Trò Chơi Vương Quyền
Chương 43: Chương 29 Phần 1
ARYA Con mèo đực một tai cong lưng rít lên với cô. Arya nhẹ nhàng bước trên con đường mòn, giữ thăng bằng trên đầu ngón chân trần, lẳng nghe nhịp đập trái tim, hít thở thật sâu và chậm rãi. Lặng lẽ như bóng ma và nhẹ tựa lông hồng. Con mèo đực quan sát cô bước tới, đôi mắt vô cùng cảnh giác. Bắt mèo không dễ chút nào. Tay cô đầy nhưng vết cào xước đang lên da non, và đầu gối chi chít sẹo vì những cú ngã nhào. Lúc đầu, kể cả con mèo béo ị trong nhà bếp cũng có thể tránh được cô, nhưng thầy Syrion cứ bắt cô cả ngày lẫn đêm đi tóm nó. Khi cô chạy tới chỗ thầy với hai bàn tay dính máu, thầy nói, “Sao chậm thế? Nhanh lên nào, cô gái. Kẻ thù của trò sẽ cho trò nhiều hơn những vết trầy xước đấy.” Thầy đã dùng lửa thành Myr hơ qua những vết thương cho cô, điều đó rất tệ khiến cô phải cắn môi để tránh kêu lên thành tiếng. Sau đó thầy lại bắt cô đi bắt nhiều mèo hơn. Tháp Đỏ có nhiều mèo lắm: mèo già lười biếng nằm sưởi nắng, mèo mắt xanh vẫy đuôi, mèo con nhanh nhẹn với móng vuốt như những mũi kim, mèo của các mệnh phụ phu nhân ngoan ngoãn, lúc nào cũng chải chuốt, hay mèo ma xơ xác thường lảng vảng quanh đống rác nhà bếp. Arya đã đuổi bắt và tự hào mang từng con về cho thầy Syrion Forel... tất cả trừ con mèo này, con mèo đực một tai lông đen ghê gớm. “Nó mới là vị vua chân chính của lâu đài này,” một trong những người lính gác áo vàng đã nói với cô như vậy. “Một con vật lõi đời và độc ác. Một lần, nhà vua mở tiệc chiêu đãi cha của hoàng hậu, con mèo hoang đen kia đã nhảy lên bàn và giật lấy con chim quay ngay từ tay Lãnh chúa Tywin. Vua Robert cười tới chảy nước mắt. Con gái à, con nên tránh xa sinh vật đó ra.” Nó đã bắt cô chạy khắp nửa lâu đài; hai lần vòng quanh Tháp Quân Sư, chạy qua sân trong, qua chuồng ngựa, xuống những bậc thang ngoằn ngoèo, vượt qua căn bếp nhỏ, trại nuôi lợn và trại lính áo vàng, dọc theo đê, rồi lại leo lên thang, chạy đi chạy lại trên đường Traitor, rồi lại leo xuống, chạy qua cổng, quanh cái giếng, hết đi ra lại đi vào những tòa nhà lạ hoắc cho tới khi Arya không biết mình đang ở đâu nữa. Nhưng cuối cùng cô cũng sắp bắt được nó. Những bức tường cao bao quanh ba phía, và phía trước mặt nó là một bức tường đá không có cửa sổ. Lặng lẽ như bóng ma, cô thầm nhắc lại, và khẽ trườn lên trước, nhẹ tựa lông hồng. Khi cô chỉ còn cách con mèo ba bước chân, con mèo nhảy dựng lên. Nó hết nhảy sang trái, rồi sang phải; Arya nhảy sang phải, sang trái, chặn đường thoát của nó. Nó rít lên và cố lao qua chân cô. Nhanh như rắn vậy, cô nghĩ. Tay cô ôm chặt lấy nó. Cô ôm nó trước ngực, quay người cười lớn khi những cái móng vuốt bấu lấy cái áo choàng da của cô. Rất nhanh, cô hôn lên giữa trán nó, và ngửa đầu lại trước khi nó kịp cào lên mặt cô. Con mèo đực kêu ngao ngao và phun phì phì. “Ông ấy sẽ làm gì với con mèo đó nhỉ,” Giật mình, Arya làm rơi con mèo và quay về phía giọng nói. Con mèo nhảy biến mất. Ở cuối hành lang là một cô gái với những lọn tóc xoăn vàng óng ả, xinh đẹp như một con búp bê trong bộ váy sa tanh xanh lục. Bên cạnh cô bé là một cậu bé tóc vàng mũm mĩm mặc áo thêu hình con hươu đực bằng ngọc trai trước ngực áo và giắt một cây kiếm nhỏ trên thắt lưng. Công chúa Myrcella và hoàng tử Tommen. Một bà sơ to như một con ngựa kéo đứng đằng sau họ, và đằng sau bà ta là hai người đàn ông đô con mặc áo choàng đỏ thẫm, những hộ vệ của nhà Lannister. “Cậu bé, cậu làm gì với con mèo đó thế?” Myrcella nghiêm giọng hỏi lại. Sau đó cô bé quay sang nói với em trai, “Trông cậu ta tả tơi nhỉ? Nhìn cậu ta mà xem.” Cô bé cười khúc khích. “Một cậu bé tả tơi bẩn thỉu bốc mùi,” Tommen đồng tình. Họ không nhận ra Ayra. Họ thậm chí không biết cô là con gái. Hay ghê; cô đang đi chân trần và bẩn thỉu, đầu tóc bù xù vì bươn bải khắp lâu đài, trên áo chằng chịt vết mèo cào còn chiếc quần nâu xắn lên trên đầu gối trầy xước. Chẳng ai lại mặc váy và đồ lụa đi bắt mèo cả. Cô nhanh chóng cúi đầu và quỳ một chân xuống. Có lẽ họ sẽ không nhận ra cô. Nếu họ nhận ra, cô sẽ nghe bài ca không dứt. Septa Mordane sẽ làm nhục cô, còn chị Sansa sẽ không ngừng nhắc cho cô nhớ về nỗi xấu hổ này. Bà sơ già mập mạp tiến lên. “Cậu bé, làm sao con tới được đây? Con không có việc gì tại nơi này của lâu đài.” “Bà không thể đuổi những thứ thế này đi,” một tên lính áo đỏ nói. “Giống như không thể đuổi hết được lũ chuột vậy.” “Cậu bé, chủ nhân của cậu là ai?” bà sơ hỏi. “Trả lời ta. Cậu làm sao thế, câm à?” Arya nghẹn giọng. Nếu cô trả lòi, Tommen và Myrcella chắc chắn sẽ nhận ra cô. “Godwyn, đưa cậu ta tới đây,” bà sơ nói. Người lính gác cao nhất bắt đầu sải bước xuống hành lang. Nỗi sự bóp nghẹt lấy cổ họng cô tựa như bàn tay người khổng lồ. Arya không thể nói khi điều đó quyết định cuộc đời cô. Tâm tĩnh như nước, cô lẩm bẩm. Khi Godwyn tới chỗ Arya, cô di chuyển. Uyển chuyển như rắn. Cô nghiêng người sang trái, để cho anh ta tóm lấy tay cô, quay người quanh anh, Mềm mại như lụa. Khi anh ta quay lại, cô đã chạy thục mạng xuống hành lang. Nhanh nhẹn như hoẵng. Bà sơ đang gào thét gì đó với cô. Arya chui qua đôi chân to và trắng như hai cột đá hoa cương, nhảy dựng dậy, xô hoàng tử Tommen và nhảy qua người cậu bé khi cậu ta ngồi cái bịch xuống mặt đất và kêu, “Ối”, cô tránh gã lính thứ hai và vượt qua tất cả, chạy bạt mạng. Cô nghe thấy những tiếng hét, rồi tiếng người chạy rầm rầm đuổi sát theo cô. Cô ngồi sụp xuống và lăn. Tấm áo choàng đỏ chuệnh choạng lướt qua cô. Arya đứng bật dậy. Cô thấy cửa sổ phía trước, cao và hẹp, chỉ là một cái khe nhỏ không hơn mũi tên là bao. Arya nhảy lên, bám lấy bậu cửa sổ, đẩy người lên. Cô nín thở khi lách người qua. Lủi như chạch. Cô hạ cánh xuống sân khiến một người hầu gái đang quét dọn giật nảy mình, rồi đứng bật dậy phủi bụi dính trên quần áo, lao ra khỏi cửa và chạy dọc hành lang, xuống cầu thang, chạy qua cái sân khuất, quặt ở một ngã rẽ, vượt qua một bức tường và chui qua một cửa sổ hẹp vào một căn phòng tối như hũ nút. Những âm thanh càng lúc càng xa cô. Arya thở không ra hơi và gần như mất phương hướng. Cô chắc chắn gặp rắc rối nếu họ nhận ra cô, nhưng cô không nghĩ họ có thể. Cô di chuyển nhanh nhẹn như một con hoẵng. Cô ngồi xổm trong bóng tối, trên bức tường đá ẩm ướt, lẳng nghe tiếng những kẻ truy đuổi, nhưng cô chỉ thấy tiếng đập của con tim và tiếng nước rơi tí tách xa xa. Lặng lẽ như bóng ma, cô tự nhủ. Cô không biết mình đang ở đâu. Khi họ lần đầu tiên tới Vương Đô, cô thường mơ thấy ác mộng, và trong cơn ác mộng đó, cô bị lạc trong lâu đài. Cha thường nói Tháp Đỏ nhỏ hơn Winterfell, nhưng trong những giấc mơ của cô, nó rộng mênh mông, là một mê cung đá với những bức tường dường như biết di chuyển và thay đổi sau lưng cô. Có lần cô thấy mình đang đi lang thang trong những căn phòng u ám, đi qua các bức tranh thêu bạc màu, xuống nhiều bậc cầu thang uốn lượn mãi, lao qua những cái sân và những cây cầu, tiếng hét của cô vang vọng nhưng không nhận được lời hồi đáp. Ở một số phòng, dường như bức tường đỏ đang rỉ máu, và cô không tìm thấy bất kỳ một ô cửa sổ nào. Thi thoảng cô nghe thấy giọng cha, nhưng thường văng vẳng rất xa, và dù cô cố chạy đi tìm thế nào thì tiếng cha cô cứ càng lúc càng mờ nhạt, cho tới khi biến mất và Arya lại một mình trong bóng tối. Cô nhận ra giờ trời đã rất tối. Cô ôm lấy đầu gối và run rẩy. Cô sẽ im lặng chờ đợi và đếm tới mười ngàn. Tới lúc đó, cô có thể an toàn chui ra và tìm đường về. Khi cô đếm tới tám mươi bảy, căn phòng bỗng sáng hơn khi mắt cô điều chỉnh được với bóng tối. Cô dần nhìn thấy hình dáng những đồ vật trong phòng. Những đôi mắt to thô lố thèm thuồng nhìn cô từ trong bóng tối, và cô lờ mờ nhìn thấy những cái răng dài lởm chởm. Cô quên cả đếm. Cô nhắm mắt, cắn môi để nỗi sự biến đi. Khi cô nhìn lại, những con quái vật đã biến mất. Như chưa từng bao giờ hiện hữu. Cô vờ như thầy Syrio đang ở bên cạnh cô, thì thầm vào tai cô. Tĩnh tâm như nước, cô tự nhủ. Khỏe như gấu. Dũng mãnh như sói. Cô lại mở mắt. Những con quái vật vẫn ở đó, nhưng nỗi sợ đã biến mất. Arya đứng dậy, thận trọng di chuyến. Những cái đầu lố nhố xung quanh cô. Cô tò mò chạm vào một cái, không biết nó có thật không. Đầu ngón tay cô sờ lên quai hàm to tướng. Nó thật lắm. Lớp xương khá mịn, lạnh và cứng. Cô vuốt những cái răng đen và sắc lẹm, như chiếc dao dao găm làm từ bóng tối. Cô rùng mình. “Nó chết rồi,” cô nói lớn. “Nó chỉ là một cái đầu lâu vô hại thôi, chẳng thể làm hại mình.” Nhưng hình như con quái vật thừa biết cô ở đó. Cô có thể cảm nhận đôi mắt rỗng của nó đang nhìn cô, và có cái gì trong căn phòng tối trông như cái hang này không chào đón cô. Cô lùi khỏi cái xương sọ và chạm lưng vào một cái khác, lớn hơn. Ngay lập tức, cô cảm nhận những cái răng của nó cắm ngập vào vai cô, như thể muốn xé toạc da cô ra vậy. Arya quay lại, cảm thấy lớp áo da bị vướng và rách khi cái răng nanh to tướng xượt qua áo choàng. Thế là cô cắm đầu chạy. Một cái đầu lâu khác hiện chình ình trước mặt cô, cái lớn nhất, nhưng Arya không hề giảm tốc độ. Cô nhảy qua cái một cái răng đen dài như kiếm, lao qua những hàm răng đói khát, và đâm sầm vào cửa. Tay cô sờ tìm cái vòng sắt trên cửa gỗ và kéo mạnh. Cánh cửa hơi kẹt, sau đó từ từ mở ra, với tiếng cót két inh tai nhức óc khiến Arya chắc cả thành phố đều nghe thấy. Cô mở cửa đủ rộng để chui lọt, đi vào hành lang trước mặt. Nếu căn phòng chứa những con quái vật đã tối, thì hành lang này còn tối như hũ nút trong bảy địa ngục. Tâm tĩnh như nước, Arya tự nhủ, nhưng ngay khi cô mở mắt, cô không nhìn thấy gì ngoài hình dáng mờ mờ của cánh cửa cô vừa từ đó đi ra. Cô nhúc nhích những ngón tay trước mặt, cảm nhận không khí chuyển động, nhưng không thấy gì. Cô mù rồi. Một vũ công nước có thể nhìn thấy mọi thứ bằng tất cả các giác quan, cô tự nhắc mình nhớ. Cô nhắm mắt và đếm đến ba, bước vào bóng tối, và vươn tay ra. Những ngón tay của cô chạm phải một tượng đá xù xì phía bên trái. Cô lần theo bức tường, tay rờ rẫm trên đó, bước từng bước nhỏ trong bóng tối. Tất cả các cánh cửa đều dẫn về một nơi nào đó. Có đường vào, ắt có đường ra. Nỗi sợ gây tổn thương hơn cả đao kiếm. Arya sẽ không sợ. Dường như cô đã đi cả một chặng đường dài thì đột nhiên bức tường ngừng lại và cái lạnh của không khí vuốt ve đôi má cô. Những sợi tóc buông rơi nhè nhẹ bay. Từ nơi nào đó xa tít bên dưới, cô nghe có những tiếng động. Tiếng bùn dưới đế giày, tiếng những giọng nói vẳng lại. Ánh lửa bập bùng chiếu lên tường sao mờ nhạt quá, và cô thấy rằng mình đang đứng trên một cái giếng đá đen lớn, sâu dễ đến bảy mét. Những tảng đá khổng lồ được xếp trên bức tường vòng tròn như những bậc thang, lượn dần xuống sâu sâu nữa, tối tăm như những bậc thang xuống địa ngục mà Già Nan từng kể. Và có cái gì đó trồi lên từ trong bóng tối, ra ngoài lòng đất. Arya liếc nhìn và cảm thấy hơi thở đen đúa lạnh lẽo thổi vào mặt cô. Ở sâu bên dưới, le lỏi một ánh đuốc độc nhất, nhỏ như ánh nến vậy. Cô nhìn ra hai người. Bóng họ trải dài trên tường, cao lớn như những người khổng lồ. Cô có thể nghe thấy giọng họ, vang lên từ lòng giếng. “... tìm ra thằng con hoang đó,” một người nói. “Những kẻ khác sẽ sớm xuất đầu lộ diện. Một ngày, hai ngày, hai tuần…” “Và nếu hắn biết chuyện, hắn sẽ làm gì?” giọng thứ hai vang lên với âm điệu mềm mại của Thành Phố Tự Trị. “Chỉ có Chúa mới biết “ giọng đầu tiên nói. Arya thấy một làn khói xám bốc lên từ ngọn đuốc, vặn vẹo như một con rắn. “Những tên ngốc đó cố giết con trai ông ta, và tệ hơn, họ đã tạo ra một tấn hài kịch rồi. Ông ta không phải loại người sẽ bỏ qua chuyện đó. Tôi cảnh báo anh, sói và sư tử sẽ sớm cắn xé nhau, dù chúng ta có làm hay không.” “Sớm quá, sớm quá,” giọng đặc thổ ngữ kia phàn nàn. “Giờ xảy ra chiến tranh thì chúng ta được lợi gì nào? Chúng ta chưa sẵn sàng. Từ chối đi.” “Vậy hãy bắt tôi ngừng thời gian lại luôn đi. Anh cho tôi là một pháp sư à?” Người kia cười khẩy. “Không phải sao.” Ánh lửa liếm lấy không khí lạnh. Những cái bóng dài gần vươn tới cô. Một giây sau, gã cầm đuốc trèo lên, người đồng hành ngay bên cạnh. Arya lùi khỏi cái giếng, cúi thấp người và dán mình vào tường. Cô nín thở khi hai gã bước lên đầu cầu thang. “Vậy anh muốn tôi làm gì đây?” người cầm đuốc hỏi, một gã đậm người mặc áo choàng da nửa người. Dù đi đôi giày nặng nề, nhưng hắn đi như lướt trên mặt đất. Khuôn mặt tròn chằng chịt sẹo và bộ râu đen rối lộ khỏi cái mũ sắt, hắn mặc áo giáp xích bên ngoài áo da thuộc, giắt dao găm và đoản kiếm ở thắt lưng. Không hiểu sao Arya thấy hắn quen tới kỳ lạ. “Nếu một quân sư đã chết, sao lại không thể có người thứ hai?” người đàn ông mang âm giọng vùng khác và bộ râu ba chỏm màu vàng nói. “Anh bạn à, anh đã từng nhảy điệu này rồi.” Arya chắc chắn mình chưa từng gặp hắn. Hắn béo kinh tởm, nhưng lại bước đi rất nhẹ nhàng, mang cả thân hình đồ sộ trên đầu ngón chân nhẹ nhàng như một vũ công nước vậy. Những cái nhẫn của hắn lóe sáng dưới ánh đuốc, vàng đỏ và bạc trắng, nạm hồng ngọc, ngọc bích, những đôi mắt hổ vàng. Ngón tay nào cũng đeo nhẫn; có ngón còn đeo hai. “Đã từng chứ không phải bây giờ, và quân sư này không giống người khác,” gã mặt sẹo nói khi họ bước khỏi hành lang. Vững vàng như đá, Arya tự nhủ, lặng lẽ như bóng ma. Bị ánh đuốc làm lóa mắt, họ không nhìn thấy cô đang dán sát người vào tường đá, chỉ cách đó vài centimét. “Có lẽ vậy,” gã râu ba chỏm trả lời, dừng lại để thở sau khi leo một quãng dài. “Hơn nữa, chúng ta phải chờ thời. Công chúa đang mang thai. Khal sẽ không động binh cho tới khi con trai mình ra đời. Anh biết bọn man di đó thế nào mà.” Gã cầm đuốc ấn vào cái gì đó. Arya nghe có tiếng ầm ầm vọng lại. Một phiến đá lớn, đỏ lên dưới ánh đuốc, rơi khỏi trần nhà tạo lên một tiếng động lớn đền nỗi cô suýt khóc thét. Nhưng miệng giếng vẫn chỉ toàn đá phiến, không suy suyển. “Nếu hắn ta không động binh sớm, có lẽ sẽ quá muộn mất “ gã to béo đội mũ sắt nói. “Đây không còn là trò chơi của hai người nữa, nếu như nó từng như thế. Stannis Baratheon và Lysa Arryn đã chạy trốn khỏi tầm với của tôi, và những gián điệp nói rằng họ đang tập hợp quân đội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương