Triệu Hoán Vạn Tuế

Chương 20: Không có tiền? Thật ngại…



"Ờ, bề ngoài đích thật là đá tảng, nhưng nội tạng hẳn là không phải nhỉ? Ngươi để cho ta chém một búa, ngoài mặt ngươi có vẻ không có tổn thương, nhưng ngươi mới vừa rồi đưa tay sờ lên lồng ngực, cái này có nghĩa là gì đi? Có phải là ngươi cảm thấy trong lồng ngực mơ hồ có chút đau hay không? Nếu đã thấy đau, thì cũng sẽ có chút choáng váng mới đúng!" Nhạc Dương thế nhưng không có lộ vẻ gì là sợ hãi mà ngược lại cười to.

Hắn lắc mình tránh thoát Nham Thạch cự quyền bay vọt tới ở giữa không trung. Cổ tay xảo diệu vô cùng linh hoạt thay đổi lưỡi rìu trên tay hướng búi tóc trên đầu Nham Thạch mà hạ xuống. Trước húi trọc sau vận khởi tiên thiên chân khí nặng nề gõ một búa. Nhất thời, kim thạch vừa chạm vào nhau liền phát ra một tiếng vang khổng lồ.

Nham Thạch thân hình thoáng một cái, hai tay thô to che đầu tựa như đau đớn vô cùng, muốn rống gào thét lên. Nhưng là thanh âm còn chưa kịp lao ra cổ họng, ánh mắt của hắn đã trắng dã, thân hình ầm ầm ngã xuống đất!

Đổi thành nếu là người khác gõ vào não hắn một kích như vậy, hắn có lẽ vẫn có thể chịu được, bất quá đối phương lại là Nhạc Dương một tiên thiên cường giả dùng tiên thiên chân khí mà gõ, cái lớp thạch đầu giáp kia chẳng hác nào lớp giấy mỏng, chân khí thẳng xuyên vào não.

Mặc dù cả đỉnh đầu không có chút khe hở, nhưng toàn bộ chấn động đều truyền thẳng trực tiếp đến não a.

Trận mở màn giành được thắng lợi, Nhạc Dương ném luôn chuôi cương phủ (rìu) qua một bên, phủi phủi tay, tựa như vừa rồi chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ bé không có gì đáng nhắc tới. Bất quá, nếu chung quanh có người vây xem, nếu như bọn họ nhìn thấy một sơ giai tân thủ học đồ chỉ một chiêu liền hạ nốc-ao cấp hai cao cấp dũng sĩ, một chiêu đánh bại Nham Thạch dũng mãnh nổi danh tại Bạch Thạch thành, đoán chừng đồng loạt cằm rơi đầy đất.-trucxinh-

Nhưng ở trong mắt tiên thiên cường giả, nói tiên thiên động thủ đánh ngất xỉu cấp hai dũng sĩ, một chút cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nếu là so sánh với việc ăn cây đậu thì đây vẫn chuyện đơn giản.

"Được rồi, ta đến xem, đánh người trách, rốt cuộc có thể rụng bao nhiêu tiền!" Nhạc Dương tâm thái tinh khiết là giết trách đánh trong bảo khố, mà không phải báo thù đuổi bắt.

"Được rồi, để ta xem một chút đánh tên quái đầu tiên này đến cùng có thể có được bao nhiêu tiền a!" Nhạc Dương tâm tính đơn thuần là nghĩ giết quái cày đồ, mà không phải báo thù đuổi bắt. (Anh nỳ lậm game a, giết người mà cứ nghĩ như đang giết quái trong game online vậy = =!)-Trucxinh-

Chờ Nham Thạch bị một chậu nước lạnh đánh tỉnh lại hắn mới phát hiện bản thân đã bị trói thành một con tôm hấp. Hắn nghĩ muốn giãy dụa. Nhưng Nham Thạch lập tức phát hiện, loại kỹ xảo buộc chặt này phi thường khó cởi, càng cố gắng giãy thì càng đau muốn chết. Hai tay cùng hai chân bị trói thật chặt , chính giữa còn nhét thêm thanh gậy thẳng, các đốt ngón tay hoàn toàn không cách nào co lại, một điểm khí lực cũng không có chứ nói gì đến việc bức đứt dây thừng

Nhạc Dương đang ở một bên kiểm kê tất cả tài vật vừa thu được trên người Nham Thạch, thấy hắn đã tỉnh thì vô cùng bất mãn hỏi: "Này quỷ nghèo, ngoại trừ số tiền này trên người ngươi còn có còn hay không cất dấu vượt qua một trăm kim tệ trở lên? Nếu có, ta đây còn có thể suy nghĩ lại cho ngươi một con đường sống..." Nhạc Dương đồng học cũng không có tâm địa Bồ Tát như vậy, hắn chỉ là muốn tiền!

"Ta muốn giết ngươi!" Nham Thạch giận đến muốn nổ phổi, chửi ầm lên.

"Aiz, tâm tình của ngươi ta rất hiểu, nhưng đã làm người thì phải thức thời biết chấp nhận đối mặt với thực tế, chúng ta giờ bàn đến vấn đề tiền chuộc chuyện ha? Ngươi thật không có gởi ngân hàng sao?" Nhạc Dương hỏi.

"Lập tức thả lão tử ra, ngươi không biết lão tử là ai sao? Lão tử là đệ nhất Can Tương của Cuồng Thú dong binh đoàn, ngươi dám giết ta đoàn trưởng Thiết Cuồng sẽ lập tức vì ta báo thù, đem ngươi tìm ra, đến lúc đó Cuồng Thú dong binh đoàn sẽ diệt cả nhà ngươi!" Nham Thạch tuy là đang bị bắt, nhưng thái độ hắn vẫn là trước sau như một hung hăng càn quấy .

"A? Diệt cả nhà ta? Ta thật là có chút sợ a!" Nhạc Dương vừa nghe liền bậc cười.

Cuồng Thú dong binh đoàn là một trong tam đại dong binh đoàn ở Bạch Thạch thành, Nhạc Dương dĩ nhiên có nghe nói qua, hơn nữa cũng biết đoàn trưởng Thiết Cuồng ở trong thành này là bá chủ một phương. Bất quá, Thiết Cuồng tuy hung hãn nhưng cũng là đối với người bình thường nói mà thôi, trên căn bản trong mắt Nhạc Dương, Thiết Cuồng hắn không có nửa điểm uy hiếp.

Thiết Cuồng cho dù biết rõ Nham Thạch là do Nhạc Dương giết, hắn cũng không dám báo thù đối với những đệ tử của một trong bốn đại gia tộc Nhạc gia.

Một gia tộc có thế lực lớn như vậy, cũng sẽ không coi trọng từng cái hậu bối, sẽ không bồi dưỡng từng cái tôn tử. Nhưng là, nếu có người dám không nhìn đến uy nghiêm của đại gia tộc dám ra tay giết chết một người trong tộc, cho dù kẻ bị giết đó có là một là kẻ vô dụng đi chăng nữa, thì cũng nhất định sẽ huy động lực lượng, phái tinh anh xuất động đi lấy lại danh dự, vãn hồi mặt mũi bị bôi đen, dùng vũ lực duy trì uy nghiêm cùng vinh dự cho gia tộc.

Nhạc Dương vốn không có nghĩ tới dùng danh hiệu của Nhạc gia để làm chuyện gì, hơn nữa trong mắt hắn cái tên Nham Thạch này chỉ là một con kiến hôi kiểu tiểu quái mà thôi. Hơn nữa, đệ nhất Can Tương của Cuồng Thú dong binh đoàn chỉ có như vậy thì xem ra thực lực của bọn họ cũng là có hạn!-Trucxinh-

"Thả lão tử, nếu không lão tử xé xác ngươi!" Nham Thạch nghe Nhạc Dương nói cảm thấy vô cùng nhục nhã, cả đời hắn chưa từng bị nhục như vậy! Hắn phát hiện mình ở trong mắt đối phương, ngay cả là một con người nhỏ yếu cũng không phải, mà chính là một con sâu cái kiến sắp chết vô cùng đáng thương.

"Xem ra chúng ta chỉ có thể kết thúc cuộc thương lượng tại đây thôi, nếu không có tiền? Vậy thì, ngại quá…Thứ hoa, đây là tài liệu bón thúc của ngươi, đã đến giờ dùng cơm rồi." Nhạc Dương đồng học ra lệnh thứ hoa đem Nham Thạch nuốt trọn, bởi vì thôn phệ người sống so với thôn phệ thi thể có thể đạt được càng nhiều năng lượng hơn, cơ hội biến dị cũng lớn hơn. Nhất là hiện tại võ giả cùng chiến thú vẫn giữ vững nhất thể, thứ hoa nếu thôn phệ xong sau đó có khả năng đặt được biến dị, thì về sau ít có địch nhân cùng chiến thú nào có thể sánh với nó được, hoặc bản thân thứ hoa cũng sẽ có rất lớn cơ hội đạt được năng lực cực đại. Cho nên mới vừa rồi Nhạc Dương cũng không có giết chết Nham Thạch, mà quyết định để thứ hoa ăn tươi nuốt sống người này.(= =!! Kinh vãi…-Trucxinh-)

"A?" Nham thạch vừa nhìn lên đỉnh đầu đã thấy có một gốc thứ hoa đang đứng chờ sẵng ở đó há ra cái miệng rộng trông vô cùng kinh khủng, cái miệng lộ ra một hàm đầy răng nhọn chuẩn bị nuốt chững mình, nhất thời bị làm cho sợ đến vỡ mật!

Chết mặc dù đáng sợ, nhưng chỉ thoáng cái đầu rụng liền đã trôi qua rồi.

Vậy mà bây giờ không phải là chết đơn giản như vậy, mà là để cho một gốc cây thứ hoa há to mồm ra nuốt chững mình đang còn sống sờ sờ, sau đó chậm rãi tiêu hóa thân thể của mình, vậy thì thật là quá kinh khủng đi, không biết mình sẽ bị tiêu hóa trong bao lâu mới có thể chân chánh chết đi!

Dưới cái tình huốn sống mà phải chịu tội như vậy, thì thà không bằng lập tức chết đi cho rồi!

Nham Thạch cũng không còn dám cậy mạnh nữa, vội vàng lên tiếng khẩn thiết cầu xin tha thứ. Nếu như tiểu tử này muốn dùng búa giết, vậy hắn tuyệt đối không lo, đối phương dùng búa cũng không phá được thạch đầu giáp trên người mình, nhưng đây lại là cái loại bị nuốt chửng, cái này thật là đáng sợ a!

Nhạc Dương đồng học chẳng buồn để ý thờ ơ khoát tay: "Thật xin lỗi, ta ra tay giết người là vì tiền, ngươi không có một trăm kim liền thoát không được."

Nham Thạch cảm thấy như giữa trời quang nổ ra sấm sét, trên người mình kiếm đâu ra một trăm kim?

Nếu có một trăm kim, mình mắc gì vẫn đi làm dong binh a? Trực tiếp đến nông thôn mua đất, thu nữ nô, làm một cái địa chủ ở nông thôn không phải hơn sao. Hắn vừa nhìn lên thấy thứ hoa đang há to mồm chờ sẵng, chuẩn bị nuốt chửng hai chân mình, kinh hoàng vội kêu lên: "Thả ta, thả ta ra, ta chuẩn bị cho ngươi một trăm kim tệ…ngày mai…chờ trời đã sáng, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi đủ một trăm kim a!"

"Toàn thân ngươi ngay cả mười kim cũng không có, aiz, Nham Thạch Can Tương a, ngươi không nên tùy tiện nói láo, gạt người là không tốt a!" Nhạc Dương đồng học chưa bao giờ làm cái loại chuyện ngu ngốc này, đối với mấy cái hứa hẹn suông này căn bản chẳng thèm ngó tới, sờ sờ lên tán hoa của thứ hoa ra lệnh: "Ngươi hãy mau mau bắt đầu thôn phệ đi a, nếu không người này lại lớn tiếng ồn ào nữa, lỡ như đem hàng xóm chung quanh đánh thức sẽ không tốt, ngày mai người ta vẫn còn phải đi làm a! Lại nói, hiện ta cũng có chút đói bụng rồi, ngươi từ từ hưởng dụng, ta đi ăn khuya..." Nham Thạch bị làm cho sợ đến thét lên như heo bị thọc tiết, nhưng Nhạc Dương bên này vẫn mắt điếc tai ngơ huýt sáo nghênh ngang rời đi.

"Tha mạng, tha mạng a!" Nham thạch rơi lệ đầy mặt.

"Ta tin tưởng, lúc ngươi giết người những người kia cũng nhất định hướng ngươi cầu xin tha thứ như vậy, lúc đó ngươi có hay không bỏ qua cho bọn họ? Không có! Ngươi làm rất khá, ta nên hướng ngươi học tập thật tốt!" Nhạc Dương đồng học quay lại nhìn Nham Thạch vô hại cười một tiếng, rồi vô cùng tiêu sái rời đi.-trucxinh-
Chương trước Chương tiếp
Loading...