Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 42



Tuy rằng Lục Chỉ vô cùng đau lòng cho ly parfait đang dần trở thành ly nước, nhưng cậu càng không thể nào mặc kệ cô gái đang bị tổn thương thê thảm, thấy sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch không bình thường, vội hỏi, "Cô có ổn không?"

"Đại sư, tôi......" Tiểu Thanh nhìn Lục Chỉ, nhịn không được lại đỏ mắt.

Một tháng trước cô còn hưng phấn mong chờ chuyến du lịch trước kết hôn này vì có thể được đi du lịch vui vẻ với 3 người bạn thân. Ai mà ngờ ẩn giấu sau sự bình yên đó lại là chân tướng đau đớn như thế. Cô cảm thấy bản thân buồn cười quá đỗi, buồn bã, khổ sở, hận không thể vứt đi những ký ức này.

"Tôi khó chịu nhất không phải việc anh ấy hái hoa ngắt cỏ, mà là anh ta ngang nhiên ngủ với bạn tôi trong khi tôi vẫn ở đây, đây rõ ràng là khi dễ người quá mức mà." Tiểu Thanh nước mắt đầy mặt.

Con người có đôi khi kỳ lạ vậy đấy, lúc yêu đương đều mưu cầu sự bình yên, lại không quan tâm sự bình yên đó có đáng giá hay không, hoặc không muốn quan tâm, lùi một bước lại lùi một bước, lùi mãi đến khi chạm giới hạn không thể lùi được nữa. Tiểu Thanh trước giờ vẫn nhường nhịn, mãi đến hôm nay đụng đến giới hạn liền bùng nổ mọi oán hận chất chứa bao lâu nay.

"Đại sư, ngài nói tôi nên làm gì bây giờ!" Cô khi nãy bất mãn Lục Chỉ quyến rũ Phó Khiêm, khiến cô cảm thấy nguy cơ cùng đau lòng, lúc này lại cảm thấy Lục Chỉ là cọng rơm cứu mạng.

"Cô đừng quá khổ sở, mạng của cô nhất định phải có một đạo tình kiếp, vượt qua rồi sau này sẽ gặp được người đàn ông tốt, bất quá, tính cách xác định vận mệnh, sống nhất định phải quý trọng bản thân, không cần bởi vì những hành động tưởng như bé nhỏ không đáng kể của đối phương liền đi uỷ khuất chính mình." Lục Chỉ nói toạc ra chấp niệm của cô.

Quả thật trong lòng cô biết Phó Khiêm không đáng phó thác chung thân, nhưng vẫn luôn quyến luyến chút ôn nhu xưa cũ, dùng nó để sưởi ấm trái tim, lâu mãi thành quen liền luyến tiếc không muốn rời đi, sợ hãi sau khi rời đi sẽ không thể lấp đầy khoảng không tịch mịch này.

"Thời gian sẽ chữa lành hết thảy, chỉ cần bản thân hiểu được phải quý trọng nhân sinh của mình." Cũng tội cho Lục Chỉ chưa từng biết mùi yêu đương, lại phải ở đây tâm sự khai sáng cho thiếu nữ bị thất tình, đặc biệt là ly parfait của cậu sắp chảy hết rồi, mà đến một miếng cậu cũng chưa được nếm.

Gừa: Thật sự, nếu chính mình không yêu thương mình thì lấy tư cách gì yêu cầu người khác yêu thương mình. Vậy nên theo t, tất cả mn bất kể giới tính, tuổi tác,... nên biết yêu thương bản thân trước tiên. Tuy nhiên, tam quan phải đoan chính, đừng biến yêu thương bản thân lệch lạc thành ích kỷ.

"Đại sư." Tiểu Thanh khóc đến không còn ra hình ra dạng, "Đa tạ ngài... Nếu không có ngài, không biết tôi còn bị khi dễ thê thảm đến mức nào nữa..."

Lục Chỉ không thể chịu được nữ giới khóc, ngẩng đầu nhìn Chân Tùng, "Làm sao bây giờ?"

Chân Tùng vội vàng đưa cậu khăn giấy, Lục Chỉ lại đưa khăn giấy cho Tiểu Thanh, Tiểu Thanh hai mắt đẫm lệ nói cảm ơn.

Tiểu Lam và Tiểu Hoàng thấy Tiểu Thanh khổ sở như vậy, mím môi, các cô tuy rằng rất tức giận với cách làm của Phó Khiêm, tốt xấu gì cũng còn chút lương tri, cảm thấy có lỗi với Tiểu Thanh.

"Thật xin lỗi, Tiểu Thanh, chúng tớ......"

Tiểu Thanh xua xua tay, không để bọn họ nói hết câu, bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy bọn họ đều thấy ghê tởm vô cùng. Tiểu Thanh còn chưa nói gì, Tiểu Hồng đã điên cuồng khiến bao người chú ý, giống như cô ta mới là chính chủ bị người yêu cùng bạn bè phản bội vậy.

Cô ta sắc mặt vặn vẹo đánh Phó Khiêm, "Anh đã nói ngoài trừ cậu ấy, anh chỉ có một tình nhân là em, sẽ không có tiểu tam tiểu tứ, anh sao lại có thể gạt em, sao lại có thể đối xử với em như vậy!"

Đám người ăn dưa xem diễn quả thật không thể hiểu được suy nghĩ của cô nàng, cô ta làm tiểu tam chen chân vào mối quan hệ của bạn thân, thế mà còn đòi hỏi tra nam coi cô ta là duy nhất, tra nam nếu chung tình, sẽ nào có chỗ cho cô ta đứng đây vật vạ.

"Cô!" Phó Khiêm bị Tiểu Hồng quậy mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy, để ý đến hình tượng bị huỷ, không kìm được tức giận, "Cô điên à, ngủ với cô lại chẳng tốn tiền, còn nữa, cô không phải bạn gái tôi, quản nhiều vậy làm gì."

Hắn lãnh khốc vô tình đã chọc giận Tiểu Hồng, cứ như tình cảm siêu to khổng lồ bị cô phụ, cô ta khóc lóc thảm thiết, càng điên cuồng chụp đánh hắn, "Em yêu anh như vậy, so với Tiểu Thanh em yêu anh hơn trăm ngàn lần, sao anh có thể đối xử với em như vậy."

Tiểu Thanh vốn đang khổ sở, nghe thấy lời này của cô ta, bỗng nhiên lại cảm thấy bình ổn, không khóc nữa, chỉ là nhịn không được lắc đầu thở dài.

Tiểu Lam và Tiểu Hoàng cũng không cam lòng yếu thế, tựa như phải vì mình kiếm một cái công đạo. Trong lúc nhất thời Phó Khiêm bị ba cô gái vừa mắng vừa đánh, quậy đến không kiểm soát được.

Chân Tùng đang đứng xem diễn thì nhân viên phục vụ yên lặng đưa bắp rang cho hắn, Chân Tùng tự nhiên lấy một ít bỏ vào miệng ăn, ánh mắt càng thêm sáng ngời, háo hức nhìn chằm chằm vở hài kịch trước mắt.

"Các cô đủ rồi đấy, cũng chỉ là chơi bời, Phó Khiêm tôi muốn loại đàn bà nào mà không có, chỉ bằng các cô cũng muốn trói buộc tôi?" Cũng may Phó Khiêm dù khốn nạn cũng không có ra tay đánh phụ nữ, bị ép đến khó thở liền nói toạc suy nghĩ chân thật trong lòng ra. Trong mắt hắn, đàn bà chỉ xứng để chơi cho vui, muốn hắn thật lòng, quả thật nằm mơ.

Tiểu Hồng khóc lóc thảm thiết, "Anh chơi, nhưng em là thật mà."

Tiểu Hoàng khó chịu, "Bớt thếp vàng lên mặt đi cha, tôi nói cho anh biết, tôi chỉ nhìn trúng "năng lực" của anh thôi, chỉ là không nghĩ tới anh không có giới hạn như vậy, chơi hết cả nhóm chúng tôi."

Tiểu Lan cũng oán giận, "Đúng vậy, nếu không phải anh có tiền, ra tay lại hào phóng, anh cho rằng ai cũng ngốc như Tiểu Thanh, thật sự phó thác hạnh phúc cả đời cho anh à."

"Tớ là CMN thật lòng, tớ so với Tiểu Thanh CMN thật lòng hơn bao nhiêu." Tiểu Hồng oán hận trừng mắt bọn họ, rước lấy ánh mắt xem thường của Tiểu Hoàng và Tiểu Lan.

"Thôi đi cô ơi, cô bất quá cũng chỉ là đứa tiểu tam, lại còn nói đến chuyện tình cảm với vị hôn phu của bạn thân, đầu óc cô không bình thường đi." Hai người cười nhạo nói, "Thôi đừng giả bộ gái nhà lành nữa đi cô ơi, thủ đoạn câu dẫn của cô so với ai đều lợi hại hơn nhiều lần, nếu không sao vị đại gia của cô lại gọi cô là kỹ nữ hán tử."

"Đúng vậy, với ai cũng nói là thật lòng, vậy sao lại tà lưa với bạn trai tôi." Tiểu Lan nhắc tới việc này là lại tức.

Tiểu Hoàng cũng khó chịu, "Đúng vậy, suốt ngày nhắn tin ân cần hỏi han bạn trai tôi thì sao, cô suốt ngày chê cười anh ấy không được, vậy cô còn tà lưa anh ấy làm gì, tiện à?"

"Bọn mày!" Tiểu Hồng thấy bị gièm pha vạch trần trước mặt mọi người, lửa giận công tâm, trợn trắng mắt, khí thế như siêu xayda bộc phát, nhào lên quyết ăn thua đủ với Tiểu Lam và Tiểu Hoàng.

"Oa ——!" Chân Tùng và nhân viên phục vụ ăn dưa đến trợn tròn mắt há hốc mồm, nhịn không được vỗ tay, cái loại quan hệ này, chỉ sợ mạng nhện cũng không rối đến như vậy.

Mấy cô gái này đúng là kỳ ba, trách sao ông chủ hắn từ đầu tới cuối chỉ quan tâm mình Tiểu Thanh. Nói túm lại thì là đã sớm nhìn thấu mấy người này lòng dạ dơ bẩn, lười không thèm để ý.

"Tôi đúng là mù mà." Tiểu Thanh nghe mấy lời như vậy, bỗng nhiên không cảm thấy khổ sở nữa.

Cô không phải không biết bạn bè và Phó Khiêm là loại người gì, chỉ là nhớ đến chút ít ỏi bọn họ đối xử tốt với cô, tập thành thói quen luyến tiếc mà thôi. Lại không nghĩ tới mấy người này phản bội cô, phản bội đến triệt để còn không nói, lại còn không có chút sám hối, hoàn toàn không để cô trong mắt. Cô hít một hơi thật sâu, cô đúng là tiện nên mới luyến tiếc chia tay tra nam, nhưng còn chưa tiện đến mức này, lần này cô thật sự hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Tiểu Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Chỉ, "Cảm ơn đại sư, nếu không có đại sư, đời này của tôi......"

Cô nhìn Lục Chỉ, không ngoài ý muốn hiểu vì sao Phó Khiêm lại nhắm trúng cậu, gương mặt này thật sự quá xinh đẹp. Nhưng Tiểu Thanh cảm kích cùng yêu thích đối với cậu không phải vì gương mặt, mà bởi vì cậu ra tay cứu cả tương lai của mình. Nếu hôm nay không gặp cậu, cô sẽ cứ mơ hồ như vậy kết hôn với tra nam còn bị ba người bạn thân cắm sừng.

Phụ nữ một khi kết hôn, theo bản năng sẽ đặt gia đình lên hàng đầu, đặc biệt sau khi có con cái, lại càng cống hiến toàn bộ sinh mệnh cho gia đình. Đến lúc ấy, nếu cô có phát hiện chuyện sừng này kia, cô không dám tưởng tượng mình khi đó sẽ tuyệt vọng biết bao nhiêu, có thể cố nhịn cho qua hay không.

"Cảm ơn đại sư." Tiểu Thanh cảm động rơi nước mắt, ngoại trừ lặp lại lời cảm tạ, không còn biết làm gì khác.

Cô nhìn ly parfait nay đã thành ly nước trên tay Lục Chỉ, lập tức nói, "Đại sư, kem chảy hết rồi, để tôi mua lại cho ngài mấy ly khác, coi như là lời cảm tạ của tôi với ngài."

"Không cần đâu." Lục Chỉ cười, xua xua tay, cậu có thể tự mua lại được.

"Nhưng mà..." Tiểu Thanh băn khoăn, nếu không phải vì cô, kem cũng sẽ không bị chảy.

"Kỳ thật, tôi vốn dĩ cũng không muốn xen vào chuyện tình cảm của các người, bởi vì cô vẫn đang tự lừa mình dối người, người khác có nói cũng nghe không vào." Lục Chỉ nói, nhưng ai bảo tên Phó Khiêm đó tự tìm ngược, vậy cậu đành chịu thôi.

Tiểu Thanh cúi đầu nghe đại sư nói một chút cũng không sai, quả thật cô đã lừa mình dối người bấy lâu nay. Hôm nay nếu không phải biết ba người bạn thân ngoài mặt thì cùng đi du lịch với cô, sau lưng lại yêu đương vụng trộm với vị hôn phu của cô, chỉ sợ cô vẫn như cũ tự nhốt mình trong cái đầm lầy này.

Kỳ thật Lục Chỉ không thể giải thích được chuyện tình cảm như vậy, rõ ràng biết không nên ở bên nhau, một hai còn phải vì lưu luyến chút ôn nhu, lại không xem xét trái ngược với chút ít ôn nhu đáng thương này, cuộc sống sau này sẽ phải trả cái giá thống khổ đắt đến cỡ nào. Cũng may cô gái này giờ đã nghĩ thông suốt.

"Đại sư." Tiểu Thanh nhịn không được mỉm cười với cậu, "Ngài thật tốt."

Lục Chỉ cười cười, "Không có gì."

"Đại sư, tôi phải làm sao mới có thể cảm tạ ngài?" Tiểu Thanh quyết định muốn bắt đầu một khởi đầu mới, nhưng cô muốn trước tiên phải cảm ơn, tri ân báo đáp ân nhân đã.

"Làm từ thiện đi, tích phúc cho mình, cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc mỹ mãn." Lục Chỉ nói.

"Tôi nhất định nghe lời ngài." Tiểu Thanh mím môi, cảm kích không thôi, lại nói thêm mấy câu cảm ơn mới xoay người rời đi, không muốn thở chung bầu không khí với đám người kia dù chỉ là một phút một giây.

Lục Chỉ nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, lại cứu được nhân sinh một cô gái tốt, không lãng phí ly parfait của cậu.

Cậu đứng lên đi đến quầy order, "Mấy ly này chảy rồi, lấy cho tôi lại mấy ly như vậy."

Ba cô gái mặc bikini đang chơi tác động vật lý, nhìn kiểu gì cũng siêu nóng bỏng thu hút một đám thẳng nam trong quán xem đến hứng thú bừng bừng, người phục vụ cũng không ngoại lệ, tỉnh thần mới đi chuẩn bị.

Hắn đưa cho Lục Chỉ mấy ly parfait, Chân Tùng nhìn đến, "Cái đệch, sao lớn hơn mấy ly lúc nãy nhiều vậy."

Người phục vụ cười cười, "Đại sư đáng yêu lại vì chính nghĩa, không muốn để cô gái kết hôn với tra nam, đây tính là tôi mời đại sư."

Lục Chỉ nhìn ly parfait vui vẻ vô cùng, mềm mại nói lời cảm ơn, một chút cũng không giống khí thế như nãy "chiến" với Phó Khiêm. Lúc cậu cười lộ ra hai cái răng nanh tròn nhọn, cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu cũng theo đà nhích lên, giống như một bông hoa nhỏ đang hé nở.

Người phục vụ nhìn chằm chằm cậu ngẩn ra, nháy mắt đỏ mặt, che mặt lại thẹn thùng vặn vẹo: "Ai nha, bé cưng thật đáng yêu!"

Chân Tùng nhìn thanh niên cao 1m8 làm dáng vẻ ngượng ngùng mà cay cả mắt, sợ tới mức giật giật khoé miệng, cầm mấy ly parfait mới làm đi theo Lục Chỉ.

"Từ từ!" Phó Khiêm hùng hổ ngăn ở trước mặt Lục Chỉ.

Lục Chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Còn chưa đủ?" Còn muốn đào tận gốc gác tông ti họ hàng lên sao?

Phó Khiêm nuốt nuốt nước miếng, biểu tình khó lường đánh giá Lục Chỉ, nói thật, đối mặt với người không gì không biết như vậy, trong lòng hắn thật sự vẫn khá e ngại. Chỉ là, hắn nuốt không trôi cục nghẹn này. Hắn cũng không để ý việc Tiểu Thanh bỏ đi hay việc ba cô gái vì hắn mà quần nhau thành đoàn. Nhưng bị làm xấu mặt trước bao người như vậy, mất hết mặt mũi, bị đánh bị mắng, hắn liền lên máu, quyết tìm lại cân bằng tâm lý.

"Cưng xem mặt anh bị đánh đỏ rần này, đều nhờ cưng cả đấy." Phó Khiêm tức giận bất bình, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ một khắc không bỏ.

Lục Chỉ không thèm để ý tới hắn, khinh thường cùng hắn nói lời vô nghĩa.

Chân Tùng cạn lời nói: "Nếu sinh hoạt cá nhân của anh sạch sẽ cũng sẽ không bị người chỉ trích, ông chủ tôi cũng đã không đuổi cùng giết tận rồi."

"Liên quan gì đến ngươi." Phó Khiêm quăng cho Chân Tùng một ánh mắt xem thường, không để hắn vào mắt.

"Cưng giải thích cho anh." Phó Khiêm nhìn chằm chằm Lục Chỉ, đàn bà mà, bỏ thì bỏ thôi, hắn thiếu sao, đếm còn không xuể ấy chứ.

Nhưng Lục Chỉ không như vậy, cậu lớn lên xinh đẹp động lòng người, huống chi lại có năng lực thế kia, Phó Khiêm nghĩ thế nào cũng luyến tiếc bỏ qua cậu.

"Ta giải thích cái gì cho ngươi, ngươi tại sao không đi giải thích với những cô gái bị anh đùa bỡn ấy." Lục Chỉ nói.

"Hừ, bọn họ xứng sao?" Phó Khiêm hơi hơi rũ mắt, khoé miệng lộ ra một tia tàn nhẫn, "Đàn bà không có một ai tốt, chỉ biết......" Phần chưa nói còn lại hình như làm hắn cực kỳ phẫn hận.

"Bởi vì ngươi cảm thấy mẹ ngươi vứt bỏ ngươi, nên đi trả thù những người phụ nữ khác, thật đúng là hành vi của người nhu nhược." Lục Chỉ nhàn nhạt vạch trần bóng ma trong lòng hắn, "Có đôi khi không cần nghe lời từ một phía, vẫn nên nghiêm túc đi tìm hiểu chân tướng mới tốt."

Phó Khiêm mở to hai mắt, bị chọc trúng tâm sự, nhịn không được cả giận nói, "Này, đủ rồi đấy, là thiên sư thì ghê gớm lắm à, toàn trí toàn năng thì ghê gớm lắm á, xía vô cuộc sống riêng tư của người khác thì hay lắm à?"

"Vậy ngươi đùa bỡn phụ nữ thì hay sao? Ngăn cản ta không cho ta ăn kem thì hay sao?" Lục Chỉ nổi giận, cậu vốn chán ghét hành vi đối xử quá đáng với phụ nữ của hắn, huống chi còn làm cậu lãng phí thời gian vô ích.

Parfait đã chảy một ly, ly này lại chảy tiếp thì cậu thật sự sẽ tức giận đấy. Tựa như hổ con bỗng nhiên mở miệng gầm một tiếng, để người khác biết nó cũng có răng nanh.

Phó Khiêm bị khí thế của cậu chấn trụ, khí thế mới toát ra liền bị ép xuống, hắn nhìn ly parfait, "Cưng muốn ăn nhiều ít, anh đền cưng là được."

"Chó ngoan không cản đường, ta khuyên ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng tới làm phiền ta." Lục Chỉ ít khi cảnh cáo ai, có thể thấy được lần này tức giận đến nhường nào.

Chân Tùng biết đây đều vì cậu không thích nhìn thấy phụ nữ thương tâm, cũng sốt ruột cho ly parfait của cậu. Chân Tùng tức giận, thế nhưng lại dám chậm trễ ông chủ hắn ăn uống, Phó Khiêm này đúng là tìm chết mà.

"Cưng mắng anh là cẩu?" Phó Khiêm tức muốn chết, hắn lớn như vậy còn chưa từng bị ai giáo huấn qua, nếu hắn không bắt được Lục Chỉ tới tay thì sao nuốt xuống cái cục tức này được.

"Cưng nhớ anh cho kỹ!" Phó Khiêm cảnh cáo nói, "Anh nhất định phải biến cưng thành người của anh."

"Ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu?"

Một câu nói mang ngữ khí âm hàn cực độ truyền đến từ sau lưng Phó Khiêm, hắn xoay người, tức khắc ngơ ngẩn, "Cửu gia?"

Hắn nhíu nhíu mày, sao Cửu gia lại ở đây? Cha hắn cùng Cửu gia có chút quan hệ hơp tác, hắn tự nhiên cũng biết Cửu gia, cộng với thanh danh bên ngoài, cha hắn cũng nhiều lần nhắc nhở, chớ nên đắc tội người này. Phó Khiêm thấy Cửu gia đi đến bên cạnh Lục Chỉ, ánh mắt kia tuy rằng cố tình che giấu, nhưng hắn là tay tình trường già đời, có thể nhìn thấy rõ mồn một. Hắn hơi hoảng trong lòng, mỹ nhân này thế nhưng là người của Cửu gia?

"Chỉ Chỉ, em không sao chứ?" Cửu gia hỏi một câu, thấy Chân Tùng lắc đầu mới yên lòng.

Hắn xoay người lạnh lùng nhìn Phó Khiêm, "Chỉ bằng ngươi cũng xứng mơ ước em ấy, ngươi không muốn sống nữa?"

Phó Khiêm mím môi, tuy nói kiêng kị Cửu gia nhưng nghĩ đến địa vị nhà mình, vẫn không nhịn được cục tức này.

"Cửu gia, cậu ta đắc tội tôi, làm vị hôn thê của tôi chạy mất, còn hại tôi bị phá tướng?" Phó Khiêm hừ một tiếng, "Chuyện này chỉ sợ cần phải cho tôi một công đạo." Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ vết cào trên mặt.

Cửu gia hừ lạnh một tiếng, tựa như hắn đang kể chuyện cười, "Ngươi tìm người của ta đòi công đạo?"

Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình tràn đầy nghi hoặc: Anh nói ai là người của anh?

Cửu gia ho nhẹ một tiếng, rũ mắt nhìn cậu: Trước mặt người ngoài chừa cho anh chút mặt mũi đi.

Lục Chỉ yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn ly parfait. Phó Khiêm thấy hàn khí trên mặt Cửu gia, trong lòng e ngại, nhưng từ nhỏ hắn đã quen thói muốn cái gì có cái đó, cho dù sợ, nhưng căng vẫn muốn căng.

"Cửu gia, ngài nói giờ phải làm sao đây? Tôi cũng không thể vừa mất đi vị hôn thê vừa bị người ta đánh chứ?"

"Vậy cậu muốn thế nào?" Âm thanh này xuất hiện một cái, nháy mắt vạn vật đều im lặng.

Phó Khiêm nghe thấy âm thanh mới đến này, lộp bộp trong lòng, thế nhưng chỉ trong chớp mắt từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi sau lưng, thậm chí hắn cảm giác được nguy cơ tử vong đang áp sát đến. Thật giống như trước khi trời sụp đất nứt, chó mèo trong nhà nhất định sẽ xao động bất an, tựa như là bản năng cảnh báo nguy hiểm trời sinh, trong lòng Phó Khiêm hiện giờ cũng đầy chó mèo đồng loạt không ngừng làm loạn.

Người kia là ai? Lại làm người cảm thấy sợ hãi như vậy. Phó Khiêm hoảng sợ không dám xoay người, sợ vừa xoay qua địa ngục đã đón chờ trước mắt.

Nam Thừa Phong từ từ đi tới, người trong tiệm cũng tự giác đình chỉ nói chuyện, ngay cả ba cô gái đang đánh nhau đến rối như tơ vò cũng không tự chủ được mà ngừng động tác, sửa sang lại đầu tóc rối loạn lung tung của mình.

Nam Thừa Phong tự cao tự đại đi đến trước mặt Lục Chỉ, chỉ cúi đầu ôn nhu quan tâm cậu, "Không có việc gì chứ?"

Lục Chỉ nhìn chằm chằm ly parfait, cẩn thận quan sát tiến độ tan chảy, lắc lắc đầu.

Nam Thừa Phong ngẩng đầu.

"Nam tổng......" Hai chữ này như nặng ngàn cân, trầm trọng khó khăn lết từ tí một ra khỏi miệng Phó Khiêm.

Hắn thế mà lại coi trọng người của Nam Thừa Phong? Giây phút này Phó Khiêm cảm thấy mình thật trâu bò, cũng rất nhanh sắp phải ra đi vì hai chữ trâu bò này......
Chương trước Chương tiếp
Loading...