Trở Về Vinh Hoa

Quyển 1 - Chương 9: Trước ánh bình minh



Editor: ♡ muanhobaybay ♡

Đêm ngày mười sáu, nhưng không có ánh trăng, thời tiết đầu thu, tối đen, không khí ẩm ướt, ngẩng đầu, chỉ thấy màn đêm đen kịt, những ánh sao lại bị những tầng mây che kín, nhìn thấy xa xôi, lạnh lẽo.

Lần mò ra khỏi Tĩnh Nguyệt hiên, đi một đoạn đường, nàng mới lấy lại tinh thần, nhìn bốn phía tối đen như mực, nhất thời có chút kinh sợ, sao mình đi ra đến đây? Hai tay nắm chặt, chấn định tinh thần, sau đó liều mạng mở to hai mắt, vẫn chỉ có thể nhìn hình dáng kiến trúc chung quanh, đều nhìn không rõ.

Quanh cảnh mơ hồ không rõ, là địa phương nàng biết rõ nhất, nhất thời làm cho nàng cảm thấy xa lạ, cộng thêm cảm giác âm u đáng sợ!

Trên người nàng phát lạnh, càng nhìn càng thấy sợ, khắp nơi đều là đen tối một mảnh, không biết vừa rồi làm sao mà nàng đi được tới đây.

Nàng nghĩ muốn quay người trở về, quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau càng đen tối hơn! Mà đột nhiên, nàng không phân rõ đâu là địa phương mà mình vừa đi ra, trên đường đi hình như có rẽ qua mấy đường, nhưng giờ nhìn đều đen tối, hình dáng phòng viện thoạt nhìn quen thuộc như thế, làm nàng nhất thời trở lên hồ đồ!

Trời ơi, thực buồn cười, nàng lại lạc đường ngay trong hậu viện nhà mình! Đói bụng trước mắt, lạnh lẽo trên người, nàng đều quăng ra chín tầng mây.

Nàng đứng ở đó, tay chân run run, nhưng không còn thấy thèm ăn nữa, trong lòng ảo não. Vừa rồi lúc đi ra nên tìm cái đèn lồng, nếu không thì nàng cũng không nên một mình đi ra ngoài; hoặc là nàng lên gọi Ngàn Nguyệt dậy chuẩn bị đồ ăn cho nàng, cho dù, cho dù người ta nhìn thấy nàng ban ngày không thèm ăn, nửa đêm đói bụng chịu không nổi, có chút mất mặt.

Cũng sẽ tốt hơn như bây giờ, toàn thân phát run đứng ở đây, không phân rõ Đông Tây Nam Bắc! Trong lòng đang hối hận, bỗng có một cơn gió đêm thổi qua, lùm cây bên cạnh phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Trong ban đêm tĩnh mịch, âm thanh này có vẻ đột ngột. Nàng bị dọa sợ, cảm thấy như trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Nàng còn chưa kịp chấn định bản thân, không biết một con chim cú mèo lao ra từ đâu, đột nhiên phát ra tiếng kêu, vỗ cánh phần phật, vụt bay qua trước mắt nàng!

Trong nháy mắt, nàng còn tưởng là cái quỷ quái gì xông lại phía nàng, sợ tới mức mất thanh âm, chân mềm nhũn, liền ngã xuống đất!

Từ khi nàng trong bụng mẹ ra ngoài tới bây giờ, nàng chưa bao giờ chật vật đến như vậy! Ngồi trên đất một lúc sau, tay đè lên phiến đá thô ráp lạnh lẽo, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn nóng rực, trong lòng liền dâng lên vô vàn ủy khuất cùng sợ hãi.

Nàng nghĩ… nên lớn tiếng khóc thật to, hoặc là thét chói tai, tóm lại là làm cho người khác phát hiện ra nàng đang ở đây, sau đó đến đây đưa nàng trở về.

Nhưng mà, trong đầu nàng vẫn tồn tại một tia lí trí, đè ép xuống sự xúc động này. Ngạo khí trong lòng, không cho phép nàng làm như vậy.

Nàng là trưởng nữ của Nhâm phủ, từ nhỏ đã lớn lên trong phủ này, đây là nhà của nàng, nhưng nàng lại bị sự tối đen ở hậu viện dọa thành bộ dáng này! Đây là sự sỉ nhục!

Từ khi nào mà nàng đã giống Nhâm Uyển Lộ nhát gan như thế, động một chút là rơi nước mắt! 

Như lúc nàng phát hiện nàng trở thành Ngàn Ngọc, nàng chưa hề để rơi một giọt nước mắt nào; ban ngày lúc trả lời mẫu thân, nàng vẫn có thể đứng thẳng lưng eo, không khóc không làm khó, bình tĩnh mà tỉ mỉ trả lời vẫn đề.

Mà giờ đây, chỉ là đêm tối bình thường, chỉ là một con cú mèo bay ngang qua, nhưng đã dọa nàng thành bộ dáng này!

Thật sự buồn cười, ngã xấp xuống là xứng đáng!

Trong lòng nàng đang tự phê bình và cười nhạo chính mình, sự tự giễu này cho nàng sức lực, nàng cắn môi một cái liền từ từ đứng lên, sau đó ưỡn thẳng lưng eo, hất cằm lên, trong lòng tự nói với mình: cho dù ta ngã xuống rồi, ta cũng tuyệt đối không để bản thân giống một kẻ đáng thương, nhận mệnh nằm chờ người khác tới kéo lên! Cũng tuyệt đối không cho người khác có cơ hội cười nhạo ta!

Hiện tại ta muốn tới phòng bếp, cũng bảo người lập tức chuẩn bị cho ta một phần đồ ăn nóng hổi, nơi này là nhà của ta, ta là trưởng nữ Nhâm phủ, không ai có thể quen thuộc nơi này hơn ta! Cái gì cũng không thể cản nổi ta! Ta không phải người nhát gan, dù cho biến thành Ngàn Ngọc, cũng không thể đánh gục ta! 

Luôn luôn có biện pháp để xoay chuyển vấn đề, chỉ cần nghĩ từ từ, nhất định ta có thể tìm được biện pháp, trước đây, ta tuyệt đối không bao giờ hối tiếc, cũng tuyệt đối không tìm người khóc lóc kể kể!

Cho dù ta thật sự muốn khóc, cũng phải chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, còn hiện tại, tuyệt đối không được khóc!

Giống như đang tuyên thệ, trong lòng nàng như trảm đinh chặt sắt nói với bản thân nàng. Nhiều năm về sau, mỗi khi Ngàn Ngọc nhớ lại đêm đen này, bên môi liền hiện lên nụ cười yếu ớt thản nhiên, phía sau nụ cười kia, mang theo sự kiêu ngạo. 

Trong bóng đêm hôm đó, còn vô cùng ngây thơ không rõ ràng thế sự, đối mặt vận mệnh hồng thủy (nước lũ), mãnh thú (thú dữ), nàng không chịu bị đánh ngã, mà lựa chọn đứng lên! Khi đó nàng còn chưa biết phía trước có cái gì chờ đợi nàng, giống như màn đêm tối đen kia, cái gì cũng không nhìn thấy. 

Nhưng nàng cũng không bị dọa đổ, chỉ dựa vào tính khí bướng bỉnh, liền bước từng bước từng bước một, tiến về phía trước. Có lẽ nàng còn chưa ý thức được, từ giờ khắc này, nàng đã dũng cảm đối mặt với sự kinh sợ phía trước, dũng cảm đối mặt sự thực là nàng đã biến thành Ngàn Ngọc.

Về phần khác, tỷ như Nhâm Uyển Hoa hiện tại rốt cuộc là ai, tỷ như làm sao có thể nói rõ chuyện này với mẫu thân, tỷ như làm thế nào để xoay chuyển hoàn cảnh trước mắt, nàng không có một ai bên cạnh, cũng không có một kế hoạch tốt nào.

Nhưng mà, trong lòng nàng lại không giống với lúc ban ngày bối rối luống cuống, vô luận phía trước có khó khăn gì, nàng tin tưởng mình có thể vượt qua! 

Sau khi trong lòng không còn hốt hoảng, Ngàn Ngọc đã nhanh chóng phân biệt được phương hướng, chỉ một lúc sau đã đến cửa phòng bếp. Nhưng đến đây nàng liền phát hiện, bản thân nàng còn quá ngây thơ rồi.

Phòng bếp Nhâm phủ, mặc dù theo thói quen buổi tối có chuẩn bị bữa ăn khuya, nhưng trước giờ tý đã tắt bếp, cũng khóa cửa. Hiện tại chắc chắn đã qua giờ tý, nàng đứng trước cửa phòng bếp, theo ánh sao yếu ớt, nhìn khóa lớn trên cửa, thực sự thấy khó xử.

Đã đi đến đây rồi, mà ngay cả một ngụm canh nóng cũng không được uống đã quay trở lại, sao mà cam tâm được! Nàng nhớ tới vẫn phải có người trông nom phòng bếp, nhưng giờ làm thế nào?

Ngàn Ngọc đứng đó suy tư một lúc, nhìn nhìn xung quanh, phía đông phòng bếp có mấy gian phòng hạ nhân, nhưng nàng lại không biết người ở phòng nào cầm thìa khóa phòng bếp. Nếu gọi mấy người đó dậy, làm cho tất cả mọi người đều biết nàng tới tìm ăn, sẽ bị mất mặt, làm sao bây giờ?

Nàng đang cảm thấy khó xử thì bỗng nhiên thấy một căn phòng phía đông phòng bếp sáng đèn, sau đó lại nghe thấy vài tiếng than thở. Trong nội tâm nàng vui vẻ, đi về căn phòng kia.

Mới vừa tới ngoài cửa, vừa vặn người ở bên trong ngáp dài, vừa kéo cửa đi ra, vì thế hai người liền đối mặt với nhau. “A, là ai đứng ở nơi này dọa người khác sao?”

Người nọ bị hù nhảy dựng lên, cầm ngọn đèn che ở trước người. Ngàn Ngọc nhìn tới, hóa ra là Vương bà, trong lòng cười, thật là gặp đúng người. Minh Châu là con của Vương bà, một năm trước Minh Châu từng ở trước mặt nàng nói vài lời cầu xin, nàng liền nói vài lời hay trước mặt Kim thị, để cho Vương bà trông coi phòng bếp kiếm được không ít.

“Là ta.” Ngàn Ngọc cười, lại tiến lên mấy bước.

Nghe thấy đối phương lên tiếng, Vương bà mới thả tâm xuống, sau đó cầm đèn sang bên, mới nhìn kĩ hóa ra là người trong phòng Đại tiểu thư, Ngàn Ngọc. Bà ngẩn người, trong lòng nói thầm, hôm này còn rất sơm, trời còn tối đen, nàng ta chạy tới đây làm gì?

Cân nhắc thì vẫn cân nhắc, trên mặt vẫn nở nụ cười phù hợp, đồng thời mở miệng: “ Ngàn Ngọc cô nương sao sáng sớm đã đến đây vậy? Trời còn chưa sáng đâu.!”

Tuy nói Ngàn Ngọc bị phạt một tháng làm việc nặng, từ trên xuống dưới phủ đều biết, nhưng phu nhân lại chưa từng mở miệng nói muốn thay đổi vị trí của nàng. Cũng phải để ý đến thể diện đại nha hoàn bên cạnh Đại tiểu thư, hơn nữa con gái bà cũng cùng nàng ta hầu hạ bên cạnh Đại tiểu thư, không nên đắc tội.

“A, hóa ra là đã gần sáng rồi, giờ là canh mấy?” Ngàn Ngọc vừa nghe trời đã gần sáng, giật mình, liền hỏi một câu. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhưng vẫn nhìn thấy một bầu trời bao la đen thui, phía đông có một khối đã biến thành màu lam. Khó trách vừa rồi lại đen như vậy, hoa ra là trước ánh bình minh.

Vương bà nghe Ngàn Ngọc hỏi, trong lòng lại nói thầm. Nghe nói Đại tiểu thư bị mất trí nhớ, mà Ngàn Ngọc cùng Đại tiểu thư rơi xuống nước, có phải đầu óc nàng ta cũng bị ảnh hưởng hay không? 

Nếu không thì sao sáng sớm, trời vẫn còn đen thui, tóc tai bù xù chạy đến nơi này, nhưng lại không biết bây giờ là canh mấy, cảm giác có chút không bình thường!

“Bà nhìn cái gì?” Ngàn Ngọc vừa thu hồi ánh mắt, đã thấy Vương bà nhìn lên nhìn xuống đánh giá mình, ánh mắt kia mang theo tìm tòi nghiên cứu, lại có vài phần không có ý tốt. Trong lòng nàng liền sinh ra một ít chán ghét, lập tức lớn tiếng hét lên một tiếng.

Vương bà ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, cười khan một tiếng nói: “Không có gì, chỉ là thấy lạ vì sao trời vẫn còn rất sớm mà cô nương đã dậy, tóc cũng không chải, rốt cuộc là có chuyện gì sao?”

Hết chương 9.
Chương trước Chương tiếp
Loading...