Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư

Chương 33



Jack lập tức rút súng ra ngắm vào Tôn Tồn Chân đầu tiên, An Long Nhi vọt tới như một mũi tên, chắn trước người Lục Kiều Kiều, sợi thừng gắn mũi phi tiêu đã sẵn sàng trên tay; Hồng Tuyên Kiều không quen biết Tôn Tồn Chân, nhưng vừa thấy tình hình có vẻ sắp khai chiến, liền lùi về phía sau nửa bước xoay người bày thủ thế quyền.

Tôn Tồn Chân từ tốn đặt cây Tề mi côn về lại bên tường, từng bước tiến lại phía Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều hiên ngang đứng nguyên tại chỗ nghiêm giọng quát hỏi: "Đứng lại, ngươi còn bám theo ta làm gì? Vẫn định giết người chắc?"

"Kiều Kiều, tôi muốn nói với mọi người một câu…" Tôn Tồn Chân lại bước lên hai bước, giọng rất nhỏ.

"Có gì nói mau, đứng đó mà nói!" Lục Kiều Kiều không muốn hắn tiến gần thêm bước nào nữa.

Tôn Tồn Chân ngẩng đầu lên, mọi người liền trông thấy một bản mặt vàng ệch không chút sắc máu, đây là một gã trai trẻ tướng mạo rất bình thường, nhưng ngoài Hồng Tuyên Kiều ra ai nấy đều hiểu rõ, khuôn mặt này chỉ là mặt nạ Tôn Tồn Chân dùng bột mì làm ra. Dưới lớp mặt nạ như thật ấy mới là chân diện mục của hắn, bản mặt không có mặt xấu xí như ác quỷ.

Hắn nhìn Lục Kiều Kiều, rồi lại nhìn Jack và An Long Nhi, ánh mắt không hề có sát khí.

Sau một thoáng im lặng, Tôn Tồn Chân lí nhí thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."

Chẳng ai nghe thấy hai chữ này lại thả lỏng người, Jack và An Long Nhi đều biết cây gậy của hắn nặng nhường nào, cũng biết thân thủ của hắn nhanh ra sao, xuất thủ tàn độc thế nào. Súng vẫn chĩa thẳng vào hắn, mọi đôi mắt đều chăm chăm nhìn hắn cảnh giác.

Tôn Tồn Chân nói xong, cúi đầu xoay người chậm chạp bước lại bên bờ tường cầm lấy cây Tề mi côn, quay lại nhìn Lục Kiều Kiều một cái, ánh mắt ảm đạm thê lương, rồi lại cúi đầu chậm chạp đi về phía đầu đường.

Lục Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, biết rằng đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt, Tôn Tồn Chân từ nay về sau sẽ bị triều đình nhà Thanh truy sát, cho đến khi hắn chết mới thôi.

Cô đứng lặng dõi mắt tiễn Tôn Tồn Chân đi về phía đầu đường, bóng lưng Tôn Tồn Chân tuyệt vọng suy sụp, nổi bật trên nền tà dương và con đường dài, khiến Lục Kiều Kiều tựa như trông thấy chính mình một thời từng đơn độc lưu lạc nơi ngõ liễu tường hoa.

Lúc đó, người này đã ở cạnh mình, chỉ là đôi bên không tiếp xúc, cùng chịu cảnh cô độc. Là đồng cảm hay đồng bệnh tương lân? Tâm trạng Lục Kiều Kiều bỗng trở nên nặng nề phức tạp.

Con người này lẳng lặng mai phục bên mình hai năm, hắn có lẽ là người hiểu mình nhất thế gian này.

Một kẻ theo dõi phải lòng người bị mình theo dõi thì sai sao? Một kẻ làm chuyện sai trái, hối hận xin lỗi xong có thể cho hắn thêm một cơ hội không?

Tôn Tồn Chân bị Lục Liều Kiều treo lên thẩm vấn uy hiếp, để cầu sinh, tất cả những gì nói ra đều có thể là giả, nhưng khi Lục Kiều Kiều thả cho hắn đi, hắn đang vội thoát thân mà vẫn chủ động theo họ từ thôn Quan Tài tới trấn Phù Dung, chỉ để nói một tiếng xin lỗi, khiến Lục Kiều Kiều cảm nhận được tấm lòng chân thành của một người bạn cũ.

Tôn Tồn Chân vì muốn tháo gỡ thuật điếu hồn mà thuật sĩ triều đình dùng truy sát mình, từng cầu xin Lục Kiều Kiều dùng bùa thế thân vứt bỏ bát tự của hắn, cũng chẳng tiếc đem sinh mệnh mình đặt vào chân không tử địa không có vận mệnh bảo hộ kia.

Một người vì mưu cầu sự sống, mà vứt bỏ cả bát tự lẫn vận mệnh của bản thân, tự mình nắm lấy sinh tử, đây là sợ chết ư?

Không, đây có lẽ là kẻ dũng cảm nhất, hắn sẽ có được thứ tự do vượt qua số mệnh, dù chỉ là trong một ngày.

Lục Kiều Kiều hét lên như xé toạc cổ họng: "Tôn Tồn Chân!"

Tôn Tồn Chân đã đi tới đầu đường bên kia, nghe Lục Kiều Kiều hét gọi tên mình, tiếng gọi không hề mang nỗi thù hận khinh khi, cũng chẳng có uy hiếp chán ghét, chỉ như trên đường gặp một người bạn, cất cao tiếng gọi mình lại…

Suốt hai năm theo dõi Lục Kiều Kiều, hắn từng ngỡ rằng mình sẽ mãi mãi là bóng ma phía sau cô, Lục Kiều Kiều mãi mãi sẽ không biết tới sự tồn tại của hắn, có thể một đời từ xa trông theo bóng lưng Lục Kiều Kiều, cũng có hỷ nộ ái lạc, hắn đã thoải mãn lắm rồi. Sau khi xảy ra bao nhiêu biến cố, cuối cùng được nghe thấy tên mình vang lên từ miệng Lục Kiều Kiều, đây là âm thanh hắn chưa từng được nghe, có nằm mơ cũng muốn được nghe.

Hắn chấn động toàn thân, chống cây Tề mi côn xuống đất.

Lục Kiều Kiều từ tốn đi lại phía Tôn Tồn Chân, Jack giơ súng yểm trợ cho cô từ mé bên, An Long Nhi vẫn đi trước mặt cô, theo sát bảo vệ.

Tôn Tồn Chân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, quay lưng lại với Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều vòng lên trước mặt hắn ta, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, hồi lâu sau mới nói: "Đưa bát tự của ngươi cho ta."

Gương mặt đeo mặt nạ giống y như thật của Tôn Tồn Chân không hề lộ chút biểu cảm nào, nhưng bàn tay cầm Tề mi côn lại run lên bần bật, tròng mắt ướt đẫm, thoắt chốc đã tuôn trào lệ nóng.

Lục Kiều Kiều nhờ Hồng Tuyên Kiều về trước, đem quần áo và đồ dùng hàng ngày mới mua giao cho Lý Tiểu Văn, sau đó cùng Jack và An Long Nhi dẫn Tôn Tồn Chân tới khu rừng trúc gần trấn Phù Dung.

Trong rừng trúc có một con sông nước cạn rộng chừng hơn mươi trượng, nước sông trong veo nhìn thấu đáy, chỉ sâu đến đầu gối, phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ máu. Trên con rạch nhỏ thỉnh thoảng có một hai con thủy điểu sặc sỡ bay qua, mang lại chút sức sống cho dải nước đỏ và xanh đậm màu mực tối.

Lá rơi phủ dày trên mặt đất, bốc lên mùi hương thanh mát của lá tre, khiến người ta chỉ muốn nằm ngay xuống đất.

Lục Kiều Kiều một tay chắp sau lưng, một tay cầm tẩu thuốc, nhìn bầu trời bị ánh tà dương nhuộm đỏ, lòng lại có chút ngưỡng mộ Tôn Tồn Chân. Thật không thể tưởng tượng nổi, cuộc đời không được số mệnh an bài sẽ như thế nào, nếu bản thân có thể khống chế, liệu có phải sẽ rất hạnh phúc không?

Cô nói với Tôn Tồn Chân đang đứng phía sau: "Trước tiên ngươi phải làm một vật thế thân, thông thường là một con bù nhìn cỏ, hoặc thứ khác cũng được, ví dụ như lần trước ta dùng búp bê vải ấy, như vậy ngươi có thể lấy lại số mệnh của mình lúc cần thiết."

Tôn Tồn Chân nheo mắt nhìn mặt trời sắp lặn xuống đồng dã, quay đầu lại nói với Lục Kiều Kiều: "Không cần đâu, tôi tuy không đoản mệnh, nhưng cũng chẳng có mấy vinh hoa phú quý, hơn nữa… tôi không thích cái vận mệnh của mình."

Lục Kiều Kiều đã xem qua bát tự của Tôn Tồn Chân, hiểu rõ số mệnh ông trời sắp đặt cho hắn, bát tự của hắn tứ trụ thần dương, mệnh trẻ đơn côi già cô độc. định sẵn một đời cô độc. Người đã từng cô độc như cô, có thể hiểu được Tôn Tồn Chân không thích mệnh mình vì lẽ gì.

"Vậy thì về sau ngươi phải tự dựa vào chính mình đấy, ngươi sẽ không gặp vận may nữa, không còn quý nhân…"

"Tôi sẽ sống cuộc sống mà tôi chọn." Tôn Tồn Chân ngắt lời Lục Kiều Kiều, xem ra hắn thực không thể đợi nữa rồi.

Lục Kiều Kiều nói lớn: "Được! Cũng có khí phách lắm!"

Cô vứt tẩu thuốc vào tay An Long Nhi, nhanh nhẹn móc trong áo ra tờ giấy bùa và cây bút chu sa, tay chắp kiếm quyết điểm lên đốm lửa, niệm thần chú viết nhanh lá bùa chôn vùi bát tự, nói với Tôn Tồn Chân: "Đi tìm vật thế thân của ngươi đi!"

Tôn Tồn Chân cắm cây Tề mi côn xuống đất, nhún người nhảy xuống con rạch sâu chưa tới đầu gối, hắn đạp chân trên mặt nước, không hề chìm mà như chạy bộ trên mặt đất, chỉ thấy một trận mù nước bắn tung lên, hắn đã lướt ra tới giữa con rạch.

"Thủy thượng phiêu?!" An Long Nhi từ hồi học võ công ở chỗ sư phụ đã từng nghe nói, trên giang hồ có một loại khinh công có thể đạp nước mà đi.

"Hả?! Giê su!" Jack cũng kinh ngạc thốt lên, trong đầu anh ta chỉ nhớ trong Kinh thánh từng nói, Chúa Giê su đi trên mặt nước hiện thần tích, giờ được tận mắt chứng kiến quả thực không sao tiếp nhận nổi.

An Long Nhi lần này không thể không phục, lần trước ăn may thắng được Tôn Tồn Chân một chiêu nửa thức, chỉ bởi có hai khẩu súng lục không ngừng bắn quét ép trận, Tôn Tồn Chân khi đó cũng nóng nảy, nên mình mới có thể đắc thủ. Bằng không luận về công phu thật sự, căn bản không thể sánh nổi với Tôn Tồn Chân, còn phải tu luyện dài dài.

Tích tắc sau mặt sông lại tách ra một con đường nước, Tôn Tồn Chân phi thân quay lại cạnh Lục Kiều Kiều, trên tay nhẹ nhàng nắm một con cá lớn. Hắn nhìn con cá, tựa như nhìn đứa con của chính mình, ánh mắt mong mỏi vui sướng khiến khuôn mặt hoàn toàn vô cảm cũng hiện ra một nét cười.

Lúc Kiều Kiều không dây dưa kéo dài thời gian, Tôn Tồn Chân và con cá vừa đến bên cạnh, tay trái cô liền vê lấy ống tay áo phải, tay phải cầm chắc lá bùa thế thân quát lớn một tiếng: "Úm… Sắc thần binh hỏa cấp như luật lệnh! Khứ!" đoạn dính lá bùa lên đầu con cá.

Một ảo ảnh mang hình người màu vàng to như người thật trồi ra khỏi xác Tôn Tồn Chân, theo chữ "khứ", nhập thẳng vào mình con cá.

Tôn Tồn Chân thoáng thấy chóng mặt hoa mắt, ánh sáng vàng vừa lóe qua trước mắt, Lục Kiều Kiều đứng bên đã hét lớn: "Thả cá!" Hắn lập tức phóng vọt lên không, thả người rơi xuống rạch nước.

Lần này hắn không chạy qua chạy lại trên mặt nước nữa, mà trầm mình hẳn xuống, hai tay giữ cá nhè nhẹ buông trong nước, con cá vừa trở về với nước liền quẫy đuôi bơi ra xa, mang theo quầng sáng vàng biến mất không tăm tích.

Tôn Tồn Chân ngồi thụp xuống con rạch, nhìn theo con cá đang bơi theo dòng nước, ngoác miệng cười không ra tiếng, rồi đột nhiên từ dưới nước nhảy vọt lên, lộn mấy vòng trên không rồi lại rơi xuống rạch nước, hệt như một con cá vui sướng nhảy lên khỏi mặt nước.

Bọn họ chưa từng được thấy Tôn Tồn Chân cười, cũng không thể tưởng tượng nổi nụ cười của con người không mặt này, nhưng Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi biết gã đang cười vui vẻ, cũng bất giác mỉm cười.

Lục Kiều Kiều lấy lại tẩu thuốc từ tay An Long Nhi, nhìn Tôn Tồn Chân đang đùa nghịch trong nước, lầm bầm một mình: "Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay…"

Tôn Tồn Chân thở hồng hộc nhảy lên bờ, người tong tỏng nước nhìn ba người bọn họ nói: "Cảm ơn các vị."

"Ngươi đã từ bỏ số mệnh, nhưng vẫn là người tu đạo, sống trên đời vẫn phải tuân thủ phép tắc của đạo gia." Đây là lời khuyên răn chân thành Lục Kiều Kiều dành cho hắn.

Vốn dĩ giới luật của người tu đạo rất nhiều, trong đó năm giới luật lớn nhất được gọi là "Sơ chân giới", là năm trong số vô vàn giới luật khi tu đạo cần giữ, lần lượt là sát giới, đạo giới, dâm giới, tửu giới và vọng ngữ giới, nếu không thận trọng giữ giới sẽ gặp ác nghiệp báo ứng, nhẹ thì mất hết pháp lực, nặng thì rơi vào ma đạo. Những gì Tôn Tồn Chân làm trước đây chính là phạm vào sát giới, trong quá trình tu hành, phạm sát giới có thể coi như vạn kiếp bất phục, vì vậy Lục Kiều Kiều mới dặn dò hắn.

"Được… Nhưng tôi không từ bỏ số mệnh, mệnh là do mình chẳng phải do trời, tôi đi đây." Tôn Tồn Chân chắp tay thành Tam thanh quyết trước ngực, cúi người hành lễ đạo gia với ba người.

"Bảo trọng."

"Bảo trọng."

An Long Nhi và Jack đều chắp tay đáp lễ từ biệt gã.

"Phải rồi, ngươi nợ ta hai trăm lạng vàng tiền làm phép." Lục Kiều Kiều không bỏ lỡ cơ hội ra giá dịch vụ bát tự thế thân.

"Được, nhất định sẽ trả. Kiều Kiều, cô bảo trọng."

"Mệnh là do mình… chẳng phải do trời…" Lục Kiều Kiều quay đi không nhìn Tôn Tồn Chân nữa, mắt dõi ra mặt nước của con rạch nhỏ.

Tôn Tồn Chân nghe cô nói dứt lời, liền quay người đi vào rừng trúc, khuất bóng vào nơi sâu hút càng lúc càng mờ tối.

"Mệnh là do mình chẳng phải do trời?" An Long Nhi như suy tư nhắc lại lời Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều hút một hơi thuốc rồi nói: "Mỗi người tu đạo đều nhằm mục đích này…"

"Tu đạo không phải để học pháp thuật sao ạ?" An Long Nhi càng lúc càng không hiểu. "Cô Kiều, vì sao Tôn Tồn Chân là người tu đạo, cô cũng là người tu đạo mà cô biết nhiều pháp thuật thế còn hắn thì không?"

"Ha ha… Thằng nhóc này cũng biết hỏi đấy. Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi, vừa đi vừa nói mày nghe." Lục Kiều Kiều thấy Tôn Tồn Chân đã đi xa, cũng định quay về ăn cơm tối.

"Nói là tu đạo, thực ra cũng chia làm mấy loại, Tôn Tồn Chân là đạo sĩ phái Toàn Chân, tu Toàn Chân đạo. Phái này khởi nguyên từ Vương Trùng Dương thời Bắc Tống, Vương Trùng Dương vốn là võ cử nhân đương thời, võ công rất cao, phái này coi trọng tính mệnh song tu, tính chính là tâm tính đạo gia, mệnh là tu hành của thân thể, tức là phải luyện thành nội đơn, phát huy tiềm năng lớn nhất của con người, bởi vậy một đạo sĩ nhỏ như Tôn Tồn Chân cũng có thể có võ công như thế."

"Chẳng trách thân pháp của hắn nhanh, gậy cũng rất mạnh…" An Long Nhi nói. Jack lập tức tiếp lời: "Vừa rồi hắn còn chạy trên nước nữa, trời ơi, tôi cứ ngỡ chỉ có Giê su mới làm được vậy thôi!"

"Đúng thế, su sê nhà các anh và Tôn Tồn Chân đều có thể chạy được trên nước… Bởi vì công lực nội đan hắn tu luyện vô cùng mạnh mẽ, nên đồng thời cũng luyện ra tà khí Tam thi thần dễ bùng phát hơn hẳn người thường. Người tu đạo thông thường, nội đan không mạnh như vậy, Tam thi thần cũng sẽ không hung dữ như thế, dùng Tam thi câu mệnh tiễn chưa chắc đã đạt hiệu quả tốt, ba mũi tên kia rõ ràng được bắn ra nhằm vào điểm yếu của môn phái gã. Có nghĩa là, ba mũi tên ấy xem ra đã sớm dự tính bắn ra, chỉ là ngày hôm đó, vừa hay có cơ hội bắn tên…"

Lục Kiều Kiều nói mãi bất giác trầm tư.

"Cô Kiều thì thuộc phái nào ạ?" Câu hỏi của An Long Nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Kiều Kiều.

"Cô thuộc Thiên sư đạo, Thiên sư đạo coi trọng ngoại đan y thuật, và sự kết hợp giữa nội đan cùng bùa chú, mỗi bùa chú sử dụng đều phải dẫn động những người những vật sống khác, cũng có thể dẫn động long khí dưới đất, cái gọi là thiên nhân hợp nhất chính là như thế."

Jack nhìn Lục Kiều Kiều nói: "Oa, lợi hại, lịch sử và văn hóa Trung Quốc thật khiến người ta kinh ngạc!"

"Còn một đạo phái khác mạnh ngang ngửa với Thiên sư đạo, là phái Thần Tiêu, phái này có sở trường dùng bùa chú dẫn động sức mạnh tự nhiên của núi sông đất đai, đặc biệt giỏi sử dụng sấm sét, vì vậy còn có tên là phái Lôi Pháp."

An Long Nhi lè lưỡi: "Phái này lợi hại hơn phái kia, thì ra trên đời lại nhiều cao nhân đến vậy…"

Lục Kiều Kiều nói: "Đúng thế, núi cao còn có núi cao hơn, nếu cả đời chỉ chăm chăm đọ cao thấp thì chẳng ai nên sống làm gì nữa. Còn một phái nữa không lẫy lừng lắm nhưng đạo pháp rất cao thâm tên là phái Mao Sơn, phái này sở trường y bốc tinh tướng, binh pháp địa lý, lại giỏi thuật bùa chú, nhưng đến nay chẳng còn thấy mấy người…"

Jack hỏi: "Nội đan và ngoại đan là cái gì? Hình như ai tu đạo cũng đều phải luyện cái này."

"Ngoại đan là thuốc, mỗi phái đều sẽ truyền lại một đan dược có thể trị bệnh và giúp con người kéo dài tuổi thọ, cũng sẽ không ngừng nghiên cứu ra loại đan dược tốt hơn; còn nội đan ấy à, rất khó nói, chính là thông qua sức mạnh tập trung cao độ, cùng một vài tâm pháp, luyện ra đan bên trong cơ thể con người."

Jack nói: "Nghe có vẻ giống sinh em bé, ha ha, quả là khó hiểu."

"Có thể nói như vậy, đạo gia cũng gọi sức mạnh bên trong là 'thai túc', chính là giống như trong bụng có một đứa bé, ha ha, tên quỷ Tây nhà anh thông minh đấy." Lục Kiều Kiều cười nói.

"Tôi thì không sinh được em bé rồi, phải dựa cả vào em thôi." Jack cũng thừa cơ buông lời chòng ghẹo.

Lục Kiều Kiều vừa nghe thế liền nghĩ ngay đến Lý Tiểu Văn đang mang thai đứa con của Jack, tức khắc cụt hứng, lườm anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: "Anh muốn có em bé mà còn phải kiếm tôi nữa hay sao? Về ăn cơm thôi."

Ba người vừa đi vừa nói rất mau đã về tới đại viện.

Hôm nay cũng một mâm ngoài một mâm trong, sân trong đều là các chị em trong đội múa sư của hội truyền đạo, đang vừa ăn vừa tíu tít đùa nghịch, mâm bên ngoài có Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phụng Tường và Lý Tiểu Văn, đang uống trà đợi ba người bọn Lục Kiều Kiều về. Vừa thấy Lục Kiều Kiều xuất hiện ngoài cửa, Lý Tiểu Văn đã lập tức chạy lên trước: "Em đã nhận quần áo và đồ đạc Kiều tỉ tặng rồi, cảm ơn chị." Nói xong liền đưa tay làm dấu vạn phúc. Lục Kiều Kiều thấy vậy, thầm nhủ được đấy, mới được Thượng đế chiếu cố cho một ngày đầu gối đã cứng lại rồi, thấy Lý Tiểu Văn không quỳ xuống nhất thời cũng có chút không quen."

Lục Kiều Kiều hỏi Lý Tiểu Văn: "Hai cái chăn bông cũng nhận rồi chứ?"

"Nhận rồi ạ."

"Qua Trung thu rồi tiết trời sẽ ngày một lạnh, dưới giường cũng phải trải thêm chăn bông, đừng thấy có hai cái chăn mà lại cho bớt người ta một cái."

"Em biết rồi ạ." Lý Tiểu Văn cảm kích nói.

Jack cũng bước tới, móc trên người ra một tờ ngân phiếu đưa cho Lý Tiểu Văn: "Tiểu Văn, hãy sống cho tốt, em sẽ được hạnh phúc."

Lý Tiểu Văn vội vàng xua tay: "Không không, em không thể lại nhận tiền của Jack thiếu gia nữa, em sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền…"

Lục Kiều Kiều bước đến cạnh Jack, móc ra thêm mấy tờ ngân phiếu nữa, đoạn nói với Lý Tiểu Văn: "Một tờ đương nhiên không thể nhận rồi, ba tờ đi, cầm lấy." Dứt lời liền nhét luôn ba tờ ngân phiếu vào tay Lý Tiểu Văn.

Lý Tiểu Văn còn định từ chối, Lục Kiều Kiều đã ấn mạnh tay cô, trừng mắt: "Đừng có làm Kiều tỉ bực mình, nhận lấy."

Lý Tiểu Văn quả thật không dám chọc giận Lục Kiều Kiều, đành nói: "Dạ, cảm ơn Jack thiếu gia, cảm ơn Kiều tỉ."

Lục Kiều Kiều quay đi, dắt tay cô lại bên bàn ăn.

Hồng Tuyên Kiều đợi mọi người ngồi xuống đâu vào đấy mới nói: "Ngày mai Tiểu Văn và mấy chị em trong Tuyên đạo hội sẽ về thôn Quan Tài trước, còn chúng ta lên núi thăm huyệt có được không?"

Lục Kiều Kiều đáp: "Được, ngày mai lại đi ngắm cảnh."

Ăn xong cơm trời cũng đã tối, Lục Kiều Kiều gọi An Long Nhi và Jack vào phòng mình, ba người ngồi quanh bàn, trước mặt là một ngọn đèn dầu cỡ như hạt đậu.

"Hôm nay coi như chơi cả ngày, nhưng ngày mai thì không dám chắc rồi…" Lục Kiều Kiều nghiêm sắc mặt.

An Long Nhi nói: "Phía sau chúng ta nhất định vẫn có người bám theo, trừ phi cô Kiều cũng từ bỏ bát tự giống Tôn Tồn Chân, bằng không vẫn không thể nào cắt đứt được cái đuôi ấy."

"Không cắt đứt được cũng có cái hay, như vậy chúng ta có thể dắt mũi hắn ta, có thể bày kịch cho hắn xem, chỉ cần hắn không như Tôn Tồn Chân động một tí là giết người thì cũng không phải vấn đề lớn lắm." Jack phân tích không phải không có lý.

Lục Kiều Kiều nói: "Từ bỏ bát tự là cách làm liều, sinh tử có số, phú quý tại thiên, nếu số Lục Kiều Kiều tôi chưa đến lúc tuyệt thì chẳng kẻ nào có thể đốn ngã được tôi, tôi cũng chẳng có Tam thi thần hung dữ như Tôn Tồn Chân để cho người ta quyến rũ… Có điều gặp nguy hiểm tôi vẫn sẽ chạy trốn, nhỡ đâu bị thương cũng rắc rối."

"Về chuyện ngày mai…" Lục Kiều Kiều nói vào việc chính. "Người theo sau chúng ta muốn đuổi tôi về Giang Tây. Nhớ kỹ, tôi không phải mục tiêu bọn chúng muốn giết, nhưng nếu hai người ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn chúng, thì mạng hai người cũng chẳng đáng tiền đâu, nhìn từ góc độ này thì hai người nguy hiểm hơn tôi nhiều."

Lục Kiều Kiều ngừng lời nhìn sang An Long Nhi và Jack rồi lại tiếp: "Chỗ này chỉ cách Quảng Châu chín mươi dặm, nếu hai người muốn về Quảng Châu, mỗi người để lại mười lạng bạc, ngày mai lập tức có thể rời đi." Nói xong, cô rít một hơi thuốc chờ đợi câu trả lời.

"Cô Kiều, cháu không sợ." An Long Nhi kiên định nói gọn lỏn.

"Ha ha ha, Kiều Kiều, tôi không thể rời em được, lần trước xa em năm ngày tôi đã biết đời này mình không thể thiếu em." Jack nói rất ung dung, đưa tay đỡ sau ót, lưng dựa lên ghế lười biếng duỗi thẳng người.

"Được, hai người tự chọn đường đi, về sau chớ hối hận." Lục Kiều Kiều nhả khói trong miệng, nói: "Ngày mai không phải du sơn ngoạn thủy, đối phương nhất định sẽ theo chúng ta lên núi thăm huyệt, hơn nữa không như ở dãy Kê Đề, lần trước chúng ta phục kích bọn họ, còn lần này không biết hắn sẽ làm gì… Khí thế của Ngũ Xà Hạ Dương rất tốt, nhưng rõ ràng đã bị triều đình để ý, phá long khí, nếu tôi cứu cái huyệt này, chẳng khác nào đối đầu với triều đình, còn nếu tôi không làm, người của Hồng Môn sẽ không tha cho tôi, vì vậy ngày mai chỉ có thể tùy cơ hành sự… Jack trong đêm nay chuẩn bị đầy đủ súng ống đạn dược, Long Nhi thu xếp hành lý xe ngựa, sáng sớm mai đánh xe lên núi, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào."

"Chạy khỏi người của Hồng Môn ạ?" An Long Nhi muốn khẳng định lại đối thủ là ai.

"Bái Thượng đế hội kia nói là không có quân đội, không rõ là thật hay giả… Nếu Hồng Môn phát hiện ra tôi không phải người của bọn họ, sẽ lập tức đối phó với chúng ta, điều này là chắc chắn; còn về kẻ triều đình phái đi bám theo tôi… Nếu hắn không giống Tôn Tồn Chân là phải lòng tôi, thì hai người vẫn được an toàn." Lục Kiều Kiều nghiêm túc nói nốt câu cuối, ba người khựng lại giây lát rồi Jack và An Long Nhi đột nhiên phá lên cười.

Lục Kiều Kiều lấy tẩu thuốc cốc lên hai mái đầu vàng mấy cái, hai người vẫn không thôi cười, chọc Lục Kiều Kiều cũng cười phá lên theo.

Ba người đùa đủ rồi, Lục Kiều Kiều nói: "Thôi không đùa nữa, Long Nhi gieo một quẻ xem tình hình đại khái ngày mai như thế nào, để mọi người vững dạ."

"Long Nhi cũng biết coi quẻ à?" Jack kinh ngạc hỏi.

"Đúng đấy! Lần trước Long Nhi chỉ gieo một quẻ đã đoán trúng anh và Thúy Ngọc cô nương vần vũ năm ngày năm đêm trên xe ngựa, anh còn chưa tới Hoa Huyện chúng tôi đã biết trên xe anh giấu một cô gái rồi. Long Nhi, gieo đi." Lục Kiều Kiều chẳng kiêng dè trách móc mấy chuyện phong lưu nho nhã của Jack, nói tới đoạn "năm ngày năm đêm" giọng điệu còn đặc biệt nhấn mạnh. Chỉ cần Lý Tiểu Văn còn ở bên họ, Lục Kiều Kiều sẽ ngày ngày ghi nhớ chuyện này.

An Long Nhi xóc tiền đồng một hồi, viết xuống giấy một quẻ Sư. Biến số trong quẻ tượng khá nhiều, An Long Nhi xem một lúc, băn khoăn quay sang Lục Kiều Kiều nói: "Cô Kiều, cháu không giải được quẻ này…"

"Để cô xem… Ừm, ra là vậy, quẻ Địa Thủy Sư biến thành Phả Lôi Phệ Hạp, một quẻ chỉ có sáu hào, ở đây lại biến những bốn hào, hào đa biến thì sự đa biến, ngày mai sẽ có không ít bất ngờ… Mày nói cô nghe quẻ Sư có nghĩa gì?" Lục Kiều Kiều hỏi An Long Nhi.

"Trong Kinh Dịch viết, sư giả, chúng dã. Quẻ Sư chắc có nghĩa ngày mai sẽ có rất nhiều người, cũng ý là chủ nhân có thuộc hạ." An Long Nhi cứ theo quẻ mà giải.

"Ờ, đúng, dạng như thế, ý gốc của quẻ Sư là dưới đất có nước, mắt người không thấy được dưới đất, đám thuộc hạ và chủ nhân này chúng ta cũng không thấy được, vậy bọn họ có lẽ là những kẻ nấp sau lưng chúng ta, lần này theo chúng ta có thể không chỉ là một người… Quẻ Sư hạ thành quẻ Khảm, số của Khảm là sáu, nếu không gieo lầm thì đối phương có sáu người…" Lục Kiều Kiều giải cặn kẽ.

"Trong quẻ này, thượng quẻ có động, hạ quẻ cũng động, toàn quẻ rơi vào trạng thái cực kỳ bất an, đất trên nước, đất động nước cũng động?" An Long Nhi thẫn thờ nhìn đồng tiền trên bàn.

"Đất trên nước chính là hồ và bờ, ứng ngay với huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, nhưng cả đất lẫn nước đều động ư? Đúng thật, động gì nhỉ?" Lục Kiều Kiều cũng không hiểu.

"Toàn quẻ động rồi biến thành quẻ Phệ Hạp, trong Kinh Dịch nói quẻ này lợi cho việc dùng ngục, liệu có phải nói chúng ta sẽ bị quan binh bắt đi không?" An Long Nhi lại hỏi.

"Tôi chẳng sợ bị quan binh bắt, dù gì bọn họ bắt được tôi rồi cũng phải giao lại cho lãnh sự quán Mỹ, Long Nhi cũng không phải sợ, anh sẽ bảo lãnh em ra." Jack không ngại nhất chính là điểm này, từ khi triều đình Đại Thanh ký hiệp ước Nam Kinh, địa vị của người Tây ở Trung Quốc được nâng cao rõ rệt, sự an toàn cũng được bảo vệ tuyệt đối.

Lục Kiều Kiều nói: "Vậy thì tốt, tôi không phải lo cho hai người nữa, đi chuẩn bị đồ đạc thôi, ngày mai ăn no rồi lên đường. À… đi chơi chứ." Nói xong bèn đuổi hai gã trai ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, mười mấy cô gái hội tuyên truyền đạo sắp xếp lại đầu sư chiêng trống và hòm hành lý, Lý Tiểu Văn cũng đi theo họ, chuẩn bị về thôn Quan Tài.

Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phụng Tường dắt ngựa ra, gặp đúng Jack và An Long Nhi đang đánh cỗ xe ngựa Tây lộng lẫy.

Mạnh Hiệt cười híp mắt nói: "Hôm nay không cưỡi ngựa nữa à? Cưỡi ngựa lên núi sẽ nhanh hơn nhiều đấy."

Jack không quen nói dối, đành đáp lời: "Chào buổi sáng, ha ha ha…"

An Long Nhi đỡ lời: "Vâng, hôm qua cô Kiều cưỡi ngựa cả ngày, tối về kêu mỏi xương cốt, hôm nay muốn ngồi xe ngựa có đệm."

Hồng Tuyên Kiều hỏi: "Thì ra là vậy, Kiều Kiều đâu?"

Rèm cửa sổ của xe ngựa được vén lên, Lục Kiều Kiều ló đầu ra vẫy tay: "Đây! Tôi ở đây!"

Lúc này cô trông thấy Lý Tiểu Văn đang đứng cùng nhóm con gái tay làm việc mắt nhìn sang đây, bèn bảo Jack: "Jack thiếu gia, người ta sắp đi rồi, có cần tới từ biệt không kìa?"

"Phải rồi, tôi qua nói mấy câu…" Jack bấy giờ mới bước lại chỗ Lý Tiểu Văn.

Lý Tiểu Văn thấy Jack tiến lại, cũng rưng rưng nhìn về phía anh ta. Tới gần Jack, cô cũng chẳng màng trước cửa có mười mấy cặp mắt đang nhìn, liền ôm rịt lấy anh ta.

"Jack thiếu gia, Tiểu Văn phải đi rồi…"

"Xin lỗi em, chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc cần làm, không thể mang em đi theo được."

"Không… Là Tiểu Văn không có phúc theo hầu hạ Jack thiếu gia…"

"Tiểu Văn, em là cô gái rất dũng cảm, khi em không thích cuộc sống của mình, em sẽ cố gắng thay đổi nó. Giờ sự sắp xếp mà Thượng đế dành cho em, là nhờ em nỗ lực mà có được, em không cần hầu hạ bất cứ ai, em nhất định sẽ sống rất hạnh phúc!”

Lý Tiểu Văn nghe đến đây, nước mắt càng tuôn không cầm được, thấm ướt cả mảng áo Jack.

Jack nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán cô.

Lục Kiều Kiều từ xa trông thấy cảnh tượng này, lớn tiếng gọi An Long Nhi: "Long Nhi, đánh xe xuất phát."

"Jack vẫn còn ở đằng kia…" An Long Nhi quay đầu lại nhìn.

"Cô bảo mày đánh xe đi, mau!"

Thế là ba con ngựa cao lớn thong thả xuất phát, An Long Nhi đánh xe theo sau.

Hồi lâu sau, Jack mới lếch thếch chạy đuổi theo xe ngựa của chính mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...