Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh
Chương 37: Cầu Sinh Hoang Đảo 37
Lúc thịt nướng trên phiến đá được giải quyết xong, Dương Hoằng cũng kết thúc câu cuối cùng.Mọi người sờ bụng, đã lâu rồi bọn họ không được ăn ngon như thế.Lúc này thịt nướng giống như một chút mật ngọt trong hiện thực khó khăn, vào lúc mà con người ta mệt mỏi, cho họ động lực trong cuộc sống.Ăn uống no say, nồi và phiến đá đều phải rửa sạch. Dương Hoằng bưng nồi đá lên như ngày thường, còn về phần phiến đá, anh ta để Thẩm Tiêu cầm đi cùng: "Phần còn lại giao cho mọi người đấy." Câu này là nói với mấy người Anh Tử."Không thành vấn đề, hai người cẩn thận một chút."Nơi này cách bờ bờ biển không xa, chỉ là đường hơi khó đi. Lúc Thẩm Tiêu và Dương Hoằng đến bờ biển rửa nồi, Dương Hoằng nói với Thẩm Tiêu: "Thịt hôm nay rất ngon, nhưng tôi cảm thấy đây vẫn chưa phải là trình độ cao nhất của cô."Thẩm Tiêu ngồi xổm trên phiến đá ngầm: "Cái này có tính là khen không? Cảm ơn nhá.""Thực sự cũng không giấu diếm gì, tôi từng mua đồ ăn trên trung tâm mua sắm ảo. Hương vị mà tiệm đó làm ra, tôi cảm thấy nếu có đủ điều kiện vật chất, có lẽ cô cũng có thể làm ra được." Dương Hoằng nói. Khi đó anh ta vừa thoát khỏi miệng yêu quái, nghĩ rằng người sắp chết, không thể lãng phí tích phân, bèn quyết định ăn uống no nê một bữa."Đồ ăn?" Thẩm Tiêu có hơi sửng sốt, nửa năm qua cô đã lật tung cả cái trung tâm mua sắm ảo, nhưng chỉ nhìn thấy một số tài nguyên sinh tồn cơ bản, gần như không hề có mấy thứ khác, "Sao tôi lại không thấy?""Cô là người mới, đạt tới 300 tích phân mới có thể thăng cấp trung tâm mua sắm, sau khi thăng cấp, cái gì cần có cũng đều có trong đó, đến lúc đó cô sẽ thấy."Thẩm Tiêu không biết chuyện đó. Có điều giờ đây cô đã rõ Dương Hoằng bảo cô cùng đi rửa nồi cùng trên thực tế là có chuyện muốn nói riêng với cô."Theo tôi được biết, trung tâm mua sắm ảo khá tương tự với Taobao, người ta có thể mở cửa bên trong đó, giống như mấy cửa hàng trước đó mua đồ, đều là người bình thường như chúng ta mở." Dương Hoằng có ấn tượng rất tốt với Thẩm Tiêu, trong số những người từng gặp, anh ta cảm thấy Thẩm Tiêu có cơ hội sống lại cao hơn đại đa số.Lòng Thẩm Tiêu nhất thời gợn sóng: "Ý của anh là, tôi có thể mở một cửa hàng, dựa vào đồ ăn kiếm tích phân?" Lấy 1000 vạn tích phân ra để cô đi làm việc khác kiếm tiền thì nội tâm cô không chắc. Nhưng nếu dựa vào tài nấu nướng thì cô lại nhìn thấy hi vọng."Đúng thế, chỉ là mở cửa hàng cần điều kiện đặc thù, không phải ai cũng có thể tùy tiện mở được. Rốt cuộc là như nào thì trước mắt tôi cũng không rõ lắm, cô đến địa đồ tiếp theo gặp được những người khác, biết đâu có thể nghe ngóng được tin tức." Những lời muốn nhắn nhủ đã nói xong, Dương Hoằng cũng không muốn tăng thêm nỗi buồn ly biệt: "Tôi không về sơn động nữa, hi vọng chúng ta có duyên gặp lại, chúc cô may mắn."Nói xong, anh ta nhấn nút "Xác nhận rời đi" trong suy nghĩ, cơ thể biến mất trước mặt Thẩm Tiêu.Không ngờ Dương Hoằng nói đi là đi, Thẩm Tiêu nhìn về nơi anh ta biến mất, im lặng một lúc lâu mới khẽ cảm ơn một tiếng, sau đó chuyển nồi đá với bàn đá về lại hang động.Những người khác ở trong động biết được Dương Hoằng rời đi thì tinh thần cũng có chút sa sút.Trong lòng họ đều rất rõ, tất cả mọi người đều là một tấm bèo nhỏ giữa đại dương bao la, những lời nói như “có duyên gặp lại” này đều rất xa xôi. Có lẽ nhiều lần rồi cũng quen.Lúc này trời đã tối, mỗi người tự tắm rửa nghỉ ngơi. Thẩm Tiêu không buồn ngủ, mạch suy nghĩ trong đầu cô lúc này rất lộn xộn vì những lời nói của Dương Hoằng. Nếu như đã không ngủ được thì cô dứt khoát ngồi bên ngoài hang động và tiếp tục đánh bóng vỏ ốc màu của mình, và suy nghĩ về những gì sẽ làm trong tương lai.Cho đến giữa đêm, vỏ ốc màu trong tay cô đã được đánh bóng thành hình rất tròn trịa, lúc này, trong đầu cô cuối cùng lại nhận được một lời nhắc nhở từ trung tâm mua sắm ảo: Vỏ ốc màu, giá thu hồi là 0,1 tích phân, có muốn bán không?Sau khi nhấn xác nhận, Thẩm Tiểu nhìn thấy số dư trong trung tâm mua sắm ảo từ 3 thành 3,1. Lúc này cô mới xác định mình có nguồn tích phân rồi.Ngày hôm sau thức dậy, mọi người vẫn chưa quen với sự rời đi của Dương Hoằng. Quen miệng gọi anh ta như thường ngày, nhưng không nhận được bất cứ hồi âm gì, lúc này họ mới sực nhớ ra là anh ta đã đi rồi.“Cũng không biết sau này có còn cơ hội gặp lại hay không.” Rõ ràng chỉ thiếu đi một người, nhưng nơi đóng quân lại trở nên lạnh lẽo vắng vẻ hơn nhiều. Mới chia ly mà mọi người đã có cảm giác hoài niệm rồi.“Còn sống thì còn cơ hội.” Thẩm Tiêu an ủi.Thời gian là liều thuốc xóa nhòa mọi thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương