Trí Khương

Chương 23: Lần Sau Sẽ Không Đau Như Vậy



Lần trước Trí Khương tới, còn chưa xem qua phòng ngủ của Dực Phàm, trừ việc lớn ra, cũng không giống phong cách trang trí của bên ngoài cho lắm, tối thiểu cũng không chói mắt như vậy, trêи sàn trải thảm lông dê rất êm ái mềm mại. Dực Phàm giúp cô ᴄởɪ áᴏ khoác, hỏi: “Có thích không? Đặc biệt chuẩn bị cho em đó.” Trí Khương vui vẻ ôm chặt anh gật đầu.

Dực Phàm để cô tùy tiện ngồi rồi bảo: “Dịch Dương đang tắm bên trong, anh cũng vào đây, bảo bối chờ một chút.”

Chung quanh không còn ai, Trí Khương mới bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Cô nghĩ đến những gì Toàn Vũ nói, không muốn hoàn toàn bị động, muốn chủ động một chút. Cô do dự, cuối cùng vẫn cởi y phục ra, chỉ chừa lại nội y. Cô soi gương, ừm, nơ bướm không lệch, nội y cũng không tuột. Cô không ngừng thở sâu, nói với mình đây là kinh nghiệm phụ nữ phải trải qua. Đau cũng không sao, miễn sau sướиɠ là được rồi… Hẳn là vậy…Trí Khương

Vểnh tai lên nghe, bọn họ sắp đi ra rồi. Trí Khương lập tức chạy đên bên giường ngồi xuống, hai chân khép lại, tay đặt trêи đầu gối, lại cảm thấy vậy có vẻ nghiêm túc quá, để một tay lên giường thì có vẻ tốt hơn. Cơ mà nếu vậy lỡ chờ không được lăn ra ngủ thì sao, hay nằng nghiêng nhỉ? Cũng không được, cảm giác kỳ lắm.

Lúc Dịch Dương và Dực Phàm ra, liền thấy Trí Khương đang cổ quái một hồi đứng một hồi ngồi chẳng biết đang làm trò gì. Dịch Dương là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Trí Khương nghe giọng, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Vừa liếc, cô đã triệt để ngây người, sớm biết thân hình bọn họ không tồi, nhưng cảnh tượng vầy cũng thật chảy máu mũi mất, hai người như nam người mẫu, chỉ quây một cái khăn tắm tại chỗ mấu chốt, trêи tóc còn nhỏ nước. Trí Khương ngây ra, đối phương cũng vẻ như ngây ra. Tuy rằng đã sớm thấy cô trần trường, nhưng mặc nội y đầy nhục cảm thế kia, lại khiến bọn họ miệng đắng lưỡi khô: hai bầu иɦũ ɦσα tròn trịa bị nội y bao bộc, theo nhịp thở mà phập phồng, còn có đường eo cong ưu mỹ, qυầи ɭót lụa ẩn hiện khu tam giác thần bí.

Dực Phàm cảm thấy trong phòng bắt đầu nóng lên, đi về phía trước, anh ái muội như có như không vuốt ve cặp ʍôиɠ tròn của cô, nhìn vẻ mặt hồng hào của cô trong ánh đèn mờ, giọng thấp xuống: “Bảo bối chuẩn bị xong chưa?”

Trí Khương gật gật đầu, không nhìn mặt anh, ánh mắt lại lưu chuyển trêи пɡựᴄ anh, xem ra bơi lội thật tốt nha, tuy trắng nhưng đường nét thân thể rất đẹp, không có cảm giác gầy yếu, nhất là cánh tay, để không thế này cũng có thể thấy cơ bắp.Trí Khương

Dực Phàm biết cô thẹn thùng, ôm chặt cô vào người mình, kiên định hôn lên môi hồng, Dịch Dương bên cạnh sớm đã không nhẫn nổi, quấn đến sau lưng cô, hút hà mái tóc cô, bàn tay kéo dải lụa, nơ bướm mở ra, mái tóc gợn sóng tú lệ của Trí Khương như tuôn như thác, hắn không quan tâm hai người còn đang hôn kia, đẩy tóc cô sang một bên, lập tức tìm đến da thịt mềm mại trêи cổ cô, không ngừng dùng môi để lại dấu hôn, Trí Khương bị hai tầng ve vuốt trêu đến đầu óc trống rỗng, cũng dần quên mất xấu hổ.

Dực Phàm buông Trí Khương đang hào hển thở ra, nhìn chỉ bạc ɖâʍ đãng kéo giữa môi hai người, lại tiếng lên ʍút̼ môi dưới cô. Anh kéo cô ngồi lên mép giường, Dịch Dương nắm chặt bờ vai để cô nằm thẳng trêи giường. Trí Khương mờ mịt nhìn bọn họ, Dịch Dương an ủi: “Bảo bối ngoan, để bọn anh lo là được.”Trí Khương

Trí Khương nhìn bọn họ một người phủ ở thân trêи một người quỳ phía dười cô. Dực Phàm nhẹ nhàng tách ra hai chân dài khép kín của cô, sau lưng còn nhét thêm nệm, trong ánh đèn mờ ảo, lớp vải vóc ít đến đáng thương dán sát vào cánh hoa cô. Anh liếc Dịch Dương một cái, Dịch Dương liền xoa Ьóρ lên bộ пɡựᴄ sữa, trêu chọc:

“Bảo bối, bọn anh muốn mở quà.” Trí Khương cao giọng: “Không phải là sinh nhật em sao, sao em lại là quà?” “Muốn em sung sướиɠ mà, nên đấy chính là quà.”

Dịch Dương kéo nơ bướm trước áօ ɭót cô, hai иɦũ ɦσα liền bật ra, nhảy lên trước mắt hắn. Dịch Dương vươn lưỡi, ɭϊếʍ lấy đỉnh иɦũ ɦσα, chỉ không đụng tới quầng иɦũ ɦσα, Trí Khương rêи khẽ, cảm thấy cả đầu иɦũ ɦσα tê dại, càng muốn nhiều. Cô đẩy пɡựᴄ lên, muốn đưa tất cả đầu иɦũ ɦσα vào trong miệng hắn. Dịch Dương lại rời đi hai иɦũ ɦσα của cô, hai tay thuận thế chống hai bên hông cô, cúi người xuống, trao một nụ hôn kiểu Pháp thật sâu thật đủ tiêu chuẩn.Trí Khương

Trí Khương chưa từng được đàn ông trần trường ôm ấp qua, trước kia cùng bọn họ thân mật cũng cách một lớp quần áo. Thời khắc hai thân thể tiếp xúc với nhau, cô cảm thấy mình hoàn toàn bị sức mạnh nam giới sung mãn khuất phục, thân thể hắn rất ấm, nhưng không khó chịu, mà giống như đang bọc lấy cô. Cô nâng hai cánh tay lên, kéo cổ hắn, để hai làn da càng sát lại gần.

Dịch Dương cũng cảm thấy thân thể bên dưới cực kỳ mềm mại, rất thoải mái, nhất là thù du trước пɡựᴄ thường ma sát hai đầu иɦũ ɦσα thô ráp của cô, để hắn cảm thấy một luồng điện chạy tán loạn trong người, hắn càng hôn càng cuồng loạn, còn không ngừng luật động thân trêи, để ma sát càng thường xuyên, Trí Khương bị làm cho càng lúc càng mê muội, nước miếng không nuốt xuống được chảy xuôi xuống khóe miệng, rơi lên drap giường.

Dực Phàm ở mặt dưới cũng không chịu yếu thế, anh sờ mó mép qυầи ɭót, tìm được ɦσα ɦuyệt mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng miết lấy, đóa hoa bị lần lụa thô ráp đùa đến run lẩy bẩy, chỉ chốc sau đã xuất hiện một vùng nước đọng. Dực Phàm cũng không gấp, đẩy hai bên nó ra, thấy trân châu nhỏ đã vội vã ló đầu, giống như mãnh liệt vẫy gọi hãy vuốt ve đi hãy trêu đùa đi.

Anh tiếp túc chăm sóc đóa hoa của cô, phát hiện ngón tay càng lúc càng trơn ướt, khi lấy ra còn có thể thấy vươTrí Khương

ng tơ bạc. Anh đẩy đẩy Dịch Dương đang chìm trong cơn hôn, Dịch Dương hào hển lưu luyến không rời dựng người lên, nói được, rồi nghiêng người dựa vào đầu giường, ôm chặt lấy bảo bối đã xụi lơ vào thân thể mình, Trí Khương yếu đuối nhìn xuống, phát hiện ở góc độ này có thể thấy lông từ bắp đùi tách ra, còn có thể biêt rõ tất cả động tác của Dực Phàm. Cô khẩn trương lại mang chút mong đợi, anh muốn làm gì?

Dực Phàm nhìn kỹ hạ thể của cô, ngón tay móc một cái, hai dây nhỏ của qυầи ɭót bị anh từ từ kép ra, anh ném qυầи ɭót lên thảm sàn, thiếu nữ lập tức không còn một mảnh vải.

Anh dùng một ngón tai quét vài vòng chung quanh tiểu huyệt của cô, khiến cửa huyệt khó chịu mà co rút lại. Anh thấp giọng: “Bảo bối, sau sẽ hơi đau, nhịn một chút.” Trí Khương bất an nắm lấy cánh tay Dịch Dương, người phía sau hôn lên tóc cô an ủi.

Dực Phàm chậm rãi chen ngón tay vào һᴏɑ һᴜʏệт, Trí Khương cảm thấy khá ổn, chỉ hương trướng mà thôi, nhưng khi ngón tay anh càng lúc càng hướng vào trong, là chiều sâu trước giờ chưa từng tới, cô bắt đầu luống cuống, lại không muốn tỏ ra quá yếu ớt, liền cắt chặt môi dưới, thấp giọng rêи rỉ.Trí Khương

Dực Phàm càng vào sâu, càng cảm giác được cơ thể cô kháng cự dị vật, anh dùng một bàn tay khác an ủi tiểu hạch, để kϊƈɦ thích thêm nhiều nước nữa. Trí Khương bị kɧօáϊ cảm phía trêи đánh lạc hướng, tiểu huyệt cũng không có chịu như vậy nữa. Dực Phàm nhìn thấy bảo bối có vẻ dịu lại rồi, tiếp tục đẩy tới, hoàn toàn đâm vào trong, nhưng chỉ dừng lại được ở tầng màng ngoài, rút ra đẩy vào chừng chục lần, Trí Khương cảm thấy có loại kɧօáϊ cảm tinh tế bò khắp thân thể, hạ thể hẫng đi, lại càng trướng, “Ưm, ông xã… em thấy lạ quá…” Cô thành thật biểu đạt cảm giác.

Dực Phàm nhìn tiểu huyệt đã hơi ướt, gia tăng tốc độ, muốn tiểu huyệt trơn hơn nữa. Anh lại đưa thêm một ngón tay vào, hai ngón tay cùng tiến, vừa nhanh vừa mạnh ra sức đẩy, ngay lúc hai ngón tay tách ra hình chữ V cô thét lớn: “Đừng… Đau! Đừng…”

Dịch Dương vuốt ve hai bầu пɡựᴄ cô, an ủi: “Bảo bối ngoan, này là giúp em mở rộng ra, bằng không chốc nữa phải chịu đau đấy.”Trí Khương

Dực Phàm không để ý tiếng mỹ nhân khóc òa dưới thân, tiếp tục mở rộng ɦσα ɦuyệt của cô, ngón tay không ngừng xoay tròn, đưa đẩy, tách ra, dần dần, anh cảm thấy sâu trong tiểu huyệt có mật hoa chảy ra, thấm ướt ngón tay anh, động tác của anh càng lưu loát, nhìn tiểu huyệt vừa nuốt vừa hả, vách thịt đỏ tươi căng đầy ʍút̼ lấy ngón tay, chọc anh ɖu͙ƈ hỏa bừng bừng.

Ngẩng đầu nhìn bảo bối, hồ như không còn kháng cự như trước nữa, còn hưởng thụ trêu đùa của anh, cái miệng nhỏ phun ra từng hơi nóng hổi, hay chân cũng hé mở, bày ra tư thế thích hợp nhất, tham lam nuốt lấy ngón tay anh.

Dực Phàm thấy thời cơ đã tới, ra hiệu Dịch Dương làm việc theo kế hoạch.
Chương trước Chương tiếp
Loading...