Triệu Âm

Chương 8: Quạ Đen



Tôi vội vàng che mũi miệng, nhìn vào quần áo của phụ nữ cùng chất lỏng bẩn thỉu trên tấm thảm rơm, rồi buột miệng hỏi, “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

  Tôi đã chuẩn bị tinh thần khi đào mộ. Ngay cả khi tôi đào được một xác chết thối rữa, hôi hám được bao phủ bởi những con giòi từ bên trong, tôi sẽ không ngạc nhiên, nhưng bây giờ, chỉ có một vài bộ quần áo và một số chất lỏng bẩn thỉu, tôi cảm thấy có cái gì sai sai ở đây. Edit: Bảo An

  Cái này là cái gì? Quần áo liệm?

  Thi thể của nữ ma thì sao?

  Ông già phớt lờ câu hỏi của tôi. Ông ta ngồi xổm trước tấm thảm rơm, không che miệng và mũi, nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng có mùi trong thảm rơm, lông mày nhíu lại dường như ông ta đang đăm chiêu suy nghĩ về điều gì đó.

  Ông ta rút ra một thứ giống như la bàn từ trong túi của mình, thỉnh thoảng di chuyển vị trí của mình và đi vòng quanh ngôi mộ đất.

  Động thái của ông ấy đột nhiên làm tôi nhớ đến những người như thầy Phong Thủy mà tôi đã thấy. Trước đây, bất cứ ai trong làng phá dỡ nhà cửa, xây nhà hay có tang lễ đều tìm đến thầy phong thủy. Cho dù là việc gì, những ông thầy phòng thủy đều sẽ mang theo một chiếc la bàn, Tuy nhiên chiếc la bàn của ông già này trông nhỏ và tinh xảo hơn những cái tôi đã nhìn thấy trước đây.

  Sau vài giây, ông lão vòng quanh ngôi mộ bằng một chiếc la bàn và trở về chỗ thảm rơm.

  ”Chân của bà ta, ở vị trí này không sai!” Ông lão chớp mắt và đặt chiếc la bàn nhỏ vào túi, nói với chính mình trong nghi ngờ: “Vị trí nghĩa địa này không phải là Long phụng, Cũng không phải thế núi tựa sông, làm sao điều đó có thể xảy ra? “

  Ông ta lẩm bẩm với chính mình, dường như ông ấy bị gặp phải một vấn đề khó khăn nào đó, nhưng tôi chẳng thế giúp được gì. Khi tôi định nhắc đến việc cứu bố mẹ thì lão nói. Edit: Bảo An

  ”Tôi biết!” Ông lão ngước lên và nhìn tấm thảm rơm với biểu cảm lạ trên mặt. Ông nói tiếp: “Người phụ nữ này đã chết sau khi mang thai, nhưng người đàn ông khiến cô ấy mang thai không phải là con người. Điều đó có nghĩa là, trước khi cô ấy chết, có một con ma trong bụng cô ấy. Chỉ có thể giải thích như vậy thôi … Đi, đến nhà của ma nữ đó! “

  Tôi không hiểu ông già đang nói gì, nhưng thấy ông chuẩn bị rời đi, tôi vội vàng nói: “Ngôi mộ này thì sao?”

  Ngôi mộ đã được đào lên quá nửa. Thật không đúng khi để nó như vậy!

  Ông già lờ đi lời nói của tôi, bước nhanh ra khỏi đây và không có ý định quay lại. Tôi cắn răng, để mặc ngôi mộ đất đào dở, tôi vội vã chạy theo ông ta với cái xẻng trên tay.

  Sau khi rời nghĩa địa, tôi đi theo ông già ở hướng làng Nội Miên và ném cái xẻng vào một con mương phủ đầy cỏ dại bên đường.

  Đi giữa đêm khuya, xung quanh tôi chỉ có sự im lặng và tôi lẽo đéo đi theo ông già. Tôi có một số nghi ngờ về hồn ma nữ. Khi tôi định hỏi, một giọng nói khàn khàn xuyên qua bầu trời đêm yên tĩnh và đến tai tôi.

  ”Ahhhhh …” Trên đầu tôi, tôi không biết khi nào một vài con chim bay. Với ánh sao mờ, tôi có thể thấy một vài con quạ đen. Những con quạ đen đang bay thấp hơn, chỉ lơ lửng trên đầu tôi vài mét, hét lên với một âm thanh vô cùng khó chịu.

  Sự xuất hiện của một vài con quạ đen làm cho đêm khuya càng trở nên kỳ quái, khi tôi nhìn thấy những con quạ đen đang lượn vòng trên đầu, tôi cảm thấy một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nghe những ông lão trong làng nói về những con quạ đen. Chúng là biểu tượng của chết chóc. Nơi nào xuất hiện chúng thì không có điều gì tốt lành cả.

  Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không quan tâm, nhưng điều gì đó đã xảy ra tối nay đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi. Sau khi nhìn thấy những con quạ đen này vào lúc này, tôi cảm thấy rằng những con vật này đang hướng về phía tôi.

  Ông già luộm dường như không chú ý đến những con quạ đen lơ lửng trên đầu. Ông vẫn lặng lẽ đi về phía trước.

  Băn khoăn trước những con quạ đen này, tôi liếc nhìn ông già và không thể không nói, “Ông già, những con quạ này …”

  ”Thật bình thường, chúng đang chờ để ăn thịt của cậu!” Những lời nói làm tôi bàng hoàng.

  Trước khi tôi hoàn hồn, ông lão vẫn tiếp tục bước đi: “Những con thú này có một chút tâm linh. Cậu đã chạm vào con ma nữ và có lỗi với cô ấy, cô ấy có một chút tức giận. Trong mắt những con thú đó, cậu gần như đã chết. Nếu cậu nằm xuống đất bây giờ, tôi có thể đảm bảo rằng những con thú này sẽ lao xuống mà không do dự … “

  Nghe ông già nói, tâm trạng tôi càng thêm tồi tệ, nhìn lên bầu trời phía trên. Tôi nhặt một vài viên đá ném chúng 1 cách giận dữ. Một vài con quạ đen né rất nhanh, và sau khi trốn tránh, chúng lại vòng qua đỉnh đầu tôi một lần nữa.

  Tôi không thể bắt những con vật này, tôi bất lực và nói một cách phẫn nộ: “Tôi đã làm gì ở kiếp trước, mà kiếp này tôi lại gặp phải những điều quái gở như vậy?”

  Tôi không nói về những con vật này, mà ám chỉ đến con ma nữ.

  Sau khi nghe câu này, ông lão nhìn lại tôi, đôi mắt và giọng điệu hơi kỳ lạ, nói: “Có lẽ cậu khác với người khác!”

  ”Khác Cái gì?” Tôi không hiểu câu nói của ông lão có ý gì.

  ”Không có gì, nhanh lên!” Ông ta lắc đầu, và nhanh chóng đi về phía làng Nội Miên.

  Bây giờ đã là nửa đêm, khi chúng tôi đến làng Nội Miên. Cả làng yên tĩnh. Thỉnh thoảng, có một vài âm thanh của chó sủa, mọi hộ gia đình đã chìm vào một giấc ngủ. Tôi đưa ông lão vào làng Nội Miên và đến ngôi nhà nơi nữ ma sống.

  Cánh cổng vẫn được bảo vệ bởi các khóa sắt lớn. So với ban ngày, nơi đây vẫn ảm đạm như thế.

  Sau khi đến đây, những con quạ đen quạ trên đầu tôi bay nhanh hơn, trái tim tôi thư thắt lại. Tôi cảm thấy ngôi nhà trước mặt tôi giống như một con quái vật khổng lồ và nó có thể nuốt tôi bất cứ lúc nào.

  Sau khi ông già đến đây, ông liếc nhìn ngôi nhà, một lần nữa móc chiếc la bàn nhỏ trong túi. Tôi đứng cạnh ông già. Mặc dù tôi không hiểu rõ về phương hướng trên chiếc la bàn, nhưng tôi biết rằng nơi này phải là rất xấu. Con ma nữ có thể xuất hiện ở mọi hướng.

  Con trỏ trên la bàn đang quay tít mù và quay mãi luôn.

  Ông lão hít một hơi thật sâu, cất lại la bàn vào trong túi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa và lẩm bẩm: “Đây không phải là một con ma bình thường! tôi đã không làm việc này khá lâu rồi, không biết có thể bẻ khóa vào trong không đây?”

  Sau đó, ông lão bước lên cửa sân, lấy ra một sợi dây mỏng từ trong túi của mình, sau khi uốn nó, thả nó vào lỗ khóa của cái khóa sắt lớn và ngoáy.

  Nhìn vào kỹ thuật khéo léo của ông lão, tôi cảm thấy mình hơi vô dụng.

  Ông già này đã làm gì trước đây?

  Có lẽ là thợ sửa khóa chăng..

  ”Một tiếng click ~” Có một âm thanh nhẹ nhàng, và ông già đã mở được khóa sắt lớn trên cánh cửa.

  Tôi nhận thấy màu sắc kỳ lạ trong mắt cảu ông già. Ông già ho một chút, vẻ mặt rất tự nhiên:.. “Trước đây tôi là thợ sửa khóa, cánh cửa này không thể làm khó tôi được …”

Một thợ khóa lành nghề đây?

  Ha ha, tôi sẽ tin điều đó?

  Ông già không giải thích gì nhiều. Sau khi mở khóa, ông nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

  ”Theo tôi, đừng chạy lung tung!” Sau khi ông lão nói điều này, ông bước vào phòng với một ánh mắt cảnh giác.

  Ban đầu, tôi đã muốn đi vào. Cảm giác hơi lo lắng, nhưng tôi càng không dám ở bên ngoài một mình. Trong trường hợp hồn ma nữ lao ra để bắt tôi, tôi không có nơi nào để chạy. Bất đắc dĩ Vẫn phải theo ông già.

  Khi tôi nghiến răng và đi theo ông già vào cửa, những con quạ đen đang bay lơ lửng trên đầu tôi đột nhiên im bặt, không còn hót líu lo và không còn lơ lửng trên đầu nữa. Một vài con quạ đen đáp xuống bức tường ngoài sân, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

  Trong lúc vội vã, tôi đã quên mang theo đèn pin. Sau khi trời tối và bước vào cổng, với ánh trăng mờ nhạt, tôi chỉ có thể nhìn thấy đường viền của một vài ngôi nhà ngói trong sân. Sau khi vào đây, tôi không biết liệu đó có phải là hiệu ứng tâm lý hay gì đó không. Tôi cảm thấy rằng nhiệt độ xung quanh tôi đã giảm đi rất nhiều.

  Ông già đi thẳng đến sảnh trung tâm, tôi thì lẽo đéo đi theo ông ta với nỗi sợ hãi, ông ta chuẩn bị bước vào căn phòng khóa cửa, đột nhiên một giọng nói yếu ớt và quen thuộc phát ra từ tai tôi

  ”Dương Dương, mẹ đang ở đây!” Giọng nói từ mẹ tôi. Giọng nói không phát ra từ bên trong căn phòng khóa cửa, mà từ phòng bên phía đông của sân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...