Triều Thiên Nhất Côn

Chương 15: Vừa Chạm Vào Lập Tức Phản Ứng



Trước mặt hắn đương nhiên có người.

Nhưng không một ai có thể áp sát người này.

Bởi vì áp sát không được.

Người vừa đến gần hắn (bất kể có động thủ với hắn hay không) đều ngã xuống.

Hắn vẫn luôn dùng tay trái lau mặt, còn tay phải thì rãnh rỗi, cũng trống không.

Chỉ thấy tay (tay phải) của hắn phát ra một màu tím nhạt sặc sỡ, sau đó trong nháy mắt khi người khác áp sát, tay (nhất là bộ vị khuỷu tay) của hắn dường như hơi cử động. Loại phản ứng đó dường như không phải là phản ứng của người bình thường, cũng không phải là phản ứng của cao thủ học võ, mà là một loại cảnh giới trong truyền thuyết “nhất vũ bất năng gia, nhất dăng bất năng lạc, nhất xúc tức hữu sở ứng” (1), hoàn toàn giống như tâm ý vừa động, khí tức trong đan điền lập tức vận chuyển, phát ra nội kình như nổ tung, đánh ngã và tiêu diệt kẻ địch xông tới.

Cho nên hắn tiếp tục đi về phía trước, không để ý tới thứ gì, cũng không để ý tới người khác làm gì hắn.

Hắn đi thẳng tới, sau mười mấy bước đã đứng giữa Hồi Xuân đường, đi về phía một chiếc ghế tre nằm ở vị trí trung ương hướng ra đường cái, sau đó tuỳ tiện địa ngồi xuống.

Hắn vẫn dùng vải ướt lau mặt, cố sức lau.

Có điều, khi hắn từ trong đội hành hình bên cạnh Long Bát bước ra, đi thẳng vào trong Hồi Xuân đường và ngồi xuống, đã có ít nhất mười sáu người ngã xuống dưới chưởng “Thải Tử Quang Hoa” của hắn, áo và khăn trắng của hắn cũng nhuộm đỏ.

Lúc hắn đi vào Hồi Xuân đường, toàn bộ anh hùng hào kiệt trong đường đã lướt ra ngoài.

Bọn họ đều muốn cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu.

Nhưng hai người Đường, Phương thấy tình hình như vậy, lập tức hô lớn:

- Phải cẩn thận!

- Đừng chọc hắn!

- Tiểu vương bát đản này chính là “Kinh Đào Công Tử” Ngô Kỳ Vinh!

Người trẻ tuổi kia dùng khăn trắng ướt từ từ lau xuống, lộ ra một đôi mày rậm, một đôi mắt tinh, còn có nụ cười.

Hàm răng nhỏ và trắng, giống như là hai thỏi ngân lượng đặt ở trong miệng.

Có điều, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu vừa kêu lên như vậy, có ít nhất bốn tên cao thủ “cướp tù” lập tức tập trung chú ý vào cao thủ trẻ tuổi không ngừng lau mặt này.

Một người là “Nhất Diệp Kinh Thu” Hoa Khô Phát, dẫn đầu quần hùng Phát đảng trong “hành động cướp tù” tại Phá Bản môn lần này.

Y biết “Kinh Đào Tiên Sinh” không dễ chọc, nhưng nhất định phải có người khống chế đối phương, ít nhất cũng phải quấn lấy đối phương.

Y là một trong ba lãnh tụ của “hành động cướp tù” bên phía Phá Bản môn, y nhất định phải ra tay, không còn lựa chọn nào khác.

Hai người khác là đôi nam nữ trường giả như sói như hổ kia.

Bọn họ đương nhiên chính là “Bất Đinh Bất Bát”, Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát.

Từ lần trước chịu nhục tại thọ yến của Hoa Khô Phát đến nay, hai người bọn họ có thể nói là hận thấu xương đám người phe Thái Kinh, Long Bát, Hình bộ, Bạch Sầu Phi. Bọn họ vừa nghe hành động lần này là để cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu (nhất là ngày đó khi bọn họ bị khống chế, cũng thiếu nhân tình của Phương Hận Thiếu cứu giúp), lập tức bỏ qua mọi việc, kiên quyết tham gia, nhằm để rửa sạch mối nhục ngày đó. Bọn họ chỉ hận đêm qua trong chiến dịch tiêu diệt Bạch Sầu Phi, Hoa Khô Phát sao lại không thông báo, để bọn họ có thể thừa dịp này giết chết tên cẩu tạp chủng họ Bạch kia.

Vợ chồng bọn họ đương nhiên biết Ngô Kỳ Vinh là một trong “sáu đại cao thủ đương thời”, không thể chọc được.

Nhưng bọn họ thích nhất là chọc người không thể chọc.

Bọn họ nghĩ như vậy, ngoại trừ bởi vì tính tình của bọn họ kiên cường, tùy thích, hiếu chiến, quan trọng hơn là bọn họ có địa vị cao trong võ lâm, phàm có chiến đấu quan trọng thì không thể rũ bỏ trách nhiệm.

Còn có một người lại không như thế.

Hắn cũng không tính là có địa vị gì trong võ lâm.

Võ công của hắn có vẻ cũng không quá cao (mặc dù hình như chính hắn cũng không biết).

À, xin lỗi, không phải hắn, mà là “nàng”.

“Nàng” vừa xung trận, chỉ thấy một đao ôn nhu đến mức ác liệt, ác liệt mà lại ôn nhu lướt xuống. Đao còn chưa tới, nàng đã dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào “Kinh Đào Tiên Sinh” Ngô Kỳ Vinh mắng lớn:

- Ngươi là thứ gì vậy? Suốt ngày lau mặt, không có mặt mũi làm người sao? Đeo mặt nạ da người nên sợ bị lật tẩy à? Để bản tiểu thư hủy đi mặt nạ của ngươi, xem thử khuôn mặt thật của ngươi thế nào!

Trong số những người này, chỉ có một mình nàng là không đeo mặt nạ, cũng hoàn toàn không có vải xanh che mặt.

Bởi vì “đại tiểu thư” nàng không chịu đeo, cũng không cho rằng có gì đáng để che giấu.

Mọi người đều không có biện pháp.

Gặp phải nàng, ai cũng không có biện pháp.

Ngoại trừ bốn đại cao thủ này trở lại Hồi Xuân đường, hợp kích Ngô Kinh Đào, những cao thủ khác đều đi theo một người che mặt bằng khăn đỏ có vòng eo yểu điệu (vì vậy có thể khẳng định là một cô gái) phá trận xung phong, tiếp tục xông về phía Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu.

Sắc mặt Long Bát tái nhợt, ánh mắt đã hiện lên vẻ lo lắng, thúc giục Đa Chỉ Đầu Đà còn đang say sưa nhìn ngón tay đứt của mình:

- Đại sư, nên ra tay rồi chứ?

Hắn không chỉ muốn nói đến Đa Chỉ Đầu Đà, cũng đang kỳ quái vì sao “Thất Tuyệt Thần Kiếm” lại giống như con rối. Vào giây phút quan trọng tiếng la giết chọc trời này, bọn họ lại giống như không nghe không hỏi, chuyện không liên quan đến mình, mình không quan tâm.

Nếu như vậy, mời bọn họ tới làm gì? Còn không bằng cả con chó!

- Ngài đừng khẩn trương, bọn họ cũng giống như Phương Ứng Khán tiểu hầu gia và Mễ Thương Khung Mễ công công ở pháp trường bên kia, là dùng để đối phó với một người.

Đa Chỉ Đầu Đà lại đưa ngón trỏ tay trái của hắn ra, đặt bên mép đầy đặn lắc lắc:

- Ngài yên tâm, kịch hay còn ở phía sau, ta không tin tên kia sẽ nhịn được không đến chuyến này.

Lúc này sương vẫn chưa tan đi, nhưng máu đã bắt đầu nhuộm đỏ Phá Bản môn.

Chú thích:

(1) Bí quyết của Thái Cực Quyền. “Một chút sức nhỏ như lông chim cũng không thêm vào, một con ruồi cũng không rơi xuống, vừa chạm vào lập tức phản ứng”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...