Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 2: Tiểu hoàng thúc là nhiếp chính vương



Đêm hôm đó trẫm cùng tiểu hoàng thúc đi thỉnh an mẫu hậu, nhưng không hiểu sao sắc mặt mẫu hậu lại không tốt lắm. Trẫm gọi Thái y tới chẩn bệnh cho người, Thái y chẩn mạch nửa ngày xong luôn nói không có gì nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng và phải vui vẻ không nên lo lắng quá nhiều, cuối cùng khai một phương thuốc an thần.

Trẫm thấy mẫu hậu đang vô cùng khó chịu, lại liên tục đuổi trẫm đi, cuối cùng trẫm thương tâm, lôi kéo tiểu hoàng thúc rời khỏi. Vốn dĩ còn muốn cùng nhau dùng thiện, giờ chỉ còn trẫm cùng tiểu hoàng thúc hai người.

Tiểu Lục Tử sau khi truyền thiện và thử độc, đã bị tiểu hoàng thúc đuổi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này bởi vì phụ hoàng bọn họ đã đi, khẩu vị của trẫm đại khai, mỗi lần đều ăn rất nhiều, nhưng hiện tại đang cùng tiểu hoàng thúc ăn cơm, trẫm lại hơi ngượng ngùng.

Trong cung điện đặt rất nhiều dạ minh châu chiếu sáng, tất cả đều là của tiểu hoàng thúc tặng, trẫm đều đưa tới đây. Bởi vì trước khi ngủ trẫm luôn muốn nhìn bảo bối của tiểu hoàng thúc cho, nên cần thật nhiều ánh sáng.

Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc đang chăm chú lọc xương cá cho mình, trong lòng cực kì khó chịu, ngay cả giò thủy tinh trẫm phân phó Ngự Thiện Phòng làm cũng cảm thấy không còn ngon miệng.

“Nào, ăn cá đi.” Giọng nói của tiểu hoàng thúc vô cùng ôn nhu.

Trẫm nhìn cá trong bát, hít hít mũi, gắp một đũa phù dung yến thái, “Tiểu hoàng thúc, ngươi cũng ăn.”

Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc cười tủm tỉm ăn thức ăn mình gắp, lúc này mới chịu cúi đầu ăn cá, thật ra trẫm không thích ăn cá, nhưng cá tiểu hoàng thúc gắp cho lại đặc biệt ngon.

Ăn xong vãn thiện, tiểu hoàng thúc một mực muốn trẫm ra ngoài đi dạo, y nói trẫm ăn quá nhiều, không tiêu thực sẽ rất dễ bị đau bụng.

Trẫm vô cùng bất mãn. Tối nay vì suy nghĩ cho hình tượng của mình, trẫm chỉ ăn hai bát cơm, ít hơn bình thường một bát, điểm tâm còn chưa ăn, sao có thể nói trẫm ăn nhiều?

Tiểu hoàng thúc trạc trạc bụng trẫm, “Bụng cũng phồng lên rồi, ăn còn ít sao?”

Trẫm sờ sờ bụng, hình như có chút trướng thật, nghĩ nghĩ, đánh tùy ý để tiểu hoàng thúc kéo trẫm đi vòng quanh điện, tay tiểu hoàng thúc đặc biệt trơn mịn, sờ vô cùng thích, trẫm cảm thấy rất thoải mái.

Buổi tối lúc tắm rửa trẫm lại ngượng ngùng, bởi vì trẫm muốn tiểu hoàng thúc cùng ngủ với trẫm, không ngờ y nhất định muốn tắm rửa cho trẫm. Trẫm đã lớn như vậy rồi, rất ngại đó. Nhưng tiểu hoàng thúc nói nếu trẫm không đồng ý y sẽ rời đi, trẫm đành để tiểu hoàng thúc tùy ý thoát quần áo của mình.

Trẫm ôm tiểu long điểu vào dục trì(ao), trẫm thích nhất là tắm trong ao bạch ngọc ở Lâm Thanh cung.

Tiểu hoàng thúc chậm rãi cởi sạch quần áo bước xuống dưới, ngồi cạnh bên trẫm, xoa xoa bụng trẫm: “Thực mềm, thực đáng yêu.”

Trẫm cảm thấy tiểu hoàng thúc nhu bụng mình vừa ngứa vừa thoải mái, cuối cùng xoay xoay mông, nhích lại gần y, “Tiểu hoàng thúc, sao người ngươi lại cứng như vậy?”

“Người nam tử hán phải cứng rắn như vậy.”

Trẫm nghe lời này liền không vui, trẫm cũng là nam tử hán, nhưng người trẫm lại mềm mềm, phụ hoàng bọn họ còn thường xuyên ôm ôm sờ sờ bóp bóp.

“Người Ninh nhi rất mềm mại, rất thoải mái.”

Nghe tiểu hoàng thúc nói như vậy, trẫm lại cao hứng, trẫm nhìn mấy tiểu hoàng đệ hoàng muội hoàng chất non mềm mềm mại, trẫm cũng thích sờ sờ bóp bóp bọn họ.

Trẫm ở Bạch Ngọc trì phao rất thoải mái, thoải mái đến không muốn đi ra, cuối cùng trẫm chơi xấu, để tiểu hoàng thúc lau người thay y phục cho trẫm, không cảm thấy thẹn thùng chút nào cả.

Trẫm ngồi trên tiểu long sàng dựa vào người tiểu hoàng thúc, y nhẹ nhàng lau tóc cho trẫm.

Trẫm nói: “Tiểu hoàng thúc, ngươi về sau ở Lâm Thanh cung được không? Trẫm ở một mình rất sợ hãi.”

“Không được, Ninh nhi đã là Hoàng đế, Hoàng đế phải có phong thái của Hoàng đế, tiểu hoàng thúc cũng không thể làm rối loạn quy củ.”

“Trẫm hiện tại là lớn nhất, trẫm nói được là được.” Làm Hoàng đế là có đặc quyền nha, này khiến trẫm cảm thấy được an ủi một chút.

Tiểu hoàng thúc không nói chuyện, muốn trẫm nhanh nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên triều sớm.

Trẫm hậm hực, trẫm không muốn vào triều, mỗi ngày đều phải thức dậy sớm như vậy, trẫm rất mệt mỏi. Hơn nữa, trẫm cũng không hiểu cái gì quốc gia đại sự, trước kia phụ hoàng bọn họ đều nói trẫm được sinh ra là để hưởng phúc, mỗi ngày nghe ca múa, đi dạo trong vườn là được, chứ không phải như bây giờ.

Trẫm nhìn gương mặt tú sắc khả xan của tiểu hoàng thúc, đột nhiên nhớ tới một việc, “Tiểu hoàng thúc, ngươi làm nhiếp chính vương của trẫm đi, như vậy trẫm sẽ không phải làm gì rồi.”

Trẫm quả nhiên quá thông minh.

Vẻ mặt tiểu hoàng thúc rất kỳ quái, nhưng trẫm cho rằng y đã đáp ứng. Kỳ thật trẫm càng muốn đem ngôi vị hoàng đế này tặng luôn cho tiểu hoàng thúc, nhưng nghĩ đến mẫu hậu, trẫm lại không dám nói.

Đêm hôm đó trẫm giám sát tiểu hoàng thúc giúp mình viết thánh chỉ, bản thân tự tay ấn đại ấn, sau đó trẫm oa trong lòng tiểu hoàng thúc ngủ. Người tiểu hoàng thúc thật thơm, trẫm không muốn buông tay.

Sáng hôm sau, trẫm buồn bã ỉu xìu ngồi trên ngai vàng, nhịn không được nhắm hai mắt lại, muốn vụng trộm ngủ tiếp.

Tiểu hoàng thúc thật sự rất xấu xa!

Trẫm căm giận nghĩ, trẫm rất muốn ngủ thêm một lát, nhưng y lại dám đánh Long mông của trẫm! Long mông của trẫm có thể tùy tiện sờ sờ sao? Sưng luôn rồi!

Trẫm che miệng lặng lẽ ngáp một cái, chờ quần thần triều bái xong, nhìn mẫu hậu buông rèm chấp chính, lại nhìn tiểu hoàng thúc đứng trước quần thần, cuối cùng cho Tiểu Lục Tử một cái liếc mắt, Tiểu Lục Tử thức thời tiến lên tuyên chỉ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Tử nghiêm túc, hô một tiếng “Thánh chỉ đến”, quần thần phía dưới tất cả đều quỳ xuống, trẫm thấy đau thay đầu gối của bọn họ.

Trẫm buồn ngủ không mở nổi mắt, cũng không cẩn thận nghe nội dung thánh chỉ, dù sao tối hôm qua trẫm cũng xem qua, tuy rằng không hiểu lắm. Chờ Tiểu Lục Tử tuyên xong, trẫm nghe thấy tiếng thét kinh hãi của mẫu hậu, dọa trẫm nhất thời thanh tỉnh.

“Mẫu hậu, người sao vậy?”

Trẫm đợi một lát, không nghe thấy mẫu hậu trả lời, trẫm cũng không để ý nữa.

Trẫm nhìn về phía tiểu hoàng thúc, vui rạo rực nói: “Tiểu hoàng thúc, từ giờ trở đi ngươi chính là nhiếp chính vương của trẫm, trẫm rất cao hứng.”

Tiểu hoàng thúc lĩnh chỉ tạ ơn, hướng trẫm khẽ gật đầu, trên mặt còn mang theo nét cười, khiến trẫm vô cùng sửng sốt, trên đời này không có người nào có thể đẹp hơn tiểu hoàng thúc.

Trẫm thanh thanh cổ họng, ra vẻ đường hoàng nói: “Từ hôm nay trở đi, các đại thần sẽ thương nghị quốc sự cùng nhiếp chính vương, tất cả phải nghe theo nhiếp chính vương, ý của y cũng là ý của trẫm.”

Trong triều một mảnh im lặng.

Trẫm vừa lòng gật gật đầu, nhìn về phía tiểu hoàng thúc, chỉ thấy khóe miệng y giật giật, vẻ mặt kỳ quái, nhưng cho dù tiểu hoàng thúc bày ra vẻ mặt kỳ quái hơn nữa thì y vẫn rất đẹp.

“Thần có bản tấu.”

Trẫm nhìn sang, “Ngoại công, ngươi muốn nói gì?” Ngoại công trẫm năm nay đã ngoài sáu mươi, đầu tóc hoa râm, đối với trẫm rất tốt. Năm trước vì trẫm uống quá nhiều canh ngọt mà tiểu lên người ngoại công, ngoại công cũng không tức giận.

“Hoàng thượng tuổi nhỏ, đối với sự vụ trong triều biết rất ít, chi bằng người nên lập đế sư.”

Trẫm nghĩ nghĩ, nói: “Ngoại công ngươi không phải là đế sư sao?”

“Lão thần niên kỷ đã lớn, sợ là không đủ sức giáo dục Hoàng thượng.”

“Sao lại vậy được? Ngoại công còn có thể đuổi theo thỏ con mà, trẫm so với thỏ con nghe lời hơn nhiều.”

“… Thần kinh hoảng, sợ là không đảm nhiệm được chức vụ đế sư.”

Trẫm ủy khuất, “Ngoại công, ngươi không thương trẫm…”

Không ngờ ngoại công nghe trẫm nói liền quỳ xuống…

Đây là lần đầu tiên trẫm nhận ra, thì ra sau khi trở thành Hoàng đế, không chỉ xưng hô thay đổi, mà rất nhiều việc cũng đã thay đổi theo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...