Trẫm

Chương 8: Giết Người Cướp Của (1)



Nhưng hắn bây giờ mới mười tuổi, hơn nữa còn dẫn theo muội muội sáu tuổi.

Lựa chọn duy nhất, chính là tìm kiếm cơ hội nam hạ, ở Giang Nam an ổn trưởng thành trước rồi nói sau.

Hơn nữa thời kì tiểu băng hà, mùa đông phương Bắc quá lạnh, đi phía nam không dễ bị chết rét.

Việc Nam hạ tạm thời không đề cập tới, trước mắt có người muốn đánh gãy chân hắn, còn muốn mang hắn biến thành công cụ ăn xin!

Triệu Hãn thẳng lưng lên, ánh mắt mê mang dần dần trở nên kiên định. Hắn lớn tiếng hỏi: “Nói, Hầu gia kia ở chỗ nào!”

Ma Ngũ không hiểu ý hắn, thành thật trả lời: “Hầu gia ở tại bến tàu phố tây.”

Triệu Hãn tiếp tục hỏi thăm: “Đó là hang ổ Liên Hoa hội các ngươi?”

Ma Ngũ lắc đầu: “Hang ổ Liên Hoa hội ở phố nam, ngay tại dưới tường thành. Trước kia có lũ lớn, tường thành bắc sụp một đoạn, rất nhiều nhà cửa cũng sập, huynh đệ Liên Hoa hội đều ở trong nhà cửa sập.”

Triệu Hãn hỏi lại: “Trong nhà Hầu gia có bao nhiêu người?”

Ma Ngũ nói: “Thì cả nhà hắn.”

Triệu Hãn tức giận nói: “Ta là hỏi ngươi, trong nhà Hầu gia có mấy người. Nam bao nhiêu, nữ bao nhiêu, người già trẻ con lại có bao nhiêu! Có gia đinh hộ viện hay không?”

“Không có hộ viện, chỉ có bà già nấu cơm.” Ma Ngũ nghĩ nghĩ, đếm ngón tay nói, “Trong nhà có Hầu gia, có hai người phụ nữ của hắn, còn có mấy đứa nhỏ. Đứa nhỏ là ba đứa? Hay là bốn? Cũng có thể là năm.”

Tình huống đã thăm dò rõ, tựa như có thể liều một phen.

“Đứng lên, dẫn ta đi qua!” Triệu Hãn quát lớn.

“Đi đâu?” Ma Ngũ có chút không rõ.

Triệu Hãn nói: “Đi nhà Hầu gia!”

Đoàng đoàng!

Tiếng sấm càng vang, tia chớp càng sáng, thế mưa lớn hơn nữa.

Lúc tới phố tây, hai huynh muội Triệu Hãn toàn thân đều đã ướt đẫm.

“Chính là nhà này.” Ma Ngũ chỉ cửa nhà.

Triệu Hãn ra lệnh: “Nhìn rõ chút nữa!”

Ma Ngũ nhìn chăm chú, hắn có bệnh quáng gà, làm sao thấy rõ được? Chỉ nói bừa: “Ta nhắm mắt lại cũng sẽ không nhận sai. Tiểu tổ tông, ta dẫn tới nơi rồi, có thể thả ta hay không?”

Triệu Hãn giật đai lưng thằng nhãi này xuống, trói chặt tay chân, lại xé miếng vải bịt miệng gã, nhét ở dưới mái hiên, nói với muội muội: “Chờ ca đi ra, đừng đi lung tung!”

Triệu Trinh Phương gật đầu nói: “Nhị ca, muội hiểu được.”

Tường sân không cao, nhưng sau khi gặp mưa rất trơn, Triệu Hãn lại tuổi nhỏ thấp bé, thất bại vài lần rốt cuộc từ bỏ việc trèo tường.

Hắn trở về xem xét cửa sân, phát hiện khe cửa hẹp, nếu muốn đẩy bật then cửa bên trong, phải dùng lưỡi dao cực mỏng cắm vào.

Trường hợp có chút xấu hổ, Triệu Hãn hạ quyết tâm giết người, lại ngay cả tường sân nhà người khác cũng không vào được.

Bị mưa to xối toàn thân ướt đẫm, nước mưa lạnh như băng vỗ lên mặt, tư duy của Triệu Hãn trở nên càng thêm bình tĩnh. Hắn vòng quanh chân tường tra xét rõ ràng, muốn tìm kiếm chỗ tường sân thấp bé, tới tới lui lui đi hơn mười lần, thế mà thấy bên cạnh cửa không xa có cái lỗ nhỏ!

Thứ này gọi là lỗ chó, chó mèo có thể ra vào, thật ra tác dụng thật sự là thoát nước.

Giờ này khắc này, trong sân tích lũy nước mưa, đang từ lỗ chó chảy nhanh ra bên ngoài.

Miệng lỗ phi thường hẹp, người lớn không thể thông qua, nhưng trẻ con lại có thể.

Lỗ chó là hình chữ nhật dựng thẳng, Triệu Hãn thử một lần, phát hiện nằm úp sấp căn bản không vào được. Vì thế, hắn lại nằm nghiêng chui vào trong, độ cao độ rộng đều vừa vặn thích hợp.

Nước đọng từ lỗ chó trào ra, xối Triệu Hãn khó có thể mở mắt cùng hít thở, giữa đường thiếu chút nữa bị kẹt ở nơi đó không thể nhúc nhích.

Thật không dễ dàng gì chui vào, ống tay áo đã bị cào rách, hai cánh tay cũng bị mài chảy máu.

Đây là một căn tứ hợp viện nhỏ, chỉ có nhà giữa (bắc phòng) cùng sương phòng đông tây, cũng không xây dựng đảo tọa phòng (nam phòng) gì cả.

Trong sân có cái cây to, còn có một vại nước lớn bằng đá.

Triệu Hãn bước nhanh chạy tới dưới mái hiên bắc phòng, đâm thủng lỗ song cửa sổ, nằm úp sấp ở nơi đó lẳng lặng chờ đợi tia chớp.

Tia chớp lần nữa tiến đến, Triệu Hãn nương ánh sáng mỏng manh, miễn cưỡng nhìn thấy tình huống trong phòng.

Bên trong có bàn ghế, rõ ràng không phải phòng ngủ, mà là nhà chính dân cư cổ đại, hắn lập tức xoay đi phòng bên cạnh.

Mang cửa sổ giấy phòng ốc bên trái cũng chọc thủng, Triệu Hãn áp tai nghe, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng ngáy.

Cánh tay trẻ con nhỏ nhắn, vừa vặn có thể thò vào song cửa sổ, Triệu Hãn rất nhanh chạm đến then cửa sổ bên trong. Nhưng bởi vì vóc dáng quá thấp, chỉ có thể lấy đầu ngón tay đẩy lên trên, không đẩy tới vài cái đã đẩy rơi then gỗ.

“Cốp!”

Song cửa sổ rơi xuống đất lăn lộn, phát ra thanh âm không nhỏ, dọa Triệu Hãn vội vàng cúi người trốn.

Người trong phòng vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là lật người một cái.

Triệu Hãn cẩn thận mở ra khung cửa sổ, từ cửa sổ bò vào trong phòng, rón ra rón rén đi đến bên giường.

Trên giường chỉ có một nam nhân, mơ hồ có thể thấy được bộ râu dài dưới cằm hắn.

Triệu Hãn cảm giác có chút không đúng, bởi vì từ trong miệng Ma Ngũ biết được, trong nhà “Hầu gia” một thê một thiếp, theo lẽ thường mà nói không nên ngủ một mình.

Hắn dùng đầu nhọn mâu tì vào yết hầu người này, một bàn tay đè lại miệng mũi gã.

Rất nhanh, người này liền khó thở, chợt trợn mắt tỉnh lại. Hắn theo bản năng kinh hoảng giãy dụa, bị đầu nhọn mâu đâm vào cổ sinh đau, dưới sự sợ hãi không dám lộn xộn nữa, sợ hãi mình bị chọc thủng cổ họng.

“Không được kêu, nghe lời thì dùng chân đập xuống giường hai cái.” Triệu Hãn thấp giọng nói.

“Phành phành!”

Người này vội vàng giơ chân, dùng gót chân đập lên giường.

Triệu Hãn chậm rãi buông tay, hỏi: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”

Người này sau khi có thể nói chuyện, cũng chưa trả lời vấn đề, mà là kinh hoảng cầu xin: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”

Triệu Hãn ép đầu mâu nhọn xuống, hỏi lần nữa: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”

Lần này rốt cuộc thành thật, đáp: “Ta tên Trương Xuân Tài, năm nay năm mươi mốt.”

Quả nhiên tìm lầm người!

Triệu Hãn thuận miệng bịa một cái tên: “Phòng Lý Kiến Quốc ở bên nào?”

“Lý Kiến Quốc nào?” Trương Xuân Tài mơ hồ nói, “Ta không biết, phụ cận nơi này không có ai tên Lý Kiến Quốc.”

Triệu Hãn rốt cuộc lộ ra mỉm cười: “Tốt lắm, ngươi không có tùy tiện chỉ chỗ đuổi ta đi. Hầu gia ở chỗ nào?”

“Hầu gia?” Trương Xuân Tài chợt phản ứng lại, vội vàng nói, “Hảo hán là tìm đầu lĩnh ăn xin Đặng Quý? Hắn không ở nơi này, cần đi hướng đông hai nhà nữa.”

Triệu Hãn sợ hãi lại đi nhầm, hỏi: “Tường sân nhà Đặng Quý phân biệt như thế nào?”

Trương Xuân Tài cẩn thận suy nghĩ, nói: “Phô thủ nhà hắn là sư tử, phô thủ nhà tôi là dơi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...