Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 51: Đêm trăng nông thôn – 7



Nông thôn trong lời Nghiêm Dương thực ra ở rất gần thành phố, cho nên hai người quyết định lái xe đi.

Trước khi đi, Nhâm Lê chỉ đơn giản nói với Y An rằng bọn họ tra được chút manh mối, Y An gật đầu nói chú ý an toàn, chuyện ở bệnh viện đã có anh ta.

Thành phố T cách vùng nông thôn này nói xa cũng không phải quá xa, hai người bàn bạc xong chuẩn bị buổi chiều lên đường, lái xe cả đêm, giữa trưa ngày hôm sau phỏng chừng có thể đến nơi.

Nghiêm Dường cùng Nhâm Lê đi đường quốc lộ men theo núi, khi sắc trời chuyển tối, Nhâm Lê rốt cuộc không ngồi yên được:

“A Dương, A Dương, nghỉ ngơi chút đi.”

Nghiêm Dương liếc mắt nhìn Nhâm Lê.

“Mệt rồi? Bằng không em ra phía sau ngồi một lát nhé.”

Nhâm Lê vặn vẹo thân mình, không nói gì.

Nghiêm Dương chỉ cho rằng Nhâm Lê mệt mỏi, thấy Nhâm Lê không trả lời còn nghĩ rằng cậu không muốn ra đằng sau, cũng không phản ứng lại. Ai ngờ, một lát sau, Nhâm Lê lại nói:

“A Dương… Dừng xe lại…”

Nghiêm Dương dừng xe lại, thấy sắc mặt Nhâm Lê không tốt, vội vàng nói:

“Sao vậy? Không thoải mái à?”

Nhâm Lê nghẹn trưng ra gương mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói gì đó, Nghiêm Dương không có nghe thấy.

Nhâm Lê phẫn hận nhìn Nghiêm Dương, cuối cùng không nhịn được hét lên:

“Em nói mở cửa ra a a a!!! Em muốn đi, vệ, sinh!”

Nghiêm Dương phì cười, nhanh chóng mở chốt cửa xe, chốt vừa mở Nhâm Lê liền nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nhảy xuống.

Chờ sau khi Nhâm Lê quay về, Nghiêm Dương vẫn đang buồn cười, Nhâm Lê đỏ mặt oán giận nói:

“Cười cái gì mà cười, không cho cười.”

Nghiêm Dương đành phải bắt đầu nghẹn cười:

“Bây giờ có thể đi rồi chứ?”

Nhâm Lê nhìn nhìn sắc trời, lúc này chút ánh sáng còn sót lại của trời chiều đã biến mất, trời cùng dần chuyển tối đen, trên con đường quốc lộ men theo núi này ít xe đến đáng thương, gió lạnh thổi qua, khiến cho người ta có một loại cảm giác thê lương.

“Sao vậy, không thích hợp sao?”

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê nhìn thật lâu ra ngoài cửa sổ không nói chuyện, nghĩ rằng cậu đã nhận ra gì đó.

Nhâm Lê nghe thấy tiếng Nghiêm Dương hỏi, quay đầu lại:

“Không phải, chỉ là nơi này…”

Nhâm Lê cau mày, cậu cảm thấy nơi này có một cảm giác kỳ quái nói không nên lời.

Nghiêm Dương lại khởi động xe.

“Có lẽ là vì có nhiều cô hồn dã quỷ, không sao đâu. Trên con đường này căn bản không có người, thiếu nhân khí.

Nhâm Lê nghịch nghịch túi áo:

“Em không thích đường quốc lộ men theo núi, luôn cảm thấy chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ lao xuống núi.”

Nghiêm Dương nở nụ cười:

“Phải tin tưởng chồng em, chồng em còn chỗ nào chưa lái xe qua? Đi đường quốc lộ qua núi này mà còn sợ lao xuống sao?”

Nhâm Lê liếc mắt trừng Nghiêm Dương một cái, nghĩ nghĩ, hơi xoay người vươn ra đằng sau lấy túi của Nghiêm Dương, bới trái bới phải một hồi lấy thanh đao kia ra, sau đó thuận tay để túi lại chỗ cũ, đặt thanh đao nhỏ ở phía dưới kính chiếu hậu.

“Cái này để làm gì?”

Khó hiểu hỏi.

“Cô hồn dã quỷ nhìn thấy đao này đều phải đi vòng đường khác.”

Nhâm Lê cuối cùng cũng an tâm hơn không ít.

“Em còn sợ cô hồn dã quỷ sao?”

Nghiêm Dương bật đèn xe, cười nói.

Nhâm Lê bĩu môi:

“Đêm đi đường còn sợ quỷ gõ cửa, thứ kia anh sợ nó nó sẽ khinh thường anh, phòng bị nhiều một chút vẫn hơn.”

Nghiêm Dương cười cười, không nhắc lại nữa.

Nhâm Lê nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ xem, gió đêm thổi mạnh, chốc lát sau có chút buồn ngủ.

Nghiêm Dương mắt nhìn Nhâm Lê, cười đóng cửa kính xe lại.

Nhâm Lê ngủ lần này là ngủ thẳng đến sáng hôm sau, cũng không biết cậu ngủ như thế nào, tỉnh lại cũng không có gì không khỏe.

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê tỉnh lại, quan tâm hỏi:

“Phía trước có một thị trấn, chúng ta đợi lát nữa đi ăn chút gì nhé.”

Nhâm Lê nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ:

“Sớm như vậy, đã có đồ ăn rồi sao?”

Dứt lời liền vặn vẹo co duỗi thắt lưng.

Nghiêm Dương thức lái xe một đêm cũng không thấy chút dấu hiệu mỏi mệt, ngược lại tinh thần dường như vẫn rất tốt:

“Ai cũng giống như em chắc, người trong trấn hơn năm giờ khẳng định là đều dậy hết rồi.”

Nhâm Lê xoa xoa mắt, lười biếng nói:

“Bình thường em cũng không có dậy muộn được không, đứa bé quỷ kia rất biết cách gây sức ép người khác.”

Rốt cuộc cũng đi vào trấn, Nghiêm Dương tùy tiện tìm một chỗ để xe.

“Trước tiên dừng chân ở nơi này đã, xuống xe đi.”

Nhâm Lê lười biếng đẩy cửa ra, xuống xe.

Đại khái nguyên nhân là vì không ở trong thành phố, không khí nơi này đặc biệt tươi mát, Nhâm Lê hít vào một hơi thật sâu, đầu óc nhất thời tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nghiêm Dương nhìn bốn phía một lượt, người đi trên đường thành tốp năm tốp ba, ven đường có mấy người vây xung quanh một cái bàn ăn sáng, bộ dáng của những người này đều rất nhàn nhã thoải mái.

“Bên kia.”

Nghiêm Dương túm lấy Nhâm Lê, chỉ vào một quầy hàng ít người.

Nhâm Lê đang bận chơi đùa với một chú chó con ở ven đường, liếc mắt nhìn về hướng Nghiêm Dương chỉ.

“Ít người như thế, liệu có phải là rất khó ăn hay không?”

Nghiêm Dương đá một hòn đá, hòn đá vừa vặn đập lên người con chó kia, con chó ẳng ẳng mấy tiếng rồi cuộn tròn đuôi lại.

“Anh làm gì thế?”

Nhâm Lê trừng mắt nhìn Nghiêm Dương, tự dưng lại đi bắt nạt một con chó làm gì.

Nghiêm Dương cười ha ha, cũng không nói gì, kéo tay Nhâm Lê qua đi về hướng kia.

Nhâm Lê muốn chống lại nhưng tiếc là không thể giãy ra, chỉ có thể bất đắc dĩ để mặc Nghiêm Dương kéo tay cậu.

Khóe miệng Nghiêm Dương hơi nhếch lên, đi nhanh về phía trước.

Ăn xong bữa sáng hai người nghỉ ngơi một chút rồi lên xe, Nhâm Lê ăn uống no đủ cũng không còn mệt nhọc, vì thế chớp chớp mắt chọc chọc Nghiêm Dương:

“A Dương, còn bao lâu nữa mới đến…”

Nhâm Lê vừa chọc, đã khiến cho Nghiêm Dương cảm thấy giống như có một con mèo đang cào trong lòng mình.

“Hơn một tiếng nữa, không xa.”

Nhâm Lê lại chọc chọc Nghiêm Dương.

“A Dương…”

Một tiếng gọi ‘A Dương’ kia khiến cho tâm thần Nghiêm Dương nhộn nhạo, đạp phanh một cái rồi nhào về phía Nhâm Lê.

Nhâm Lê bị cú dừng lại đột ngột của Nghiêm Dương dọa còn chưa kịp phục hồi tinh thần, liền cảm thấy môi hơi đau, tiếp đó là một nụ hôn ẩm ướt nóng ấm.

Nhiệt độ trong không gian nhỏ hẹp chợt tăng cao, Nhâm Lê sắc mặt ửng hồng tiếp nhận nụ hôn của Nghiêm Dương, trong lòng nhảy loạn như một chú nai con, đầu cũng trống rỗng.

Cuối cùng, Nghiêm Dương buông Nhâm Lê ra, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục lái xe.

Nhâm Lê sau khi tách ra liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là đang hờn dỗi, nhưng vành tai nhỏ nhắn hơi hồng lên lại vạch trần cậu.

Nhóc con thực ra là đang thẹn thùng đi.

Nghiêm Dương nghĩ đến đây, không khỏi cười giảo hoạt, khẽ ngâm một điệu nhạc.

Nhâm Lê vốn là muốn đùa giỡn Nghiêm Dương, không ngờ rằng lại bị Nghiêm Dương đùa giỡn lại, đúng là có chút hờn dỗi, nhưng nghĩ đến nụ hôn đột ngột vừa rồi, lại không khỏi đỏ mặt lên.

Cũng không biết qua bao lâu, Nghiêm Dương rốt cuộc dừng xe.

“Đến rồi.”

Nhâm Lê xuống xe, nhìn ngôi nhà trước mặt, hai mắt sáng lên.

Nằm ở giữa bắc và nam, hơn nữa phía bắc có núi, vậy gần đây nhất định là có nước, nhà này trái có Thanh Long, phải có Bạch Hổ trấn giữ, nơi đây nhất định là vùng đất phong thủy tốt chứa phong tụ khí.

“Làm sao vậy, nhìn đến ngây người?”

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê bất động hồi lâu, cười nói.

Nhâm Lê nhíu mày, nhanh chóng đi vào.

Cửa sân không có khóa, bà nội Nghiêm Dương ở trong thôn có uy vọng rất lớn, bình thường không chỉ không có ai trộm cắp, ngược lại còn thường xuyên có người đến quét dọn, cho nên trong sân cũng không có cỏ dại gì chắn đường.

Năm ấy Nghiêm Dương sáu tuổi thì cây hòe đã rất cao lớn, gốc trúc mà Nhâm Lê từng nhìn thấy qua ảnh kia cũng bừng bừng tràn ngập sức sống.

Nghiêm Dương thở dài, ngồi ở dưới tàng cây hòe.

“Trước đây sau khi anh rời đi, vẫn chưa từng quay về nơi này.”

Nhâm Lê ngồi cùng với Nghiêm Dương ở dưới tàng cây hòe, khụt khịt mũi.

“Trong cây không hề có mùi vị xa lạ…”

“Ừ?”

Nghiêm Dương khó hiểu.

“Trong cây không có mùi vị xa lạ, đều là của đứa bé quỷ, trước khi bà nội mất đều có đứa bé quỷ ở bên bà.”

Nhâm Lê an ủi Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương cười cười, biết rằng Nhâm Lê là đang an ủi anh.

“Ngoan.”

Nhâm Lê đỏ mắt đánh giá toàn bộ sân.

Sân này xây theo kiểu mẫu điển hình, nửa đằng trước có tổng cộng chín phòng ở, mấy gian phòng đều là ba gian, nhìn qua vô cùng đơn giản mà tràn ngập đại khí.

“Ừm, thoạt nhìn rất đẹp.”

Nhâm Lê gãi gãi đầu, cuối cùng cùng dùng đến từ ‘đẹp’.

Nghiêm Dương hơi mỉm cười.

“Thời gian còn sớm, hay là chúng ta đi thu dọn phòng ở một chút? Buổi tối ở lại nơi này đi.”

Nhâm Lê gật gật đầu.

“Được.”

Mặc dù có người quét dọn sân viện, nhưng bọn họ không đi vào trong phòng, cho nên Nghiêm Dương vừa đẩy cửa ra liền hắt hơi một cái.

“Bụi thật dày…”

Nhâm Lê khoát tay, qua ánh mặt trời chiếu vào có thể thấy đồ vật bị phủ một lớp bụi rất dày.

Nghiêm Dương xoa xoa cái mũi hơi đỏ lên.

“Rất nhiều năm không còn ai ở… Đây là phòng mà anh ở năm đó.”

Năm đó phòng Nghiêm Dương ở là phòng đầu tiên đếm từ bên trái sang ở nhà giữa, chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ lục phủ ngũ tạng, hai người Nhâm Lê bận rộn một buổi sáng mới thu dọn hoàn toàn sạch sẽ được.

Cũng may giờ vẫn là mùa hè, không cần lo lắng về chăn gối gì đó, Nghiêm Dương vừa trải cái chiếu mới tìm ra lên giường Nhâm Lê liền nhảy lên.

“Mệt chết đi được…”

Nhâm Lê hữu khí vô lực nói.

“Ai bảo bình thường em không chịu tập luyện.”

Nghiêm Dương không hổ là từng tham gia quân ngũ, làm nhiều việc như vậy cũng không thở gấp một chút nào.

“Đi, đi tìm chỗ ăn cơm đi.”

Nghiêm Dương đẩy đẩy Nhâm Lê nói.

Tuy rằng buổi sáng Nhâm Lê đã ăn rất no, nhưng vận động nhiều tiêu hao cũng nhiều, đành phải chậm rãi đứng lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...