Triền Miên Độc Chiếm

Chap 2 Gặp Gỡ



Hàm Vi được nhân viên quán bar mặc trên người bộ váy màu trắng thuần khiết, vẽ đẹp mềm mại qua từng đường cong cơ thể, cô như hạt sương mai mỏng manh đẹp mê lòng người, điểm tô trên nền váy trắng là mái tóc dài đen mượt đến hỏm lưng, họ đưa cô đến một căn phòng to, cô phải tự mở cửa mò đường đi vào trong, đối với cô ánh sáng là thứ quá xa xỉ mà trí tưởng tượng phải tự vẽ ra, những bước chân chậm chạp cứ theo lý trí mà đi thẳng, cô bước đi nhón gót buồn cho số phận

_Ảnh thiếu, Hàm Vi đã đến

Rose cô trợ lý tóc vàng mắt xanh lên tiếng, cô ta thông báo xong liền rút lui, Ảnh Thuần Vương ngạo nghễ ngồi trên ghế sopha mịn, hai tay vương ra ngã lưng vào ghế tận hưởng hai mỹ nữ đang xoa bóp cho mình, ngũ quan sáng chói liếc nhìn từng bước chân rụt rè đang đi về phía mình, lông mày kiếm lâu lâu nhíu lại nhìn đôi mắt đẹp long lanh luôn nhìn thẳng, ánh mắt như nhìn xoáy vào người đối diện mà trút ra phiền muộn sợ sệt không giống như đã mù lòa

_Dừng lại!!!

Ảnh Thuần Vương phát ra thanh âm nhàn nhã làm cô giật mình, giọng nói của người đàng ông này thanh thoát một cách lạ thường nó làm cô chỉ nghe một lần là nhớ mãi trong tâm, giọng vừa lạnh vừa u ám, Hàm Vi có chút bối rối mà cử động vô thức, chân bỗng nhón gót bước thêm

_Tôi bảo dừng lại!

Ảnh Thuần Vương nhếch môi nói to, hầu kết lên xuống bất thường, chưa có lần nào hắn phải lập lại bất cứ câu nói nào ngoại trừ lần này, con dao cầm trên tay chỉ lên nhắm vào khe ngực cô chặn lại, Hàm Vi cảm thấy nhói ở giữa ngực, cô sờ tay quan sát thì ra hắn nói cô không nghe vậy phải dùng hành động

_Tiên sinh...tôi...

_Không lên được sân khấu làm sao biểu diễn, hay cô định diễn cái khác đây?

Ảnh Thuần Vương đứng bật dậy, tay nâng cằm cô nhìn ngắm, ánh mắt không ngừng nhìn xoáy mi tâm của cô, mắt cô nhìn không giống mù lòa, ánh mắt đó luôn có sức hút nhất định

_Đúng là một bông hoa tuyệt sắc, không chơi thì phí thật!

Nghe những gì phát ra từ cổ họng hắn, Hàm Vi hiểu số phận cô ra sao, chỉ hy vọng đêm nay nhảy xong một bài không gây ra đại họa cũng không gặp lại người này nữa là may mắn rồi

_Uống hết những ly rượu này đi, mỗi ly có hai mươi ngàn vạn cho cô

Một trong hai mỹ nữ đứng bên cạnh hắn lên tiếng, Hàm Vi không biết uống rượu, cô cũng không biết chất lỏng đó màu gì chỉ vừa nghe mùi thôi mũi đã không chịu được mà nôn mửa

_Tôi sẽ uống...

Hàm Vi không còn cách nào khác, cô nín thở nhíu lông mày, dù đôi mắt không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn chỉ muốn nhắm lại, tay hươ tìm ly rượu trên bàn đưa lên môi

_Đắng quá...ưm...

Chất lỏng vừa chạm đến môi, dây thần kinh truyền cảm xúc khắp người tê tái, vị chát của rượu, độ cồn quá mạnh làm cho cô choáng

_Tốt lắm!

Ảnh Thuần Vương nhếch môi cười đểu, tay trái thuận đà nhét vào ngực cô một tờ chi phiếu mua vui, việc vui nhất chẳng phải là nhìn thấy con gái của kẻ thù quỵ lụy dưới chân mình hay sao? Trong mắt người đàng ông này còn rất nhiều chuyện đem ra hành hạ cơ thể cô, nhiêu đây chỉ mới là khởi đầu

Hàm Vi tiếp tục đón lấy nhiều ly rượu hơn, ngực cô được nhét bao nhiêu chi phiếu là kéo theo bao nhiêu nhục nhã ê chề, không biết từ lúc nào bản thân cô phải dùng cách thô thiển này kiếm tiền, rượu rót vào cổ họng vị chát đắng làm đầu óc cô choáng váng, cả ngực áo cũng thấm mùi rượu

_Cô bao nhiêu tuổi?

Hắn ám mụi nhìn dáng vẻ liu xiu sắp không đứng vững, khóe môi lại nhếch ra cười khinh dè biểu, sự toan tính trong hận thù lại bắt đầu cao trào

_Thưa ông, tôi mười tám!

Cô đưa tay che miệng, cảm giác muốn nôn lên cao độ, người cô đã không chứa rượu được nữa rồi, đầu óc cứ lâng lâng khó chịu, hai chân loay hoay ngã nhào về phía trước, bóng tối quanh mi tâm không làm sao giúp cô xác định được vùng an toàn, thì ra là cô ngã vào ngực hắn, cái lồng ngực phập phồng với lớp lụa áo sơ mi sang trọng, hơi thở mạnh mẽ xa lạ này quả thật khiến cô rùng mình vội vã dùng tay đẩy ra, cô mười tám vẫn thua hắn mười bốn tuổi, độ tuổi này cô cũng đã biết chỉ là không ngờ nam nhân này có bộ dạng trẻ hơn cô nghĩ, tuy cô không thị mục bằng mắt thường nhưng ngã vào ngực hắn cô biết hắn là nam nhân cao ngạo về dáng vóc ra sao

_Biểu diễn đi

Ảnh Thuần Vương cắn bên vành tai mỏng, cô nhún vai sợ hãi thanh âm này thật sự quá vô tình, bỏ tiền đúng là mua vui cô đến đây đã sẵn sàng bỏ thân phận tiểu thư ở nhà, chỉ là cảm xúc ê chề làm cô không điều khiển được hành động của mình, tay chân vẫn rụt rè chưa biết tính sao thì cô lại thấy có một lực mạnh đưa ra say gáy vuốt tóc cô hất mạnh, hắn nắm dây kéo, đẩy một đường dài cởi đi bộ váy trắng thuần khiết để lộ bộ bikini màu đen mà những vũ nữ khác vẫn thường mặc khi múa cột thoát y.

Tiếp theo Chap 3 Vũ nữ

By Thuytinh103
Chương trước Chương tiếp
Loading...