Trò Chơi Đang Download

Chương 18: Giang Lão Tà Bình Tĩnh Nói: "Chắc Là Do Nhớ Ta."



Không được xem trực tiếp, Giang Tà cảm giác tiếc nuối sâu sắc, bất quá trò chơi của y cũng không dễ xoát rơi* như vậy.

*xoát rơi: như mình đã nói trước đó, có thể hiểu là bỏ qua nha.

Chờ mấy ngày vậy, thông quan chuẩn thế giới cấp D vốn rất nhanh.

Y tiện tay tra xét nhiệm vụ tập kết lần này một chút. Đẳng cấp càng cao quyền hạn cũng càng nhiều, mặc dù y không được nhìn cốt truyện, nhưng có thể nhìn thấy một chút số liệu cơ sở.

Tỉ như người thiết kế......

Nhan Triết cũng tra xét, hắn hoảng sợ nói: "Hỏng, là đám súc sinh Trảm Song Môn thiết kế!"

Người thiết kế trò chơi độc lập giống Giang Tà rất ít, phần lớn là dạng tổ chức bao gồm đông đảo người thiết kế cấp thấp. Vân các cũng có đoàn đội thiết kế của mình, Trảm Song Môn cũng là loại tổ chức như vậy, chỉ là quy mô nhỏ hơn, cũng tàn nhẫn hơn.

Bọn chúng còn có biệt danh là Trảm Tân Môn, chuyên môn dựa vào việc ngược sát người mới để thu được ban thưởng nhiệm vụ phong phú.

"Tiểu tường vi gặp nguy hiểm rồi", Nhan Triết có chút lo lắng nói, "loại chuẩn thế giới cấp thấp thế này, chúng ta đều bị hạn chế tiến vào, không thể cứu cậu ấy."

Giang Tà nói: "Không sao."

"Tự tin vậy?" Nhan Triết lập tức hiểu ra, "Tiểu tường vi nhận được ban thưởng đặc thù gì?" Hoàn thành chuẩn thế giới cấp S nhất định được ban thưởng đặc thù, về phần ban thưởng cái gì, phải xem vận khí.

Giang Tà: "Triệu hoán thuật."

Nhan Triết tặc lưỡi: "Lão Z đúng là càng ngày càng keo kiệt, cái loại đồ rách nát này mà cũng có thể xem như ban thưởng đặc thù?" Lão Z trong miệng hắn là zone, chỉ ý chí trung ương.

"Đợi chút......" Nhan Triết hồ nghi nói, "đừng bảo là có thể triệu hoán thánh thú nhá!"

Giang Tà hỏi lại: "Ngươi nghĩ ta là thánh thú?"

Nhan Triết suýt thì nói: Ngươi là lão cẩu tặc*.

*lão cẩu tặc: dịch thô là tên trộm chó. Từ "cẩu tặc" mang nghĩa nhục mạ, còn từ "lão cẩu tặc" có ý chế giễu nhưng là xưng hô khá thân mật, chỉ có bằng hữu tốt hoặc là người muốn làm thân với mình mới dùng.

Ể? Mịa nó???

Tinh linh tóc bạc sparta: "Tiểu tường vi rút được ban thưởng đặc thù là triệu hoán ngươi? Đây mẹ nó là loại vận khí gì thế?" Mấy vị nổi danh trên bảng xếp hạng đều bị lão Z bỏ vào hệ thống triệu hoán, nhưng mà xác suất thấp đến giận sôi, trước mắt cũng không nghe nói ai rút được dạng ban thưởng này.

Phải biết là triệu hoán thuật không bị hạn chế bởi đẳng cấp thế giới. Lúc đầu, lấy thân phận Giang Tà, chuẩn thế giới cấp S bình thường cũng không thể tiến vào chứ đừng nói là cấp D. Nhưng nếu như bị triệu hoán, đừng nói cấp D, đến cả cấp F kém nhất y cũng tiến vào được.

Càng trí mạng là, mặc dù triệu hoán thuật hạn chế thời gian, chỉ cần được triệu hoán thì chính là trạng thái toàn thịnh.

Trạng thái toàn thịnh của Giang Lão Tà, còn không phải là gặp thần giết thần gặp phật giết phật.

Nhan Triết không lo lắng nữa, đừng nói là chuẩn thế giới cấp D với mấy tên tôm cá nhãi nhép Trảm Song Môn, cho dù là chuẩn thế giới cấp S thêm toàn bộ thành viên Trảm Song Môn, cũng không đủ cho Giang Tà động tay

Nhan Triết nhịn không được lại thở dài nói: "Vận khí của tiểu tường vi thật vô địch."

"Cũng không hoàn toàn là vận khí" Giang Tà điệu thấp nói, "chủ yếu là duyên phận, duyên phận tới muốn cản cũng không cản nổi."

Nhan Triết: "......" Chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như thế!

Giang Tà lại nói: "Các ngươi đi khai hoang đi, ta chờ em ấy."

Nhan Triết: Thao, đau răng.

Con ngươi hắn đảo một vòng, lại hỏi: "Ngươi hẳn là có thể nhìn thấy độ thiện cảm của tiểu tường vi với ngươi đi."

Giang Tà: "...... Đương nhiên."

Nhan Triết có chút hả hê nói: "Để ta đoán, một điểm hay là hai điểm nhỉ? Không phải là không điểm chứ? Ha ha ha ha ha ha ha!" Cười như heo kêu.

Hắn quen Giang Tà quá lâu, tất nhiên biết cái kỹ năng gân gà này, nhưng mà hắn không biết cái đồ chơi này còn có thể xuất hiện số âm......

Giang Tà không biết xấu hổ nói: "169."

Nhan Triết trợn mắt hốc mồm: "Cao thế? Không có khả năng!"

Giang Tà liếc tên Tạ Tịch một cái rồi nói: "Vừa thay đổi rồi, 170."

Nhan Triết một mặt chấn kinh: "Làm sao có thể? Dựa vào cái gì? Hai người lại không cùng một chỗ!"

Giang Lão Tà bình tĩnh nói: "Chắc là do nhớ ta."

Nhan Triết: "......"

Phắn phắn, nghe không nổi nữa!

Nhan Triết đi rồi, Giang Tà nhìn độ thiện cảm hạ xuống -170 lo lắng: Sao lại giảm nữa rồi?

- ----------

Lại nói Tạ Tịch bên này, đang nghiêm túc nhìn kỹ bảng thông tin.

Kết hợp nội dung trò chơi và nhiệm vụ chính tuyến, Tạ Tịch nghi là sơn động trong núi có khả năng có một con rồng, mà nhiệm vụ chính của cậu là thu thập long tâm, vậy nên tám phần là chém chết ác long, phạt hung trừ ác.

Đơn giản biết bao, so với "Tình yêu bên trái hay bên phải", quả thực là như ngày với đêm. Còn bày đặt trò chơi tình yêu ngọt ngào, có ai chân đạp bốn chiếc thuyền mà vẫn ngọt ngào được không!

Thế là, Giang Tà rớt một điểm thiện cảm.

Tạ Tịch lại nhìn về phía nhiệm vụ nhánh, phát hiện là trạng thái đợi đổi mới, cậu nhấn vào hư không, nhiệm vụ nhánh thay đổi, xuất hiện dòng chữ màu lam: Truy tung vòi rồng.

Cái này...... Là sao...... Vòi rồng thì truy tung thế quái nào được?

Tạ Tịch nhìn qua giới thiệu tương quan trên màn nước, cũng biết rất nhiều thiết lập liên quan đến nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính tuyến không phân chia đẳng cấp, nhưng nhiệm vụ nhánh có. Không phải tất cả mọi người đều có thể đổi mới nhiệm vụ nhánh, cũng không phải tất cả mọi người có thể xoát được nhiệm vụ nhánh tốt.

Phân chia theo màu sắc, cơ bản là màu trắng, màu lục, màu lam, màu tím, màu vàng...... theo thứ tự tăng dần.

Trong chuẩn thế giới cấp D, nhiệm vụ nhánh màu lam là đẳng cấp cao nhất, sau khi hoàn thành khẳng định có ban thưởng (tương đối) phong phú. (tác giả để từ tương đối trong ngoặc đơn nên mình giữ nguyên nha)

Bất quá truy tung vòi rồng có hơi mơ hồ, chưa chắc đã hoàn thành được.

Tạ Tịch tiếp tục nhìn xuống, phát hiện lần này không có số lần load...... Nói cách khác chết thì chính là chết sao?

Đạo cụ mang theo chỉ có thể mang ba kiện, Tạ Tịch nhìn đống đồ vật mình cõng trong bọc, chọn ba kiện có khả năng dùng đến nhất để lên.

Đặc quyền được lựa chọn là không, hàng chữ màu xám giống như trạng thái không thể sử dụng, Tạ Tịch đoán chừng là đẳng cấp trò chơi quá thấp, không xứng để dùng đặc quyền.

Nhìn kỹ xong, Tạ Tịch cơ bản hiểu rõ trong lòng, sau khi cậu tắt bảng thông tin, trước mắt đột nhiên sáng lên.

"Cẩn thận!" Thanh âm Trọng Kim vang lên bên tai cậu.

Tạ Tịch còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, đã ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.

Chuyện gì vừa xảy ra? Cậu híp mắt lại, tập trung con ngươi, cuối cùng cũng thích ứng với ánh nắng mãnh liệt giữa trưa.

"Trọng Kim!" Tạ Tịch vội đỡ lấy hắn, kinh ngạc nhìn lỗ máu trên ngực hắn.

"Tôi......" Trọng Kim muốn nói gì đó, nhưng khóe miệng tràn ra máu tươi chặn cổ họng của hắn, khiến hắn không phát ra được thanh âm nào.

Hắn mở to mắt, thân thể run rẩy dữ dội, phát ra âm thanh ục ục không lưu loát......

Tạ Tịch nói: "Cậu đừng nói chuyện, tôi giúp cậu cầm máu!"

Trọng Kim dùng hết sức lực cuối cùng, gắt gao nắm chặt cánh tay cậu, giãy giụa nói ra hai chữ cuối cùng: "......cẩn thận."

Nói xong lời này, đầu hắn nghiêng một cái, chết.

Tạ Tịch làm sao cũng không nghĩ tới, vừa mới tiến vào trò chơi liền xảy ra chuyện!

Cậu nhíu chặt lông mày, nhìn vết thương trên lồng ngực Trọng Kim......

"Giết người! Giết người!" Tiếng thét chói tai của một bé gái vang lên, rất nhiều người vây quanh.

"Nổi điên, Bạch Hạ nổi điên rồi!

"Bắt lại, mau bắt nó lại!"

"Ọe......" Có người buồn nôn nói, "Thật là nhiều máu......"

"Bạch Hạ đến con gà cũng không dám giết, bây giờ thấy nhiều máu như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc."

Trước kia Tạ Tịch cũng sợ máu, nhưng mà trải qua trò chơi trước, sao còn có thể sợ những thứ này?

Tuy vậy, Trọng Kim chết khiến cậu rất ngoài ý muốn. Cậu đối với hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm sâu nặng, thậm chí còn là lo nghĩ trùng điệp, nhưng cứ như vậy chết......

Trò chơi này không thể load, nhưng chế phục bọn họ mua không phải có thể miễn dịch một lần vết thương trí mạng sao? Chẳng lẽ Trọng Kim không mang theo vào trò chơi? Hay là nói......

Tạ Tịch đã bị hai thôn dân cường tráng kéo lên, trói gô, đưa vào lồng giam dưới mặt đất.

Thị trấn cổ tích...... Có vẻ cũng chẳng phải là truyện cổ tích a......

Tạ Tịch xoa xoa máu trên người, lâm vào suy nghĩ.

Thân thể này tên là Bạch Hạ. Trọng Kim chết ở cạnh cậu, các thôn dân tưởng rằng cậu giết Trọng Kim, cho nên nhốt cậu lại. Vừa rồi tình huống quá loạn, người lại quá nhiều, Tạ Tịch không có cách nào phản kháng, chỉ có thể tạm thời đi vào khuôn khổ.

Người chơi khác đâu? Ngoại trừ cậu cùng Trọng Kim hẳn là còn có tám người, bọn họ ở trong đám người sao? Hay là tỉnh lại ở chỗ khác?

Cậu vừa tiến vào trò chơi liền bị xem như hung thủ giết người, phải làm sao để ra ngoài điều tra tim rồng?

Còn nữa, Trọng Kim chết thật rồi sao?

Tất cả mọi thứ đều phát sinh rất đột ngột, nhưng nó không những không nhiễu loạn lý trí Tạ Tịch, ngược lại còn giúp cậu tỉnh táo hơn.

Không thể xem nhẹ, dù đây chỉ là trò chơi cấp D.

Cậu quan sát nơi mình ở một chút. Đây là một cái lồng giam cũ nát, ẩm ướt âm lãnh, hàng rào gỉ sét, tản ra vị rỉ sắt cổ quái.

"À ừm......" Một thanh âm giòn tan truyền ra từ trong góc hẻo lánh, "Có thể cho ta quần lót của cô được không?"

Tạ Tịch: "???"

Cậu bỗng nhiên quay đầu, thấy được trong bóng tối sau lưng có một bóng người run lẩy bẩy.

Ánh sáng trong lồng giam rất tối, theo lý thuyết thì không thể thấy rõ đối phương, nhưng Tạ Tịch là người thu thập, có năng lực nhìn đêm, cho nên có thể nhìn ra đại khái.

Đó là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám, mi thanh mục tú, chỉ là quần áo rách rưới, xem ra đã đói bụng thật lâu, hơn nữa còn bị thương, mặc dù đã thành sẹo, nhưng vết sẹo chói mắt vẫn còn trên cánh tay thon gầy giống như con rắn quấn quanh thân cây.

Cậu ta có một đôi mắt rất lớn, rụt rè, còn đọng hơi nước, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Tạ Tịch cơ hồ muốn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, quỷ đáng thương như này lấy đâu ra lá gan đùa nghịch lưu manh?

Quỷ đáng thương oa một tiếng khóc lên, muốn thê thảm có thê thảm: "Tiểu tỷ tỷ, làm ơn thương xót, van tỷ, ta quỳ xuống dập đầu ba cái cho tỷ nhé? Tỷ bố thí cho ta một cái quần lót đi!"

Tạ Tịch:......Cậu không nghe lầm, đây rõ là một tên thần kinh!

"Huhuhu...... Ta rất muốn về nhà, ta rất muốn mama, rất muốn baba, rất muốn Đại Hoàng và tiểu Lục QAQ!" Khóc đến mức muốn đứt từng khúc ruột gan thế này, thật sự không phải giả khóc!

Lúc đầu Tạ Tịch không muốn để ý cậu ta, lại nhịn không được nhìn về phía cậu ta.

Ai ngờ cậu vừa nhìn, quỷ đáng thương này được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục gào khóc: "Van cầu tỷ, đem quần lót của tỷ cho ta đi, ta chỉ cần một cái, chỉ một cái là được rồi, làm ơn thương xót đi tiên nữ tỷ tỷ!"

Tạ Tịch: "......" Gặp qua người xin ăn, thật không có gặp qua người xin cái thứ này!

Có lẽ tên tâm thần này là nhân vật mấu chốt, Tạ Tịch nhẫn nại tính tình nói: "Ta là nam."

"Nam?" Quỷ đáng thương giật bắn lên, mở to mắt nhìn cậu chằm chằm nửa ngày, hoảng sợ nói, "Nam sao lại có dáng dấp xinh đẹp như vậy!"

Tạ Tịch nheo mắt lại.

Quỷ đáng thương trong nháy mắt ỉu xìu: "Sao ngươi lại là nam cơ chứ...... Ta chỉ thu thập tiểu tỷ tỷ......"

Hai chữ thu thập kích động đến Tạ Tịch: "Người chơi?"

Quỷ đáng thương kinh ngạc, lao ra nói: "Đồng bào?"

Tạ Tịch: "......" Ai muốn thành đồng bào với ngươi!

Quỷ đáng thương khóc đến nước mắt đầm đìa: "Ta tên Tống Thích, là người thu thập sơ cấp......"

Quả là thế...... Tạ Tịch cạn lời hỏi: "Nhiệm vụ chính tuyến của ngươi sẽ không là......"

Tống Thích bị đâm trúng chuyện thương tâm, ai oán cực kỳ: "Chờ ta trở về liền đổi chức nghiệp, đời này không bao giờ làm người thu thập nữa, ta đường đường là gay, tại sao lại phải làm gã bỉ ổi đi thu thập quần lót thiếu nữ!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...