Trò Chơi Bạc Tiền

Chương 4: Đàn Ông Ăn Nhiều Tất Nhiên Sẽ Kén Chọn



CHƯƠNG 4: ĐÀN ÔNG ĂN NHIỀU TẤT NHIÊN SẼ KÉN CHỌN

Sau khi đi ra khỏi đại sảnh phiên toà thẩm vấn, Châu Chương dẫn theo Lâm Vũ Thiến đi vòng theo cửa phụ rời khỏi tòa án, Lâm Vũ Thiến không hề muốn để lộ thân phận sớm nên vui vẻ tiếp nhận sự sắp xếp của anh ta.

Hai người lên xe, chiếc BMWs màu đen giống như cá dưới biển sâu, bình yên xuyên qua con đường.

Thành phố Hiện , cô cuối cùng đã trở về thành phố lạnh lùng đến không có tình người này!

Cảnh đường phố ngoài cửa xe đã hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể tới thấy bóng dáng mơ hồ của năm năm trước. Lâm Vũ Thiến không để ý tới mọi chuyện bên ngoài, từng cảnh tượng rời đi trước khi dường như phá tan bụi bặm, không ngừng hiện ra.

Một tấm vé máy bay, một thư thông báo nhập học, một cái va ly, người nhà kia không cho cô một đồng nào, cứ vậy mà lưu đày cô tới California nước Mỹ.

Năm năm qua, cô làm thêm kiếm tiền, ngủ ở đầu đường xó chợ, chịu lạnh chịu đói, còn phải luôn đề phòng sát thủ do Âu Liên Hy phái tới tìm được cô, nhiều lần đẩy cô đi vào đường cùng, nhưng lần nào cô cũng còn sống.

Cô đã nói qua, một ngày nào đó, cô muốn Nhà họ Lâm phải nợ máu trả bằng máu, tất cả những gì bọn họ nợ cô, cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!

"Két…" Một tiếng động vang lên, phá tan dòng suy nghĩ của Lâm Vũ Thiến .

"Cô Poppy, phía trước có chiếc xe chắn ngang giữa đường, ngăn cản đường đi của chúng ta. Nếu như tôi không nhìn nhầm, chiếc xe này chắc là Maybach 62S có giá bảy mươi lăm tỷ, trên thế giới chỉ sản xuất có hai mươi chiếc." Hai mắt Châu Chương sáng ngời, quay đầu lại nói với cô.

Lâm Vũ Thiến nhìn về phía trước, một chiếc Maybach sang trọng và quý phái đầy ngang ngược chắn ngang đường xe của bọn họ, ngăn chặn con đường phía trước. Dưới ánh mặt trời, thân xe tuyệt đẹp làm cho không ai có thể bỏ qua được, phía sau thân xe dài hơn, càng tạo cảm giác ngang ngược.

Lâm Vũ Thiến nhíu lại, đã đoán ra được là ai rồi?

"Anh ở lại trong xe, tôi đi qua gặp vị thái tử gia kia." Lâm Vũ Thiến vừa nói dứt lời liền xuống xe, đi về phía chiếc Maybach trước mặt.

Lúc này cách năm năm, Lâm Vũ Thiến đã bớt đi vẻ ngây ngô, trổ mã thành một bông hồng lẳng lơ lại đầy gai.

Cô đi tới bên cạnh cửa xe, đồng thời, Bạch Chấn Tiếu quay cửa kính xe xuống, ánh mắt hai người đối diện nhau ngầm có dao động sinh ra.

Mái tóc xoăn vốn được buộc lên đã thả xuống, tùy ý rũ xuống trước ngực, trong vẻ lười biếng còn có một phần quyến rũ. Cô cười thoải mái, dựa vào bên ngoài cửa xe, giọng điệu quen thuộc nói: “Anh rể, năm năm không gặp, lẽ nào bây giờ tập đoàn Hoàng Bạch các anh thậm chí không thua nổi chín trăm ba mươi tỷ à?"

"Không đúng.” Cô chuyển đề tài, giả vờ kinh ngạc: “Năm năm trôi qua, không biết anh có phải vẫn là anh rể của tôi không vậy?"

Ánh sáng mặt trời vừa vặn hôn nhẹ lên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, hàng lông mặt hơi nhướng lại mang theo chút nũng nịu, cái mũi thanh thú lại thẳng được ánh nắng tô điểm sáng ngời, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng. Đến bây giờ Bạch Chấn Tiếu vẫn khó quên được buổi tối kia, anh đã ngã xuống bởi đôi môi đầy ma thuật kia.

Anh rời tầm mắt, trong đôi mắt sâu thẳm phủ lên một tầng sương lạnh, giọng điệu lãnh đạm lại ngầm kèo theo sự mời mọc: “Tôi không có thói quen ngước mắt nói chuyện với người khác."

Lâm Vũ Thiến càng cười tươi hơn, hiểu ý mở cửa xe và ngồi vào trong.

Cô đóng cửa xe lại, không khách sáo mở miệng nói với tài xế: “Đi tới tòa nhà Danh Đô."

Tài xế kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu và cung kính hỏi thăm: “Ngài Bạch ?"

"Nghe theo cô ấy."

"Vâng."

Chiếc Maybach chậm rãi khởi động, Lâm Vũ Thiến ngồi ở bên cạnh anh hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt đẹp trai lại lạnh lùng, nghiêm túc của Bạch Chấn Tiếu , cô cố ý dịch lại gần và mở miệng nói: "Đây chính là chiếc xe hơi sang trọng bảy mươi lăm tỷ, cho nên tôi đoán là anh rể chắc chắn không tính toán chuyện tiền nong với tôi. Chẳng lẽ là vì vừa rồi tôi không nhận danh thiếp của anh nên anh tức giận sao?"

Bạch Chấn Tiếu nghe tiếng, trong đôi mắt chim ưng nhìn cô có chút hứng thú, anh không nói gì, dường như đang chờ cô nói tiếp.

Lâm Vũ Thiến cười càng thêm nũng nịu, bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên áo vest của anh: “Là đàn ông thì không nên hẹp hòi như vậy. Tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho anh thôi. Công ty của anh vừa thua kiện, nếu như tôi nhận danh thiếp của anh, người khác sẽ nghĩ là anh tới nịnh nọt tôi đấy!"

Cô giảo hoạt chớp chớp mắt nhìn anh rồi ngả người về trước một chút: “Anh rể, anh nói có đúng không?"

Theo cô dần tới gần đưa tới một mùi thơm quen thuộc, gợi cho anh ký ức về năm năm trước.

Bạc Cận Ngôn hơi nhướng mày, đôi mắt tôi lại, khinh thường nói ra hai từ: “Chỉ với cô sao?"

"A!" Cô khẽ cười, đặt ngón tay lên trên gương mặt đẹp trai của anh: “Thế nào, anh khinh thường tôi à?" Lâm Vũ Thiến hơi dừng, ánh mắt lạnh lùng: “Anh khinh thường tôi thì anh cũng phải thành thật móc ra chín trăm tỷ!"

Bạch Chấn Tiếu dùng sức giữ chặt lấy bàn tay không thành thật của cô, nhìn gương mặt lẳng lơ chẳng khác nào yêu tinh này, anh mở miệng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Chín trăm tỷ đó coi như quà gặp mặt cô quay về."

Lời nói đầy ẩn ý này làm cô nhớ tới chuyện năm năm trước, cô thoáng thất thần lại nghe Bạch Chấn Tiếu nói: "Năm năm trước, cô cho tôi món quà gặp mặt, tôi vẫn còn nhớ kỹ đấy."

Theo hơi thở lạnh lùng của anh tới gần, Lâm Vũ Thiến nhanh chóng hoàn hồn, cười một cách tự nhiên đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh: “Thế nào, chẳng lẽ anh muốn chơi một lần ở đây sao?"

Bàn tay Bạch Chấn Tiếu chậm rãi di chuyển xuống, ánh mắt tối tăm kèm theo chút ái muội, nhìn lướt qua cột sống của cô xuống tới vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo mạnh làm cô ngã vào trong ngực mình: “Cô nói xem?"

Bầu không khí ái muội tùy ý lan tràn ở trong xe, hơi lạnh của anh đang dần dần xâm chiếm lấy cô.

Lâm Vũ Thiến bình tĩnh, ngón tay thon dài vuốt ve sống mũi cao thẳng của anh, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Làm thế nào đây? Tôi lại… không có hứng thú với gương mặt này của anh!"

Cô khều cà vạt của anh tùy ý nghịch, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Đồ Lâm Kha Diệp đã dùng qua, tôi còn ngại bẩn đấy!"

Bạch Chấn Tiếu không giận mà cười ngược: “Tôi không nhìn ra, cô còn rất kén chọn."

"Đàn ông ăn nhiều, tất nhiên sẽ có chút kén chọn thôi. Tôi không muốn lãng phí thời gian với hàng tầm thường." Cô nói xong liền đẩy anh ra.

Anh không miễn cưỡng, ánh mắt có thêm phần nghiền ngẫm: “Là hàng thế nào thì phải kiểm nghiệm qua mới biết được."

"Loại người như anh, chỉ cần nhìn bề ngoài là tôi đã biết là nhỏ rồi." Lâm Vũ Thiến nói với giọng chế nhạo rồi liếc nhìn gương chiếu hậu. Châu Chương vẫn lái chiếc BMWs màu đen đi theo phía sau. Cô vội hô lên: “Dừng xe."

Bạch Chấn Tiếu hơi bất ngờ, mày kiếm nhíu lại: “Ở đây còn cách tòa nhà Danh Đô khá xa, cô chắc chắn là muốn xuống xe à?"

Sóng mắt đầy quyến rũ của Lâm Vũ Thiến chuyển động, đôi môi đỏ mọng cong lên thoáng cười nhạt: “Không phiền anh phải lo lắng điều này."

"Dừng xe." Bạch Chấn Tiếu thấy dáng vẻ cô ngông nghênh thì thuận theo ý cô.

Xe dừng lại, Bạch Chấn Tiếu nhìn cô đi ra ngoài lại quay cửa kính xe xuống: “Lúc nào đó, chúng ta hẹn nơi thử xem kích thước vậy?"

Khóe miệng Lâm Vũ Thiến giật giật, hất mặt ưỡn ngực và cao ngạo rời đi, bước nhanh lên chiếc xe BMWs màu đen phía sau.

Bạch Chấn Tiếu ngạc nhiên…

Từ trước đến nay không có người phụ nữ nào dám không để ý tới lời anh nói như vậy!

Lạc, Vân, Thường, thật có giỏi!

Chiếc BMWs màu đen vốn theo sát phía sau chợt “Vèo" một cái đã diễu võ dương oai lướt qua trước mắt anh, thành công chiếm lấy làn đường xe Maybach chạy.

Sự lạnh lùng trong mắt Bạch Chấn Tiếu tan ra, thay vào đó là ý cười sâu xa: “Cuộc sống sau này sẽ phải rất thú vị đây!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...