạnh thổi qua cửa sổ, dập tắt ánh nến mỏng manh. Phó Tránh ngồi trong bóng đêm, ném bức tranh vào bên trong chậu than...

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Kinh Triệu phủ quản trăm sự của kinh thành, Kinh Triệu Duẫn tương đương với quan phụ mẫu của dân chúng kinh thành. Có lẽ vì muốn gần dân hiểu dân nên Kinh Triệu phủ không nằm cùng một chỗ với lục bộ, mà ở Quang Đức Phường – góc Tây Nam kinh thành.

Sầm Duệ nhìn canh giờ, đánh giá công việc xử lý mỗi sáng của Kinh Triệu phủ đã gần ổn thỏa, người đi qua đi lại làm việc đã ít hơn, liền dắt Lai Hỉ lén lút từ Dưỡng Tâm Điện chạy tới. Lai Hỉ công công còn chưa phục hồi từ sau đả kích ngày hôm qua, cả người mệt mỏi, Sầm Duệ nói với hắn ba câu thì hai câu không vào lỗ tai.

Sầm Duệ thuận miệng hỏi: "Lai Hỉ, không phải ngươi bị bệnh chứ?"

Lai Hỉ giọng mũi dày đặc: "Vâng, tiểu nhân bị bệnh."

"Hả? Bệnh thế nào?" Sầm Duệ có chút để bụng: "Hay hôm nay cho ngươi nghỉ, về đi tìm Thái y nhé?"

"Tâm bệnh!" Lai Hỉ rốt cuộc nhịn không được, ô ô khóc: "Bệ hạ! Nếu ngài không trông nom kỹ thì Phụ chính đại nhân sẽ bị Từ gia Nhị công tử lừa bắt mất!"

"..." Sầm Duệ há miệng nhìn hắn, lời kịch này hơi quen tai nha.

Lai Hỉ tủi thân: "Bệ hạ ngài không tin tiểu nhân sao! Tiểu nhân đã tận mắt nhìn thấy, thấy Từ Lập Thanh kia bổ nhào vào người Phụ chính đại nhân, dây dưa không rõ! Phụ chính đại nhân cũng thật là! Bộ dáng của Từ Nhị kia chẳng đẹp chút nào cả, lại còn ẻo lả gầy còm như con gà, sao xứng với Phụ chính..."

Sầm Duệ gian nan lấy tay nâng cằm lên cho cái miệng được ngậm vào, lấy ánh mắt thương xót nhìn Lai Hỉ, khoác vai hắn: "Phó khanh, từ lâu rồi a."

"..." Lai Hỉ công công đảo trắng tròng mắt, ngã xuống đất giả chết.

Phó Tránh đứng ở hành lang ôm cây đợi thỏ từ lâu, nghe không rơi chữ nào của Lai Hỉ. Đi ngang qua Lai Hỉ giả ngất, hai cái chân run lên, khóe mắt liếc xuống: "Phạt nửa năm bổng lộc."

Lai Hỉ thống khổ nhăn mặt: "Tiểu nhân bị phạt."

"Nhiều lắm thì..." Sầm Duệ nhỏ giọng bảo vệ.

Phó Tránh liếc mắt một cái, Sầm Duệ ngậm chặt cái miệng.

Kinh đô là nơi các loại thế lực rắc rối khó gỡ, quan hệ nhân lực lộn xộn phức tạp. Tục ngữ nói "Làm quan doãn* năm ngày", chính là nói tần suất đổi mới chức quan rất cao.

*Quan doãn / Quan duẫn: Chức quan ngày xưa. VD như Kinh Triệu Duẫn, Ngự Sử Doãn, Quan doãn – quan huyện...

Kinh Triệu Duẫn này gập ghềnh làm quan gần mười năm, kiến thức xa rộng biết không ít. Mấy năm trước, Sầm Duệ hồi kinh là khó khăn có tính khiêu chiến cao nhất cho kiếp nhậm chức của hắn. Cho tới nay, Kinh Triệu Duẫn đại nhân tự nghĩ không gì có thể lay động trái tim vững như Thái Sơn của hắn nữa.

Nhưng mà, hôm nay, hắn thấy mình quá ngây thơ rồi...

Điều quan trọng nhất của một chức vị là gì? Là bổn phận! Cấp trên nói cái gì, ngươi nghe cái đấy, cho nên lúc nào Ninh Cảnh cũng nhớ kỹ kỳ hạn ba ngày hoàng đế bệ hạ định ra. Trong ba ngày này, ăn, mặc, ở, đi lại của hắn đều gắn chặt với đại lao, rảnh rỗi không có chuyện gì thì đặt ghế trước cửa đại lao nhìn chằm chằm. Vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì chỉ có nước tự cầm đao tới quỳ trước mặt hoàng đế mà khóc "Thần lấy cái chết để tạ tội!"

Nhưng ai nói cho hắn biết, vì sao sau ba ngày, người đếm thăm đầu tiên lúc sáng sớm không phải tiểu hoàng đế, mà là đối thủ cạnh tranh được đồn đại của tiểu hoàng đế — Yến vương điện hạ á?

Yến vương Sầm Quân hôm nay mặc áo đuôi ngắn, giày da hổ, anh tuấn như tùng. Mỗi bước đi đều có tiếng leng keng, diện mạo hiên ngang, sáng như ánh dương, khiến Ninh Cảnh cầm đầu và đám tôi tớ trong nha dịch không dám nhìn thẳng.

"Ninh đại nhân vất vả rồi." Yến vương cười nói.

Kinh Triệu Duẫn Ninh Cảnh là người đầu tiên tỉnh táo lại, chắp tay nói: "Đây là chức trách của hạ quan. Yến vương điện hạ giá lâm là có gì chỉ giáo?"

Sầm Quân cười nhìn phía sau, Ninh Cảnh quan sát ngôn sắc.

"Bệ hạ gặp chuyện đã ba ngày, mặc dù đám người hành hung đã bị giam giữ trong lao, nhưng người thao túng phía sau vẫn chậm chạp chưa sa lưới, mỗi ngày trôi qua bổn vương đều thấy gian nan." Sầm Quân mỉm cười: "Cho nên, hôm nay bổn vương đến là muốn tự thẩm tra hung đồ xem có manh mối nào không, để nhanh chóng truy bắt nghịch đồ."

Ninh Cảnh nhất thời lâm vào trận giao chiến nội tâm, người là do Yến vương phái người bắt, nhưng hoàng đế bệ hạ lại chính mồm nói tự thẩm vấn. Hai vị chủ tử này, không cẩn thận làm phật lòng ai cũng có rủi ro ngày mai không được thấy ánh dương buổi sáng của Cung quốc và khuôn mặt của đám tiểu thiếp như hoa như ngọc.

"Hình như hôm ấy bệ hạ chỉ lệnh đại nhân nghiêm cẩn trông coi trọng phạm, chứ không ra lệnh cấm người khác tới thăm, đúng không?" Sầm Quân thiện ý chỉ điểm một câu, thấy Ninh Cảnh vẫn do dự, ngữ khí khinh lạnh ba phần: "Hay là đại nhân lo bổn vương sẽ cướp ngục?"

Kinh Triệu Duẫn đại nhân đáng thương bị những lời này dọa sợ, lau lung tung mồ hôi lạnh trên thái dương: "Hạ quan không dám! Điện hạ mời vào, mời vào."

Sầm Quân thản nhiên bước vào bên trong ngục giam.

Người bị câu "Không tiện nghe" đuổi ra ngoài – Ninh Cảnh ngồi xổm trước cửa đại lao, cô đơn như tuyết bắt đầu phác thảo di thư trong bụng...

Di thư phác thảo được một nửa, trước mắt xuất hiện hai góc áo một trắng một xám.

Trì độn ngẩng đầu, ý cười dào dạt của Sầm Duệ đột nhiên phóng đại trên đỉnh đầu hắn, tinh thần phấn chấn chào hỏi: "Ninh đại nhân, sớm a!"

Ninh Cảnh dùng khuôn mặt như bị quỷ dọa đập mông ngồi xuống đất, xương sống kêu loảng xoảng, khuôn mặt trắng bệch: "Bệ, bệ hạ?!"

Sầm Duệ cũng bị hắn dọa sợ nhảy ra mấy bước, vuốt mặt u oán nói: "Trẫm dọa người như vậy sao?"

Phó Tránh sâu sắc ý thức được tình thế không đúng, liếc nhìn ngục giam một cái, thấp giọng nói: "Yến vương đến sao?"

Ninh Cảnh quỳ rạp trên đất run run: "Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân, tiểu nhân thật sự..."

"Là thần cố ý muốn vào, không liên quan tới Ninh đại nhân." Sầm Quân từ trong chỗ tối tiêu sái bước ra, mặt mày dần dần rõ ràng: "Bệ hạ nếu có trách phạt, thì trách phạt thần là được."

Sầm Duệ sửng sốt, ánh mắt chú ý tới trường kiếm bên hông hắn nhỏ máu, quát lên: "Yến vương, ngươi dám giết người diệt khẩu!"

Người ở đây bị những lời này đánh mạnh vào thần kinh không phải Sầm Quân, mà là Kinh Triệu Duẫn Ninh Cảnh, đôi mắt trợn to hận không thể dán vào kiếm nhìn cho rõ hơn. Hắn đấm ngực dậm chân khóc lớn, trời đất ơi! Yến vương ơi! Sao ngươi hại ta như vậy a!

Dưới ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng và chăm chú của Phó Tránh, Sầm Quân mỉm cười, tan đi một chút sắc bén: "Bệ hạ đa tâm, thần không giết bọn chúng. Chỉ cho bọn chúng không mở miệng nói chuyện được thôi."

Đại gia nhà ngươi! Cái đó và giết khác gì nhau! Sầm Duệ phát điên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...