Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 22



Sở Thức Sâm mượn cớ có việc, bảo bà Sở và Sở Thức Hội về nhà trước.

Lý Hành đã sớm lái xe đi rồi, Lý Tàng Thu tuột lại phía sau hỏi: “Nghe nói nhà họ Hạng ở sảnh còn lại?”

Sở Thức Sâm nói: “Vâng, đã xong tiệc rồi.”

Bữa ăn ngày hôm nay, Sở Thức Sâm đầu tiên là đem kế hoạch đính hôn làm hỏng, sau đó đang giữa bữa ăn lại rời đi, Lý Tàng Thu bước chậm lại nói: “Thức Sâm, con thờ ơ nói chú đừng nóng vội, cũng không nên nhúng tay vào chuyện của Tiểu Hội và Lý Hành chứ.”

Sở Thức Sâm hiểu được Lý Tàng Thu đang không vui, nói: “Con chỉ là đang nghĩ, nếu như ba còn tại thế, hôm nay ông ấy sẽ ủng hộ hay phản đối đây?”

“Cần gì phải giả sử.” Lý Tàng Thu hơi nghiêm trọng lên, “Làm người nên biết nhìn nhận thực tế, ba con đi rồi.”

Sở Thức Sâm như biết như không: “Vì thế nên con người và sự vật cũng thay đổi cả rồi.”

Lý Tàng Thu dừng lại, nhìn chằm chằm Sở Thức Sâm trong chốc lát, cửa thang máy mở ra, Sở Thức Sâm lễ phép giơ tay lên, nói thêm một câu: “Chú về cẩn thận.”

Ngày hôm nay quả thực rất buồn cười.

Một bên Mỹ Mãn, một bên Mỹ Hoà, thế nhưng cả hai đều hỏng cả.

Sở Thức Sâm quay lại sảnh Mỹ Mãn, Hạng Minh Chương vẫn ngồi bên bàn, món súp chưa kịp uống đã lạnh ngắt, bát sứ bị nứt một đường mảnh dọc theo miệng bát.

Tiệc mừng thọ vừa bắt đầu, thân quyến, bạn bè và thành viên hội đồng quản trị liên tiếp đến chúc thọ Hạng Hành Chiêu.

Hạng Minh Chương ngồi bầu bạn bên cạnh Hạng Hành Chiêu, nhẫn nại giới thiệu từng người là ai, tặng quà mừng thọ cho Hạng Hành Chiêu, vàng bạc ngọc quý, tranh chữ cổ, đông trùng hạ thảo, trong phòng tràn ngập bầu không khí xa hoa mà người nhà họ Hạng thích nhất.

Hạng Côn là con trai trưởng, thuận theo sở thích mà tặng một bức thư pháp chính gốc nổi tiếng, tha thiết nói: “Ba, đợi ba tốt lên rồi thưởng thức xem bức thư pháp này viết như thế nào.”

Hạng Hành Chiêu đưa ngón tay lên, lẩm bẩm: “Minh…Minh, Chương.”

Hạng Hoàn nhịn không được cười: “Anh hai, Minh Chương biết thư pháp, ba tưởng là do Minh Chương viết.”

Hạng Minh Chương nói: “Cô coi trọng con quá rồi.”

“Con đến gần một bức bảo ông nội con chọn, chưa biết chừng ông ấy không thực sự thích mà chỉ thích bức con viết thôi.” Hạng Côn cười, “À, Minh Chương, quà của con thì sao?”

Dượng nói: “Chúng ta đều là thả con săn sắt bắt con cá rô (*), quà của Minh Chương phải để tặng cuối cùng. Thằng bé là hiếu thuận với ông nhất, chắc chắn là đã dày công chuẩn bị một món quà lớn.”

(*) thả con săn sắt, bắt con cá rô: ví thủ đoạn hy sinh món lợi nhỏ (con săn sắt) để hòng thu về món lợi to (con cá rô)

Hạng Minh Chương dặn chú Tề mang quà cầm qua, một hộp gỗ mun cao bằng lòng bàn tay với hoa văn hình dơi được chạm khắc dọc theo cạnh. Mở ra, bên trong là món điêu khắc cây thông bằng đá sapphire, những cành thông được khắc tỉ mỉ, những chiếc lá thông xum xuê và ngọc bích trong vắt lấp lánh, chính là một bảo vật quý hiếm.

Bàn về giá trị thì đúng là “món quà lớn”, Hạng Như Cương nói: “Món quà này đủ quý trọng, nhưng lại hơi thiếu một chút ý tưởng mới.”

Bác gái nói: “Xem xét kỹ lưỡng cần phải có thời gian, con nghĩ Minh Chương rảnh rang giống con à? Bức tượng điêu khắc ngọc này là điềm báo cát tường, đặt ở trong nhà vô cùng đẹp.”

Trong hộp có một tờ giấy, Hạng Minh Chương cầm lên xem, hai dòng là nét chữ Tiểu Khải đoan chính, đúng là do Nguyên Hiếu Vấn (*) viết, anh nắm chặt trong lòng bàn tay, cầm lấy chung rượu đứng lên.

(*) Nguyên Hiếu Vấn: một nhà thơ Trung Quốc cuối nhà Kim đầu nhà Nguyên

Mọi người cùng nâng ly và nhìn sang.

Hạng Minh Chương ra dáng gia chủ nói: “‘Trong tiếng sênh ca, cười vui cùng năm tháng’, hôm nay rất hân hạnh đón tiếp mọi người đã đến đây, vì ông mà mừng thọ.”

Nói xong, anh quay mặt về phía Hạng Hành Chiêu, mượn khách làm chứng và ngọc khắc làm câu dẫn, nửa câu sau anh nói: “Ông nội, ‘Đại phú đại quý, con cháu đủ đầy, mong ông trường thọ như cây tùng.’ ”

Một số thành viên quản trị dẫn đầu nói “Hay”, tất cả mọi người đều đứng dậy để chúc mừng Hạng Hành Chiêu một lần nữa, âm thanh nhất thời vô cùng huyên náo.

Hạng Minh Chương uống cạn một chén rượu, bữa tiệc rượu mới xem là chính thức bắt đầu.

Người quản lý ở lại trong phòng để phục vụ, bếp trưởng điều hành đến hỏi xem các món ăn có vừa ý không và nhận được một phong bì đỏ lớn.

Sau ba vòng rượu, khách mời và chủ nhà đều cạn ly.

Mọi người dần dần uống chậm lại, vừa uống vừa trò chuyện, trên bàn được đưa lên món súp ốc kỷ tử, đây là món ăn đặc trưng của Mỹ Tân Đường.

Hạng Minh Chương đổ đầy một cái bát và nói: “Ông ơi, trời nóng rồi, nên ăn đồ mát một chút.”

Hạng Côn khen ngợi: “Các món ăn ở đây không tồi.”

“Cả nhà ăn hợp là được.” Hạng Minh Chương nói, “Bác cả, đợi đến sinh nhật bác lại đến đây đi, con giúp bác tổ chức.”

Bác gái khách sáo đáp: “Ông ấy ở nhà mở hai bàn tiệc là đủ rồi, làm gì đáng mà phải phô trương như thế này.”

Hạng Hoàn tỏ ra đáng tiếc: “So với trước đây, cái này mà là phô trương sao? Hai năm nay ba sức khoẻ không tốt, đã giản lược lại không ít rồi.”

Dượng vỗ về nói: “Em đừng bực bội, tổ chức ở đâu, người ít hay nhiều đều không quan trọng, quan trọng nhất là cả nhà có thể tụ họp lại chúc mừng ba.”

Hạng Như Cương không để ý nói: “Có đủ người đâu, thím không đến.”

Hạng Minh Chương cầm bát, cúi đầu khuấy chén canh để nó nguội nhanh hơn, như thể không nghe thấy câu nói vừa rồi.

“Đúng vậy.” Bác gái tiếc nuối thở dài, “Vịnh Đề từ năm ngoái đã không đến, năm nay cũng không đến, từ khi chuyển đến Mạn Trang là chưa bao giờ lộ mặt.”

Hạng Minh Chương rũ mắt: “Có trường hợp nào bắt buộc cần phải lộ mặt à?”

“Vịnh Đề tính cách an tĩnh nên có thể hiểu được.” Dượng nói, “Bất quá hôm nay là sinh nhật ba, về tình về lý thì cũng nên đến chúc mừng một chút.”

Hạng Minh Chương phút chốc ngẩng đầu lên hỏi: “Nếu như cô không tới thì dượng có tới không? Bác trai không tới thì bác gái có tới không?”

Hạng Côn nhăn mày: “Con đang nói cái gì vậy.”

Hạng Minh Chương đáp: “Con là đang nói Hạng Lung còn đang không biết ở đâu kìa.”

Cả bàn người đều choáng váng, vội vã trộm nhìn phản ứng của Hạng Hành Chiêu.

Hạng Côn nhỏ giọng: “Đang yên đang lành con nhắc cái tên này làm gì? Nó từ bỏ gia đình là không đúng, nhưng ông nội đối với hai mẹ con con không đủ tốt sao?”

Bác gái khuyên giải: “Ông nội đối với cả nhà con như thế nào đã rõ như ban ngày, chúng ta cũng đều xem Vịnh Đề như người một nhà.”

Hạng Minh Chương không còn kiên nhẫn: “Đủ rồi, đừng nhắc đến mẹ tôi nữa.”

Hạng Côn nói: “Con là con cháu nhà họ Hạng, bà ấy phải bằng lòng, vĩnh viễn là con dâu của nhà này.”

Hạng Minh Chương cầm bát đặt mạnh lên bàn, nghe một tiếng “rầm”!

Bát sứ mỏng lập tức nứt ra một đường, giọng nói của anh không lớn nhưng sắc mặt lại vô cùng ảm đạm: “Ai con mẹ nó thèm chứ!”

Toàn bộ mọi người đều bị sốc, cả phòng lập tức rơi vào im lặng.

Đột nhiên, Hạng Hành Chiêu thở hổn hển, thốt ra những âm tiết mơ hồ, như đang muốn nói “Không”, kèm theo một tiếng khóc nức nở vì hoảng sợ.

Hạng Hoàn gấp gáp chạy qua, quỳ xuống vỗ về, sau đó lạnh lùng nói: “Minh Chương, con thực tâm muốn mọi người không vui vẻ có phải không? Ông nội nợ con cái gì mà con lại kích thích ông như thế?!”

“Nó điên rồi!” Hạng Côn phát hoả, liếc nhìn Hạng Minh Chương, “Đã biết là con điên, thế nhưng bây giờ còn dám trên ở trên bàn ngang ngược với trưởng bối!”

Hạng Minh Chương lạnh lùng nói: “Vậy thì đừng có làm tôi không thoải mái.”

Hạng Như Cương vỗ bàn đứng dậy: “Đủ rồi! Cậu đừng quá đáng nữa!”

Hạng Như Tự liên tục không mở miệng đang sít sao giữ chặt anh trai, đảm nhiệm vai trò hoà giải: “Sinh nhật ông nội mọi người đều vui vẻ, đừng cãi nhau nữa có được không…”

Hạng Côn hừ một tiếng: “Hạng tổng cậu ta không vui, người khác sao dám vui được?!”

Mấy thành viên hội động quản trị chỉ trầm mặc nhìn, bình thường xếp hàng sẽ xem thực hư quyền lực, xem địa thế lợi hay hại, chuyện này hôm nay liên quan đến việc riêng của nhà họ Hạng, bất kỳ ai cũng không nên nhúng tay vào.

Bất quá theo lý lẽ thông thường, trên bàn mừng thọ dù sao cũng nên nhẫn nhịn, người mất bình tĩnh trước chính là không hợp đạo lý.

Hạng Côn tức giận khó lòng buông xuống, đẩy xe lăn của ông đi ra ngoài, Hạng Hành Chiêu vừa run rẩy vừa ngồi khó khăn, vẫn tiếp tục im lặng khóc.

Bác gái và Hạng Như Cương tiếp tục theo sau, Hạng Hoàn và chồng cũng đầy giận dữ rời đi, Hạng Như Tự do dự một lúc, chỉ đành lặng lẽ theo sau.

Nhìn tình trạng hiện tại, những người khác cũng lục tục rời đi.

Bát canh lúc nãy bắn lên lòng bàn tay, hơi nóng, Hạng Minh Chương lấy khăn giấy lau đi, mặt không đổi sắc nhìn những người khác đi qua.

Đã lau sạch sẽ, cũng đi cả rồi, chỉ còn lại một đống ly tách chén dĩa bừa bộn.

Hạng Minh Chương vứt khăn giấy đi đổ ra một chung rượu, không quan tâm, tự rót tự uống nhưng cũng rơi vào thanh tĩnh.

Sau đó Sở Thức Sâm tới.

Rượu trắng rót vào cổ họng, Sở Thức Sâm cúi đầu nuốt xuống một cỗ nóng rát, nhìn thấy tờ giấy bị rơi trên thảm, cậu cúi xuống nhặt nó lên, tự hỏi liệu Hạng Minh Chương có hài lòng với món quà cậu chọn không.

Không còn ý nghĩa nữa rồi, cậu tiếc nuối nói: “Một bữa tiệc thọ vui vẻ, sao lại vội vã kết thúc thế này.”

Hạng Minh Chương giễu cợt: “Tổ chức lâu hơn một chút, lẽ nào sẽ sống lâu hơn một chút sao?”

Sở Thức Sâm ngạc nhiên trước thái độ của Hạng Minh Chương, có lẽ đầu óc mơ màng rồi nên cũng không mở miệng nói gì.

Ngoài cửa, quản lý nhà hàng lo lắng nhìn xung quanh, không dám đến quấy rầy. Sở Thức Sâm không còn cách nào khác, chỉ coi như tạm thời tăng ca, đi qua đó bảo người phục vụ đợi thêm, món ăn chưa lên và bánh ngọt cũng không cần đem lên nữa, tự mình xử lý là được rồi.

Cậu thông báo cho tài xế đến một chuyến, trước tiên mang hàng chục món quà chúc mừng chuyển đi, sau khi sắp xếp xong thì quay lại bên bàn, Hạng Minh Chương đã tự mình uống hết một chai rượu.

Sở Thức Sâm đoạt lấy: “Muốn uống thì về nhà mà uống.”

Hạng Minh Chương đứng dậy, mi tâm hơi nhíu lại, nhãn thần chăm chú, so với trạng thái lúc họp không khác nhau là mấy, cả đường bước đi vẫn bình ổn, đi ra khỏi cửa đột nhiên dừng lại.

Sở Thức Sâm hỏi: “Sao vậy?”

Hạng Minh Chương đáp: “Lần sau đừng đặt hai phòng, không may mắn.”

Quản lý nhà hàng: “…”

Bọn họ từ Mỹ Tân Đường đi ra, tài xế mở cửa xe, Hạng Minh Chương nhấc chân lên xe, có vẻ như men rượu bắt đầu lên rồi, lúc ngồi xuống có hơi choáng váng.

Sở Thức Sâm đứng bên cạnh dặn dò: “Đưa Hạng tiên sinh về nhà đi, đỡ anh ấy lên lầu nữa.”

Tài xế đưa đón Hạng Minh Chương đi xã giao là chuyện thường như cơm bữa, nhưng số lần Hạng Minh Chương uống say chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu như không hầu hạ tốt… Ông bối rối nói: “Thư ký Sở, tôi chỉ có thể lái xe, ngài đảm đương thêm một chút đi.”

Lúc này, Hạng Minh Chương không vui vẻ mà thúc giục: “Có đi hay không?”

Sở Thức Sâm chỉ đành phải tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, cậu lên xe, tài xế liên tục cảm ơn, lập tức nổ máy lên đường.

Hạng Minh Chương dựa vào cửa xe, yết hầu không thoải mái, anh muốn mở cúc áo ra, nhưng rượu cồn làm cho bàn tay không nghe lời, chỉ có thể thô lỗ mà kéo cổ áo.

Sở Thức Sâm nhích lại gần làm thay, nhấc tay giúp Hạng Minh Chương mở nút áo, mở được 3 nút, cổ và ngực cùng lộ ra, vì rượu mà lan ra một mảng màu đỏ.

Mở một chai nước nhỏ, cậu đưa qua: “Làm dịu cổ họng.”

Hạng Minh Chương uống hết nửa chai, dựa ra gối nằm phía sau, ánh sáng rực rỡ của đèn neon bên đường chiếu vào trong xe, chiếu rọi khuôn mặt trắng nõn của Sở Thức Sâm.

Hạng Minh Chương nhìn qua, không đầu không đuôi hỏi: “Cậu có đói không?”

Sở Thức Sâm tối nay chưa ăn được mấy miếng, trong bụng đã sớm không còn gì rồi, trả lời: “Không tính là quá no.”

Hạng Minh Chương nói với tài xế: “Không quay lại căn hộ.”

Tài xế tự hiểu nói: “Đã hiểu, đi Mạn Trang.”

Sở Thức Sâm nhớ rằng Mạn Trang là nơi mẹ Hạng Minh Chương ở, đêm khuya rồi, cậu là một người ngoài không thích hợp làm phiền lắm, huống chi là nhà của một trưởng bối không quá thân quen.

Cậu muốn để tài xế dừng xe lại rồi thả cậu bên người, vừa định mở miệng, Hạng Minh Chương không quá nhẹ nhàng mà kéo cổ tay áo cậu.

Sở Thức Sâm không hiểu ý.

Hạng Minh Chương hé nửa mắt, mí mắt cũng đang đỏ: “Tối nay vất vả rồi, tôi dẫn cậu đi ăn một bữa, có bằng lòng không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...