Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 4 - Chương 2: Y Đằng Diệu [hạ]



Tôi không muốn xem nội dung vở kịch diễn thử này nữa…… cho nên mặt tôi chán nản sờ sờ mũi, chuẩn bị bỏ trốn.

Không nên trêu vào, bắt đầu trốn đi thôi!

Đi chưa được mấy bước, tôi giống như con chuột nhắt, áo bị người ta kéo lại, chỉ là không dùng quá sức mà thôi.

Khó chịu! Thật sự là khó chịu, không thể nào chịu nổi!

Vì thế, tôi quay lưng lại, ngang ngược nhìn tên xấu xa nói. “Xem diễn kịch có tội sao? Xem náo nhiệt thì phạm pháp à?”

“Xem diễn kịch?” Y Đằng Diệu không biết nên khóc hay cười. “Vậy vở kịch mà vừa rồi cô xem thuộc thể loại nào? Ân oán giang hồ? Tình yêu lâm li? Hay chỉ là phim cấp 3?”

“Hoàn toàn sai! Chỉ là một vở kịch thần tượng đáng bị người ta ném lon.”

“Chỉ là một vở kịch thần tượng đáng bị người ta ném lon?” Y Đằng Diệu nghe đến đây liền có hứng thú, ngồi xuống trên ghế xích đu, còn bắt buộc tôi phải ngồi xuống cùng.

“Kịch bản quá tệ, đối thoại quá tệ, chỉ có nam nữ diễn viên là đẹp mắt, ngoài ra không có cái gì hay cả.” Tôi không chút nể nang vạch trần.

“Vì sao kịch bản quá tệ, đối thoại cũng quá tệ?” Y Đằng Diệu bắt đầu cười, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, bởi vì rất ít khi cười, càng làm cho sức hấp dẫn bắn ra bốn phía.

“Bởi vì căn cứ theo kịch bản, căn cứ theo đối thoại của anh, rõ ràng là đối thoại của một công tử phong lưu. Nụ cười của anh hẳn là rực rỡ hơn cả hoa . Nhưng anh không phải là người có tính tình tốt, vẻ mặt thật xấu xa, cho nên anh vẫn không thật thích hợp với vai công tử phong lưu!”

Cho xin đi, không phải là phong lưu công tử sao? Tính tình rất tốt, phong độ cũng tốt, tại sao trước mắt người này đều mất đi hình tượng công tử phong lưu?

“Đó là bởi vì người phụ nữ kia rất ngu xuẩn! Bạn diễn không xứng, không có biện pháp!” Y Đằng Diệu nhún nhún vai, vẻ mặt khinh thường.

Thật chịu không nổi mà….Tôi còn ưa thích thế giới bình đẳng, thế mà tên công tử phong lưu trước mặt này hiển nhiên khinh thường phụ nữ.

Nhưng sửa lưng người khác không phải là tính cách của tôi.

“Chào hỏi xong rồi, tôi có thể đi chưa?” Tôi nuốt hung hăng xuống cổ họng, cẩn thận hỏi.

“Lúc nãy tôi quả thật diễn tệ, làm cho người ta nghĩ đó là cảnh trong vở kịch thần tượng đáng bị ném lon, bây giờ tôi có thể diễn lại một vai diễn thật xuất sắc.” Y Đằng Diệu nhàn nhã trả lời, không có ý muốn để tôi chạy trốn.

“Ha ha, tiếp tục, tiếp tục!” Tôi cười gượng, dời mông ra xa xích đu, từng bước lui về phía sau, chuẩn bị tìm cơ hội lẩn trốn.

“Đúng lúc quá, vị trí người bạn gái thứ mười bảy của tôi vẫn còn đang trống, tôi xem cô cũng vừa mắt, tôi chọn cô!”

“Má ơi! Người thứ mười bảy…..” Ai chẳng biết bạn gái của quý công tử Y Đằng Diệu không do anh ta tìm kiếm, mà là họ tự tìm đến anh ta.

“Được, được, được! Cân nhắc cho tôi nha! Nhớ kĩ nhé, tôi là nhân viên trong bộ phận quảng cáo của công ty Chi Hoa, Kim Huệ Chi!” Tôi làm ra vẻ đng yêu nhìn anh ta vẫy tay chào, bỏ trốn mất dạng.

Tập đoàn Y thị có mấy vạn nhân viên, tôi không tin anh ta tìm được tôi!

Bộ phận quảng cáo Chi Hoa, Kim Huệ Chi, tôi lấy ơn báo oán, tôi đưa tới cho cô ta một món quà thật lớn!

……

Vài ngày sau.

“Cô Đồng, xin ký nhận.” Lại là 999 đóa hoa hồng màu tím.

Trên mảnh giấy nhỏ viết: “Nhân vật chính trong phim lúc tám giờ.”

Tôi hoàn toàn muốn phát điên, sáng, trưa, chiều, một ngày ba lượt, mỗi lần 999 đóa hồng màu tím. Hoa của anh ta tặng, đã biến toàn bộ phòng nghiệp vụ thành một biển hoa hồng. Anh ta làm cho mấy chục tầng hành chính, không người nào không biết, không một ai không hiểu…..Quý công tử — chủ tịch Y Đằng Diệu kia đang theo đuổi một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ Đồng Tử Y!

“Wow, Y Y, cô quả nhiên được Y chủ tịch nhìn trúng nha, thật sự là chim sẻ hóa thành phượng hoàng!”

“Chủ tịch Y rất đẹp trai, lắm tài lại nhiều thế, làm cho người ta nghẹn họng, nhìn trân trối. Yêu đương với một người đàn ông như vậy, cho dù chỉ là như sương sớm lướt qua, cũng không uổng kiếp này!”

“Nghe nói anh ấy tốt nghiệp đại học Stanford nha! Nhiều tiền, đẹp trai, có nă đúng thật là hoàn mỹ đến lạ thường!”

“Trời ơi! Thật là ngượng mộ anh ấy quá đi mất…..”

……

Một đám đồng nghiệp trong phòng nghiệp vụ bình thường quan hệ với tôi không tệ thân thiết vây quanh ríu ra, ríu rít, tỏ thái độ hâm mộ, rõ ràng rất hiếu kì.

Tôi hoàn toàn không có hứng thú, nhàm chán như người sắp chết. “Tôi không có chút hứng thú nào đối với loại đàn ông nhẫn tâm, không có tính người, hời hợt này, nếu không phải là người thừa kế của tập đoàn Y thị, anh ta cũng không có gì hay ho. Anh ta chỉ dựa vào gia thế, một kẻ phá của… Các chị em à, cho dù có muốn chọn một người để ngưỡng mộ, thì làm ơn, chọn một sinh vật cao cấp hơn một chút, OK?!”

“Không hay ho gì !? Dựa vào gia thế !? Một kẻ phá của!?” Phía sau truyền tới tiếng nói hung ác nham hiểm…

Cho dù tiếng nói kia có chút xa lạ, nhưng tôi cũng chưa già đến mức lú lẫn mà nhận không ra, nhìn thấy ánh mắt của các đồng nghiệp, tôi đã biết đó là ai.

Tôi xoay người, lộ ra tám cái răng, cười vô cùng đáng yêu. “Tại sao chủ tịch đại nhân lại đến đây? Đúng lúc chúng tôi đang bàn luận bộ phim truyền hình đêm qua, anh có hứng thú tham gia không?”

Sắc mặt của Y Đằng Diệu sa sầm xuống như muốn bóp chết tôi.

Bầu không khí im lặng, xấu hổ lan rộng ra. Một vài đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với tôi cũng bắt đầu gượng cười nói. “Đúng, đúng… haha…bộ phim đêm qua thật tệ quá ….”

Một đôi mắt âm trầm lạnh lùng đảo qua, ngay tức khắc, cả nhóm đồng nghiệp đang cười gượng, nghẹn lại trong cuống họng…

Một số cô gái ngưỡng mộ Y Đằng Diệu, ngay lúc này sợ tới mức cả người run lên, trốn bên góc tường. Chỉ có tôi, da mặt vô cùng dày…Đồng Tử Y, tôi còn thiếu Trầm gia tiền xuất ngoại, cho nên tôi tuyệt đối, tuyệt đối không thể thất nghiệp.

Tôi đứng trước mặt anh ta, vẫn mở to hai mắt, lộ ra nụ cười vô cùng vô tội. “Lại đây!” Y Đằng Diệu nghiêm mặt, ngoắc cô lại.

Tôi cười híp mắt, quay sang nhìn người đồng nghiệp bên phải nói. “Tiểu Ái, chủ tịch của chúng ta gọi cô kìa.”

“A—” Người đẹp Tiểu Ái bình thường lá gan rất lớn, vừa rồi còn nói cho dù là yêu đương như sương sớm lướt qua, cuộc đời này cũng không uổng, há hốc miệng.

“Mau qua đó đi!” Tôi vô cùng nhẹ nhàng thúc giục.

“Cô!” Y Đằng Diệu chỉ vào người tôi, sắp phát điên lên rồi. “Lại đây!”

“Còn không đi nhanh lên, Tiểu Ái!” Tôi lại nhẹ nhàng thúc giục. Gương mặt xinh đẹp Tiểu Ái hồng lên, tôi hy vọng cô ta nuốt tươi tên lang sói kia vào bụng.

A men!

“Đồng Tử Y!” Y Đằng Diệu gầm lên giận dữ, đến nổi trần nhà phòng nghiệp vụ cũng lung lay một chút…

Không tốt rồi!….Anh ta đã biết tên của tôi

Tôi lùi lại phía sau từng bước từng bước, quyết định bỏ trốn mất dạng.

“Cô Đồng Tử Y, vì cho cô biết thêm một chút kiến thức về kẻ phá của này, tôi quyết định từ hôm nay thăng chức cho cô thành thư ký riêng của tôi!”

Lưng của tôi đau giống như bị trúng tên bắn lén…..

Ngay cả một chút sức lực rên rỉ tôi cũng không có, chết đứng tại chỗ. Đương nhiên, tôi bị bộ phận nghiệp vụ đá ra khỏi “cửa” bưng một thùng hồ sơ lớn, trở thành thư ký của Y chủ tịch và thành một bình hoa* di dộng. (*người ta thường ví mấy cô gái đẹp đi làm như một bình hoa, có sắc mà không có tài)

……

Làm việc chung với Y Đằng Diệu hai năm qua, tôi quả thật muốn đem mấy chữ “không hay ho gì” nuốt vào trong bụng. Đúng vậy, anh ta tính tình không tốt, lại phong lưu, sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế, nhưng đối với công việc, tuyệt đối giống như một cái máy.

Y Đằng Diệu là người đàn ông, muốn chiếm được thứ gì là không từ thủ đoạn mà có cho bằng được, bất kể là đất đai hay là hợp đồng…..

……

Y Đằng Diệu tiêu tiền như rác với tôi, thích thì tặng một viên kim cương trị giá hơn một ngàn vạn, tiện tay đưa một chùm chìa khoá, thì đó sẽ là một ngôi biệt thự nguy nga ở khu đất vàng…..

Lúc mới bắt đầu, tôi muốn làm cho anh ta mất đi hứng thú, tôi đem bộ mặt tục tằng, ham hư vinh ra đối xử. Tôi sắm vai một cô gái nhà quê nông cạn vô cùng nhuần nhuyễn. Thậm chí, đôi lúc tôi còn cố ý ở trước mặt mọi người làm cho anh ta hết mặt mũi.

Nhưng Y Đằng Diệu không phải là người đàn ông dễ đối phó….. Một thời gian sau, tôi phát hiện ra kết quả không như ý muốn, tâm tình anh ta tốt đến mức tôi nghi ngờ vai diễn của mình….. Nếu còn tiếp tục đóng vai diễn này, có thể tôi sẽ bị anh ta đem lên giường, ăn sạch sẽ…… Cho nên, khi tôi khôi phục “lý trí”, tôi đem tất cả các “chiến lợi phẩm” mình thu được, trả lại cho anh ta, tiếp tục đối xử với anh ta lạnh nhạt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...