Trở Về 1988

Chương 39: Bánh Bông Lan 1



Bạch Lạc Xuyên dừng bước, ôm súng gỗ trong tay, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì?"

Đứa trẻ kia chạy thở hồng hộc, nói: "Mới lúc nãy, một người tới nói với Mễ Dương mấy câu, Mễ Dương nắm tay người ta đi rồi!"

Bạch Lạc Xuyên vội vàng hỏi: "Đi hướng nào rồi?"

Đứa trẻ kia chỉ vào hướng sau núi, nói: "Bên kia, đi về phía đình nghỉ mát bên kia!"

Từ đại viện bọn họ tới gần khu vực phía sau núi có đình nghỉ mát tương đối vắng vẻ, bình thường người lớn vì để đám nhỏ không chạy loạn nên bịa ra vài câu chuyện kiểu bên đó có người bắt cóc con nít, không cho phép đám trẻ chạy qua khu đó. Bạch Lạc Xuyên nghe được Mễ Dương và người khác đi qua khu đó, không đánh trận nữa, vung tay dẫn người đi tìm sĩ quan phụ tá. Bạch Lạc Xuyên coi như có đầu óc, chạy đi được hai bước đã gọi đứa trẻ kia lại, dặn: "Cậu chạy về, nói với người lớn trong nhà... Không, nhìn thấy lính cảnh vệ gác cổng liền nói cho họ biết, nói Mễ Dương mất tích rồi!"

Đứa trẻ kia nhanh nhẹn, đồng ý xong lập tức co giò chạy thẳng về hướng lính cảnh vệ gác cổng.

"Kẻ địch" nấp sau đống đất đợi cả nửa ngày, thấy tư lệnh Bạch dẫn người tới chỗ bọn họ, vẻ mặt mờ mịt, một đứa nhỏ đội nón lệch qua một bên hỏi: "Thủ trưởng, chúng ta còn phòng thủ không?"

Thủ trưởng phía quân địch cùng lắm cũng chỉ mới gần năm tuổi, suy ngẫm một lát, vẫy tay nói: "Không, chúng ta công kích, đoạt lại lãnh thổ!"

Sau đó, sau đống đất có bảy tám tên nhóc hô hào nhảy ra, tất cả đều giống như những con khỉ chơi với bùn, đầu đội mũ rơm làm bằng cành cây, trong ngực ôm súng gỗ, ồn ào hô hào bắt đầu truy đuổi bọn người Bạch Lạc Xuyên. Bên cạnh Bạch Lạc Xuyên có một đám người, sau lưng lại có một đám đuổi theo, khí thế to lớn đi tới đình nghỉ mát phía sau núi, mỗi một người đều có dáng vẻ giết người đỏ mắt.

Vào lúc này, Mễ Dương đang ngoan ngoãn ngồi trong đình nghỉ mát dùng nước ấm mà bà cụ mang tới để rửa tay. Sau khi rửa sạch, bà cụ ở đối diện cười ha hả, cho cậu một món đồ ngọt để ăn, rồi nói: "Ăn đi, cháu thích thì ăn nhiều một chút."

Mễ Dương cười vui vẻ với bà ấy, cắn bánh bông lan thơm ngọt trong tay, còn chưa ăn xong nửa cái đã thấy một đám đầu củ cái kêu đánh kêu giết xông tới, cậu hơi nghẹn một chút, khiến bà cụ bên cạnh bị dọa, nhanh chóng lấy nước cho cậu uống: "Dương Dương, cháu không sao chứ? Nhanh uống ngụm nước."

Mễ Dương cầm bình nước ấm bà cụ đưa cho, ùng ục ùng ục uống hai ngụm, lúc này Bạch Lạc Xuyên đã xông vào đình nghỉ mắt, nhìn thấy cậu uống nước từ một người xa lạ, liền đi lên, một tay đập bay bình nước xuống dưới đất, nắm tay Mễ Dương để cậu đứng sau lưng mình. Mễ Dương bị bé lôi kéo, không kịp đề phòng khiến bánh bông lan trong tay rơi xuống mặt đất: "Này, bánh ngọt của tớ..."

Bạch Lạc Xuyên nắm lấy tay cậu, không cho phép cậu đi nhặt, vẻ mặt cảnh giác nhìn bà cụ trước mặt.

Ngược lại, bà cụ cười ha hả ngồi tại chỗ, gương mặt vô cùng hiền lành nhìn bọn họ, tay nhặt bình nước ấm lên, bên cạnh còn có một cái túi lớn bằng da màu đen, nhìn giống như tới thăm người thân.

Bạch Lạc Xuyên nói: "Bà là ai?"

Mễ Dương đứng sau không nặng không nhẹ đập bé một cái: "Đây là bà ngoại tớ."

Bạch Lạc Xuyên bướng bỉnh cãi: "Tớ chưa từng thấy qua bà ấy, ai cho cậu đi với bà ấy!"

Mễ Dương đẩy tay bé ra, nói: "Đây là bà ngoại tớ, cậu chắc chắn chưa từng gặp qua." Cậu đi qua, trước tiên nhặt nửa cái bánh ngọt bị rơi trên mắt đất lên, phủi phủi hai lần, nhưng bánh bông lan bị quăng đã không thể ăn nữa.

Bà cụ Trình vội vàng nói: "Dương Dương, chúng ta không cần nó nữa. Bà ngoại đem theo rất nhiều, cháu lấy thêm một cái đi."

Mễ Dương gật đầu, đứng ở bên kia nhìn Bạch Lạc Xuyên.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Lạc Xuyên vẫn còn ửng hồng sau khi chạy bộ kịch liệt, tóc trên trán đều bị mồ hôi làm ướt. Bé đứng ở đó một lúc, sau đó vẫn cúi đầu nhận sai: "Thật xin lỗi."

Bên ngoài đình nghỉ mát, nhóm củ cải nhỏ đồng loạt ngẩng đầu nhìn, vô cùng yên tĩnh, không có ai dám lên tiếng vào lúc này.

Mễ Dương nhìn qua bình nước ấm trong tay bà cụ Trình, quơ quơ nói: "Nước còn đủ, mọi người xếp hàng nào, rửa tay ăn bánh ngọt!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...