Trang Chủ Đừng Vội

Q.1 - Chương 25: Xin Dẫn Theo



Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Trưởng quản dược điền của Tuyết Diên Sơn Trang là do tỷ muội sinh đôi Diệp thị, từ sau khi biết Đường Niệm Niệm yêu thích thảo dược, một năm trước dược điền đã mở rộng, thảo dược trồng trong đó càng tràn đầy sức sống. Đối với việc này, chị em Diệp thị càng thêm sùng bái Đường Niệm Niệm, mỗi lần nhìn thấy nàng xuất hiện là ngay lập tức chạy tới vây quanh nàng.

“Chủ mẫu, chủ mẫu, nô tỳ nghe nói mấy hôm nữa chủ mẫu sẽ cùng trang chủ ra khỏi sơn trang, đúng không?” Diệp Liên Kiều ra vẻ nghi hoặc hỏi, nhưng thần sắc lại không hề có chút khó hiểu nào, hiển nhiên là không phải thực sự ‘nghe nói’, mà đã xác định rồi.

Đường Niệm Niệm nhìn nàng một cái, không nói gì, tiếp tục xới tơi đất cho dược thảo, tẩm bổ dược tính.

Diệp Mộc Hương trừng mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình, sau đó vội vàng chớp chớp mắt nịnh nọt nhìn Đường Niệm Niệm, ra vẻ đáng thương nói: “Chủ mẫu, nô tỳ và Liên Kiều đã lâu không được đi ra ngoài rồi, hơn nữa lần này lại là về nhà trang chủ, huhu… Chủ mẫu, dẫn chúng nô tỳ đi với được không?”

Người nọ đang chăm chú tưới cây.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhổ lên một cây Kim Tước thảo, “Ta không quyết định được.”

Nàng vừa trả lời, tỷ muội Diệp thị liền hớn hở, Diệp Liên Kiều luôn miệng nói: “Chủ mẫu nói sai rồi, trang chủ sủng ái chủ mẫu cả sơn trang ai ai cũng biết, chỉ cần chủ mẫu nói một câu, trang chủ nhất định sẽ đáp ứng!”

Diệp Mộc Hương cũng mở to ánh mắt, ngập nước thâm tình nhìn nàng chăm chú, “Đúng đúng! Chủ mẫu, người nghi ngờ ai cũng được nhưng không thể nghi ngờ sự sủng ái của trang chủ đối với người a!”

Hắn sủng ái ta?

Ngón tay Đường Niệm Niệm hơi ngừng lại, nhìn tỷ muội Diệp thị đang tha thiết nhìn mình, lại quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng đang ngồi trên ghế gỗ cách đó không xa.

Người này xác thực đối với mình tốt lắm, nói sủng ái cũng không quá đáng, cơ hồ là hữu cầu tất ứng, chẳng qua những thứ này đều có cái giá của nó.

Ánh sáng trong mắt Đường Niệm Niệm lóe lên rồi chậm rãi lắng xuống. So với việc dùng tự do đổi lấy sủng ái, nàng vẫn tin tưởng chính mình hơn, chỉ cần mình có sức mạnh, mới có thể thực sự nắm giữ tất cả.

Hai tỷ muội thấy Đường Niệm Niệm đột nhiên không nói gì, không khỏi bối rối, Diệp Mộc Hương do dự nói: “Chủ mẫu, người sẽ không phải là hoài nghi sự sủng ái của trang chủ đối với người chứ?”

Đường Niệm Niệm không chút do dự lắc đầu, “Không phải.”

Nàng không nghi ngờ, nàng cảm giác được hắn sủng ái mình là thật.

Tỷ muội Diệp thị cùng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Mộc Hương còn khoa trương che ngực, thở ra một hơi thật dài, “Làm nô tỳ sợ muốn chết, nô tỳ đã nói mà, tình cảm giữa trang chủ và chủ mẫu tốt như vậy, chủ mẫu làm sao có thể hoài nghi trang chủ được chứ?”

Diệp Liên Kiều lập tức chuyền về chủ đề vừa rồi, làm nũng với Đường Niệm Niệm, “Chủ mẫu, người giúp chúng nô tỳ hỏi thăm một chút đi, nếu không được, thì chúng nô tỳ cũng sẽ không cưỡng cầu nữa!”

Diệp Mộc Hương cũng vội vàng gật đầu, ánh mắt càng điềm đạm đáng yêu.

Hai người da mặt đã sớm luyện tới dày như tường thành, thế nào cũng không để ý tới sự thật là các nàng lớn tuổi hơn Đường Niệm Niệm.

Hai người da mặt đã sớm luyện tới dày như tường thành, thế nào cũng không để ý tới sự thật là các nàng lớn tuổi hơn Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm lẳng lặng nhìn các nàng một hồi, song lời nói ra lại khiến cho sắc mặc hai người cứ đờ: “Các ngươi đi rồi, vậy dược điền làm sao bây giờ?”

Tỷ muội Diệp thị dùng ánh mắt tràn ngập ủy khuất và khiển trách nhìn chằm chằm nàng. Thì ra, ở trong lòng chủ mẫu, chúng nô tỳ còn không quan trọng bằng dược điền này?

Đường Niệm Niệm rất bình tĩnh. Ở trong lòng nàng, thật đúng là coi trọng dược điền hơn so với hai tỷ muội.

Diệp Liên Kiều ngẩng đầu đáng thương nói: “Chủ mẫu yên tâm, dược điền này có thiếu hai người chúng ta, thì vẫn còn các dược tỳ khác chăm nom, tuyệt đối sẽ không có nửa phần sai sót.”

Diệp Mộc Hương cũng nói: “Chủ mẫu, đã nói tới nước này rồi. Người giúp chúng nô tỳ nói một câu đi, huhu, chúng nô tỳ thật đáng thương.”

“Nha.”

Hai người khẽ giật mình, vẻ mặt lập tức hớn hở, trăm miệng một lời nói: “Chủ mẫu đáp ứng rồi?”

Đường Niệm Niệm gật đầu.

Hai nàng tức khắc vui mừng , đồng thanh nói, “Chủ mẫu quả nhiên tốt nhất ~!”

Hai người thế nhưng là tính toán cả đấy. Ở các nàng thấy, chỉ cần Đường Niệm Niệm chịu đi nói một câu, việc này tuyệt đối là thành công.

Đường Niệm Niệm đương nhiên không biết các nàng đang nghĩ gì, hiện tại cái nàng nghĩ chính là, thừa dịp cơ hội được ra ngoài hiếm có này, tìm thời cơ liền chạy trốn.

Nếu thật sự chạy, thì thực tiếc khu dược điền trân quý này.

Đường Niệm Niệm nhìn cả vườn linh dược sức sống bừng bừng, một năm này ăn uống chùa miễn phí thật sự rất tốt, nghĩ đến về sau sẽ không còn đãi ngộ như vậy nữa, thật là không nỡ.

Nga, nàng không có nói qua sao? Nàng kỳ thật là một người đầy lòng tham.

“Chủ nhân, không khó đâu ~” Tiếng Lục Lục ở trong đầu vang lên, “Chờ chủ nhân đến Ích Cốc kỳ, là có thể mở ra nội giới của Lục Lục, có thể trồng rất nhiều rất nhiều loại linh thảo quý giá~ “

“Nội giới?” Nội giới là cái gì?

Giọng Lục Lục tràn đầy kiêu ngạo, vui tươi hớn hở nói: “Nội giới là thế giới tạo ra bên trong Lục Lục, hiện tại thực lực của chủ nhân không đủ, chờ chủ nhân đến Ích Cốc kỳ sẽ biết, đến lúc đó có thể tùy thân mang theo dược điền nga, muốn bao nhiêu linh dược đều có thể nga, chủ nhân có vui mừng hay không~ “

Đường Niệm Niệm mơ mơ màng màng hiểu ra, mày cong lên tràn đầy ý cười , “Ừ, rất vui, Lục Lục thật lợi hại!”

“Hắc hắc hắc… Lục Lục lợi hại nhất ~” được khích lệ, trong đầu truyền đến đều là cảm xúc tràn ngập vui mừng của Lục Lục.

“Hắc hắc hắc… Lục Lục lợi hại nhất ~” được khích lệ, trong đầu truyền đến đều là cảm xúc tràn ngập vui mừng của Lục Lục.

Có tin tức này của Lục Lục, Đường Niệm Niệm dĩ nhiên sẽ không tính bỏ đi nữa, trong lòng nàng càng muốn đột phá Trúc Cơ tiến vào Ích Cốc kì hơn, đến lúc đó thời điểm có thể nắm giữ vận mệnh của bản thần càng gần.

Thời gian trôi đi, Đường Niệm Niệm tâm tình tốt, cũng nghe theo xúi giục của hai tỷ muội Diệp thị đến trước mặt Tư Lăng Cô Hồng, nói: “Các nàng muốn theo chúng ta ra ngoài, có thể không?”

Hai tỷ muội Diệp thị lập tức đầu đầy hắc tuyến, có miệng mà không nói được, trong lòng hò hét: chủ mẫu a, không phải là nói như vậy a a a! Chúng ta là nhờ người dò hỏi một câu chứ không phải nói trắng ra như thế nha!

Tư Lăng Cô Hồng ôm lấy nàng, “Muốn các nàng đi theo?”

Liên Kiều và Mộc Hương ngay lập tức mắt long lanh, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, ngay cả tiểu hồ ly trên vai Mộc Hương cũng mở to mắt, dáng vẻ không khác gì!

“… Ừ.” Đường Niệm Niệm cảm thấy, nếu mình không gật đầu, thì đôi mắt ngập nước của hai người một hồ ly kia sẽ biến thành nước mưa rơi xuống mất.

“Vậy thì đi theo.” Đối với Tư Lăng Cô Hồng mà nói, chủ yếu là cảm thụ của nàng mà thôi.

“Oa –!”

“Chi chi chi!”

Hai người một hồ ly hoan hô.

Đường Niệm Niệm nhìn con bạch hồ kia, phun ra haii chữ: “Béo rồi.”

“A?” Diệp Mộc Hương ngẩn ra, tay lập tức túm lấy tiểu hồ ly trên vai, nhìn kĩ một vòng, gật đầu, “Thật sự béo rồi, khó trách lại cảm thấy tiểu Bạch Lê tròn tròn. Liên Kiều, có phải muội vụng trộm cho nó ăn nhiều quá không?”

Diệp Liên Kiều thề thốt phủ nhận: “Mới không có mà! Muội thấy là tỷ mới đúng, bằng không Bạch Lê làm sao lại thân thiết với tỷ hơn muội?”

“Hừ! Muội chính là ghen tị !” Diệp Mộc Hương vuốt ve lông hồ của Bạch Lê, lườm nàng một cái, rồi lại lập tức nhìn Bạch Lê nói: “Từ hôm nay trở đi, giảm bớt lượng thức ăn của tiểu Bạch Lê!”

“Chi –!” Tiểu hồ ly kêu to một tiếng, sau đó trừng đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ – Đường Niệm Niệm.

Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Đều là lỗi của ngươi! Đồ ăn của ta ! Đồ ăn của ta ~!

Đường Niệm Niệm bình tĩnh đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của nó, lông mày hơi hơi nhướng lên, lặng lẽ nói: “Không mang theo hồ ly.”

“Ngao ô…” Tiếng gào thê lương kéo dài không ngừng, trong mắt tiểu hồ không còn chút lệ khí nào, đẫm nước, sương mù mịt mờ, điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Niệm Niệm.

Không thể bắt nạt hồ ly như vậy

Không thể bắt nạt hồ ly như vậy

~~Người Đường Niệm Niệm hơi hơi run lên, nhìn nó một vòng, “Ngươi còn là hồ ly sao?” Tiếng kêu kia so với tiếng chó cũng không bằng.

“Meo ô…” Tiểu Bạch Lê tiếp tục đáng thương nhìn chằm chằm, trong lòng lệ rơi đầy mặt. Đừng tưởng là ta không nhìn thấy vẻ khinh bỉ trắng trợn trong mắt ngươi, ta không phải hồ ly, ta là tuyết nguyệt hồ, nhưng vì được ra ngoài chơi, tiết tháo ư? Chỉ là cái lông!

Lục Lục ở trong đầu nàng nói: “Chủ nhân, đây không phải hồ ly bình thường, nó là Tuyết Nguyệt hồ có huyết mạch của tiên thú.”

Đường Niệm Niệm trả lời: “Cũng vẫn là hồ ly.”

Lục Lục: “… Dạ, là hồ ly!”

Có Lục Lục ngắt lời, nên Đường Niệm Niệm đã bỏ qua tiếng kêu meo meo của Bạch Lê. Vùi vào trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, nhàn nhạt nói: “Hôm này học khúc gì?”

Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Hãn thiên (bầu trời rộng lớn).”

Bóng dáng hai người nhìn như thông thả, nhưng chớp mắt đã đi xa. Bạch Lê chỉ dám nhìn mà không dám đuổi theo, cho tới khi không còn thấy ngwfi, nó liền vùi vào ngực Diệp Mộc Hương, “chi chi chi” kêu không ngừng.

Ô ô, Mộc Hương ~ ta thương tâm rồi, muốn vuốt ve, muốn an ủi, muốn ăn ngon nha!

“Ngoan ~ tiểu Bạch Lê, chủ mẫu mềm lòng, qua hôm nay sẽ không có việc gì đâu, đến lúc đó khẳng định sẽ mang ngươi đi!” Diệp Liên Kiều ở bên cạnh an ủi.

“Chi –!” Tiểu hồ bi phẫn. Kia gọi là mềm lòng sao? Kia gọi là lòng dạ hẹp hòi mới đúng! Không phải chỉ trừng mắt một cái thôi sao? Không phải chỉ trừng mắt một cái thôi sao? Vậy mà liền thế này! ? Còn tới một ngày!? Ta sai rồi sao? Sai thật rồi sao?

Diệp Mộc Hương gõ gõ đầu nhỏ của nó, chậm rãi giáo huấn, “Đều tại ngươi, chủ mẫu là ai nha, ngươi làm sao lại ngu như vậy trừng chủ mẫu? Ai, tiểu Bạch Lê ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ là làm gì, chủ mẫu đều đúng, lỗi của ngươi chính là lỗi của ngươi, không phải lỗi của ngươi thì cũng là lỗi của ngươi, nhớ chưa? Tiểu Bạch Lê ~?”

“Ô –” Tiểu hồ càng bi phẫn, lẻn sang ngực Diệp Liên Kiều. Ô, Mộc Hương thật đáng sợ, ô, Liên Kiều, muốn an ủi

~Diệp Liên Kiều gật đầu, “Ừ, tiểu Bạch Lê, Mộc Hương nói rất đúng, nhớ rõ rồi sửa mới tốt!”

“Ngao ô ~” ta không muốn sống!

Xa xa Đường Niệm Niệm ngừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua phía dược viện, thì thào: “Trước là chó sau là mèo, hiện tại lại là sói, nó còn biết kêu ra tiếng con gì nữa?”

“Lần sau bắt nó kêu cho nàng nghe.” Tư Lăng Cô Hồng thản nhiên bán tiểu hồ ly.

Tư Lăng Quy Nhạn yên lặng đứng xa xa, vẻ mặt không rõ. Tuyết Diên Sơn Trang vốn trong trẻo lạnh lùng hình như đã trở nên không giống trước, người ở bên trong cũng náo nhiệt sinh động hẳn lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...