Trời Ban Cô Vợ Ngố

Chương 28: Tưởng Là Nam Thần Giúp Mình



Xin lỗi?

Mục Nhất Tiếu giật mình đứng nguyên tại chỗ, có chút hoài nghi có phải là mình đã nghe lầm rồi không?

Từ nhỏ đến lớn Mục Diễm Nhan chỉ có đối nghịch với cô, từ lúc nào mà lại khiêm tốn với cô?

Thẳng cho đến khi Hạ Vân Lan kinh ngạc lên tiếng, lúc này mới kéo suy nghĩ đã bay xa của cô trở về: “Nhất Tiếu, cậu có nghe thấy là Mục Diễm Nhan đang nói xin lỗi với cậu không? Má ơi, đây là chuyện quỷ quái gì thế?”

Mục Nhất Tiếu cũng rất ngơ ngác, chỉ kinh ngạc lắc đầu.

“Quan tâm cô ta làm gì, chỉ cần cô ta nói xin lỗi cậu cứ nhận đi, đây vốn dĩ là do cô ta không đúng mà.”

Hạ Vân Lan nói thầm, nhưng mà Mục Nhất Tiếu lại không quan tâm.

Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, tại sao lại nâng cao đến trình độ phải nói xin lỗi cơ chứ?

Mục Nhất Tiếu không khỏi nghi ngờ, là có người đang giúp cô đúng không?

Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Mục Nhất Tiếu nắm chặt lấy tay của Hạ Vân Lan, sau đó sốt ruột nói một câu: “Vân Lan, cậu trở về ký túc xá trước đi, tớ lập tức về ngay.”

Nói xong câu đó cũng không đợi Hạ Vân Lan kịp phản ứng, cô đã trực tiếp chạy đi.

Chạy chậm cả một đường, Mục Nhất Tiếu chạy tới trạm radio.

Vẫn may khoảng cách từ phòng y tế với trạm radio cũng không xa, cô chạy đến, đúng lúc gặp Mục Diễm Nhan đang đẩy cửa bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

Nhìn thấy Mục Nhất Tiếu, sắc mặt của Mục Diễm Nhan trở nên trắng bệch, trong nháy mắt.

Loading...

Hai người nhìn thoáng qua nhau, Mục Diễm Nhan vẫn vênh vang đắc ý như cũ, cô ta nói: “Mục Nhất Tiếu, cô làm tôi thật buồn nôn.”

Buồn nôn?

Ha.

Mục Nhất Tiếu cười lạnh nhìn Mục Diễm Nhan,, khóe môi đột ngột kéo lên: “Có lúc nào cô cảm thấy tôi không buồn nôn không hả?”

“Cô...” Mặt của Mục Diễm Nhan đỏ lên, lại nhớ đến thái độ hùng hổ loại người lúc nãy của hiệu trưởng đối với cô ta, cô ta cũng chỉ có thể coi như xong.

“Mục Nhất Tiếu, cô đừng có đắc ý quá sớm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Trước khi đi, Mục Diễm Nhan vẫn nói mấy lời hung ác.

Từ nhỏ đến lớn Mục Diễm Nhan luôn gây khó xử cho Mục Nhất Tiếu ở khắp mọi nơi, cô đã sớm thành thói quen rồi.

Nhưng mà chuyện này hôm nay quả thật rất kỳ quái, thế mà cô ta lại công khai nói xin lỗi cô.

Mang đầy sự hiếu kì, Mục Nhất Tiếu dự định đến trạm radio xem rõ ngọn ngành.

Đi được hai bước, còn chưa đến cửa phòng radio thì cô đã thấy được hai bóng dáng từ trong cánh cửa khép hờ.

Một người là hiệu trưởng đeo kính mắt mặc đồ tây nghiêm túc

Một người khác là Giang Kiều Vỹ, mặc áo sơ mi màu trắng chiếc quần jean sáng màu, mái tóc đen gọn gàng cũng bay theo làn gió thổi vào từ cửa sổ, anh ta đứng đó ngay thẳng và nhẹ nhàng giống như một cây tùng bách.

Biết rõ không có khả năng, nhưng mà giờ phút này khi Mục Nhất Tiếu nhìn thấy anh ta vẫn không khỏi nín thở.

Tiếp theo đó Giang Kiều Vỹ nắm chặt tay hiệu trưởng, giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp vang lên: “Hiệu trưởng, cảm ơn thầy.”

Nghe thấy vậy, hiệu trưởng cầm lại tay của Giang Kiều Vỹ, hai mắt híp lại thành một sợi chỉ nhỏ: “Đây là chuyện mà thầy nên làm mà.”

Nghe hai người nói chuyện, Mục Nhất Tiếu đứng ở cửa, trong đầu oanh lên một tiếng, giống như có một cơn sấm nện xuống.

Chẳng lẽ chuyện Mục Diễm Nhan nói xin lỗi có liên quan đến Giang Kiều Vỹ

Mục Nhất Tiếu tin tưởng là Giang Kiều Vỹ tuyệt đối có thực lực này, nhưng mà anh ta dựa vào cái gì để giúp mình cơ chứ?

Đang suy nghĩ, cánh cửa trạm radio được mở ra, có lẽ không ngờ đứng ở bên ngoài có người, rõ ràng là ánh mắt của người đàn ông hơi ngưng lại.

Tầm mắt đang cúi xuống, một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, Mục Nhất Tiếu thấp thỏm vô thức tránh ra một con đường.

Giang Kiều Vỹ không nói chuyện, đôi chân dài trực tiếp bước một bước đi khỏi.

Mục Nhất Tiếu ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Giang Kiều Vỹ, trái tim thắt chặt lại, vẫn kêu lên một tiếng: “Giang Kiều Vỹ..."

Người đàn ông nghe tiếng thì bước chân dừng lại, do dự vài giây rồi sau đó vẫn quay đầu lại.

Anh ta cao hơn Mục Nhất Tiếu một cái đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô gái: “Có lời gì cứ nói.”

Giọng nói của Giang Kiều Vỹ rõ ràng không kiên nhẫn, thậm chí còn mang theo chút khinh thường.

Mục Nhất Tiếu không dám nhìn anh ta, hai tay đan xen với nhau, run rẩy mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Hai chữ rất đơn giản, nhưng mà giờ phút này lại trông có vẻ nặng nề.

Bầu không khí bỗng nhiên giống như có sương giáng xuống, giống như được đọng lại, thật lâu sau Giang Kiều Vỹ cũng không trả lời.

Thẳng cho đến khi Mục Nhất Tiếu cho rằng anh ta đã đi rồi, cô mới ngước mắt nhìn lên, lại đột ngột rơi vào đôi mắt đen của Giang Kiều Vỹ.

Anh ta nhìn cô từ trên cao xuống dưới, ánh mắt rất lạnh: “Tôi không phải là muốn giúp cô, tôi chỉ là không muốn lấy việc công báo thù riêng mà thôi.”

Anh ta nói ra từng chữ, câu chữ cũng rõ ràng, lúc nói ra rõ ràng mang theo ý vị từ chối người khác.

Mục Nhất Tiếu nghe thấy, tâm trạng phức tạp từ từ trở nên yên tĩnh lại.

Mục Nhất Tiếu nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Kiều Vỹ, cô đang làm công ở khách sạn, nhìn thấy khách hàng làm khó dễ, là Giang Kiều Vỹ đã giải quyết vấn đề khó khăn cho cô.

Lúc ấy Giang Kiều Vỹ dịu dàng ấm áp giống như một ngọn gió xuân, cả người rất ấm áp.

Đối với anh ta mà nói có lẽ chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng mà Mục Nhất Tiếu lại nhớ mãi cả ngày lẫn đêm.

Tình cảm của tuổi dậy thì giống như là một tờ giấy trắng, sạch sẽ, thuần khiết.

Thật ra thì Mục Nhất Tiếu hiểu được, cô là người có tin đồn xấu sao có thể xứng với Giang Kiều Vỹ với hào quang bao phủ cả người.

Một lát sau, Giang Kiều Vỹ lại nói: “Tôi không quan tâm cô dùng thủ đoạn gì để quyến rũ anh tôi, nhưng mà cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết mình để bộ mặt thật sự của cô bị bại lộ.”

Nói xong thì đi khỏi, từ đầu đến cuối giọng điệu của Giang Kiều Vỹ đều rất cứng rắn.

Trong lòng của anh ta, Mục Nhất Tiếu cũng giống như lời đồn của người ngoài, tâm cơ âm trầm, mối quan hệ nam nữ lung tung, không sạch sẽ.

Mục Nhất Tiếu bị nghẹn họng, muốn nói gì đó nhưng mà cũng không nói được cái gì.

Từ xưa đến nay cô không cố gắng giải thích cái gì, cô vẫn cho rằng người tin tưởng cô đương nhiên sẽ tin, không tin cô thì cô có nói tới rách môi cũng không làm nên chuyện gì.

Mục Nhất Tiếu biết Giang Kiều Vỹ ghét mình, mà đồng thời cô cũng hiểu hiện tại cô là vợ sắp cưới của Phó Tư Vũ.

Nhưng mà có một chuyện làm Mục Nhất Tiếu rất nghi hoặc, có thể để cho Giang Kiều Vỹ bảo vệ như thế, cho nên đến cùng Phó Tư Vũ đã làm cái gì?

...

Đám người đứng ngồi không yên, thái dương đổ mồ hôi hột, cảm giác giống như đã đến gần biên giới tử vong...

Bọn họ là nhân viên cấp cao của công ty, sao có thể làm việc nửa vời được cơ chứ? Tổng giám đốc rõ ràng đang tìm xương trong trứng gà.

Người đàn ông ngồi trên xe, bàn tay với khớp xương rõ ràng đảo từng xấp tài liệu.

Giờ phút này suy nghĩ của anh đã sớm bay đi rồi.

Anh đang suy nghĩ vết thương của Mục Nhất Tiếu có nghiêm trọng không, lúc này đang làm cái gì, có nhớ anh hay không, có nhìn thấy tin nhắn của anh không?

Một loạt các vấn đề giống như là cơn hồng thủy rót vào trong đầu anh.

Anh khó khăn tập trung tinh thần, ngón tay đang nắm lấy góc văn kiện làm cho nó dần dần hình thành nếp uốn.

Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng hơn, giống như là bầu trời u ám sinh ra một vết rách.

Bỗng chốc tiếng chuông tin nhắn phá vỡ hết tất cả.

- ---------------------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...