Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 91: Triệu Hoán (1)



Ngày hôm sau.

Nắng sớm chiếu chênh chếch qua khung cửa sổ của nhà máy, rọi sáng hơn nửa diện tích nhà kho. Lâm Thịnh cẩn thận đặt balô xuống đất. Tối hôm qua cậu chưa làm gì cả, chỉ tập trung hồi tưởng lại những ký ức về nghi thức Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp kia.

Cũng may, sau rất nhiều lần kiểm tra và đối chiếu, cuối cùng hình như cậu đã nhớ ra được ký ức hoàn chỉnh về trận đồ pháp trận của nghi thức. Khi giấc mơ kết thúc, sáng sớm cậu đã chạy tới trường xin nghỉ học, rồi chuẩn bị cẩn thận tất cả các loại vật liệu khác. Sau đó, cậu tức tốc chạy thẳng tới nhà máy bỏ hoang đã dùng để thực hiện nghi thức lần trước.

Nhà kho ở trong nhà máy này đã trở thành nơi cố định để Lâm Thịnh đến thực hiện các nghi thức.

Cậu nuôi thả quạ đen ở xung quanh nơi đây để có thể nắm bắt được tình hình ở các khu vực lân cận. Vẫn theo thói quen cũ, đầu tiên Lâm Thịnh lấy tấm bạt nhựa từ trong balô ra, trải phẳng trên mặt đất. Sau đó cậu lại lấy phần bột nhão dùng cho nghi thức mà cậu đã trộn đều ra, kế đến châm ngọn nến mỡ lợn lên. Giữa pháp trận là một cái nồi bắc trên một cái giá, cậu đổ nước và bỏ luôn cả mấy vật liệu linh tinh khác vào chung. Lâm Thịnh đi ra ngoài tìm thêm ít củi khô, đặt phía dưới chiếc nồi. Tiếp theo cậu đổ thêm ít xăng vào.

Phừng.

Cậu dùng bật lửa châm lên cây củi khô nhỏ nhất, sau đó lại châm lên cho từng cây củi, cứ liên tục truyền lửa như vậy. Chẳng mấy chốc ngay dưới đáy nồi đã hình thành một đám lửa cháy vừa phải.

Lâm Thịnh đã khoét sẵn một lỗ trên tấm bạt nhựa để tiện cho việc tiến hành nghi thức bình thường.

Thấy lửa đã đượm, cậu đem bột nhão đã chuẩn bị cho nghi thức ra, đổ từng chút một vào trong các vị trí đã định tại pháp trận, phần còn lại thì đổ vào trong nồi bắt đầu nấu.

Mặt khác, ngọn nến mỡ lợn cũng đang chậm rãi tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, để người khác vừa ngửi thôi đã thấy thèm ăn. Lâm Thịnh dựa theo trận đồ, luôn tay luôn chân sắp xếp, chuẩn bị tất cả.

Sau nửa tiếng nhỏ lửa đun liên tục, cậu bắt đầu sử dụng chỗ bột nhão đã nấu ấy để vẽ những ký hiệu còn lại trong nghi thức lên tấm nhựa. Nghi thức Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp này khá là phức tạp, vượt xa so với những nghi thức mà Lâm Thịnh đã làm trước đó.

Cậu lại mất hơn nửa giờ đồng hồ nữa mới vẽ xong tất cả hình vẽ của pháp trận, kế đến lại tiếp tục tốn thêm hai mươi phút cẩn thận kiểm tra và đối chiếu lại thêm một lần nữa.

Sau khi đã đối chiếu cẩn thận với cuốn sổ của mình, xác định chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, lúc này cậu mới lùi ra phía sau một bước, đứng đối diện với trận đồ trước mặt.

"Không có vấn đề gì nữa rồi." Lâm Thịnh để bản thân mình thả lỏng.

"Sau khi bố trí trận đồ, nghi thức chỉ công hiệu trong khoảng thời gian mười phút. Nếu như mình không thể nhanh chóng hoàn thành triệu hoán, vậy nghi thức này coi như thất bại hoàn toàn. Tất cả vật liệu và công sức mình bỏ ra coi như đổ sông đổ biển hết."

Lâm Thịnh hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với loại nghi thức có thể triệu hoán vật thể sống. Các nghi thức trước đây, cho dù là nghi thức tế linh hồn hay nghi thức Nhược Hậu thì cũng chỉ là trận đồ về mặt tinh thần và linh hồn.

Bây giờ thì khác hẳn. Cậu sắp sửa dẫn dắt một vật thể sống ở một thế giới nào đó hoàn toàn không biết đến trước mặt mình, để nó chiến đấu vì mình.

Lâm Thịnh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng. Từ miệng cậu thốt lên những âm thanh lầu bầu quái dị. Âm thanh này hoàn toàn vô nghĩa, gần như chỉ được sáng tạo ra để phối hợp cùng trận đồ của nghi thức.

Nó là "dụng cụ" khởi động, và cũng là để duy trì sự cân đối và ổn định sự điều tiết của hơi thở.

Giọng nói nhỏ nhẹ, trầm thấp như từng lời nói mớ trong giấc mơ không ngừng thoát ra từ miệng Lâm Thịnh. Âm thanh ấy dường như ngày càng lớn hơn, ngày càng vang hơn, khiến cho cái nồi trên giá rung lên bần bật làm nước gợn sóng từng hồi.

Từng vòng nước gợn mỗi lúc một rõ nét hơn, mỗi lúc một lớn hơn. Trên ánh lửa của ngọn nến đốt bằng mỡ heo, từng luồng khói sáng màu xanh chầm chậm bay ra. Những luồng khói xanh ấy giống như vật thể sống, chúng thi nhau chui vào trong chiếc nồi chứa đầy bột nhão.

Phụt…

Trong phút chốc, hơi nước phía trên nồi bốc lên ngùn ngụt. Chúng vặn vẹo, xoay vòng vòng, chậm rãi bay lượn chuyển động thành vòng xung quanh Lâm Thịnh. Một loại cảm giác giống hệt như đang tiến vào giấc mơ khiến cậu vô thức nhắm nghiền hai mắt lại.

Trong tầm mắt cậu, bốn phương tám hướng vốn chỉ có một màu đen dày đặc, giờ đây đột nhiên có hai quầng sáng một lớn một nhỏ hiện ra ngay trước mặt Lâm Thịnh. Trong hai quầng sáng ấy, có một cái màu đỏ và một cái màu trắng. Màu đỏ thì chỉ to cỡ quả trứng gà, còn màu trắng lại lớn hệt như một quả bóng đá.

"Bắt đầu rồi!" Lâm Thịnh không hề cảm thấy run sợ.

Cậu hiểu rằng mình đã thành công tiến vào pháp trận của nghi thức, xây dựng được một trình tự bên trong triệu hoán. Hai quầng sáng trước mắt cậu biểu hiện cho việc Lâm Thịnh có thể gọi được hai sinh vật. Tuy nhiên, điều khiến cậu thấy kinh ngạc chính là, vốn sau khi khởi động nghi thức, cậu phải chủ động đi tìm khe hở.

Trong vòng mười phút, cậu phải đi tìm sinh vật mình ưng ý trong khe hở đó và triệu hoán trở về, lúc này mới cùng nhau ký kết khế ước. Thế nhưng khi cậu mới bắt đầu tiến vào giai đoạn này, hai quầng sáng quái vật đã tự mình tiến đến trước mặt cậu. Nghĩa là cậu không cần phải tự mình đi khắp nơi tìm kiếm chúng.

"Trận đồ nghi thức, thay vì nói là Thần bí học thì chi bằng nói đây là kiểu sử dụng một trình tự cố định để kết thành năng lực thần bí. Có điều không biết do đâu, mình không cần phải làm gì cũng có thể lựa chọn ra hai quái vật triệu hoán này. Dù sao cũng tốt, đỡ phải hao tâm tốn sức." Chân mày Lâm Thịnh nhíu chặt, cậu hơi do dự một chút.

"Nếu đã có thể xuất hiện trước mặt mình, có nghĩa là mình có thể gánh vác được sự tiêu hao của những con quái vật này. Trong sách giới thiệu có viết, quầng sáng càng lớn thì thực lực của quái vật càng mạnh." Cậu không do dự thêm nữa mà liếc mắt nhìn sang quầng sáng lớn hơn có màu trắng.

Khi ý thức cậu vừa tiếp xúc với nó thì trong nháy mắt, một tiếng gào thét giận dữ vang lên trong não khiến cậu cảm giác như đầu mình sắp bị nổ tung. Những ánh sáng trắng nổ ra trước mắt Lâm Thịnh giống như ai đó đang ném những quả pháo sáng nổ lách tách vào trong.

Chỉ trong chớp mắt nó đã dừng lại. Ngay sau đó, một lượng lớn các hình ảnh, ký ức, âm thanh ào ào tuôn ra từ trong đầu Lâm Thịnh, truyền thẳng đến chỗ quả cầu ánh sáng trắng trước mặt.

Điều vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cậu chính là, những hình ảnh, những ký ức và âm thanh đó dường như đang dẫn ra một sự cộng hưởng từ bên trong quả cầu. Ánh sáng trắng càng lóe lên mạnh hơn rồi nổ tan tành trước mắt cậu.

"Ta nguyện hiến dâng tất cả vì thần."

Trong lúc Lâm Thịnh còn đang mơ màng, một người vô cùng cao lớn mặc áo giáp trắng thành kính quỳ một chân trên đất, mắt nhìn đăm đăm tượng thần giữa thánh điện trang nghiêm cầu khấn.

"Thần không tồn tại! Chỉ có lòng tin vĩnh viễn tồn tại trong tim chúng ta!" Một giọng nói vọng đến từ sau lưng người cao lớn.

"Không, ta tin thần nhất định có tồn tại trên đời." Người cao lớn bình tĩnh nói.

"Chỉ vì một câu nói đùa của Anseilla hay sao?" Giọng nói phía sau tràn đầy sự thất vọng.

"Nhưng nàng đã nhìn thấy Thần tích*!" Người cao lớn cất lên chất giọng trầm.

(*) Thần tích: Một hiện tượng siêu nhiên nào đó mà người ta tin rằng đó là do Thần thánh làm ra.

"Đó là giả thôi, Hansena."

"Cho dù chỉ còn một tia hy vọng sống, ta cũng sẽ kiên trì đến cùng!" Người cao lớn đứng lên, trầm giọng đáp.

"Khi tất cả đều bị kéo vào cơn ác mộng, ngươi cũng sẽ chỉ giống như những Khiên Thánh Tàn Bạo khác, chỉ còn cái xác lắc lư đi đi lại lại loanh quanh." Giọng nói phía sau vẫn bình tĩnh nói, giống như đó là chuyện đã thực sự xảy ra.

"Thế thì ta sẽ giết chết bọn họ!" Người cao lớn lạnh lùng đáp: "Ta sẽ mang theo tất cả những gì còn lại của bọn họ mà sống sót đến cuối cùng, chắc chắn sẽ thấy được hy vọng!"

"..." Giọng nói phía sau không vang lên nữa.

Xoẹt…

Lâm Thịnh đột ngột rời khỏi những hình ảnh ký ức, trước mặt cậu chỉ còn lại bóng tối. Lúc này, quả cầu với ánh sáng trắng kia đã tan biến hoàn toàn. Thay vào đó, trước mặt cậu là chiến sĩ áo giáp trắng cao lớn mà cậu đã gặp ở trong thành Tuyết Phong lúc trước - Khiên Thánh Tàn Bạo.

"Hả... Thế mà lại...!?" Lâm Thịnh hoàn toàn không ngờ rằng quầng sáng được cậu lựa chọn lại là Khiên Thánh Tàn Bạo trong thành Tuyết Phong!?

Cậu có thể cảm nhận được những luồng khói đen cuồn cuộn đang thoát ra từ cơ thể mình, bay sang kia và chui thẳng vào trong cơ thể Khiên Thánh Tàn Bạo. Hình như đó đều là những mảnh vụn ký ức mà lúc trước cậu đã hấp thụ được từ chỗ gã.

Đối phương có cơ thể vạm vỡ với chiều cao hơn ba mét, hiện đang lơ lửng trong bóng tối trước tầm mắt cậu. Trông gã hệt như một cái xác rỗng, không ngừng bị nhồi đầy bởi những luồng khói đen thoát ra từ Lâm Thịnh.

Có lẽ là mất khoảng một phút hoặc cũng có lẽ là năm phút.

Lâm Thịnh có cảm giác những mảnh vụn ký ức thuộc về Khiên Thánh Tàn Bạo đang được khôi phục và từ từ tiến vào cơ thể đang đứng trước mặt.

Cậu có thể cảm nhận được tinh thần của đối phương. Gã giống như một cỗ máy không có tình cảm, không có ý thức, không có nhân cách, gần như chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của cậu.

Soạt.

Bỗng nhiên, gã mở mắt ra. Trên pháp trận nghi thức trước mặt cậu, một chiến sĩ mặc áo giáo trắng với chiều cao hơn ba mét đang lẳng lặng đứng đó.

- --
Chương trước Chương tiếp
Loading...