Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 18



Trong bóng tối, tôi nghe có người đang hỏi: "Cô ấy như thế nào?"

"Không có việc gì, không có gì đáng ngại." Một giọng khác trả lời.

"Không có việc gì sao ói ra máu? Ông có kiểm tra rõ ràng hay không?" Trong giọng nói của người kia lộ ra nóng nảy còn có tức giận.

"Trưởng ban Từ, đại đội trưởng Tô, quả thật không có chuyện gì lớn, chỉ là xuất huyết dạ dày." Giọng kia trả lời.

"Xuất huyết dạ dày mà ông còn nói không nghiêm trọng, ông làm bác sĩ như thế nào vậy?" Giọng nói đó, là A Hạo.

A Hạo! Tôi thở dài một tiếng, trong hỗn loạn có người đang gọi tôi: "Diệp, anh đây, ở đây."

Một giọt chất lỏng rơi lên mặt của tôi, tôi mở mắt, lại thấy nước mắt của anh ta.

"Anh khóc sao?" Tôi giơ tay lên muốn lau mặt của anh ta, lại bị anh ta nắm tay, anh ta vừa mừng vừa sợ nói: "Em đã tỉnh? Em dọa chết anh, em biết không?

"Tôi thế nào?" Tôi liếm môi một cái, lại phát hiện miệng rất khô: "Tôi muốn uống nước."

Một ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi chậm rãi nhìn sang, lại chạm phải một ánh mắt thâm trầm.

"Em có cảm giác như thế nào? Dạ dày còn khó chịu sao?" Giọng nói anh nhàn nhạt còn có dịu dàng, còn có một cảm giác không dễ phát hiện. . . đau lòng.

Dạ dày quả thật có chút thiêu đốt, nhưng mà dạ dày tôi luôn không tốt, nhớ mẹ từng mắng tôi không chịu ăn cơm, lam hỏng dạ dày, nhưng tôi chưa từng coi là quan trọng. Chỉ là dạ dạy của tôi không tốt, làm sao anh biết?

"Diệp, trà." A Hạo bưng nước đến môi tôi. Tôi muốn mình tự cầm lại bị anh ta lắc đầu từ chối: "Để anh cho em uống."

Nước ấm, thông qua muỗng chảy từ miệng xuống dạ dày, hòa tan trong dạ dày không khỏe của tôi.

Di enda nlequ ydo n <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13

Nhìn anh ta, nước mắt tôi lại rơi, bao lâu rồi không được anh ta đối xử dịu dàng như thế?

A Hạo, anh ta là chân thật sao? Hôm nay anh ta tràn đầy tình yêu, hay là người gửi những tin nhắn mập mờ đó đi? Chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống muỗng, nếm vào cùng nước trong miệng, có chút mặn, cũng có một ít đau khổ.

"Đừng khóc. . ." Anh ta vụng về lau nước mắt cho tôi.

Ánh mắt bên kia có chút lúng túng, ho khan một tiếng nói: "Tôi đi kêu bác sĩ kiểm tra cho em một chút."

Bóng dáng anh tịch mịch, tại sao có một chút thê lương. . . tang thương thế?

Tầm mắt quay lại trên người A Hạo, người đàn ông mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, người đàn ông để cho tôi dùng cả sinh mạng yêu say đắm, thế nhưng làm ra chuyện phản bội tôi, tôi không cách nào tha thứ.

"Diệp, chuyện đó, em nghe anh giải thích được không?"

Trong mắt của anh ta có hốt hoảng, tôi lại nói: "Đừng nói tới chuyện đó, bằng không tôi cũng sẽ đuổi anh đi." Tôi không phải đang hù dọa anh ta, tôi biết rõ tôi nhất định sẽ hạ quyết tâm.

"Không phải vậy, Diệp, anh. . ."

"Đồng Diệp, bác sĩ tới." Giọng của Từ Lỗi đúng lúc cắt đứt lời A Hạo muốn nói, cũng trả lại cho tôi căn phòng yên tĩnh.

Tôi gật đầu một cái, nhìn bác sĩ, áo blouse trắng mặc ngoài bộ quân trang, vóc người rất cao, rất khỏe mạnh, tuổi ngoài năm mươi, đôi mắt không to.

Bác sĩ lấy ống nghe, kiểm tra cho tôi một chút, tôi hỏi: "Bác sĩ, sao cháu lại ói ra máu?" Trước kia tôi từng nghe tức đến ói máu, nhưng thật sự xảy ra trên người mình thì vẫn không thể tin, mặc dù thỉnh thoảng thân thể của tôi có vài bệnh nhẹ, nhưng vẫn luôn khỏe mạnh.

"Tiểu Đồng, từ nhỏ con có tiền sử bệnh dạ dày sao?"

Tôi cũng không kinh ngạc, chuyện gì có thể giấu được bác sĩ, tôi gật đầu: "Đúng, cha con có bệnh dạ dày nghiêm trọng, từ nhỏ con đã có bệnh này, sau lại mẹ con chăm sóc, dạ dày tốt hơn nhiều."

"Vậy gần đây con có buồn nôn hay tình trạng này xảy ra không?" Bác sĩ lại hỏi.

Tôi ngẩn người, nhớ lại lần say xe đó, nói: "Nếu như say xe cũng tính thì con từng có."

"Nếu như say xe thì dĩ nhiên không có gì, nhưng nếu như là đặc biệt say xe thì không tốt rồi."

Đúng vậy, từng nghe say xe hơi, say sóng, say máy bay, hình như rất ít nghe say xe lửa, chẳng lẽ lần đó tôi buồn nôn không phải thật sự là say xe?

"Bình thường con có buồn bực trong lòng, khó thở không?" Bác sĩ lại hỏi.

"Vâng, từng có." Tôi nhìn A Hạo một cái, tình hình như thế gần đây mãnh liệt hơn, nhưng tôi không nói ra.

Từ Lỗi hỏi: "Chuyện đó có lien quan gì đến việc cô ấy ho ra máu?"

"Trưởng ban từ, cậu không hiểu rồi, bởi vì bệnh nhân có bệnh tiền sử bệnh dạ dày, nói đúng hơn là đường tiêu hóa làm thay đổi bệnh lý, lại bởi vì sốt cao dẫn đến cơ thể nóng lên, đồng thời tức giận dẫn tới nóng tính, gây ra hiện tượng ói máu, nếu như không tổng hợp những nguyên nhân này, cô ấy sẽ không nghiêm trọng đến mức độ này."

"Vậy có nặng lắm không?" A Hạo vội hỏi.

"Tình huống lúc đó quả thật hơi nguy cấp, nhưng bây giờ đã không sao, chỉ cần không để cho bệnh nhân tức giận, để cảm xúc cô ấy ổn định thì sẽ không có chuyện lớn, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."

Thì ra là tự tôi làm thân thể mình xấu đi, ói máu, đây là chuyện nghiêm trọng bao nhiêu, tôi nghĩ tới mẹ. Mẹ đã mất đi cha, nếu như bà ấy mất đi tôi, bà ấy phải sống thế nào? Bà ấy nhất định sẽ điên mất.

Từ Lỗi tiễn bác sĩ đi, tôi vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, luôn nghĩ tới chuyện giữa tôi và A Hạo, tha thứ hay không tha thứ, hai suy nghĩ này vẫn đấu tranh trong đầu tôi. Hôm nay nhìn A Hạo vì tôi bận rộn, thật sự không nhìn thấy mấy hành động xấu xa đó, giống như những chuyện kia là trong mơ vậy.

"Diệp, anh đã sạc đầy điện thoại của em." A Hạo đặt điện thoại tôi ở trên tủ đầu giường.

Từ Lỗi vẫn chần chừ ở ngoài cửa, vẫn không đi vào, tôi thấy trên vẻ mặt trầm mặc của anh đều là đau buồn.

A Hạo vẫn phải đi, bởi vì có nhiệm vụ, là chuẩn bị huấn luyện, anh ta phải tới. Trước khi đi, anh ta hôn lên trán tôi, nói: "Bảo bối, không cho suy nghĩ lung tung, chờ anh trở lại." Tôi đần độn mặc anh ta hôn, trong lòng đã không còn dao động, lòng lặng như nước, giống như chưa từng tức giận.

Tích tích tích. . . Điện thoại di động đột nhiên có tin nhắn gửi đến.

Tôi lấy, là Tu Dĩnh gởi tới, chỉ có một câu: Chị, em phát hiện anh rể manh mối tìm bạn trăm năm.

Tin này giống như nước lạnh giống tạt vào người tôi, tôi bang hoàng, đó là gạt người. Tôi chỉ cảm giác ngực đang phập phồng, cũng không cần nói vòng vo, gọi thẳng qua.

Điện thoại vang lên một tiếng, bên kia nhận, truyền đến giọng của Tu Dĩnh: "Chị Đồng Diệp?"

"Nói cho chị biết, chuyện gì xảy ra?" Giọng của tôi càng không ngừng run rẩy.

"Chị, chị. . . không có sao chứ?"

"Nói cho chị biết." Giọng của tôi chuyển thành nghẹn ngào.

Bên kia còn chưa nói chuyện, điện thoại cũng bị người ta đoạt đi, tôi ngẩng đầu, là Từ Lỗi. Anh nói vào điện thoại: "Tu Dĩnh, chị Đồng Diệp của cô đang ngã bệnh, đừng quá kích động cô ấy."

Giọng của anh rất trầm ổn, nhưng lại làm tôi kinh ngạc chính là làm sao anh biết tên Tu Dĩnh? Những đây chẳng qua là tôi chợt kinh ngạc thôi, sau đó liền kêu:

"Đưa điện thoại cho tôi." Tôi đi sang muốn lấy điện thoại lại bị Từ Lỗi bắt được tay, trong ánh mắt của anh có thương yêu cùng không đành lòng, anh nói: "Đồng Diệp, em đừng như vậy, bộ dạng của em làm tôi đau lòng."

"Từ Lỗi, đưa điện thoại cho tôi." Tôi nhìn anh chằm chằm.

Từ Lỗi thở dài: "Bác sĩ nói em không thể không khống chế cảm xúc, thân thể của em. . ."

"Đưa tôi!" Tôi rống lên, bởi vì quá lớn tiếng nên tôi bắt đầu ho khan.

"Được được, tôi đưa cho em. . . em đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh được không?" Từ Lỗi do dự một chút, vẫn đưa điện thoại cho tôi.

Tôi không ngừng tự nói với mình phải bình tĩnh, hít sâu một hơi, nói với Tu Dĩnh: "Trang web nào, tên người dùng?"

Bên kia trầm mặc, rất lâu mới truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tu Dĩnh: "Chị Đồng Diệp, người đàn ông vừa nãy là người nào?"

"Em mặc kệ người đó là ai, chị chỉ muốn biết trang web mà A Hạo đăng ký?"

"Chị, chị đừng kích động, có thể là em nhìn lầm, có thể không phải anh ấy, em xác minh một chút được không? Chị chờ tin tức của em, bạn traiêm trở lại, tôi cúp trước nhé." Tu Dĩnh không đợi tôi hỏi lại, vội vã cúp điện thoại.

Tôi ngẩn ra, muốn gọi lại, nhưng tay lại bị Từ Lỗi đè lại, anh nói: "Đồng Diệp, ngoan."

"Anh chớ xía vào, đây là chuyện của tôi."

Từ Lỗi ôm tôi, mặc kệ tôi giãy giụa như thế nào anh cũng không buông ra, nhịp tim rất nhanh, rất có lực, sau đó truyền đến giọng nói đau đớn của anh: "Năm năm rồi, anh đợi em năm năm. . . Không, là mười lăm năm, anh cho là. . . thời gian có thể thay đổi tất cả, nhưng. . ."

Tôi kỳ lạ nhìn anh, thậm chí trong mắt anh có nước mắt, nhưng tại sao?

"Anh đang nói gì? Tôi không hiểu, mời anh buông tôi ra."

Anh dùng sức ôm tôi chặt hơn, nói tiếp: "Trước kia em luôn nói sẽ không yêu bất kỳ ai . . . Anh vẫn cho là thành tâm của anh có thể thay đổi. . . Không ngờ em còn trở lại bên cạnh anh ta. . ." Lời anh nói lộn xộn, rối loạn làm tôi không hiểu rõ anh muốn nói gì.

"Đừng vì bất kỳ người nào mà đau lòng, được không? Vì mình sống thật tốt, cho dù là vì tôi được không?" Từ Lỗi đột nhiên buông tôi ra, mắt chăm chú tôi.

Tôi đột nhiên sợ hãi, cảm giác giống như anh biết tôi muốn làm chuyện điên rồ, giống như anh biết mỗi một bước tôi đi. Nghĩ lúc trên xe lửa anh khiếp sợ lúc nhìn thấy tôi còn có quan tâm bất thường, nghĩ tới anh lại rất khéo xuất hiện ở doanh trại, nghĩ tới anh cũng không giống như kinh ngạc tôi ở nhà khách doanh trại, tất cả đều thật đến khó bề phân biệt.

"Tại sao anh ở trong doanh trại?" Đây là điều tôi muốn hỏi trước, nhưng vẫn không lấy được câu trả lời.

"Nếu như mà anh nói thật ra là anh tới tìm em, em tin không?" Từ Lỗi đột nhiên nở nụ cười, đường cong làm dịu đi gương mặt anh.

"Anh theo dõi tôi?" Nghĩ đến đây, tôi lại hít một hơi lạnh.

Anh cúi đầu cười: "Anh lừa em thôi. Thật ra thì anh đến công tác, bên đó có chuyện."

"Chuyện gì?" Nghe đáp án thì tôi vẫn không thể nào tin được, cứ có cảm giác người này rất thần bí.

Thế nhưng anh lại trừng mắt nhìn tôi: "Đây là bí mật quân sự, xin lỗi anh không thể nói."

Tôi trầm mặc, không biết nên nói gì.

Không khí đột nhiên căng thẳng, tôi với anh cũng không có ai nói chuyện, vẫn nhìn nhau chẳng nói gì. Nhìn anh như có tâm sự, cuối cùng muốn nói lại thôi, tôi bởi vì đè nén chuyện A Hạo nên cũng không có muốn nói chuyện.

"Có thể nói cho tôi biết, các người đang làm gì không?" Đột nhiên giọng của A Hạo vang lên.

Tôi ngẩng đầu, lại phát hiện A Hạo đứng ở cửa, sắc mặt rất tệ, liều mạng ẩn nhẫn, trên tay xách một túi trái cây nhưng không đi vào, tầm mắt dừng ở tay Từ Lỗi cầm chặt tay tôi.

Từ Lỗi lúng túng đứng dậy, nói với tôi: "Anh đi dặn bọn họ nấu một ít cháo." Nhưng còn chưa tới cửa liền bị A Hạo ngăn lại, anh ta nói: “Mời về sau không nên tới làm phiền Diệp nữa."

Từ Lỗi lại nói: "Đây là tự do của tôi."

"Cô ấy là bạn gái của tôi." Câu nói của A Hạo nặn ra từ trong kẽ răng.

"Mời quản tốt chính mình, Đồng Diệp là em gái tôi. . ." Câu kế tiếp chưa nói xong đã bị một quyền của A Hạo đánh tới mặt, nhưng anh phản ứng rất nhanh, tránh được.

Tôi thấy hai người sắp đánh nhau nên trong lòng càng thêm phiền não, quát: "Các anh làm gì vậy? Muốn đánh nhau phải không, đi ra ngoài đánh!"

"Diệp." A Hạo buông anh ra, chạy tới.

Từ Lỗi lại nhìn tôi thật sâu, thở dài, xoay người đi xuống lầu.

Nhìn A Hạo, trong đầu tôi không biết hiện lên những tin nhắn mập mờ bao nhiêu lần, còn có câu nói "anh ấy tìm bạn trăm năm" của Tu Dĩnh, cắn cắn môi, nói: "A Hạo, chúng ta chia tay thôi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...