Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 36: Thọ Yến



Dụng ý khi Sầm Duệ đề bạt Tần Anh lên, ngay cả bản thân Tần Anh cũng nghĩ như Tạ Dung là hoàng đế và Phụ chính cố ý nâng Tần gia gia nhập vào trận chiến Từ Ngụy, chứ vạn lần không ngờ lại có thâm ý này. Phó Tránh không động chạm tới Ngự sử đài, mà để hắn ngầm điều tra, việc này chứng tỏ liên quan tới trọng thần, liên lụy rất sâu...

Tần Anh phức tạp nhìn sổ con trong tay, cúi gập người: "Thần lĩnh chỉ." Cho dù có mạo hiểm thế nào, cũng hơn cả ngày làm việc tầm thường vô vi.

Sầm Duệ gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy a. Lại bổ sung thêm vài lời đường hoàng vô nghĩa, đại loại như người trẻ tuổi nên xông pha rèn luyện linh tinh...

Tần Anh đáp lại bằng bộ mặt lạnh lẽo đông cứng, ấn tượng của hắn với Sầm Duệ thủy chung vẫn là kẻ vô năng vô đức.

Phó Tránh dặn thêm hai câu, rồi mới cho Tần Anh về thu dọn đồ tới Hộ bộ báo danh.

Sầm Duệ chậc chậc miệng nói: "Ngạo khí, vẫn còn ngạo khí lắm."

Phó Tránh nghe ra sự bất mãn của Sầm Duệ, cười bỏ qua: "So với lúc trước đã khéo đưa đẩy hơn nhiều rồi." Lại nói tiếp tới sinh thần của Sầm Duệ ban nãy: "Bệ hạ muốn sinh thần tổ chức thế nào?"

Lực chú ý của Sầm Duệ bị kéo trở về, nhạt nhẽo nói: "Đơn giản thôi, mới tước hầu bao của đám triều thần xong, giờ gióng trống khua chiêng thì chẳng phải để cả năm sau bọn họ hậm hực ngồi trong nhà mắng ta à? Ta còn muốn sang năm thêm nhiều may mắn đấy." Lại lo nghĩ: "Không bằng mở yến tiệc nhỏ ngay trong cung, có ngươi, ta và Lai Hỉ vui vẻ ăn một bữa là được."

Phó Tránh suy nghĩ một lát, xoa cằm: "Nếu bệ hạ muốn thế, thần cũng không dị nghị gì. Có điều ít người không khỏi yên tĩnh nhưng lạnh lẽo, gọi vài hảo hữu của bệ hạ tới thì sao?"

Sầm Duệ đần mặt nhìn Phó Tránh, ta có hảo hữu từ khi nào thế, sao ta không biết?

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Sinh thần của Sầm Duệ đến rất nhanh, năm nay trời lạnh sớm, vừa vào tháng chạp, tuyết đã bay ngập trời, hồng mai bên chân tường khoác sương trắng, lấp ló chui ra nhiều đốm đỏ tươi, khiến cho cung điện lạnh lẽo thêm không khí vui mừng.

Từ đình đài lầu gác, nhà dân hai bên phố Chu Tước tới các cung các sở trong thành đều nổi lửa, ngay cả mấy con cá chép béo ục ịch trong hồ sen ở hậu uyển Dưỡng Tâm Điện cũng được hưởng thụ đãi ngộ có chậu than nho nhỏ. Đám tiểu quan trong lục bộ vội vàng lui tới, thỉnh thoảng dừng cước bộ, đứng trên hành lang nhìn gió thổi tuyết bay trong không trung, thi hứng lẩm bẩm: "Tuyết rơi thế này, năm sau được mùa lắm đây!"

"Mượn lời được mùa của ngươi a! Còn không mau vào khố phòng tìm sổ sách mà đại nhân nhà ta yêu cầu ra đây!" Bên cửa sổ có cái đầu thò ra.

"..."

Tần Anh ngồi trên sàn nhà, kiểm tra cẩn thận sổ sách từ tờ này sang tờ khác. Như Sầm Duệ nói, cửa ải cuối năm, áp lực công tác của Hộ bộ cực kỳ lớn, đừng nói tra ra chút gì, sổ sách cần xem mỗi ngày cũng ép người không ra hơi. Ban đầu Hộ bộ Thượng thư còn nể hắn là tôn nhi của Tần thái sư, khách khách khí khí, chọn chút việc đơn giản cho hắn làm. Sau việc cần làm quá nhiều, thấy bản thân Tần Anh làm việc cẩn thận lại không bày bộ dáng thế gia, dần dần giao cho hắn chút việc quan trọng.

"Tần đại nhân, Tần đại nhân!" Một tiểu quan ôm chồng sổ sách cao ngất ngưởng đứng ngoài cửa, gian nan vươn cổ: "Có một tiểu nội thị trong cung tìm ngài."

Tần Anh kinh ngạc ngẩng đầu, người trong cung?

"Tần đại nhân, đây là bệ hạ đưa cho ngài." Tiểu nội thị cung kính dâng tấm thiệp vàng, chủ nhân viết bái thiếp giống như để biểu hiện sự giàu sang quyền quý của bản thân, mặt trên thiếp còn rắc đầy kim phấn.

Tần Anh nhìn cái thứ tản ra sự "tục" nồng đậm, ghét bỏ nhận lấy mở ra, là thiệp mời mừng sinh thần.

*Tục nghĩa là coi trọng vật chất, xa hoa, tầm thường, không thanh cao.

Đến mùa đông, Sầm Duệ thoải mái thích ý hơn nhiều, tầng tầng lớp lớp áo lông dày khiến nàng không cần gò bó bộ ngực đáng thương lại nữa. Đại khái là nàng tỏ ra vui vẻ quá mức, khiến cho đám thần tử oán niệm quyết định làm khổ hoàng đế để chung hoạn nạn, vì thế vào giờ lâm triều của mấy ngày sau, Lễ bộ Viên Ngoại lang Tạ Dung đã xúi giục Thượng thư cấp trên từ trước, ba bước chậm thành năm bước lên khởi tấu: "Bệ hạ, mồng một tết tới gần, phiên vương các nơi phải nhập kinh triều bái. Năm nay là tròn một năm bệ hạ đăng cơ, Tấn quốc cũng cử sứ giả tới chúc mừng, bệ hạ có an bài gì không ạ?"

"..." Yến Vương sắp tới đây?! Sầm Duệ cảm giác hơi đau dạ dày, cả người phút chốc không có tinh thần, lại nghĩ tới Tạ Dung là kẻ đặt một chân bên Ngũ ca, nhất thời nảy sinh ác cảm, cố nặn ra vài giọt nước mắt cảm động: "Nếu Tạ khanh đưa ra việc này, thì chắc Lễ bộ sớm đã làm tốt việc chuẩn bị. Hai sự kiện này sẽ giao toàn quyền cho Lễ bộ, mong chư vị khanh gia sẽ không phụ sự kỳ vọng của trẫm."

Quan viên Lễ bộ trên mặt: "..." Còn nội tâm chung là: "Mẹ nó ta muốn về nhà, chức vị này thật đáng sợ!"

Phiên vương nhập kinh, lại có cả đoàn quốc sứ là việc trọng đại vậy mà toàn bộ do Lễ bộ gánh vác. Không nói tới lúc đó nhiều rối ren, vạn nhất xảy ra sai lầm là sẽ kéo theo chiến sự, tiếng xấu muôn đời.

Lễ bộ Thượng thư nước mắt chảy ngược vì hối hận, tiểu hoàng đế trưởng thành rồi, quá âm hiểm! Không dễ bắt nạt!

Khoé miệng của Tạ Dung cười như có như không.

Nói là như vậy, có Tạ Dung ở đây, dù Sầm Duệ yên tâm, Phó Tránh cũng không yên tâm cho Tạ Dung dựa vào việc này gây sóng gió. Ngày tiếp theo, một công văn được ban bố xuống các tỉnh các bộ, do Lễ bộ làm chủ, Hồng Lô tự* cùng Hộ bộ theo giúp đỡ. Gián tiếp nói cho Tạ Dung sau lưng Yến Vương, thành thật tay chân cho ta, thời thời khắc khắc ta đều nhìn chằm chằm đấy.

*Hồng Lô tự: Phụ trách việc tiếp đón và tổ chức lễ nghi khi những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến. Tổ chức việc xướng danh những người đỗ trong kỳ thi đình; lo an táng đại thần qua đời. (Lục tự thừa hành công việc Lục bộ giao cho)

Chuyện nháo loạn trên triều được giải quyết đúng trước khi bắt đầu thọ yến.

Đêm mùng năm có trận tuyết nhỏ vừa rơi, trăng non ẩn mình sau viền mây, sương mù mông lung bao phủ khắp cảnh vật bên hồ. Lân Đức điện có tiếng là điện, nhưng hơn nửa là thủy hiên, cầu mộc, tầng tầng rèm ấm được buông rũ xung quanh để chắn gió lạnh. Xung quanh thủy hiên treo bốn năm cái đèn cung đình, ánh sáng chiếu lên màn sa tạo thành những vệt đầy màu sắc, trang nhã hoa lệ.

Trong hiên đã có hai người tới sớm, người đến đầu tiên là Tần Anh, đế vương đích thân mời, hắn không muốn cũng không thể từ chối. Người còn lại là Từ Tri Mẫn, hôm nay nàng mặc bộ váy cánh sen thêu nổi vạt áo, tay áo rộng như cánh bướm đặt trên đầu gối, thanh tư đoan dung.

Hôm qua nhận được thiệp mời, Từ tướng còn cao hứng hơn cả nàng, sai người chuẩn bị cẩn thận cho nàng, nàng cũng hơi thẹn thùng chờ đợi, xiêm y trang sức chọn đến chọn đi, cuối cùng khi tiến cung lại mặc đồ mộc mạc đơn giản nhất. Điều này khiến mặt Từ tướng dài ba thước, không thông suốt vẫn là không thông suốt!

Được Phó Tránh đề điểm, Sầm Duệ cố ý tác hợp mối nhân duyên, lúc đưa bái thiếp cho hai người viết thời gian sớm hơn người khác. Nhưng trước đây hai người này không quen nhau, lại đều là người ít nói, còn ngại nam nữ khác biệt, đi vào cái là mỗi người ngồi một bên, không hề nói với nhau câu nào.

Lai Hỉ dò xét hai hồi, kể lại tình cảnh trong hiên cho Sầm Duệ, Sầm Duệ vỗ đùi, không thông suốt đúng là không thông suốt a!

Đánh vỡ cục diện xấu hổ này là Ngụy Trường Yên khoan thai đến muộn, từ lúc hắn ở quận Thanh Thủy về an phận không ít, ít nhất có thể vào triều đúng giờ. Trở về không bao lâu, hắn lại phái Ngụy Như quay lại quận Thanh Thủy, nghe Ngụy Như hồi đáp thì trầm mặc mãi, mỗi ngày lâm triều, ánh mắt nhìn Sầm Duệ rất quỷ dị, khiến lòng nàng cứ run sợ.

Lúc trước Sầm Duệ không mời hắn, nhưng Phó Tránh quay đầu lại lấy bái thiếp đưa cho Ngụy Trường Yên, vì việc này hai người còn ầm ĩ một trận nhỏ. Sầm Duệ thầm oán: "Thọ yến của ta là việc mừng, gần đây hắn toàn bày mặt thối với ta."

Phó Tránh nhẹ giọng nói: "Có hắn tới sẽ náo nhiệt hơn."

Phó đại nhân, lấy người khác làm trò vui thật tiện tay nha...

Ngụy Trường Yên hiển nhiên không xem sinh thần của hoàng đế là chuyện lớn, quần áo mặc như mới từ chỗ đi săn về, thân thiết đến gần Tần Anh: "Ai yo, Tần đại nhân!"

Ngụy Trường Yên và Tần Anh từng cộng sự một thời gian ngắn, nhưng một người phóng đãng không kềm chế được, một người cẩn thận tỉ mỉ, cho tới bây giờ không nói quá một câu. Tần Anh khá kinh ngạc với hành động này của hắn, bất động thanh sắc giấu cảm xúc: "Ngụy đại nhân."

"Tần đại nhân được bệ hạ của chúng ta coi trọng từ lúc nào thế?" Ngụy Trường Yên cười cực ái muội, việc tiểu hoàng đế thích nam phong tới nay vẫn còn đồn đầy trên phố.

Từ Tri Mẫn căng thẳng nắm tay áo.

Sắc mặt Tần Anh không tốt: "Ngụy đại nhân xin tự trọng."

Ngụy Trường Yên hừ một tiếng từ lỗ mũi, ngả người ngồi một bên, lấy đũa ngọc gõ chén rượu, hứng thú nhìn Từ Tri Mẫn cúi đầu ngồi ngay ngắn: "Tiểu thư của Từ gia à?"

Từ Tri Mẫn đỏ mặt, cúi đầu càng thấp hơn.

"Nói cái gì mà náo nhiệt thế?" Sầm Duệ xuất hiện đúng lúc, giải vây thay Từ Tri Mẫn, cũng dùng ánh mắt cảnh cáo Ngụy Trường Yên không được nhìn cô nương nhà người ta như chó nhìn thấy thịt vậy.

Ngụy Trường Yên rũ mi mắt, che mâu quang, hừ cười, không nói nữa.

Sầm Duệ và Phó Tránh kẻ trước người sau ngồi xuống, đây là yến tiệc sinh thần, để thả lỏng không khí, Sầm Duệ cố ý sai người không phân vị trí chủ thứ gì đó. Mấy người ngồi xung quanh cái bàn dài, bởi vậy, Phó Tránh ngồi bên trái Sầm Duệ, Từ Tri Mẫn ngồi bên phải, Ngụy Trường Yên vừa hay ngăn giữa Từ Tri Mẫn và Tần Anh.

Không làm nổi cái gì nên hồn! Sầm Duệ trừng Ngụy Trường Yên.

Ngụy Trường Yên thần sắc bị kiềm hãm, không đợi khai tiệc đã mở đầu uống cạn chén rượu.

Rượu mở là lúc ti trúc sênh ca ngoài hiên cũng lượn lờ bay tới, bản nhạc tấu nhẹ nhàng hoạt bát, giải toả không khí ngưng đọng trong hiên.

Sầm Duệ nói rất nhiều, lúc cùng Từ Tri Mẫn trao đổi quyển sách đọc gần đây, lúc lại chọc ghẹo Tần Anh đang căng thẳng mấy câu.

Ban đầu nói một hai câu Tần Anh còn kiềm chế được, về sau bị Sầm Duệ đùa dai, nhịn không được mở miệng phản bác.

Nhìn hắn nghiêm trang, khuôn mặt ửng đỏ cãi lại, Sầm Duệ cười ha ha, chỉ vào Tần Anh nói với Phó Tránh: "Ta đang nghĩ không biết Phó Tránh lúc trẻ có giống Tần Anh không, khi ngươi tức giận có phải cũng giống hắn hay không?"

Phó Tránh nhấp ngụm rượu: "Thần không bao giờ tức giận."

Sầm Duệ chống má: "Gạt người, rõ ràng ngươi từng tức giận với ta mấy lần, mỗi lần tức giận đều phạt ta."

Từ Tri Mẫn lấy tay áo che miệng bật cười.

Hiếm khi thấy Ngụy Trường Yên yên lặng, một mình ngồi uống rượu, nhìn Sầm Duệ và Phó Tránh trò chuyện tươi cười, tốc độ uống còn nhanh hơn. Đột nhiên, hắn đập mạnh cái chén lên bàn, tiếng động vang lên, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người, hắn ngà ngà say, cong chân chống lên ghế, châm chọc mỉa mai: "Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc."

"..." Những người đang ngồi chỉ có Tần Anh và Phó Tránh thần sắc như thường. Tần Anh là không biết chuyện của Long Tố Tố, tất nhiên không có quá nhiều phản ứng; Phó Tránh thì lạnh nhạt tự rót rượu cho mình.

Cơ thể Từ Tri Mẫn hơi run, khẽ cắn môi.

Mặt Sầm Duệ thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, cười nói: "Ý Ngụy Giám thừa là muốn ngâm thơ uống rượu sao?"

Ngụy Trường Yên không nhìn thẳng nàng, thật lâu sau nói: "Bệ hạ nói sao thì là vậy."

Uống qua một tuần rượu, Phó Tránh nói hơi say, muốn ra ngoài một lát cho tỉnh.

Qua nửa khắc, Sầm Duệ cũng tìm lý do để ra ngoài.

Hai người lần lượt rời đi, khiến người khác kinh ngạc, nhưng trong mắt Ngụy Trường Yên lại sinh hàm xúc khác.

Lân Đức cung xây trên nước, cầu nối cầu tạo thành hành lang, hơi nước mông lung, Sầm Duệ tìm mãi mới thấy Phó Tránh đứng ở một góc. Gió nổi trăng lạnh dung hòa không gian thành một màu, làn gió thổi tung vạt áo của Phó Tránh, khiến người ấy thoạt nhìn như tán tiên trần ngoại.

Sầm Duệ dừng bước đứng cách một trượng nhìn mãi, mới tiến lên.

"Bệ hạ đến à?" Phó Tránh hơi cúi đầu.

"Không phải ngươi bảo ta đến sao?" Sầm Duệ đặt tay lên lan can, nghiêng đầu hỏi.

Nàng nhớ rõ ràng trước lúc Phó Tránh rời đi, có cong ngón tay gõ hai cái.
Chương trước Chương tiếp
Loading...