Trăng Non

Chương 07 (B)



Tôi đưa mắt nhìn qua vai Jacob , chăm chú quan sát , không thấy bóng dáng ông Billy đâu cả .

- Rồi – Tôi trả lời , nhưng đột nhiên không còn thấy hào hứng như trước nữa ; tôi dang thử hình dung xem tôi mà cưỡi lên xe máy thì trông sẽ như thế nào .

Một cách nhẹ nhàng , Jacob dắt hai chiếc xe máy lên thùng xe , cẩn thận dựng hai chiếc ra sát phía thành xe để không bị ai chú ý .

- Đi , chị ! – Jacob lên tiếng , âm điệu trong giọng nói bỗng cao hơn thường lệ, và đầy hào hứng – Em biết một nơi hay lắm ... rất an toàn , không bị bắt đâu .

Và chiếc xe tải của tôi lăn bánh xuống phía nam , ra ngoài thị trấn . Con đường đất lúc thì dẫn ra , lúc lại dẫn vào rừng – thi thoảng , tôi chẳng thấy gì khác ngoài những cây là cây , và rồi bất thình lình hiện ra bờ biển Thái Bình Dương xám xịt dưới bầu trời đầy mây , trải dài ngút ngàn đến tận chân trời . Chúng tôi đang lướt đi trên những sườn đá bao bọc quanh bãi biển , và trước mắt chúng tôi là đất trời rộng lớn bao la .

Tôi giữ vận tốc thật chậm , để thỉnh thoảng lại an tâm phóng tầm mắt ra phía đại dương mênh mông , con đường dưới chân tôi cũng mỗi lúc một tiến gần hơn đến những vách đá nhô ra biển . Bên cạnh tôi , Jacob vẫn đang luôn miệng kể về việc sửa xe , kỳ thực là tôi cũng có chú tâm nghe , nhưng khổ nỗi , cậu dùng nhiều thuật ngữ kỹ thuật quá , tôi cứ như vịt nghe sấm nên dần dà chẳng còn tập trung vào việc nghe được nữa ...

Đó cũng là lúc tôi nhìn thấy bốn người đang đứng trên một gờ đá , rất gần với miệng vực có vách đá dựng đứng . Ở khoảng cách xa thế này , tôi hoàn toàn không thể đoán được tuổi của họ , nhưng có thể chắc chắn rằng họ là những chàng thanh niên . Mặc dù hôm nay rét run , nhưng hình như họ chỉ mặc độc có mỗi chiếc quần soọc .

Rồi người cao nhất bước đến gần miệng vực hơn . Tự dưng , tôi giảm tốc độ , bàn chân cứ ngập ngừng trên cái phanh .

Đột ngột ,người thanh niên ấy lao mình xuống vực .

- Không ! – Tôi hét lên , chân dậm mạnh xuống thắng . “ Kéttt “ .

- Có chuyện gì thế ? – Jacob hoảng hốt , hét lên .

- Anh ta ... anh ta vừa mới nhảy xuống khỏi vách đá ! Tại sao không ai ngăn lại ? Chúng ta phải gọi xe cứu thương thôi .

Tôi mở tung cánh cửa và lao ngay ra ngoài , nhưng rồi tôi đã phải đứng chựng lại . Con đường ngắn nhất đến chỗ điện thoại là .. trở lại nhà ông Billy . Vả lại , bỗng nhiên tôi không dám tin vào điều vừa chúng kiến ấy . Có lẽ từ tận sâu thẳm của tiềm thức , tôi đã mường tượng đến một sự thật khác , một sự thật mà không có lấy một tấm kính chắn gió nào cản lại .

Jacob bật cười , tôi quay phắt lại nhìn cậu bạn nhỏ , một cái nhìn sừng sộ đến hoang dại . Làm sao người bạn của tôi lại có thể nhẫn tâm đến như vậy được , làm sao mà cậu ta lại có thể lạnh lùng đến mức độ đó chứ ?

- Bella ơi là Bella , người ta tìm cảm giác mạnh đấy . Chỉ là giải khuây thôi . Ở La Push , làm gì có chỗ vui chơi nào đâu , chị biết mà – Jacob giải thích vơi giọng bông đùa , nhưng lẩn khuất tron giọng nói ấy , toi nhận ra một nỗi niềm nào đó rất lạ .

- Tìm cảm giác mạnh ư ? – Tôi lặp lại , trong chốc lát , đầu óc bỗng tê dại hẳn . Tôi nghĩ ngại nhìn ba người còn lại , người thứ hai đã bước đến gần miệng vực , dáng vẻ cho thấy rất thoải mái ... Và rồi cũng như người thứ nhất , anh ta bung mình vào khoảng không . Thời gian đối với tôi như kéo dài ra vô tận trong thời điểm ấy , cuối cùng thì anh ta cũng buông mình vào những con sóng xám xịt ở bên dưới , rất ngọt .

- Ôi trời ơi . Cao quá – Tôi leo trở lại vào ghế ngồi , đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chặp vào hai thành viên cuối cùng trong nhóm – Dễ có đến ba mươi mét chứ ít gì .

- À , vânggg , hầu hết bọn em chỉ nhảy thấp hơn , tầm tầm với vách đá nhô ra biển kia kìa – Vừa nói , Jacob vừa chỉ tay ra ngoài cửa sổ bên phía của cậu . Tôi nhìn theo chỗ cậu vừa chỉ , xem ra , đỡ “ sởn tóc gáy “ hơn rất nhiều – Mấy người này chắc mất trí hết rồi . Hẳn là muốn khoe mẽ ta đây gan lì như thế nào đây . Ừm , hôm nay lạnh thật chứ chẳng giỡn . Nhiệt độ của nước không dễ chịu đâu – Người bạn nhỏ tỏ ra bực bội đôi chút , cơ hồ mấy người gan cóc tía kia đã đụng chạm đến lòng tự ái của cậu . Điều này khiến tôi ngạc nhiên . Bấy lâu nay , tôi cứ tưởng Jacob là người không bao giờ biết giận .

- Em mà cũng chơi cái trò tìm cảm giác mạnh đó hả ? – Tôi không hề bỏ sót cái từ “ bọn em “ .

- Chứ sao – Người bạn nhỏ của tôi nhún vai , và lại ngoác miệng ra cười toe toét – Vui lắm đó chị . Chỉ hơi sợ một chút thoi , vì muốn nói gì thì nói , nó vẫn là trò chơi liều mạng mà .

Tôi nhìn trở lại bãi đá , người thứ ba cũng đang ung dung bước tới miệng vực . Cả đời tôi chưa từng chứng kiến một hành động nào “ bất cần đời “ đến như vậy . Mắt tôi mở thật rộng , và bất giác tôi mỉm cười .

- Jake à , em phải hướng dẫn chị chơi cái trò tìm cảm giác mạnh đó .

Người bạn nhỏ chau mày nhìn tôi , gương mặt tỏ vẻ “ không đời nào ! “ .

- Bella à , chẳng phải chị vừa mới muốn gọi xe cứu thương cho Sam đấy sao – Cậu nhắc lại cho tôi nhớ . Nhưng kể cũng lạ thật , ở khoảng cách xa thế này , làm sao Jacob có thể nhận ra là ai chứ .

- Chị chỉ muốn thử thôi – Tôi khăng khăng , người nhấp nhổm , chuẩn bị ra khỏi xe một lần nữa .

Người bạn nhỏ vội nắm lấy cổ tay của tôi .

- Nhưng không phải là hôm nay , chị nhé ? Ít ra thì chúng ta cũng phải đợi cho trời ấm lại đã chứ .

- Ừ , thôi được – Cuối cùng tôi cũng đồng ý . Ấy là vì cửa xe đang mở , một làn gió rét chợt ùa vào cabin làm cho tôi nổi da gà nên tôi mới không dám cứng đầu nữa .

- Cũng mau thôi mà – Người bạn nhỏ trả lời và rồi ngay sau đó là trố mắt nhìn tôi – Thỉnh thoảng chị cũng hơi lạ đấy , Bella ạ . Chị có biết điều đó không ?

Tôi thở dài :

Tôi thở dài :

- Biết .

- Và em nói trước là không có chuyện leo lên đỉnh cao nhất mà lao đầu xuống đâu đấy .

Tôi lại quan sát , hoàn toàn bị hớp hồn , người thứ ba bắt đầu guồng chân , anh ta chạy tới rồi tung mình vào khoảng không , xa hơn hai người trước mình . Trong không trung , anh ta làm đủ mọi động tác , từ xoay vòng cho tới lộn nhào , y hệt như chơi nhảy dù vậy . Trông anh chàng mới tự do làm sao – không lo nghĩ và hoàn toàn không sợ bất cứ một điều gì .

- Ừ - Tôi lại gật đầu đồng ý , nhưng ... – Nhưng không phải là cho lần thử đầu tiên .

Jacob tiếp tục thở dài .

- Bây giờ chúng ta có tập xe máy không hay là thôi nào ? – Người bạn nhỏ hỏi gặng .

- Có chứ , có chứ - Tôi vội vã trả lời , mắt thôi không quan sát người cuối cùng đang đứng chờ trên vách đá nữa . Buộc dây an toàn trở lại vào người , tôi đưa tay đóng cửa xe . Nãy giờ động cơ xe vẫn đang nổ , à không , vẫn gầm rú . Chúng tôi lại tiếp tục băng băng trên con đường của mình .

- Những người đó là ai vậy em ... Những người chẳng biết sợ là gì ấy ? – Đi được một quãng , tôi lại cât tiếng hỏi .

Jacob hầm hừ một lúc trong cổ họng rồi mới chịu trả lời :

- Băng La Push đấy .

- Ở chỗ em mà cũng có băng đảng hả ? – Tôi hỏi ngay tắp lự , và nhận ra là mình đang hoàn toàn bị kích động .

Người bạn nhỏ bật cười ngặt ngẽo trước cái phản ứng ấy của tôi .

- Không giống như vậy đâu . Em thề đấy ; họ trông giống những kẻ nổi loạn thật . Nhưng ngược lại họ không đi gây chuyện đâu , ngược lại , họ bảo vệ hòa bình – Jacob khụt khịt mũi – Lần ấy , ở vùng này xuất hiện một tay anh chị , trông đáng sợ lắm , hình như hắn từ lãnh địa của người Makah xuống đây thì phải . Rồi nghe đâu hắn bán thuốc cho bọn trẻ , Sam Uley cùng các chiến hữu của mình đã đuổi cổ hắn ra khỏi cùng đất của bọn em . Giờ thì bọn họ là anh hùng của vùng đất này , là niềm kiêu hãnh của bộ tộc em đấy ... nghe buồn cười muốn chết . Nhưng điều tệ hại nhất là Hội đồng đã ngả theo họ . Embry nói rằng Hộ đồng đã gặp riêng Sam – Kể đến đây , người bạn nhỏ lắc đầu , gương mặt cau lại đầy vẻ tức giận – Embry nghe Leah Clearwater kể lại là Hội đồng đã gọi họ là “ những chiến binh “ hay cái gì đấy , đại loại như vậy

Hai bàn tay của Jacob siết lại thật chặt , cơ hồ như đang muốn đập phá . Đây là lần đầu tiên , tôi thấy cậu bạn bộc lộ “ mặt trái “ của mình .

Đồng thời , tôi cũng rất bất ngờ khi nghe đến cái tên Sam Uley . Thật lòng , tôi không hề muốn những hình anh quái gở về anh ta trong cơn ác mộng đêm nào hiện về . Thế là ngay lập tức ; tôi buông một lời nhận xét làm sao lãng tâm trí của mình :

- Em không hề thích họ . Đúng không ?

- Ủa , điều đó bộc lộ rõ ràng lắm hả chị ? – Người bạn nhỏ hỏi lại một cách hóm hỉnh .

- Ờ ... nghe như họ đã làm một điều gì đó tệ lắm – Tôi cố gắng làm dịu Jaocb , cố gắng để cậu vui vẻ trở lại - Ừ , mà mấy người ra vẻ ta đây thường khó chịu lắm .

- Vâng , dùng từ “ khó chịu “ là chính xác đấy . Bọn họ thường xuyên khoe mẽ đó chị ... giống như cái trò chơi tìm cảm giác mạnh vừa nãy đấy . Họ hành động cứ như là , em cũng không biết nói sao nữa . Chậc , giống như là dai sức lắm vậy . Có lần em với Embry và Quil ghé đến một cửa hàng , vào học kỳ trước ấy , lúc đó , Sam cũng tình cờ đi ngang qua ... anh ta với hai tên nịnh thần Jared và Paul . Quil có nói một câu gì đó , chị biết Quil là đứa hay khoe khoang khoác lác thế nào mà , và điều đó đã khiến cho Paul nổi sùng . Mắt hắn tối sầm lại , rồi hắn nhoẻn miệng cười ... à , không , hắn nhe răng ra chứ không có cười ... giống như là hắn đang tức giận đến run bắn cả người . Nhưng rồi Sam xen vào , anh ta chỉ khẽ đặt tay lên ngực hắn và nhè nhẹ lắc đầu . Paul nhìn anh ta trong khoảng một phút đồng hồ , rồi thì nỗi kích động nguội xuống .Giống như là Sam đã ngăn hắn lại vậy , chứ không thì dám đụng phải thứ gì là hắn cũng sẽ xé tanh bành hết lắm – Jacob rên rỉ - Trông mà cứ tưởng như là đang xem phim cao bồi viễn tây ấy . Chị biết không , Sam ra dáng thủ lãnh lắm , anh ta đã hai mươi tuổi rồi . Nhưng tên Paul kia thì chỉ mới có mười sau tuổi như em mà thôi chứ có gì mà ghê gớm , hắn lùn hơn em , lại đâu có được lực lưỡng như Quil đâu . Em nghĩ đứa nào trong tụi em cũng có thể hạ đo ván hắn được cả .

- Đúng là dai sức thật – Tôi gật đầu đồng ý . Qua lời kể của người bạn nhỏ , tôi đã nhận ra điều đó , nó khiến tôi nhớ lại một chuyện ... trong căn phòng khách ở nhà bố tôi ... Bộ ba thanh niên cao ráo , đen nhẻm , nghiêm nghị , đứng riêng một nhóm với nhau . Tôi cứ tưởng hình ảnh ấy sẽ không lưu lại trong trí nhớ của mình , bởi lẽ khi ấy , tôi đang nằm bẹp dí trong chiếc ghế tràng kỷ , bác sĩ Gerandy và bố đang cúi xuống xem xét cho tôi ... thì ra đó là băng đảng của Sam ư ?

Cố xua đuổi cái ký ức ảm đạm ấy , tôi lại vội vã lên tiếng :

- Chẳng phải Sam đã hơi quá tuổi ấy cái chuyện đó sao em ?

- Vâng . Lẽ ra anh ta đã phải vào đại học rồi , nhưng anh ta cứ trì hoãn . Mà cũng chẳng có ai nhắc nhở anh ta chuyện đó . Hồi chị em từ chối không nhận học bổng bán phần mà đi lấy chồng , cả Hội đồng đã xúm vào làm ầm ĩ cả lên . Vậy mà Sam Uley thì có bị gì đâu , anh ta làm gì mà chả đúng .

Gương mặt của Jacob đanh lại vì bị tổn thương – tổn thương ... vì một chuyện khác nữa mà tôi đã không nhận ra từ đầu .

- Ừ , khó chịu thật đấy , mà cũng ... lạ nữa . Nhưng mà chị không hiểu vì sao em lại chú ý quá nhiều vào điều này – Nói đến đây , tôi khẽ liếc trộm người bạn nhỏ , hy vọng cậu không phiền lòng vì câu nói này của tôi . Và đúng như vậy thật , Jacob bỗng nhiên dịu xuống , cậu ngó đăm đăm ra ngoài cửa sổ .

- Chị vừa mới bỏ qua một ngã quẹo – Người bạn nhỏ len tiếng , giọng nói nhẹ hẫng .

Nghe thấy vậy , tôi lập tức đánh lại một vòng chữ U ... một chữ U lớn của vòng cua khá rộng . Úy ! Chiếc xe của tôi trượt khỏi con đường ... Ái chà ! Suýt chút xíu nữa là đâm sầm vào một cái cây rồi .

- Cám ơn em vì đã chỉ đường cho chị - Tôi lẩm bẩm khi cho xe lưu thông được trở lại trên đường .

- Cám ơn em vì đã chỉ đường cho chị - Tôi lẩm bẩm khi cho xe lưu thông được trở lại trên đường .

- Em xin lỗi vì đã không chú ý .

Im lặng một lúc .

- Tới đây rồi thì chị dừng xe ở chỗ nào cũng được .

Một cách nhanh nhẹn , tôi cho xe táp vào lề đường , rồi tắt máy . Không gian lại chìm trong im lặng , tai tôi bắt đầu ong ong . Chúng tôi lục tục bước xuống xe . Jacob đi vòng ra sau để dắt hai chiếc xe máy xuống . Tôi cố gắng đọc cho được cảm xúc hiện thời của bạn đồng hành . Có một chuyện gì đó đã khiến cậu ấy bực mình . Và toi chính là nguyên nhân đã đẩy cậu vào tâm trạng ấy .

Một cách miễn cưỡng , người bạn nhỏ nhoẻn miệng cười khi dắt chiếc xe màu đỏ lại phía tôi .

- Chúc mừng sinh nhật ... muộn . Chị đã sẵn sàng chưa ?

- Chị nghĩ là rồi – Đến lúc nhận ra là mình sắp sửa cưỡi xe máy , tự dưng tôi cảm thấy chiếc xe máy mới hung dữ và đáng sợ làm sao .

- Chúng ta sẽ lái chậm chậm thôi – Người bạn nhỏ hứa hẹn . Một cách cẩn thận , tôi dựng xe vào cái chắn bùn của chiếc Chevy , trong lúc Jaocb đi lấy chiếc xe của mình .

- Jake à ... – Tôi ngập ngừng khi người bạn nhỏ bước lại phía mình .

- Dạaa ?

- Có điều gì khiến em không vui vậy ? Ý chị là chuyện về Sam ấy . Còn có chuyện gì khác hả em ? – Tôi chú mục vào gương mặt của người bạn đồng hành . Cậu ta nhăn nhó , nhưng không có vẻ gì gọi là đang tức giận cả , Jacob cúi gằm mắt xuống đất , chân đá đá vào cái bánh xe trước , giống như đang nhịp chân ...

... Rồi cậu thở dài ...

- Chỉ vì là cái cách họ đối xử với em thôi . Điều đó khiến em khó chịu – Jacob bắt đầu trút bầu tâm sự của mình – Chị biết không , trong vùng đất của bọn em , Hội đồng được lập ra là để quyết định mọi việc lớn , nhỏ của bộ tộc , nhưng khi cần phải có quyết định cuối cùng , quyết định sống còn , hay những việc tối quan trọng thì họ luôn luôn hỏi bố em . Em không hiểu vì sao bố em lại luôn luôn là quan trọng nhất . Có lẽ là vì sợi dây ruột thịt giữa ông và bố của ông . Ông nội em , ông Ephraim Black , là vị tù trưởng cuối cùng của bộ tộc , có lẽ vì lý do đó mà họ thuận theo ý kiến của bố em .

Nhưng mà em thì cũng giống như tất cả mọi người thôi . Hồi nào tới giờ , chẳng có ai đối xử với em một cách đặc biệt cả ... cho đến hiện nay .

Tôi bắt đầu chú ý .

- Vậy là Sam đối xử với em đặc biệt lắm hả ?

- Vâng – Người bạn nhỏ gật đầu xác nhận , cậu nhìn tôi bằng một đôi mắt có ẩn chứa sự bực tức – Anh ta cứ nhìn em như thể đang chờ đợi một điều gì đó ... như là sớm muộn gì thì rồi em cũng phải gia nhập vào cái băng ngớ ngẩn của anh ta thôi . Anh ta chú ý đến em nhieuf hơn những đứa khác . Em ghét điều đó lắm .

- Chẳng có việc gì mà phải gia nhập vào băng này băng nọ cả - Giọng nói của toi đanh lại , đầy nỗi tức giận . Đây là điều khiến Jacob bực bội , cũng là điều tôi tức điên lên . Mấy gã “ chiến binh “ ấy đang nghĩ mình là ai kia chư s?

- Dạaa - Jacob vẫn đá nhịp đều đều vào cái bánh xe .

Người bạn nhỏ của tôi lập tức nhăn mặt , đôi lông mày của cậu nhíu lại trông buồn và lo lắng hơn là tức giận .

- Là Embry đấy . Gần đây , cậu ta tránh mặt em .

Vậy là tôi hoàn toàn đoán trật lất , nhưng liệu tôi có phải là nguyên nhân khiến cho Jacob khúc mắc với những người bạn của cậu không ?

- Dạo này em dành thời gian cho chị nhiều quá – Tôi nhắc người bạn nhỏ , và nhận ra mình thật ích kỷ . Tôi đã “ độc chiếm “ Jacob cho riêng mình .

- Không , không phải tại chuyện đó đâu . Không chỉ với em ... mà Quil cũng bị như vậy , mọi người đều bị như thế . Cả tuần liền , Embry không đến trường , khi tụi em cố gắng tìm cậu ta thì cậu ta cũng chẳng thèm về nhà luôn . Rồi khi Embry xuất hiện trở lại , trông cậu ta cứ như ... trông cậu ta cứ như là bị mất hồn rồi ấy . Dễ sợ lắm . Quil và em đã thử hỏi chuyện Embry rồi , hỏi xem cậu ta đang gặp phải chuyện gì , nhưng Embry nhất định không chịu nói chuyện với tụi em .

Tôi ngó sững vào Jacob , đôi môi bặm vào nhau , lo lắng – người bạn đồng hành của tôi đang cực kỳ hoảng sợ . Nhưng cậu vẫn không nhìn tôi . Cậu cứ chú mục vào bàn chân đang đá nhịp vào cái bánh xe như thể bàn chân ấy là của ai đó khác chứ không phải của cậu vậy . Nhịp độ mỗi lúc một dày hơn .

- Thế rồi tuần này , chẳng phải là nơi nào xa lạ , Embry đang lang thang với Sam và đám “ tín đồ “ của anh ta . Hôm nay , cậu ta cũng chơi cái trò tìm cảm giác mạnh ấy đấy – Giọng nói của Jaocb thật trầm vào căng thẳng .

Cuối cùng , cậu bạn nhỏ ngước mắt lên nhìn tôi .

- Chị Bella , họ làm phiền cuộc sống của Embry còn tệ hơn là làm phiền cuộc sống của em nữa . Cậu ta có việc gì phải dây mơ rễ má với họ đâu . Giờ thì Embry đi theo Ssam như thể cậu ta đã chính thức gia nhập vào một cái giáo phái nào đó rồi vậy .

- Chị Bella , họ làm phiền cuộc sống của Embry còn tệ hơn là làm phiền cuộc sống của em nữa . Cậu ta có việc gì phải dây mơ rễ má với họ đâu . Giờ thì Embry đi theo Ssam như thể cậu ta đã chính thức gia nhập vào một cái giáo phái nào đó rồi vậy .

Chuyện cùa Paul cũng đã xảy ra y chang như vậy . Không sai một tí ti nào . Hắn vốn đâu phải là bạn của Sam . Ấy vậy mà hắn cũng trốn học mất vài tuần , rồi khi hắn xuất đầu lộ diện trở lại , thì răm rắp nghe theo lời của Sam . Em không biết toàn bộ chuyện này có ý nghĩa gì . Em không thể hiểu nổi chuyện đó , nhưng em cần phải tìm cho ra , bởi vì Embry là bạn em và Sam nhìn em rất lạ ... và ... và ... – Người bạn nhỏ của tôi ngừng lời .

- Em đã kể với bác Billy chuyện này chưa ? – Tôi lên tiếng hỏi . Nỗi sợ hãi của người bạn nhỏ đang lan sang tôi . Tôi bắt đầu cảm thấy tóc gáy của mình sởn lên .

Nhưng Jacob đột ngột chuyển sang giận dữ .

- Rồi – Cậu khụt khịt mũi – Có ích lắm .

- Thế bố em bảo sao ?

Gương mặt Jacob lộ rõ vẻ mỉa mai , sau đó cậu trả lời tôi , giọng nói hạn thấp xuống cho giống với giọng ông Billy :

- Con chẳng cần phải lo lắng như thế đâu , Jacob . Vài năm nữa khi con không ... chà chà , rồi bố sẽ giải thích cho con hiểu sau – Cậu bạn nhỏ trở lại tông giọng của mình – Bố nghĩ thế nào về em vậy kìa ? Phải chăng bố muốn nói rằng đó là do tâm lý ngớ ngẩn của tuổi dậy thì ? Bộ đó là do tuổi tác sao ? Chuyện này khác mà . Chuyện này không đúng như vậy .

Jacob cắn vào môi dưới thật chặt , tay cậu cũng đã siết lại thành nắm đấm . Dường như người bạn nhỏ của tôi đang sắp sửa òa khóc .

Bùi ngùi , tôi ôm chầm lấy Jacob , nhưng tôi chỉ có thể ôm ngang thắt lưng và gục đầu vào ngực cậu . Khổ người của Jacob khá vậm vạp , tôi có cảm tưởng như mình chỉ là một đứa trẻ đang ôm lấy một người lớn .

- Ồ Jake , sẽ không sao đâu ! – Tôi hứa – Nếu mọi chuyện diễn biến tệ hơn , em hãy đến sống với chị và chú Charlie . Em đừng sợ nữa , chúng ta hãy nghĩ đến điều khác đi nhé !

Jacob đông cứng đúng lại một giây , và rồi một cách ngập ngừng , ngượng nghịu , đôi tay dài ngoằng của cậu ấy ôm lấy tôi .

- Cảm ơn Bella – Giọng nói của người bạn nhỏ bỗng khàn hơn thường lệ .

Chúng tôi cứ đứng yên như thế đến cả một lúc lâu , tôi không cảm thấy mảy may một chút khó chịu nào , mà ngược lại , sự tiếp xúc này lại khiến cho tôi có cảm giác được an ủi hơn . Tâm trạng này hoàn toàn khác với lần cuối cùng tôi còn được ôm ấp vỗ về . Đây là một tình bạn đích thực . Và Jacob là một người bạn nhiệt thành .

Điều này quả thật là quá lạ lẫm đối với tôi , đây là một sự gần gũi do tác động tình cảm chứ không phải theo kiểu quan hệ bạn bè thông thường của tôi cũng không có chuyện gần gụi đến như vậy . Nó trái ngược hoàn toàn với tính cách thường ngày của tôi . Tôi chẳng dễ dàng kết thân với ai bao giờ .

Trừ ... những nhân vật đặc biệt .

- Nếu mà chị hay phản ứng như vậy thì từ giờ trở đi , em sẽ năng xúc động hơn mới được – Giọng nói của Jacob lại nhẹ nhàng và bình thường trở lại , tiếng cười của cậu lại vang lên ròn rã bên tai tôi . Những ngón tay của người bạn nhỏ khẽ đặt lên tóc toi , mân mê , ngập ngừng ...

Ừm . một tình bạn đúng nghĩa của tôi .

Một cách lanh lẹn , tôi lùi ra sau , cùng bật cười với người bạn đồng hành của mình , nhưng đồng thời cũng thận trọng kiểm tra xem cậu ấy đã thật sự trở lại bình tĩnh hay chưa .

- Chị thấy khó tin là chị lớn hơn em hai tuổi đấy – Đứng gần Jacob như thế này , tôi phải ngửa đầu ra sau mới trông thấy mặt của cậu .

- Chị quên mất rồi sao , em đã bốn mươi tuổi cơ mà .

- Ờ ha , đúng rồi .

Và người bạn nhỏ đưa tay vỗ nhè nhẹ lên đầu tôi .

- Chị giống như búp bê vậy – Jacob nhận xét – Mọt em búp bê bằng sứ bé tí teo .

Tôi đảo mắt , lùi lại thêm một bước nữa .

- Thôi , chúng ta đừng đùa về những thứ bạch tạng nữa .

- À em hỏi thật nhé , chị Bella , chị chắc là chị không bị chứ ? – Vừa hỏi , Jacob vừa đưa cánh tay màu nâu đỏ ra so với tay tôi . Sự khác biệt một trời một vực này chẳng có gì đáng để tự hào – Em chưa bao giờ thấy ai trắng hơn chị hết đó ... à ừm , ngoại trừ ... – Người bạn nhỏ im bặt , còn tôi thì quay đi , cố gắng không hiểu điều cậu muốn đề cập đến .

- À , bây giờ tụi mình sẽ tập lái xe hay là làm gì khác hả chị ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...