Trò Chơi Địa Ngục

Chương 13: Túi Phúc Lợi



Chân trời xa xôi truyền đến tiếng bình tĩnh.

Tiếng đó nghe giống như là nhiều tiếng hỗn hợp lại với nhau, nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng của đủ loại độ tuổi bên trong, thanh niên, thiếu nữ, đứa bé, người già.

Lúc tiếng đó vang lên, bệnh viện trước mắt của Dung Âm biến mất, thay vào đó là không gian trắng xung quang không nhìn thấy được giới hạn.

Ở nơi cách cô 2 3m, có một sân thuần trắng được chế tạo bằng đá cẩm thạch. Dung Âm đi tới trước sân, còn chưa nhìn kỹ, tiếng đó lại vang lên.

[Chúc mừng người chơi thành công vượt ải phó bản tân thủ: Bệnh viện khủng bố]

[Biểu hiện nổi bật: Thành công sống sót dưới tay của Kẻ thu gặt, một mình sống sót vượt ải]

[Nhận được danh hiệu: Người suy nghĩ tỉnh táo]

[Đánh giá vượt ải: A]

[Nhận được: Túi phúc lợi tân thủ, Kẻ thu gặt thưởng]

Trên sân dần dần hòa hợp ánh sáng lại, là màu tím thần bí, ánh sáng chậm rãi xoay tròn trên không trung, biến thành hình dạng, tràn đầy mỹ cảm thần bí.

Ánh sáng đó chỉ xuất hiện vài giây, khi nó từ từ tản đi, trên sân có thêm hai túi phúc lợi. Một túi phúc lợi tân thủ đỏ mang theo hoa văn màu vàng, một túi phúc lợi màu đen.

Dung Âm cầm túi phúc lợi đen trong tay, nhìn cẩn thận.

Túi phúc lợi này là thuần màu đen, trên vải có nhiều hoa văn bí ẩn, ở giữa túi phúc lợi dùng dây vàng và dây bạc thêu một đường đao đã ra khỏi vỏ, mũi dao trong suốt lấp lánh ánh sáng máu.

Cô mở túi phúc lợi kia, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim, trên chiếc nhẫn chưa khảm nạm bảo thạch nào cả, chỉ điêu khắc hoa văn cổ xưa thần bí xung quanh, thoạt nhìn có chút quen thuộc.

Hoa văn trên chiếc nhẫn, giống như hoa văn trên vỏ dao đường đao.

[Chúc mừng anh mở vật phẩm: Khế ước của Kẻ thu gặt]

[Vật phẩm miêu tả: Chiếc nhẫn này có liên hệ mật thiết với Kẻ thu gặt, sau khi đeo, người chơi có thể kêu gọi Kẻ thu gặt trong thời khắc nguy cơ, chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng hãy chú ý, sau đó xảy ra chuyện gì, ai cũng không đoán được...]

Dung Âm rũ mi mắt xuống, hồi tưởng lại ý cười đáy mắt của thanh niên.

Chúng ta sẽ còn gặp nhau.

Khi sắp bị ngọn lửa bao vây, hắn đẵ nói như vậy.

Dung Âm lấy chiếc nhẫn, chậm rãi đeo trên ngón trỏ phải.

Thanh niên là cố ý thả cô đi.

Nếu như đây chính là báo đáp mà hắn muốn...

Cô đưa tay tới trước mặt, xòe năm ngón tay tinh tế trắng nõn ra. Chiếc nhẫn bạc đó thích hợp với làn da trắng tuyết của cô, màu sắc trở nên càng ngày càng sáng, óng ánh lấp lánh, ánh sáng lạnh lùng, giống như là ngôi sao trên trời.

Như hắn mong muốn.

Trong túi phúc lợi tân thủ là một lá bùa màu vàng, phía trên là chú ngữ chu sa.

[Chúc mừng bạn mở vật phẩm: Bùa đuổi quỷ]

[Vật phẩm miêu tả: Bùa đuổi quỷ, đốt cháy có thể khiến quỷ quái xung quanh hiện hình, đốt thành tro uống hết có thể giải trừ trạng thái xấu như là bị quỷ nhập đại loại thế, dán lên trên quỷ hồn, có thể tạo thành tổn thương nhất định cho quỷ hồn.]

Lời còn chưa dứt, ánh sáng trên sân lại sáng lần nữa, ánh xạ ra thời gian.

Thời gian còn có hai mươi mấy phút.

Dung Âm nhìn thời gian, xoay người rời khỏi sân. Cô giơ tay lên với không khí, gần như là trong nháy mắt, một chiếc giường lớn mềm mại xuất hiện trước mặt cô.

Ngay sau đó, tủ đầu giường, bàn học, đèn bàn, cửa sổ, rèm giường...

Mấy giây sau, cô liền đứng trong phòng trước đây của mình.

Dung Âm ngồi bên giường, nhìn chằm chằm con gấu pikachu được đặt bên cạnh gối. Vải của pikachu đã có chút cũ rồi, hình như là bị rửa qua rất nhiều lần, con mắt đen cúc áo thủy tinh bên trái cũng đã từng rớt qua, dùng dây khác khâu lại, thoạt nhìn có chút bất ngờ.

Dung Âm mặt không thay đổi nhìn pikachu, pikachu cũng như cũ nhìn về phía trước, đôi mắt đen chiếu vào khuôn mặt tinh xảo không có chút sức sống nào của thiếu nữ.

Nhưng mà, từ từ, trong cái bóng màu đen đó, thiếu nữ cố gắng cong khóe môi. Hình như cô rất lâu rồi chưa từng cười qua, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn rất đẹp.

"PiPi."

Dung Âm ôm con pikachu trong lòng, ngón tay xoa nhẹ con mắt được khâu lại.

"Chị trở về rồi."

Ngay khi Dung Âm ôm con pikachu của cô ngủ thật say, trong không gian xa xôi, thanh niên áo đen đứng trước sân, vừa ngáp, vừa nghe tổng kết của nhiệm vụ.

[Trò chơi phó bản: Bệnh viện khủng bố]

[Tình huống người chơi tử vong: 8/9]

[Nhiệm vụ Kẻ thu gặt chưa hoàn thành, xử hình phạt xé rách]

Hình phạt xé rách, mỗi tấc làn da mỗi mảnh máu thịt của cơ thể đều sẽ bị sống sót bóc lột, lúc xé, đồng thời máu thịt sẽ còn sống lại bằng tốc độ mắt cũng có thể nhìn thấy, kết hợp lại lần nữa, vết thương còn chưa kịp lành lại, thì sẽ bị xé rách thêm một lần nữa.

Máu văng khắp nơi, thảm thiết không dứt.

Thanh nhiên đã từng nhìn thấy Kẻ thu gặt khác bị dùng hình, hắn biết đó là tình huống gì.

Xung quanh yên tĩnh như chết vậy, ánh sáng đỏ trên sân cũng sớm biến mất, hình như tuyên án của hắn đã sớm kết thúc rồi, nhưng thanh niên không lo lắng. Hắn nhíu nửa lông mi, thong thả ôm cánh tay, yên tĩnh chờ đợi.

Cuối cùng thì, vài phút trôi qua, sân lại sáng lần nữa.

Lần này, không còn là ánh sáng màu máu đại biểu cho nhiệm vụ chém giết, mà là ánh sáng tím nhạt thần bí xinh đẹp. Khi ánh sáng sáng lên, đường đao trên tay hắn cũng bị lấy đi, yên tĩnh nằm trên sân.

Tiếng lạnh lẽo đó, hình như cũng trở nên dịu dàng một chút.

Đương nhiên, rất có khả năng là ảo giác của hắn.

[Chúc mừng người chơi Ngụy Hiên đạt được nhiệm vụ ẩn giấu, thoát khỏi thân phận Kẻ thu gặt. Vật phẩm liên hệ đã gửi tới người chơi tương ứng, khi người chơi đó sử dụng, tổ đội sẽ thành lập, tiến độ vượt ải của bạn sẽ động bộ cùng người chơi đó, xin hãy trân trọng cơ hội lần này.]

[Trước khi người chơi đó cần bạn, thực thi hình phạt xé rách.]

Lời còn chưa dứt, sắc mặt thanh niên trắng nhợt, quỳ ở trên đất.

Máu từ sau lưng anh phun trào ra ngoài, thấm ướt áo đen của anh trong nháy mắt. Giống như là mưa lớn giội ướt quần áo khô treo ở bên ngoài, máu nhanh chóng chảy xuống từ quần áo của anh, bị kéo xuống đất.

Thanh niên cắn chặt răng, trên trán rơi xuống mồ hôi hột mỏng.

Anh đột nhiên nhớ tới tiểu cô nương lạnh nhạt mặt không cảm xúc kia, tuy cô thoạt nhìn có vẻ nhỏ, giống như là búp bê mềm yếu tùy ý bị người ta nặn tròn xoa nắn, nhưng trên thực tế, cô còn lợi hại hơn những người anh gặp.

"Chẹp..."

Một tay anh che khuôn mặt, phát ra tiếng thở dài.

"Cô đấy, đừng có cậy mạnh quá."

Dung Âm trong mơ đột nhiên cảm giác có chút lạnh, cô cau mũi một cái, tỉnh lại.

Sau khi nhìn thấy người và mọi thứ xa lạ xung quanh, Dung Âm ngồi dậy. Nửa tiếng cô ngủ trôi qua nhanh chóng, bây giờ rõ ràng là cô lại đang ở trong trò chơi.

Lúc này, cô đang cùng vài người ngồi ở trên một con thuyền gỗ cũ nát.

Nơi này là một mảnh hồ, trong hồ nước xanh lục trộn lẫn tro đen tối. Cỏ lau mọc rậm rạp trong hồ nước, vì vậy mà thuyền tiến lên phía trước rất chậm chạp, có khi chạm phải cỏ lau, thuyền sẽ đong đưa nhẹ.

Trôi giạt từ từ, trôi giạt từ từ.

Không trung tràn ngập sương mù trắng dày đặc, phạm vi nhìn của cô bị hạn chế rất nhiều, chỉ có thể nhìn rõ thứ trong vài mét. Xa hơn nữa, chính là một mảnh trắng xóa.

Địa điểm trò chơi chắc là vẫn còn chưa tới, khoảng thời gian này, chính là để các người chơi quen biết nhau cùng với thích ứng tình huống nữa.

Trò chơi lần này càng thô bạo hơn, ngoại trừ người chèo thuyền, ăn mặc của tất cả mọi người đều giống nhau, giày thể thao, quần jean và áo tay ngắn cùng một màu. Áo tay ngắn có chút giống như là đồng phục của công nhân phân xưởng mặc, màu xanh nhạt, phía trên in tên của bọn họ.

Ngoại trừ thế, trên đầu mỗi người còn đeo mũ lưỡi trai cùng màu.

Dung Âm ngồi ở đầu thuyền, bên cạnh người chèo thuyền, ở gần cô nhất chính là một thanh niên thanh tú tuấn mỹ.

Người chơi trong chiếc thuyền, trước mắt tỉnh dậy chỉ có hai người bọn họ, thanh niên này còn là tỉnh trước cô, cô không khỏi nhìn anh thêm chút nữa.

Thanh niên bỏ mũ lưỡi trai xuống, lộ ra tóc đen mềm mại. Làn da của anh rất trắng, đôi mắt cũng vô cùng đẹp, phối thêm mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi, cho người ta một loại cảm giác ôn nhu văn nhã.

Ngay khi cô mở mắt, thanh niên đã chú ý tới động tĩnh của cô, anh xoay đầu, giọng nói trong trẻo ôn hòa: "Chào cô, tôi lên Tiêu Độ, đây là lần thứ hai chơi của tôi."

"Tôi là Dung Âm, cũng là lần thứ hai chơi."

"Cô thoạt nhìn rất nhỏ, tại sao cũng đến đây?"

Dung Âm bỏ mũ lưỡi trai xuống, dùng ngón tay chải tóc bị mũ đè bẹp.

Nghe vậy, tay của cô dừng lại, cô ngước mắt nhìn Tiêu Độ, trong con ngươi đen nhánh của thanh niên nhìn thấy được ý quan tâm chân thành.

Có lẽ anh thực sự có vài phần lương thiện, có lẽ đây là ngụy trang của anh, nhưng mà đối với Dung Âm mà nói thì không có khác biệt gì, cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Cô dừng động tác trên tay lại, lúc định trả lời, xung quanh liền truyền đến một tiếng thét chói tai.

Người phát ra tiếng thét, là một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi đối mặt với thanh niên.

Người phụ nữ đó trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 20 tuổi, trên mặt trang điểm tinh xảo, cả người quanh quẩn mùi nước hoa nhàn nhạt. Cho dù không mặc quần áo bình thường, trang sức trên người cũng đang tuyên bố rằng cô giàu có là sự thật.

Dung Âm nhìn cái tên trước ngực, Sở Tam Tam.

"Tôi đang ở đâu?"

Sau khi Sở Tam Tam tỉnh lại, liền nhìn thấy những người hôn mê xung quanh, cùng với hoàn cảnh xạ lạ.

Cô có chút ngây người, tầm mắt rơi vào người chèo thuyền, rơi vào người thanh niên đối mặt, cuối cùng thì dừng lại trên mặt Dung Âm.

Trong mắt cô, tiểu cô nương trắng noãn đang ôm đầu gối ngồi ở đầu thuyền, sắc mặt trắng nhợt, giống như là bị làm cho hoảng sợ.

Sở Tam Tam ngẩn ra, hình như trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì.

Sắc mặt cô trắng bệch, ôm mặt phát ra tiếng thét lần nữa: "Các người vậy mà dám bắt cóc tôi!"

Tiếng thét này, đã đánh thức những người khác trên thuyền.
Chương trước Chương tiếp
Loading...