Trời Ban Cô Vợ Ngố

Chương 40: Người Phụ Nữ Đầu Tiên



Phó Tư Vũ rất nghiêm túc, bầu không khí lập tức căng thẳng.

Mục Nhất Tiếu có chút ngơ ngác, ảnh chụp? Giải thích?

Cho nên đây là có chuyện gì vậy?

Phó Tư Vũ nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh, ánh mắt ra hiệu cho Giang Kiều Vỹ: “Ngồi xuống đi.”

Rõ ràng là thái độ lạnh nhạt lại dường như lộ ra lửa giận.

Mục Nhất Tiếu không nói chuyện, chuyên tâm ăn đồ ăn, thím Lương ở một bên cảm thấy không được tự nhiên cho nên đứng dậy đi khỏi, Mục Nhất Tiếu cũng không ngăn cản, có thể hiểu được tình cảnh của bà ta.

Trong lòng của Mục Nhất Tiếu vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc là ảnh chụp gì, Phó Tư Vũ đã đưa điện thoại di động tới: “Nhất Tiếu, em xem trước đi.”

Nhận điện thoại, đập vào mắt chính là tiêu đề làm cho Mục Nhất Tiếu phải đứng hình.

“Hư hư thực thực chuyện cô sinh viên được bao nuôi, phong cách học tập không đàng hoàng.”

Cô ấn mở tiêu đề ra nhìn thấy ảnh chụp của cô và Lăng Kỷ Minh, rõ ràng là hành động thắt dây an toàn nhưng mà chụp hình lại trông có vẻ rất thân mật.

Người bình luận và chia sẻ có đến hàng nghìn người, cô lại trở nên nổi tiếng trong trường học nữa rồi à?

Bình luận thứ nhất ở phía dưới là: “Thấy chưa? Có tiền là muốn làm gì thì làm.” Lượt thích: mười một nghìn.

Bình luận thứ hai: “Bên phải là số lần nạo thai của Mục Nhất Tiếu đó.” Lượt thích: bảy nghìn tám trăm tám mươi tám.

Bình luận thứ ba: “Cút ra khỏi trường học sớm đi, ảnh hưởng đến thể diện của trường học.” Lượt thích: năm nghìn năm trăm sái mươi chín.

...

Nhìn thấy mấy bình luận ngày, Mục Nhất Tiếu chỉ cảm thấy đầu óc có âm thanh "ong ong".

Loading...

Cô nuốt một ngụm nước bọt, tắt điện thoại di động sau đó giương mắt lên nhìn Giang Kiều Vỹ rồi hỏi: “Ảnh chụp này là do anh đã chụp à?”

“Không phải.” Giang Kiều Vỹ rất thẳng thắn, anh ta khinh thường làm chuyện như vậy.

Nghe vậy, khóe miệng của Mục Nhất Tiếu xuất hiện một độ cong không dễ dàng phát hiện, cô cũng tin là Giang Kiều Vỹ sẽ không làm ra loại chuyện hạ lưu như thế.

“Ừ.” Mục Nhất Tiếu cúi đầu tiếp tục lấy thức ăn trong đĩa.

Cô không hờn không giận, cực kỳ bình tĩnh.

Liên quan đến mấy lời gièm pha, cô đã sớm không kinh ngạc nữa rồi, cũng rất thản nhiên.

Thấy vậy, ngược lại Giang Kiều Vỹ kinh ngạc híp mắt, anh ta nhìn Mục Nhất Tiếu một chút, nghĩ thầm tại sao cô lại có thể bình tĩnh như vậy được?

Mục Nhất Tiếu đưa tay gấp một miếng bông cải xanh đặt vào trong bát của Phó Tư Vũ: “Chú, nếu như mà chú còn không ăn thì sẽ bị tôi ăn sạch hết đó.”

Lông mày của Phó Tư Vũ tràn ngập nét cưng chiều, anh cười khẽ rồi nói: “Được rồi, ăn nhiều một chút đi.”

Giang Kiều Vỹ ngồi ở một bên xấu hổ không biết nên ăn hay là không nên ăn, anh ta biết là Phó Tư Vũ tức giận nhưng mà anh ta làm như vậy cũng là vì muốn chọc thủng bộ mặt thật sự của Mục Nhất Tiếu mà thôi.

Trong lúc đang ngây người, Mục Nhất Tiếu lấy ra một đôi đũa và cái bát mới từ trong phòng bếp đưa cho anh ta: “Anh cũng ăn một chút đi.”

“Ừ."

Giang Kiều Vỹ cũng không nhúc nhích, thẳng cho đến khi Phó Tư Vũ mở miệng: “Cứ coi như nhà mình, tùy tiện đi.”

Nhìn như là một câu nói bình tĩnh, nhưng mà nói ra từ trong miệng của Phó Tư Vũ thì không hiểu sao lại mang theo áp lực.

Ba người yên tĩnh ăn cơm, bầu không khí quỷ dị vô cùng.

Mục Nhất Tiếu nghĩ thầm chú cũng đã gọi Giang Kiều Vỹ đến rồi, cô cũng không thể không nói gì đó.

Nghĩ như vậy, cô hắng giọng mở miệng nói: “Tôi làm một công việc part time, anh Lăng là ông chủ của tôi, đúng là tôi có ngồi xe của anh ta, anh ta cũng thắt dây an toàn cho tôi nhưng mà giữa tôi với anh ta rất trong sạch, rất bình thường.”

Nghe xong, trong lòng của Giang Kiều Vỹ dấy lên nghi hoặc.

Chính anh ta đều đã chính tai nghe được Lăng Kỷ Minh gọi "Nhất Tiếu", cũng rõ ràng cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Nhưng mà giờ phút này lại có chút không chắc chắn cho lắm.

Chẳng lẽ là anh ta đã hiểu lầm cái gì rồi?

...

Sau bữa ăn, Giang Kiều Vỹ rời khỏi.

Mục Nhất Tiếu không biết là Giang Kiều Vỹ có tin tưởng mình hay là không, nhưng mà cũng không quan trọng lắm, cô không để ý.

Liên quan đến chuyện ba trăm triệu tiền sính lễ của Trần Thiên Long, nó vẫn luôn đeo bám Mục Nhất Tiếu.

Cô độc lập kiên cường, cũng không muốn để người khác chịu thiệt, nhưng mà số tiền ở trong tay của ba Mục, cô làm như thế nào để lấy trở về đây?

Lúc còn đang suy nghĩ, thím Lương ở sau lưng cô lên tiếng nói: “Cô Mục, tối hôm qua cậu chủ không về nhà, ở cùng một chỗ với cô hả?”

Nghe vậy, Mục Nhất Tiếu đỏ mặt trả lời: “Đúng vậy."

Nghe như thế, thím Lương mặt mày vui mừng: “Con người của cậu chủ ấy, thật ra thì cậu ấy rất có nguyên tắc, chưa từng ngủ lại ở bên ngoài, không ngờ đến là cậu ấy lại có thể phá lệ một ngày.”

Mục Nhất Tiếu cười đùa nói: “Không phải là chú chưa từng yêu đương đó chứ?”

Thím Lương nghe xong thì vui vẻ gật đầu: “Đúng đúng đúng, cô là người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ dẫn về nhà.”

Lời nói này có chút quen tai, hình như là Liên Thành cũng đã từng nói.

Mục Nhất Tiếu không phản ứng gì nữa, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cô gái lớn mặt chặn xe vào ngày hôm đó.

Rốt cuộc là cô ta và chú từng có đoạn quá khứ như thế nào?

Vấn đề này vừa mới xuất hiện, tay của Mục Nhất Tiếu đột nhiên được nắm chặt: “Nhất Tiếu, lên lầu với tôi.”

Mục Nhất Tiếu có hơi mơ màng vội vàng gật đầu nói: “Vâng.”

Ngay sau đó trên mặt của thím Lương mang theo nụ cười xấu xa, dường như là giữa cô với Phó Tư Vũ thật sự đang làm chuyện xấu gì đó.

Nhưng mà trên thực tế hai chân của Phó Tư Vũ bị thương, về phương diện đó cho đến bây giờ cô cũng chưa từng cân nhắc.

Trong thư phòng ở trên lầu.

Nhìn tài liệu chất đóng thành ngọn núi nhỏ, Mục Nhất Tiếu kinh ngạc há to miệng: “Chú, chú phải xử lý nhiều tài liệu như vậy hả?”

“Ừ.” Thấy cô gái nhỏ mang theo vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng của Phó Tư Vũ không hiểu sao lại cảm thấy rất kiêu ngạo.

“Vậy trước tiên chú làm việc đi, tôi không quấy rầy chú nữa.” Mục Nhất Tiếu cũng không suy nghĩ gì nhiều quay người muốn rời khỏi thư phòng.

Vừa mới bước được hai bước, Phó Tư Vũ lập tức gọi cô lại: “Nhất Tiếu.”

“Hả?” Mục Nhất Tiếu quay đầu lại, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng sáng lấp lánh, không hiểu sao lại rất mê người.

“Ở đây với tôi đi.” Gương mặt cương nghị của Phó Tư Vũ thâm thúy và quyến rũ, lời anh nói ra mang theo một sức lực không cho từ chối.

Mục Nhất Tiếu giật mình, sau đó lại gật đầu rồi nói: “Vâng.”

Nhớ đến lúc mình phát sốt Phó Tư Vũ cũng ở bên cạnh mình như thế.

Mà bây giờ đến lượt anh đưa ra yêu cầu, Mục Nhất Tiếu có lý do gì để từ chối?

“Ở bên kia có sofa, em có thể qua đó nằm nghỉ ngơi một lát, buồn ngủ thì cứ ngủ đi, chờ tôi xử lý xong tài liệu rồi thì sẽ gọi em.” Phó Tư Vũ đẩy xe lăn, sau đó nắm chặt lấy tay của Mục Nhất Tiếu nhỏ giọng trần thuật.

Tiếp xúc như thế này cũng không tính là ít, nhưng mà mỗi lần được Phó Tư Vũ quan tâm, trái tim của Mục Nhất Tiếu đều cảm thấy không chân thực.

Từ nhỏ đến lớn người đối xử tốt với cô như thế càng ít lại thêm ít.

“Tôi biết rồi, chú.” Mục Nhất Tiếu híp mắt lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Phó Tư Vũ.

Hai người bọn họ một người xử lý tài liệu, một người chơi điện thoại.

Không hiểu sao trong điện thoại của Mục Nhất Tiếu có rất nhiều tin nhắn chưa được đọc.

Cô mở ra, người gửi tin nhắn đều là số lạ.

Nội dung là: “Hàng nát, thật sự không biết làm tại sao loại người như cô lại còn tiếp tục ở lại trường học?”

“Đều đã được bao muôi mà còn hùng hồn nói thích nam thần, thật buồn nôn.”

“Loại người giống như cô vẫn nên nghỉ học sớm đi, về nhà chuyên tâm làm tình nhân của người ta.”

...

Vốn dĩ đang nằm trên ghế sofa, nhưng mà sau khi nhìn thấy những tin nhắn nhục mạ này, Mục Nhất Tiếu chuyển thành ngồi, cả người run lên bần bật.

Người ở phía sau cắt câu lấy nghĩa, lật ngược phải trái, chụp lén là ai vậy chứ?

Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng hỏi thăm lo lắng: “Sao vậy?”

- ---------------------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...