Trời Sinh Một Đôi
Chương 35: Mẫu Đơn
Edit: GàBeta: SakuraChiếc gương nhỏ kia không giống với loại gương trang điểm mà mấy Tiểu nương tử thường dùng, làm bằng gỗ phỉ hương, hai tấm khép lại với nhau, phía trên có khắc hoa văn cây hoa lạc tiên tinh xảo.“Phập” một tiếng, cái gương nhỏ được Chân Diệu mở ra, mặt gương bằng thủy tinh, bóng người chiếu trong gương hiện lên rõ ràng rành mạch.“Là kính Tây Dương.” Một Tiểu nương tử có kiến thức khẽ thốt lên.Lúc Chân Nghiên nhìn thấy Chân Diệu lấy cái gương nhỏ ra, sắc mặt liền thay đổi, bước đến đè lại tay nàng: “Tứ muội, không được làm loạn!”Kính Tây Dương này, mấy tỷ muội bọn nàng mỗi người có một chiếc, là lúc còn bé cậu út cho các nàng.Cậu út không giống cậu cả với cậu hai, không có hứng với con đường làm quan, cũng không thích việc bút nghiên học tập, chỉ thích chạy khắp trời nam bể bắc, sau này lại giong thuyền vượt biển đi ra hải ngoại.Lần đó đi đến hai năm sau mới trở lại, xếp đầy thuyền trở về, chở theo rất nhiều đồ trân quý mới lạ, phần lớn đều đem nộp lên trên.Loại gương nhỏ hai mặt này, nghe mẫu thân nói là mang về từ lần đó, cho tỷ muội các nàng mỗi người một chiếc.Chỉ là sau đó nữa, cậu út lại đi ra biển, nhưng lần này không quay trở về nữa, nghe nói là gặp phải bão ở trên biển, tất cả người trên thuyền đều gặp nạn.Lại qua vài năm, không rõ vì nguyên do gì, triều Đại Chu đã hạ lệnh cấm biển, ngừng buôn bán bằng đường biển, những đồ vật Tây Dương ngày trước lưu truyền tới đây càng trở nên quý hiếm.Đặc biệt là chiếc gương trang điểm nho nhỏ này, bao nhiêu đích nữ nhà danh môn quý tộc muốn mà không có được, chỉ có Công chúa, Quận chúa hoàng thất mới có.Tuy Triệu Phi Thúy là cô nương của Mộc Ân Hầu phủ, nhưng cũng không có, thấy Chân Diệu lấy món đồ vật quý hiếm này ra, ánh mắt lập tức sáng lên, trong đầu nảy lên ý nghĩ nhất định phải có bằng được.“Chân Nhị cô nương, đồ đã lấy ra, còn muốn lấy lại sao, Kiến An Bá phủ, hình như là hơi keo kiệt thì phải.”Chân Diệu cho Chân Nghiên một ánh mắt trấn an, sau đó hờ hững lướt nhìn Triệu Phi Thúy một cái, không nói gì, chỉ cầm chiếc gương nhỏ đặt xuống cạnh ba đôi trâm vàng.Triệu Phi Thúy đối với phương diện cực kỳ nhạy cảm, mặc dù Chân Diệu không lên tiếng, nhưng mình trước đó đã quá nôn nóng rồi, lại sợ đồ đặt cược của mình bị mọi người xem thường, cắn răng, lấy miếng Lung Linh Bội Ngọc Thố Đảo Thuốc (hình thỏ ngọc giã thuốc) đặt xuống.Đài thi đấu nằm trên một đài cao ở một khúc sông cong cong sóng nước dập dềnh, bao xung quanh là lan can bằng bạch ngọc, bởi vì là đêm thất tịch, nên được trang trí bằng rất nhiều lụa đỏ rực rỡ, thêm vào đó là vô số những bó hoa tươi thật lớn.Lúc này trời vẫn còn sáng trưng, mọi người ùn ùn kéo đến, canh giờ vừa điểm, hai người Triệu Phi Thúy và Chân Diệu cùng bước lên đài.Tất cả vật phẩm cho trận đầu tiên của hội thi làm xảo quả khắc trái cây đã sớm được chuẩn bị xong.Triệu Phi Thúy thách đấu với Chân Diệu, vậy cũng không phải là hoàn toàn không có chuẩn bị.Năm nay nàng vừa tròn mười ba tuổi, năm ngoái tham gia hội nữ nhi chỉ là đến góp vui, nhưng năm nay lại trong đầu lại ôm ý nghĩ phải giành được thứ hạng cao.Trong nhà đang bắt đầu nghị hôn cho nàng, nếu hôm nay tài danh được thể hiện, sẽ mang lại lợi ích rất lớn.Cho nên, một năm này chính là Mộc Ân Hầu phủ tính toán cho Triệu Phi Thúy.Dung mạo của nàng coi như thượng thừa, về phần tư chất cầm kỳ thư họa thì chỉ ở mức bình thường, đây không phải là thứ có thể một sớm một chiều luyện ra được, lại nói tiểu thư khuê các nhà nào mà chẳng luyện thứ này từ bé.Trái lại, việc làm xảo quả hoa qua, lại có rất ít người sẵn lòng lãng phí công sức với việc này.Chưa nói đến chuyện bị khói xông lửa đốt, cả người đầy mùi dầu mỡ, cho dù đồ làm ra có đẹp, lại không đề cao được tài nấu nướng là bao, cũng không giúp ích được nhiều cho tương lai.Trong một năm này, Triệu Phi Thúy bỏ biết bao công sức thời gian cho việc này, chính là cho lần ra mặt ngày hôm nay.Nàng bước lên đài, đầu tiên là nhìn lướt qua đồ vật ở trên trường án Thanh Ngọc một lượt, sau đó nhanh nhẹn cầm bột mì bắt đầu nhào nặn.Triệu Phi Thúy có động tác trước, thu hút hơn phân nửa ánh mắt của mọi người.Chỉ thấy ngón tay nàng lướt như bay, thuần thục nặn ra mấy sợi mỳ dài ngắn khác nhau, tiếp đó cho vào trong chảo bắt đầu đảo qua đảo lại, sợi mỳ lập tức phồng lên.Triệu Phi Thúy nhanh chóng vớt mỳ sợi đã bắt đầu chuyển sang màu vàng lên, để một bên cho nguội bớt.Bận rộn như vậy, hai khắc đồng hồ đã nhanh chóng trôi qua.Chân Diệu bên kia, vẫn đang chậm rãi nhào nặn bột mì, cục bột có trộn lẫn mật ong hiện lên màu vàng nhạt, không nhìn ra nàng đang nặn hình gì, chỉ là đến lúc này, đã là cái thứ ba.Dưới ánh sáng ngập tràn, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là lúc này đồ của hai người vẫn là bán thành phẩm, không nhìn ra được manh mối gì, tất cả đều nín thở tiếp tục nhìn xem.Triệu Phi Thúy cầm quả táo đỏ chót, dùng một chiếc dao nhỏ chạm trổ trên quả, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc hiếm thấy.Quận chúa Sơ Hà khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng tán gẫu với những người bên cạnh.Nàng chẳng phải yêu quý gì Triệu Phi Thúy, hai người trong lúc chơi đùa với nhau, thật ra vẫn ngầm ganh đua với nhau, chỉ là hôm nay nếu bại dưới tay Chân Diệu, nàng cũng chẳng vẻ vang gì.“Quận chúa yên tâm đi, Phi Thúy muội muội nhất định sẽ không có vấn đề gì, có một lần ta đến làm khách ở Hầu phủ, đã tận mắt nhìn thấy nàng cầm quả táo khắc thành hình con vịt con, nhìn sinh động vô cùng.” Trương Thiên Hoa của phủ Lại bộ Hữu Thị Lang vốn ham ngồi lê đôi mách, khoe khoang tin tức mà mình biết.Quả đúng như dự đoán, theo một chút thời gian qua đi, Triệu Phi Thúy đã điêu khắc ra hình một con vịt con.Một lớp vỏ màu đỏ được bỏ đi để làm đầu vịt, dùng thịt quả màu vàng để khắc thành hình đầu và mỏ vịt, lại kết hợp với đôi cánh màu đỏ được chạm trổ hình lông vũ, nhìn vừa chân thực vừa sống động.Triệu Phi Thúy nhìn tác phẩm của mình, cười đắc ý.Điêu khắc hình vịt con trên quả táo, thật ra không yêu cầu kỹ thuật cắt tỉa hoa quả quá phức tạp, cái khó nhất chính là sự khéo léo và mới lạ, so với các loại hoa quả trên có khắc chữ vẽ tranh thường gặp, lại ưu việt hơn rất nhiều.Hôm nay thể hiện, xem ra còn tốt hơn so ngày thường một chút.Triệu Phi Thúy càng nhìn càng vừa lòng, chợt nghe tiếng kinh hô truyền đến.“Mọi người mau nhìn Chân Tứ xem, xem nàng khắc ra hình gì này!”“Ôi trời ơi, là hoa mẫu đơn sao, đẹp quá, giống quá!”Vẻ mặt Triệu Phi Thúy cứng đờ, ngước mắt nhìn sang phía Chân Diệu.Chân Diệu một tay giữ chặt quả dưa hấu, một tay cầm dao khắc, thoăn thoắt chạm trổ ở trên quả dưa.Vỏ dưa màu xanh biếc làm lá, gân lá rõ ràng, từng cánh hoa mẫu đơn mỏng như cánh ve xòe ra, phía trong màu đỏ tươi, viền ngoài màu trắng, thoạt nhìn vừa tự nhiên vừa sống động, hoàn toàn mượn màu sắc của thịt quả, nhưng lại tựa như một đóa mẫu đơn vừa mới bung nở, là hoa đang nở sao?Sản phẩm khắc trái cây của hai người đều đã hoàn thành, cùng được xếp cạnh nhau ở trên khay, một thị nữ bê khay đi một vòng mời mọi người quan sát.Con vịt con do Triệu Phi Thúy dùng quả táo điêu khắc ra tuy không tệ, nhưng đặt cạnh đóa mẫu đơn to chạm trổ từ quả dưa hấu của Chân Diệu, lại cách biệt như tiểu hài tử và đại sư.Không cần ban giám khảo, thắng bại đã rõ ràng.La Thiên Trình chăm chú nhìn Chân Diệu ở trên đài, thấy nàng nhẹ nhàng đặt dao khắc xuống, không ngừng xoa ngón tay của mình, trên mặt không giấu được nụ cười, xinh đẹp mà rực rỡ.Tranh tài đã đến hồi kết, sắc trời đã dần tối, vô số đèn lồng sáng lên, trên đài được chiếu rọi sáng như ban ngày.Mỹ nhân dưới đèn, ngọc nhan tỏa sáng, làm ngây ngất không biết bao nhiêu ánh nhìn của nam tử.Tâm tư của La Thiên Trình đối với Chân Diệu, bắt đầu trở nên phức tạp.Hắn luôn cảm thấy nàng không phải là cái người ở kiếp trước kia, thế nhưng, lại không nhìn ra nàng giống như có dấu vết trọng sinh.Mơ hồ, đối với đoạn nhân duyên này, lúc trước hắn còn chống đối chán ghét, đã bắt đầu có chút tò mò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương