Trăng Lạnh Trường Bình

Quyển 1 - Chương 23: Thanh dạ thất nhan sắc



Triệu Tử Phục thấy thế, hai tay hơi vận công đè Nguyệt Tịch lại, mỉm cười nhìn phụ nhân. Phụ nhân kia đã mang thai tám tháng, thân thể nặng nề, nên chỉ ôm một tấm chăn mà vẫn hành động rất bất tiện. Triệu Tử Phục đang giằng co cùng Nguyệt Tịch nên không thể đứng dậy giúp nàng một tay, tuy nhiên nàng ta không hề tỏ ra phật lòng, chỉ chầm chậm đặt chăn xuống bên cạnh Nguyệt Tịch, áy náy nói: “Tôi đang mang thai, đầu óc cũng chậm chạp mất rồi, ấy mà lại quên mang chăn cho hai vị, thật là có lỗi.”

Nàng thấy Triệu Tử Phục nắm tay Nguyệt Tịch, hai người ngồi rất sát nhau, lại nghĩ đến vừa nãy hai người nói cười vui vẻ, hành vi thân mật, kìm lòng không đậu lại lộ ra vẻ hâm mộ, nói với Nguyệt Tịch: “Tiểu phu nhân, người thật là tốt mệnh. Vừa có dung mạo xinh đẹp, lại được phu quân yêu thương. Chồng tôi nói nửa đêm nghe phu quân người gọi, bảo người lạnh. Nếu là chồng tôi ấy hả, dù tôi có chết rét, e anh ta vẫn ngủ như heo thôi. Vừa nãy còn bị té dập đầu nữa đấy, thật là vô dụng mà…”

“Hắn không dám tự mang chăn đến à?” Nguyệt Tịch lạnh lùng nói. Phụ nhân nghe xong có chút mờ mịt nhìn nàng, Triệu Tử Phục ở bên liền cười nói: “Thân mình cô nặng, ban đêm ngủ cũng không được yên giấc đúng không?”

“Đúng đúng đúng vậy,” phụ nhân luôn miệng đáp đúng, cười nói với Triệu Tử Phục, “Ngài thật là tinh tường. Tôi đây tháng lớn, ban đêm ngủ không yên, trong đầu cứ nghĩ đông nghĩ tây. Vừa nãy tỉnh lại, sờ bên cạnh thấy trống không, sợ phu quân tôi có chuyện gì mới ra ngoài tìm anh ta.” Nàng nói xong lại quay sang Nguyệt Tịch: “Ấy, tiểu phu nhân, phu quân người cẩn thận chu đáo như vậy, lại yêu thương người, tôi thấy tuổi ngài ấy cũng không còn nhỏ nữa, người nên cố gắng hơn chút, sớm ngày sinh cho ngài ấy một cậu bé mập mạp…”

“Ai là phu quân ta chứ?” Khuôn mặt nàng ửng hồng, hai tay giãy dụa không được, nhất thời tức giận, lời nói cũng không vui vẻ mấy.

Triệu Tử Phục lại cười híp mắt nói: “Nhờ lời này của cô, chúng tôi nhất định sớm ngày được ôm một bé con béo mập.” Rồi lại nói với phụ nhân: “Cô nhanh về nghỉ đi, kẻo lại khiến A Bang lo lắng…”

“Uầy, anh ta chẳng…” Phụ nhân đang định oán thán chồng mình mấy câu, bỗng nhiên tỉnh thần, cười hùa nói, “Tôi không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi nữa.” Nói xong lại nhìn Nguyệt Tịch một cái đầy thâm ý, mỉm cười trở về phòng.

“Nàng ta cười gì chứ? Thật là lắm lời.” Nguyệt Tịch tức giận nói.

“Nàng ấy chỉ có ý tốt thôi, bảo chúng ta sớm sinh con đấy mà.” Triệu Tử Phục cười nói.

“Ai muốn sinh con cho ngươi chứ…” Nguyệt Tịch nói xong lời này, hai gò má đỏ bừng, nhưng đột nhiên lại trộm cười.

“Cô cười gì đấy?” Triệu Tử Phục thấy trên mặt nàng phủ một rặng mây đỏ, cười vô cùng e thẹn lại cổ quái, hai mắt nhìn mặt đất, sóng mắt xoay chuyển ngây thơ rực rỡ. Hắn nhìn đến xuất thần, không khỏi thả lỏng hai tay, nhẹ giọng hỏi.

“Ta đang nghĩ…” Nguyệt Tịch đưa ngón tay lên miệng khẽ cắn, “Đứa bé làm thế nào mà chui vào bụng nàng được thế?”

“Cô muốn biết sao?” Triệu Tử Phục kề sát tai nàng hỏi nhỏ.

Nguyệt Tịch cười lắc đầu: “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy trông rất thú vị mà thôi, bụng nàng cứ như một quả cầu lớn vậy. Ta đoán… đứa bé nhất định chui vào từ miệng nàng.”

Nàng cười e lệ mà rực rỡ, dường như đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ khó mà lại cực kỳ thú vị, sau khi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói ra đáp án cho chuyện lạ này, còn tỏ ra đắc chí vô cùng. Ngọn đèn trong phòng hơi sáng bao nàng trong một tầng sa mỏng mông lung, nàng tựa như nhuyễn ngọc ôn hương, như hoa nở trong sương quyến rũ mê người.

Triệu Tử Phục tựa đầu trên trán nàng, lại nhìn dáng vẻ cười trộm của nàng, nhất thời có chút ý loạn tình mê, kìm lòng không đậu liền cúi đầu. Mà Nguyệt Tịch vẫn cúi đầu cười ngượng ngùng, như ngầm cho phép hành vi của hắn, như nghênh như cự.

Khi hắn sắp dán lên nàng, bỗng trước ngực có cảm giác một vật cưng cứng chỉa vào, lại nghe tiếng nàng cười duyên: “Lão hồ ly, ta thắng rồi.”

Tức thì Triệu Tử Phục như bị dội một chậu nước lạnh, tưới một bình sữa tươi lên đầu*. Hắn thở dài một cái, cúi đầu nhìn qua, thì thấy ngón trỏ tay phải Nguyệt Tịch gập lại đang đặt trên huyệt Thiên Trung của hắn.

*Nguyên văn: thể hồ quán đính. Trong Phật giáo có nghĩa là truyền thụ trí tuệ, giúp người hoàn toàn giác ngộ. Hay ý chỉ bất chợt hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ.

“Nguyệt nhi…” Triệu Tử Phục cười khổ, “Cô làm cái gì vậy?”

“Ta ngươi thắng bại chưa phân, ngươi lại thủ hạ lưu tình với ta,” Nguyệt Tịch cười nói, “Khi ngươi mang binh đánh giặc, cũng cứ nhân từ nương tay như vậy ư. Nếu địch tỏ ra yếu thế, ngươi liền thu binh không giết sao?”

“Sát hàng bất nghĩa. Nếu đối phương đã đầu hàng thì tự nhiên không nên giết.” Triệu Tử Phục cau mày nói.

“Nếu đối phương chỉ giả hàng, hoặc giả đương lúc lương thảo túng thiếu mà hàng, lẽ nào ngươi còn định cho thêm một chén canh nuôi sống bọn chúng sao?” Nguyệt Tịch cười nhạo.

“Cô thật sự không chịu tha cho hắn sao?” ‘Hắn’ trong lời này là nói đến gã chủ quán, không phải là những tù binh trên chiến trường.

“Không phải ta không muốn tha cho hắn, nhưng ý đồ mưu tài của hắn nếu không bị trừng phạt, sau này nếu thấy vật quý giá ắt lại nảy lòng tham giết người thì phải làm sao?” Nguyệt Tịch hừ lạnh nói, “Nếu ta không biết võ công thì chẳng phải vừa rồi đã bị giết rồi sao?”

“Cô cũng đã thấy hắn hối hận lắm rồi đấy. Hơn nữa vợ hắn sắp lâm bồn, nơi này là núi hoang thôn vắng, nếu hắn mất một cánh tay thì tương lai nuôi vợ nuôi con thế nào?”

Nghĩ đến cái bụng rất to của phụ nhân kia, bên trong đó còn có một sinh mệnh đang thành hình, Nguyệt Tịch đột nhiên sửng sốt, trầm mặc không nói lời nào.

“Nguyệt nhi, hắn chẳng qua chỉ nhất thời sai lầm, hãy buông tha hắn đi thôi…” Triệu Tử Phục thấy nàng không nói lời nào, lại nhẹ giọng nói, “Lúc trước Chu Hợi Chu đại hiệp cũng từng nhận sai cô là hung thủ, chẳng phải cô cũng không tính toán với hắn đấy sao?”

“Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Trong lòng cô thương tiếc Tín Lăng quân chịu nỗi đau mất vợ, nên không đành lòng tuyết thượng gia sương*…” Triệu Tử Phục đang đắn đo nói như thế nào để thuyết phục nàng, đột nhiên thấy nàng cúi đầu.

*Tuyết thượng gia sương: đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)

Trông nàng ủ rũ như thế, dường như cả căn phòng cũng ảm đạm theo.

“Nguyệt nhi…” Hắn hơi hối hận, khẽ gọi nàng.

Nguyệt Tịch ngẩng mắt nhìn hắn chăm chú, ánh mắt càng lúc càng lạnh, phảng như hàn băng đóng ngàn năm. Trước giờ nàng luôn cười đùa vui vẻ, nhưng lúc này dường như đã biến thành một người khác. Triệu Tử Phục nhìn nàng, cảm giác giữa chân mày nàng mơ hồ có nét ảm đạm ủ rũ, vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng.

Nàng đứng dậy, đi đến cạnh cửa, xoay người lạnh lùng nói: “Ngươi chớ ỷ giúp ta vài lần, biết rõ chuyện của ta mà có thể tùy ý hồ ngôn loạn ngữ trước mặt ta…”

Triệu Tử Phục ngẩn ra, nàng lại lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một lượt rồi mở cửa, hất đầu đi ra ngoài. Chợt nghe bên ngoài Ô Vân Đạp Tuyết hí dài một tiếng, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm dày đặc.

Nàng mang theo Ô Vân Đạp Tuyết đi.

Ngựa của hắn, lại bị nàng mang đi.

Triệu Tử Phục thở dài, thật ra nàng vẫn còn rất trẻ con, cho nên chỉ có thể mềm nhẹ dỗ dành, nhỡ có nghiêm khắc cứng rắn một tí thì sẽ kích thích tính bướng bỉnh của nàng ngay.

Hắn chỉ nghĩ sai một ý, cứ thế nàng bỏ đi. Thôi thì đành vậy, nhưng rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, người kia là cấm kỵ của nàng, hắn thật sự không nên nhắc đến người đó trước mặt nàng.

Hắn móc trong ngực ra một khối vàng đặt trên tháp, sau đó cũng rời khỏi điếm. Bên ngoài đen như mực, đêm khuya trong núi lạnh lẽo, tiếng côn trùng kêu râm ran cũng nhỏ dần.

Bóng đêm dày đặc tĩnh lặng, bầu trời đàng đông trăng cao sao nhạt, nàng cùng Ô Vân Đạp Tuyết chẳng biết đi về hướng nào.

Hắn thở dài một tiếng, xác định rõ phương hướng rồi nhắm hướng Bắc mà đi.

Hắn vốn không cần phải đi đường vào ban đêm như thế này, hay đúng ra hắn vốn không cần phải đi trên con đường đến Vân Mông sơn này; hơn nữa tịch tháp trong Bích Nguyệt Sa so với dã điếm này ấm áp thư thái hơn nhiều. Thế nhưng hắn vẫn cùng đi với nàng.

Đơn giản chỉ vì hắn muốn được cùng đi với nàng một đoạn đường này, được nghe nàng hát trên đoạn đường này.

Hắn lo lắng cho nàng, hắn biết bây giờ trên người nàng không có võ công, biết nàng vừa tùy hứng vừa kiêu ngạo, cho nên nếu có hắn đi cùng để bảo vệ, thì có thể tránh được rất nhiều phiền phức. Nhưng nếu nàng không mất công lực, lẽ nào hắn sẽ không lo lắng sao?

Ngươi lo lắng một người, là bởi vì người kia bản lĩnh không bằng ngươi? Hay đơn giản đấy chỉ là vì lo lắng thôi?

Hắn bỗng nở nụ cười. Nàng nói rất đúng, cho tới bây giờ hắn đều là một người tâm từ thủ nhuyễn*, là người không quả quyết, đặc biệt là những khi đối mặt với nàng.

*Tâm từ thủ nhuyễn: hình dung người nhân từ, đối với người khác luôn nương tay.

Kỳ thực hắn vẫn không biết được, nàng cùng Tín Lăng quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn không biết, cũng không muốn biết. Bởi vì, nếu một nữ tử, chỉ nghe đến tên của một nam nhân thì sẽ thất thố, vậy giữa bọn họ còn có thể có chuyện gì khác?
Chương trước
Loading...