Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 43



Chương 43: Săn đêm ở trường học E2.

Thầy giáo tự giới thiệu mình tên Vương Mẫn, là giáo viên của trường trung học phổ thông tư thục Phong Thành, chấm hết.

Dùng mười phút giải quyết xong bữa tối, ông ta thân thiện mỉm cười với mọi người rồi bê khay rời đi.

Tất cả người chơi cũng bắt đầu cầm đũa ăn cơm, cũng có người lật thẻ quy tắc lên xem trước.

Hiếm khi được nghe tiếng Trung quen thuộc trong trò chơi hộp ma, Lê Tiệm Xuyên đoán màn chơi này có bối cảnh trong nước. Hơn nữa, thức ăn của căn-tin được nấu theo kiểu Trung Quốc, hương vị khá ngon, đầu bếp lành nghề, so ra tương đương với cấp độ căn-tin của các trường trung học quý tộc tư thục.

Hắn thử món canh súp, ăn đến ngon miệng.

Nhưng có người lại không thể nuốt trôi.

Số 8 yên lặng xới hai muỗng cơm, đột nhiên đặt đũa xuống, trầm giọng nói: "Nơi này chính là trò chơi hộp ma à?"

Lê Tiệm Xuyên hơi ngạc nhiên.

Có rất nhiều người bên ngoài biết đến trò chơi hộp ma, chỉ là không biết nội dung cụ thể của nó, vì thế phản ứng của số 8 có hơi kì lạ, tuy thắc mắc nhưng lại khá chắc chắn về suy đoán của mình.

Những người chơi khác trên bàn ăn vẫn đang dùng bữa, không ai có phản ứng gì đặc biệt, nhưng có một vài sự chú ý đã âm thầm chuyển lên người số 8.

Số 3 dừng đũa trả lời số 8: "Thế này đi. Nếu vị đây là người mới thì che giấu thân phận cho kỹ vào, người chơi trong trò chơi hộp ma có mối quan hệ đối nghịch, giết còn lại ba người là cách để qua màn. Vương Mẫn ban nãy là người thuyết minh, hãy ghi nhớ các quy tắc và hoạt động mà ông ta nói, đừng kích hoạt điều kiện tử vong đấy."

Số 3 nói xong, có vài người chơi không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Số 5 cười nói: "Hiếm lắm mới thấy người chơi cũ lấy việc giúp người làm niềm vui đó, chỉ là đôi khi người mới chẳng những không trở thành con mồi, mà còn biết ăn thịt người nữa đó."

Giọng điệu nhẹ nhàng, bởi vì mang theo tiếng cười nên có vẻ nhẹ bỗng.

Số 3 giống như không nghe thấy, cúi đầu ăn cơm.

Số 8 cầm đũa trong tay, nói với số 3: "Cám ơn."

Hầu hết người chơi trong trò chơi hộp ma chỉ biết lo cho thân mình và rất đề phòng người khác, vì thế không có phản ứng rõ ràng với cuộc đối thoại này. Ở giai đoạn đầu của màn chơi, đa số người chơi đang trong quá trình đánh giá và phán đoán, ngoại trừ thăm dò thì không có động thái đặc biệt nào.

Lê Tiệm Xuyên từng nghi ngờ trò chơi hộp ma không đối xử hữu nghị với người chơi mới, vậy chẳng phải một khi người chơi mới bước vào trò chơi, bọn họ đã được định sẵn sẽ chết hay sao?

Sau đó nghe được lời giải thích của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên mới hiểu ra trò chơi hộp ma phân chia người chơi theo thực lực nhất định. Trong một số màn chơi, có thể tất cả đều là người chơi mới hoặc là người chơi mới sẽ chiếm đa số.

Trong số những người chơi mới được phân vào màn chơi của những người chơi cũ, có rất ít người thực sự non nớt, mà phần lớn sẽ đủ mạnh để cạnh tranh với những người chơi cũ, có thể nhanh chóng thích nghi và trở thành người giỏi.

Tất nhiên trong những phân bổ này, người chơi bước vào trò chơi thông qua hộp ma như Lê Tiệm Xuyên sẽ phải tính toán khác.

Thời gian ăn tối sau đó là một sự im lặng kìm nén, không ai nói gì nữa.

Sau khi ăn no, Lê Tiệm Xuyên lật tấm thẻ quy tắc nằm ở bên tay trái lên.

Một làn máu tràn ra khắp tấm thẻ, một dòng chữ đỏ lóa mắt chầm chậm xuất hiện, là quy tắc mà Lê Tiệm Xuyên cần phải tuân thủ trong màn chơi này: "Không được uống nước nóng."

Nước nóng.

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, ghi nhớ điểm này.

Theo các quy ước của những màn chơi trước, thân phận và quy tắc của người chơi sẽ có liên quan đến đáp án, điều này đã được Ninh Chuẩn nhấn mạnh rất nhiều lần, hắn nhớ rất rõ.

Chín giờ tối sắp đến.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy cơ thể mình bị kéo về phía sau, ánh đèn trắng phía trên bàn đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn.

Trước mắt đen kịt.

Lê Tiệm Xuyên nhắm hờ mắt lại, đôi mắt khác với người bình thường nhanh chóng thích nghi với mọi thứ trong bóng tối.

Hắn cảm nhận bên dưới người mình, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường.

Chiếc giường này không lớn, là giường học sinh tiêu chuẩn một mét hai trong ký túc xá trường, tuy được lót một tấm nệm mềm nhưng vẫn còn hơi cứng, bốn phía và đầu giường được che chắn bằng một tấm rèm chắn sáng, đen như mực.

Lê Tiệm Xuyên hơi duỗi chân, bàn chân chạm vào thanh vịn ở cuối giường.

Việc này cho hắn biết được chiều cao của thân phận lần này của hắn, có vẻ xấp xỉ với hắn trong hiện thực, một mét tám mươi mấy gần một mét chín, thuộc kiểu người cao lớn khỏe mạnh.

Cơ ngực và cơ bụng rõ nét được che dưới một chiếc áo phông, bắp đùi săn chắc và có lực mặc một cái quần đùi rộng thùng thình.

Lê Tiệm Xuyên nằm trên giường vài phút, nhận ra còn có một tiếng thở khác trong căn phòng này, tiếng thở rất nông, dường như ngủ không được yên giấc.

Hắn kéo rèm, nhanh chóng quan sát căn phòng.

Đây là một phòng ngủ sáu người tiêu chuẩn.

Không gian trong phòng ngủ rất rộng, gồm sáu bộ trên giường dưới bàn, ghép đôi dựa vào tường, ngoài ra còn có một ban công nhỏ và phòng vệ sinh riêng biệt.

Ngoài ban công có phơi hai, ba bộ quần áo, thau nhựa và thùng rác cũng được đặt ở đó. Trên sáu chiếc giường, ngoại trừ giường của Lê Tiệm Xuyên và giường đã kéo màn nằm xéo đối diện hắn có người thì hắn không thấy người nào khác, đồ đạc chất đống.

Lê Tiệm Xuyên im lặng trèo xuống giường, đến kiểm tra bàn học của thân phận này, hi vọng sẽ có thêm manh mối.

Với kiểu sinh hoạt tập thể như thế này, nếu không có hiểu biết về thân phận gốc thì chắc chắn sẽ bị lộ tẩy chỉ trong vài phút.

Bàn học rất lộn xộn, nhưng đồ đạc không nhiều.

Một quyển vở bài tập mở toang, bài kiểm tra được đặt tán loạn, còn có một quyển lịch có vẽ vài vòng tròn đỏ, chiếc cặp treo trên ghế rỗng tếch, chỉ có thẻ học sinh và vài cây bút.

Bên cạnh tủ quần áo có treo banh bóng rổ, banh bóng đá, vợt tennis, vợt cầu lông, còn có ba kệ giày thể thao hàng xịn.

Một tên học sinh lười biếng yêu thể thao.

Lê Tiệm Xuyên thụi cho thân phận này một dao.

Vị học sinh lười biếng này tên Bùi Ngọc Xuyên, cái tên này có chút ôn nhã phong lưu, nhưng người thật lại là một nam sinh đẹp trai cao to, tính tình nóng nảy, cao một mét tám mươi tám, đặc biệt rất thích đánh lộn.

Thành tích trong lớp xấp xỉ trung bình, thành tích thể dục rất tốt, là lớp phó thể dục của lớp.

Hình trên thẻ sinh viên là bản mặt lỗ mũi chỉa trời, ngang ngược khó thuần, giông giống Lê Tiệm Xuyên nhưng còn rất non.

Lê Tiệm Xuyên phân tích danh tính và tính cách đại khái của người này từ trong đống đồ ngổn ngang, rồi lại xem phiếu đăng ký Đại hội Thể dục thể thao và sơ đồ chỗ ngồi bị đè dưới xấp bài thi.

Theo ngày tháng trên phiếu đăng ký, Đại hội Thể dục thể thao của trường Phong Thành đã kết thúc từ lâu, không biết vì sao người này vẫn còn giữ lại phiếu đăng ký.

Hắn lại đi một vòng đến phòng vệ sinh.

Trên cửa phòng vệ sinh có dán một tờ giấy mới tinh, phân chia ngày trực vệ sinh ký túc xá của hai người. Một là Bùi Ngọc Xuyên, một tên là Khương Nguyên, chắc là cậu nam sinh đang nằm ngủ ở đối diện.

Lê Tiệm Xuyên di chuyển rất khẽ, nhưng không thể không tạo ra tiếng khi lật xem tờ giấy này, cho nên vẫn đánh thức Khương Nguyên.

"Cậu đang làm gì thế?"

Tấm rèm chắn sáng hé mở, một tia sáng màu vàng bắn ra, một nam sinh đẹp trai nhã nhặn thó đầu ra, đôi mày chau chặt, nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên.

Không biết có phải là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên hay không.

Lúc Khương Nguyên nhìn ra, cơ thể của cậu ta lập tức căng cứng đề phòng, ánh mắt rất lạnh, không hề nhập nhèm mờ mịt vì bị đánh thức, chứng tỏ cậu ta vẫn duy trì cảnh giác nhất định trong lúc ngủ.

Điều này khiến Lê Tiệm Xuyên nhớ tới lời nhắc nhở của ông thầy giáo Vương Mẫn __ Đừng ngủ quá say.

"Mắc mớ gì tới cậu."

Lê Tiệm Xuyên tỏ vẻ bực bội.

Mặt Khương Nguyên lạnh băng nhưng không hề bất ngờ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, tiếp đó kéo rèm lại không để ý tới hắn nữa, như thể đã quen với cái tính nóng nảy này của Lê Tiệm Xuyên, chẳng đáng để mình phải tranh luận.

Nhìn thấy phản ứng của Khương Nguyên, Lê Tiệm Xuyên cũng xác định bản thân không gặp vấn đề gì lớn trong việc nắm bắt tính cách của cơ thể gốc này.

Thực ra sau một thời gian dài, tính cách của một người sẽ phản ánh ở vô số chi tiết, chỉ cần chú ý quan sát và khéo léo suy đoán là có thể đoán được bảy, tám phần.

Hơn nửa đêm, Lê Tiệm Xuyên cũng không tiện làm gì nữa, bèn sải bước về giường ngủ tiếp.

Nhưng vào lúc này, một ánh đèn pin đột nhiên xẹt qua hành lang ngoài phòng ngủ, rọi lên cửa phòng ngủ của Lê Tiệm Xuyên.

Tia sáng xuyên qua tấm kính trong suốt trên cửa, vừa khéo chiếu thẳng vào Lê Tiệm Xuyên đang đứng sững ở trên mặt đất.

Tiếng giày da dừng lại trước cửa.

Cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ, một giọng nam trầm nghiêm túc truyền vào: "203, ai chưa ngủ thì ra đây."

Vừa nghe xong, Lê Tiệm Xuyên biết ngay là kiểm tra phòng ngủ.

Bất cứ ai không nghỉ ngơi đàng hoàng trong thời gian ngủ mà lại đi tán dóc hoặc tha thẩn, sẽ bị bắt ra ngoài phê bình và phạt đứng, dù sao hắn cũng từng trải qua khoảng thời gian cấp 3 nên biết rất rõ.

Khương Nguyên không có bất kỳ phản ứng nào.

Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên nghe được tiếng hít thở của cậu ta ngừng lại, rõ ràng không hề ngủ.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn giường trên, mặc áo khoác đồng phục màu xanh trắng vào, đi ra mở cửa phòng ngủ, đèn pin chiếu vào mặt hắn làm hắn không nhìn thấy gì.

Ánh sáng trong hành lang rất ảm đạm, vài ngọn đèn ở đối diện cửa phòng ngủ đã được tắt.

Ở cuối hành lang và đầu cầu thang tối om, từng cơn gió xuân mát rượi thổi tới, mang theo chút lành lạnh.

Thầy giáo đứng ngoài cửa mặc áo sơ mi trắng và quần tây chỉnh tề, tay cầm một chiếc đèn pin nhỏ, trông khoảng chừng hai mươi tuổi, da trắng như ngọc bích bóng mượt.

Ngoại hình cũng trẻ đẹp và nhã nhặn, mắt sâu mày dài như tranh thủy mặc, sắc môi nhạt, trên sống mũi là một cặp kiếng gọng vàng, độ cong của đôi mắt đào hoa đầy phong tình bị che kín, thờ ơ và lạnh lùng, vô cùng có dáng vẻ nghiêm khắc và quy tắc của một giáo viên.

Lê Tiệm Xuyên đảo mắt nhìn người trước mặt.

Ánh mắt tập trung vào đường viền cổ áo sơ mi trắng bó sát chỉ chốc lát, khóe môi nhếch lên, lưu manh nói: "Thưa thầy, thầy gọi em."

"Ừm."

Ninh Chuẩn lạnh nhạt trả lời.

Trái cổ bên dưới cổ áo gò bó của Ninh Chuẩn hơi chuyển động, ánh mắt nóng hổi sau cặp kiếng xoay chuyển trên người Lê Tiệm Xuyên.

Một thiếu niên ngông cuồng tựa như mặt trời nóng rực, đốt cháy ánh mắt Ninh Chuẩn.

"Đợi tôi kiểm tra xong rồi lại nói."

Ninh Chuẩn dời tầm nhìn, đẩy kính cầm đèn pin tiếp tục đi về phía trước.

Lê Tiệm Xuyên đóng cửa phòng ngủ, đi theo phía sau Ninh Chuẩn.

Hắn không theo sát mà đi cách hai, ba bước, vừa vặn thu hết hình ảnh eo thon và chân dài của Ninh Chuẩn vào trong mắt.

Dây nịt siết quanh vòng eo, áo sơmi trắng dường như có hơi xuyên thấu dưới ánh đèn, láng máng thấy được đường cong eo và làn da trắng nõn bên trong.

Vẻ cấm dục, quyến rũ, và hoàn mỹ tập hợp trên người Ninh Chuẩn tại lúc này.

Các phòng ngủ ở tầng này có lẽ đã nghe thấy tiếng động của phòng 203, nên khi Ninh Chuẩn đi kiểm tra, tất cả đều yên tĩnh, không còn bắt gặp học sinh nào la cà như Lê Tiệm Xuyên.

Sau khi kiểm tra hết tầng hai, Ninh Chuẩn mang theo Lê Tiệm Xuyên xuống lầu.

Lúc đi đến góc cầu thang, Ninh Chuẩn thấp giọng nói: "Kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, trường học sợ rằng học sinh sẽ ăn mừng quá trớn nên sắp xếp giáo viên đi kiểm tra phòng ngủ, mỗi giáo viên một tầng."

Lê Tiệm Xuyên gật đầu, nghiêng đầu nhìn Ninh Chuẩn.

Cho dù thân phận lần này của Ninh Chuẩn lớn tuổi hơn hắn, nhưng so chiều cao thì hắn vẫn cao hơn Ninh Chuẩn nửa cái đầu, chẳng qua dáng vẻ Ninh Chuẩn đeo kính mắt, vờ vĩnh nghiêm túc giống hệt giáo viên đang dạy bảo học sinh hư.

Nghĩ tới đây, hắn dừng lại, kề sát mặt tới.

"Thầy ơi, ở đây có camera không thầy?"

Ninh Chuẩn đứng lại theo hắn.

Đèn ở khúc quanh đã tắt, một vùng đen kịt, chỉ có chút ánh sáng hắt tới từ hành lang ở cuối cầu thang.

Ninh Chuẩn ngửi thấy hơi thở nong nóng trên người Lê Tiệm Xuyên, đôi mắt đào hoa nhấc lên sau cặp kính gọng vàng, bàn tay kéo áo khoác đồng phục của Lê Tiệm Xuyên, như thể đang giúp hắn chỉnh lại cho ngay ngắn.

Nương theo động tác này, Ninh Chuẩn hơi ngửa mặt hôn vội lên môi Lê Tiệm Xuyên, đầu lưỡi còn lướt qua trong tích tắc.

"Có."

Ninh Chuẩn lùi lại, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, "Nhưng điều đó không ngăn cản tôi hôn em."

Cảm giác mềm ướt vẫn còn vươn ở kẽ môi.

Lòng của Lê Tiệm Xuyên như được lớp đệm mềm mại dưới chân mèo vuốt qua, vừa ngọt vừa mềm, ngứa dữ dội.

Hắn mím môi cười, bí mật sờ soạng tay Ninh Chuẩn dưới lớp tay áo đồng phục.

Lê Tiệm Xuyên chân thành nói: "Thưa thầy, em biết lỗi rồi, em không nên quấy rầy các bạn khác nghỉ ngơi, thầy cho em về phòng ngủ đi."

Vẻ mặt Ninh Chuẩn vẫn như thường: "Biết lỗi là tốt, em về phòng đi. Lớp tự học sáng mai sẽ bị hủy bỏ, nhưng buổi sáng vẫn phải đến lớp, buổi chiều mới được tự do hoạt động. Sau khi ăn sáng thì nhớ đến văn phòng ở lầu hai tìm tôi để lấy bài tập toán của lớp các em."

Lê Tiệm Xuyên than thở: "Ôi, ngày nghỉ mà còn phải làm bài tập."

Trên lầu loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân.

Ninh Chuẩn thản nhiên nói: "Về ngủ đi."

Lê Tiệm Xuyên vẫy tay, hai ba bước bước lên cầu thang, tay dài chân dài đong đưa quay về phòng ngủ ở lầu hai.

Lúc đóng cửa phòng ngủ, hắn nhìn từ trong khe cửa thấy có hai thầy giáo đi xuống từ lầu trên, cũng vừa kiểm tra xong, hạ thấp giọng chào hỏi Ninh Chuẩn, sau đó đi xuống lầu.

Sau khi gặp được thầy Ninh lạnh lùng cấm dục, chất lượng giấc ngủ đêm nay của Lê Tiệm Xuyên tụt dốc không phanh, cầm điện thoại xem xong hai bộ phim giáo dục yêu nước thì mới ổn định lại được.

Sáng ngày thứ hai, sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức reo vang.

Lê Tiệm Xuyên thức dậy rửa mặt, Khương Nguyên cũng đã thức, gật đầu với hắn rồi đi vào phòng vệ sinh.

Xoay người sang tủ quần áo, Lê Tiệm Xuyên lấy ra một cái áo ngắn tay mặc vào, bên ngoài khoác bộ đồng phục thể thao.

Trường cấp 3 tư thục này dường như không có thói quen quảng cáo rùm beng như các trường trung học quý tộc, ví dụ như phòng một người xa hoa và đồng phục tây trang váy ngắn bắt mắt.

Một lúc sau, Khương Nguyên sửa soạn xong đi ra hỏi: "Đi căn-tin không?"

Lê Tiệm Xuyên không nhìn ra bất cứ điều gì từ trên sắc mặt của Khương Nguyên, nhưng có thể khẳng định mối quan hệ bạn cùng phòng giữa thân phận này của hắn và Khương Nguyên vẫn bình thường, rủ nhau đến căn-tin là chuyện rất bình thường.

Đúng lúc hắn cũng muốn nhờ người dẫn đi làm quen trường học.

"Ok, đi thôi."

Giẫm lên giày thể thao, Lê Tiệm Xuyên nhét đại vài quyển sách trên bàn vào cặp rồi khoác lên vai.

Khương Nguyên đã soạn xong sách vở từ lâu, mặc đồng phục vào, sau đó hai người cùng đi ra khỏi ký túc xá.

Vào lúc này, hầu hết người trong ký túc xá nam đã thức giấc, vài phòng trên hành lang mở toang cửa, tiếng nói cười rộn ràng, một nhóm thanh thiếu niên tràn trề tuổi trẻ nối đuôi ra khỏi phòng, khoác vai bá cổ cười đùa.

Thoạt nhìn không khác gì cuộc sống trung học phổ thông bình thường.

Sau khi ăn sáng xong, Lê Tiệm Xuyên theo Khương Nguyên đến tòa nhà giảng dạy, ban Chín, lớp Mười Một.

Vừa vào cửa, Lê Tiệm Xuyên đã nhìn thấy một tấm bảng lớn đỏ chói với dòng chữ "Còn 419 ngày nữa là đến Kỳ thi tuyển sinh đại học". Đến học kỳ thứ hai của lớp 11, cơn bão căng thẳng của Kỳ thi tuyển sinh đại học đã quét tới.

Hơn nữa hôm nay rõ ràng không có giờ tự học, vậy mà chỗ ngồi trong phòng học đã gần đầy, mọi người đang yên lặng đọc sách làm bài, thi thoảng có tiếng nói chuyện khe khẽ.

Nhìn cảnh tượng này, trường trung học phổ thông tư thục Phong Thành không phải là ngôi trường không lý tưởng, mà là một ngôi trường trọng điểm với bầu không khí học tập rất tốt.

Trên đường đi, Lê Tiệm Xuyên đã quan sát kỹ vị trí của tòa nhà văn phòng.

Bước vào phòng học bằng cửa sau, Lê Tiệm Xuyên dựa theo sơ đồ chỗ ngồi trong trí nhớ tìm đến chỗ ngồi của mình, đặt cặp xuống, lại chuồn ra ngoài từ cửa sau, đi thẳng lên lầu hai của tòa nhà văn phòng để tìm Ninh Chuẩn.

Văn phòng của tổ Toán rất rộng rãi, tuy vẫn còn rất sớm nhưng đã có hai giáo viên ở bên trong.

Ninh Chuẩn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đang cúi đầu lật xem cái gì đó, kính mắt trên sóng mũi thẳng hơi trượt xuống, Ninh Chuẩn dùng một ngón tay đẩy lên, đầu ngón tay lướt qua hàng lông mi dài.

"Báo cáo."

Lê Tiệm Xuyên uể oải hô.

Ninh Chuẩn ngẩng đầu: "Mời vào."

Hai giáo viên khác liếc thấy là học sinh nên không có phản ứng gì, tiếp tục công việc đang dang dở.

Do có người khác ở đây nên Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn không tiện nói thêm chuyện gì khác, biết đâu chừng trong hai người kia có một người là người chơi thì sao.

"Ôm đi đi."

Đầu bút gõ xuống chồng vở bài tập, Ninh Chuẩn nói, "Buổi sáng là lớp tự học, phát bài tập ra rồi hoàn thành càng sớm càng tốt, để buổi chiều còn chơi nữa."

Lê Tiệm Xuyên dạ một tiếng ôm lấy chồng bài tập, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau. Một giáo viên nữ xách túi bước vào, cười nói: "Trong kỳ nghỉ mà thầy Ninh còn cho nhiều bài tập thế à, học sinh chắc oán trách thầy lắm đây. Đúng rồi, nghe nói trường đã đăng ký cho giáo viên tham gia hoạt động chiều nay, không biết là hoạt động gì nữa."

"Giáo viên và học sinh cùng vui mà."

Một giáo viên khác ngẩng đầu, "Hình như là thi đua thả diều... Cơ mà giờ có phải là mùa xuân đâu."

Ánh mắt của giáo viên nữ sáng lên, hình như rất thích thú.

Lê Tiệm Xuyên ôm chồng bài tập rời khỏi văn phòng, vẫn còn nghe thấy giáo viên nữ đang hào hứng nói về chuyện thả diều.

Chỉ là hoạt động tập thể của trường mà tất cả người chơi bị buộc phải tham gia lại là thả diều sao?

Nghe có vẻ kỳ lạ và lãng xẹt.

Sau khi trở lại lớp và phát xong vở bài tập, Lê Tiệm Xuyên lập tức về bàn nằm ngủ, giữa lúc thức dậy, hắn đã xử xong hai trang đề thi toán.

Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Lớp tự học không có người trông coi, nhưng thỉnh thoảng có giáo viên đến quan sát một vòng. Ninh Chuẩn cũng có đến, rất nghiêm túc phụ đạo Lê Tiệm Xuyên hai đề toán. Lúc học sinh hư Lê Tiệm Xuyên thắc mắc xong, cổ tay của thầy Ninh cũng bị vân vê đến đỏ ửng.

Kiểu cuộc sống vườn trường thế này rất có cảm giác thư giãn và thong dong.

Nhưng cùng lúc Lê Tiệm Xuyên chú ý đến thầy Ninh, hắn cũng phát hiện bạn ngồi cùng bàn với Khương Nguyên không có mặt.

Hắn suy nghĩ một chút, lúc tan học đến hỏi Khương Nguyên, Khương Nguyên lại trả lời rằng: "Cậu ta bị bệnh, đã mấy ngày không tới lớp nên cậu mới không thấy thôi." Nói xong lại tiếp tục vùi đầu làm bài.

Lê Tiệm Xuyên nhớ lại sơ đồ chỗ ngồi.

Ngồi cùng bàn với Khương Nguyên là một nam sinh tên Tống Yên Đình.

Mặt khác, hắn để ý thấy lúc Khương Nguyên trả lời câu hỏi của hắn, biểu hiện mất tự nhiên trong giây lát.

Chịu đựng qua lớp tự học buổi sáng, ăn cơm trưa, cuối cùng cũng đến giờ hoạt động tập thể.

Loa phóng thanh phát giọng nói của hiệu trưởng, tất cả học sinh và giáo viên đều tập trung ở sân bãi, đứng ngay ngắn theo đơn vị ban.

Sau đó, có một vài nhân viên căntin lái xe ba bánh tới, tấm vải đen trên xe vén lên, để lộ rất nhiều con diều lớn với kiểu dáng đa dạng và đầy màu sắc.

"Xin các thầy cô, các bạn học sinh chú ý!"

Giọng nói của hiệu trưởng vang vọng khắp sân bãi.

"Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hoạt động tập thể, nhà trường sẽ tổ chức thi thả diều, địa điểm là sân bãi phía Đông trường học, diều sẽ do nhà trường cung cấp, giáo viên và học sinh có thể lập nhóm tham gia thi đấu, người chiến thắng sẽ được nhận phần thưởng rất hậu hĩnh..."

Nhân viên căn-tin bắt đầu phát diều cho giáo viên và học sinh.

Vì nguyên nhân vóc dáng nên Lê Tiệm Xuyên đứng ở cuối hàng.

Hắn liếc trái liếc phải vài lần, phát hiện nhân số của ngôi trường này có hơi sai sai.

Trước đó hắn có đi qua tòa nhà giảng dạy và tòa nhà văn phòng nên có thể ước tính số lượng học sinh giáo viên trong trường, quy mô của ngôi trường này có thể chứa ít nhất 2.000 người.

Nhưng số lượng người hiện có ở sân bãi nhiều nhất là hai ba trăm, cách rất xa con số hai ngàn.

Nhưng hình như không một ai cảm thấy có vấn đề gì với số lượng người ít ỏi như vậy, các giáo viên và học sinh trông rất bình thường, vui vẻ thảo luận về ghép nhóm và thi đấu.

Ninh Chuẩn đứng cách Lê Tiệm Xuyên không xa.

Hai người trao đổi ánh mắt, quyết định lập nhóm và trao đổi thông tin.

Không lâu sau, các nhân viên căn-tin đã phát đến hàng cuối cùng, Lê Tiệm Xuyên thờ ơ cầm lấy một con diều hình chim én.

Vào khoảnh khắc chạm vào con diều, bàn tay của Lê Tiệm Xuyên khựng lại, mắt rủ xuống.

Hắn cẩn thận nhìn con diều trong tay, đồng thời như vô tình đong đưa con diều qua chóp mũi để ngửi một hơi, cuối cùng hắn xác định đây là một con diều làm bằng da người.

Hết chương 43
Chương trước Chương tiếp
Loading...