Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 39



Cúp điện thoại, Sở Thức Sâm đi dọc theo vỉa hè, câu nói của Tiền Hoa đã tuyên truyền giác ngộ, nhưng triết lý “đi làm” còn chưa kịp lĩnh hội, cậu lại phải tăng ca rồi.

Là việc khác thì thôi đi, lại cứ cố ý là bản kế hoạch, liên quan đến Diệc Tư, cho dù biết Hạng Minh Chương là ngư ông đang câu cá, thế nhưng cậu vẫn nguyện ý chui đầu vào lưới.

Trong vòng chưa đầy mười phút, Sở Thức Sâm đã đi bộ đến chung cư Ba Mạn Gia.

Cậu đã đến đây hơn một lần, quen đường quen nẻo, nhưng cách đây không lâu hai người bọn họ đã phát sinh hành vi thân mật, tối mịt đến nhà thế này dù ít hay nhiều cũng đã phá bỏ khoảng cách.

Sở Thức Sâm vào cửa, Hạng Minh Chương cũng không kinh ngạc sao cậu đến nhanh như vậy, trực tiếp nói: “Vào thư phòng.”

Thư phòng của căn hộ rất lớn, được bao quanh bởi ba bức tường sách, một tấm bảng trắng được đặt ở bức tường trống, bút tích vẫn còn ướt, trên đó viết nội dung bổ sung và đề xuất sửa đổi của bản kế hoạch.

Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu có nhớ Lý Tàng Thu đã đề cập trong cuộc họp rằng cậu phải nắm vững ‘quy mô’ của cơ chế hay không.”

Sở Thức Sâm nói: “Nhớ.”

Hạng Minh Chương nói thêm: “Cậu đưa ra đề xuất hoàn tiền để quy định hoạt động kinh doanh của Diệc Tư, tôi chọn ủng hộ điều đó, nhưng thực ra còn có một lý do hấp dẫn hơn. Một khi cơ chế này được thiết lập, lượng giao dịch của Diệc Tư sẽ tăng lên đáng kể.”

Nhìn bề ngoài, cơ chế ‘hoàn tiền’ sẽ làm giảm đi quyền ngôn luận của bộ phận tiêu thụ, từ đó tăng khó khăn trong việc ký kết hợp đồng, nhưng ngoài phạm vi nhỏ này, đồ thị tương tác giữa Diệc Tư và khách hàng nhất định sẽ đi lên.

Sở Thức Sâm suy nghĩ một chút: “Giống như hai cửa hàng, một nơi có chính sách hoàn trả, một nơi lại không có quy định đó, người tiêu dùng rất có thể sẽ lựa chọn cái trước.”

“Chính là đạo lý này.” Hạng Minh Chương nói, “Quy phạm bên trong, tăng lợi bên ngoài, đạt đến một sự tích luỹ nhất định sẽ xuất hiện một vòng tuần hoàn tốt.”

Sở Thức Sâm ngay lập tức nói: “Chỉ có bộ phận R&D thể hiện thái độ rõ ràng ngày hôm đó, còn bộ phận tiêu thụ lại im lặng không lên tiếng. Nếu như bọn họ hiểu được ‘hoàn tiền’ có lợi hơn cho chính mình thì chắc hẳn sẽ ủng hộ.”

Hạng Minh Chương nói: “Vì vậy bản kế hoạch này cần phải đạt được hiệu quả đó, bởi cho dù một hệ thống hoàn hảo đến đâu, nếu người thực hiện nó không thừa nhận thì đều trở nên vô ích.”

Sở Thức Sâm gật đầu: “Vậy ‘quy mô’ này được định nghĩa như thế nào?”

Hạng Minh Chương vẽ một đường thẳng trên bảng trắng bằng bút nước, viết “độ dày” ở bên trái và “độ mỏng” ở bên phải, dựa theo những gì liên quan đến bản kế hoạch mà tiến hành phân chia theo từng phương diện.

Phàm là các nội dung liên quan đến nhân viên thì phải rõ ràng, tiền lương thành tích, quy trình hoạt động và hậu quả của việc vi phạm, tất cả một chút cũng không được mơ hồ.

Về việc khắc hoạ vấn đề của sản phẩm thì cần phải khắt khe hơn, công ty phải bảo vệ quyền và lợi ích của khách hàng nhưng phải ngăn chặn sự thiếu sót để tránh cho khách hàng lợi dụng sơ hở đó. Hạng Minh Chương bổ sung vô cùng chi tiết, in ra rồi đặt trên bàn làm việc, nói: “Cậu ngồi đó xem đi.”

Sở Thức Sâm kéo ghế ra ngồi xuống, chữ kín hết một trang giấy, chứa rất nhiều thuật ngữ chuyên môn liên quan đến máy tính, Hạng Minh Chương trong những ngày đầu thành lập Hạng Việt chắc hẳn rất chú trọng vào phương diện kỹ thuật.

Bản kế hoạch bắt đầu từ một cái đầu, chỉ khi được mở đầu tốt đẹp thì mới có thể huy động nhiều bộ phận khác nhau cùng nhau xây dựng, đây là lần đầu tiên Sở Thức Sâm làm nên không thể để lại bất kỳ sai sót nào.

Sở Thức Sâm vừa lắng nghe vừa ghi nhớ, cậu rất thường thỉnh giáo ​​đồng nghiệp trong công ty, âm thầm so sánh, cảm thấy Hạng Minh Chương giảng giải đặc biệt thành thục, lời lẽ sắc bén không hề chứa chút hài hước thừa thãi nào, khắt khe nhưng nhẫn nại.

Kỳ thực Hạng Minh Chương tự nhận rằng mình không có kiên nhẫn, anh đã tham gia các cuộc họp trực tiếp của công ty, các cuộc họp thường kỳ và các cuộc họp thảo luận lớn nhỏ khác nhau, đếm không nổi mình đã nói trước mặt bao nhiêu người rồi, bất quá một chút không hiểu này của Sở Thức Sâm khiến cho anh không có cách nào bất mãn được thôi.

Hạng Minh Chương nói xong, liền viết viết vẽ vẽ lên bảng lấp kín những khoảng trắng, ném bút đi rồi nói: “Hết rồi.”

Sở Thức Sâm sắp xếp lại tài liệu: “Được.”

Hạng Minh Chương liếc nhìn đồng hồ treo tường, vừa đúng mười một giờ, anh nói: “Cậu có thể hoàn thành ở đây, có thắc mắc gì cứ trực tiếp hỏi tôi.”

Sở Thức Sâm nói: “Đã muộn như vậy rồi, tôi không muốn quấy rầy anh.”

Hạng Minh Chương không khách khí nói: “Tôi tối qua đã dành cả một đêm để ghi nhớ kế hoạch của cậu, cậu mau chóng làm xong thì mới không quấy rầy tôi nữa.”

Sở Thức Sâm: “…”

Trong thư phòng có sẵn mọi thiết bị, màn hình máy tính rất lớn, Hạng Minh Chương đứng bên cạnh ghế và nhìn chằm chằm Sở Thức Sâm viết cho xong mở bài.

Điện thoại trên bàn kêu lên, là bà Sở gọi tới.

Sở Thức Sâm đã nói sẽ về muộn một chút nhưng bây giờ đã quá thời gian dự kiến, cậu bắt máy: “Mẹ?”

Bà Sở nói: “Tiểu Sâm, gần sáng rồi, con vẫn chưa về à?”

Sở Thức Sâm đáp: “Đừng đợi con nữa, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ai ya, bị sốt vừa mới khỏi xong.” Bà Sở thăm dò, “Con đang ở với bạn à?”

Sở Thức Sâm giải thích: “Không có, con đang tăng ca.”

Bà Sở không tin lắm, Hạng Minh Chương cúi người xuống, đặt một tay lên lưng ghế sau lưng Sở Thức Sâm và nói vào điện thoại, “Bác gái, con là Hạng Minh Chương, thật ngại quá, là con đang nô dịch cậu ấy.”

Bà Sở lúc này mới yên tâm: “Minh Chương à, vậy bọn con làm việc đi, bác cúp máy đây.”

Sở Thức Sâm tiếp tục gõ chữ, vừa rồi hơi thở của Hạng Minh Chương phủ lên sau tai có hơi ngứa, không cẩn thận gõ sai một chuỗi ký tự tiếng Anh, cậu đuổi người: “Anh che ánh sáng của tôi rồi.”

Đèn bàn rõ ràng là ở phía bên kia, Hạng Minh Chương không phá bỏ cái lý do khập khiễng này mà đi đến bên ghế sofa đọc sách.

Sở Thức Sâm đang hết sức chuyên chú, trong đêm khuya tịch lặng chỉ còn lại tiếng lật sách thỉnh thoảng, tần suất giảm dần rồi dừng lại, cậu từ màn hình nhìn qua, Hạng Minh Chương vẫn giữ tư thế ngồi nhưng mắt đã nhắm lại.

Sở Thức Sâm gõ bàn phím rất nhẹ, muốn làm cho bản kế hoạch đầu tiên trở nên hoàn hảo, nội dung kỹ thuật sau này còn có thể dùng tới, cậu ngoài ra còn chỉnh lý thêm một phần ghi chú.

Sau khi gõ xong dòng chữ cuối cùng, ngoài cửa sổ đã là đêm đen, Sở Thức Sâm hoạt động lại tứ chi đã sớm tê nhức, nhéo nhéo sau gáy.

Trên ghế sofa, Hạng Minh Chương một tay chống lên trán, hô hấp đều đặn.

Kính trên sống mũi đã đeo một ngày một đêm, cũng không ngại vất vả, Sở Thức Sâm đến gần duỗi tay ra, nhẹ nhàng tháo kính của Hạng Minh Chương xuống.

Cất nó đi, Sở Thức Sâm lặng lẽ rời đi, đi tới huyền quan thay xong giày, Hạng Minh Chương từ thư phòng đuổi theo nói: “Không thưa không báo đã chạy rồi?”

Sở Thức Sâm nói: “Sợ đánh thức anh cũng sai sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Xe buýt chung cư bảy giờ mới có, tôi đưa cậu về nhà.”

Sở Thức Sâm: “Không cần, tôi gọi taxi.”

Hạng Minh Chương giơ tay ra khóa cửa, mạnh dạn thẳng thắn như đi thăm họ hàng: “Mật ong ăn hết rồi, tôi qua nhà cậu lấy thêm vài chai.”

Sở Thức Sâm không mở được cửa, não bộ làm việc cả đêm cũng lười đối đầu với người ta, chỉ có thể đợi Hạng Minh Chương rửa mặt đánh răng rồi mới rời đi.

Con đường sáng sớm thuận lợi không có chướng ngại vật, Hạng Minh Chương luôn lái xe với tốc độ nguy hiểm, thế nhưng hôm nay anh lái vô cùng trầm ổn.

Sở Thức Sâm không chống đỡ nổi, ngồi trên ghế phó lái chợp mắt một lát.

Đến nhà họ Sở, Hạng Minh Chương tự nhiên bước vào cùng Sở Thức Sâm, bà Sở vừa thức dậy, ngạc nhiên đến nỗi mặt nạ cũng rơi xuống: “Tiểu Sâm, bọn con làm việc cả đêm à?”

Hạng Minh Chương rốt cục có chút lương tâm nói: “Bác gái, thực xin lỗi, là con quá đáng rồi.”

Bà Sở ôm ngực vô cùng xúc động: “Con trai bác lúc nhỏ chơi game thâu đêm, lớn lên thì đi hộp đêm thâu đêm suốt sáng, bây giờ mới hết lòng vì công việc.”

Dì Đường cầm một rổ cam chuẩn bị đi vắt nước trái cây nói: “Nỗ lực như vậy, tính ra mất trí nhớ cũng tốt.”

“Ai ya vạ miệng, mau đi nấu bữa sáng đi, nấu nhiều hơn một chút.” Bà Sở nói, “Minh Chương, nếu không bận thì ở lại ăn cơm cùng nhau đi?”

Sở Thức Sâm sau khi tắm rửa xuống lầu, thay một chiếc áo len mỏng và quần dài ở nhà, đều là màu sắc giản dị, cậu bình thường ở công ty đều ăn mặc cẩn thận, hiếm khi ăn mặc thoải mái như vậy.

Hạng Minh Chương không khỏi liếc mắt nhìn thêm mấy cái, sau đó cực kỳ tự giác đi theo Sở Thức Sâm vào phòng ăn, lần trước làm khách anh là khách quý, hôm nay thuần tuý chỉ là ăn chực.

Một bàn đầy bữa sáng thịnh soạn, kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, bà Sở quan tâm hỏi: “Minh Chương, Tiểu Sâm ở Hạng Việt thế nào rồi?”

Hạng Minh Chương nói: “Làm việc có năng lực, đã giúp đỡ con rất nhiều.”

Bà Sở thoả mãn: “Hai đứa ăn nhiều chút đi, làm việc vất vả quá rồi.”

Hạng Minh Chương hết lời khen ngợi bữa sáng khiến dì Đường và chị Tú rất vui, Sở Thức Sâm im lặng ăn một bát mì nước, biết rằng từ lúc bước vào cửa Hạng Minh Chương đã chuyển sang chế độ quý ông.

Trong bốn đoá hoa vàng chỉ có Sở Thức Hội là có phản ứng bình đạm, chịu ảnh hưởng của Lý Hành, ấn tượng của cô đối với vị Hạng tiên sinh này không tính là tốt lắm.

Đột nhiên, Hạng Minh Chương hỏi: “Sở tiểu thư được nghỉ rồi à?”

Bà Sở nói: “Gọi nó là Thức Hội là được rồi, đúng là được nghỉ rồi.”

Hạng Minh Chương gắp một cái bánh bao hấp nói: “Kỳ nghỉ hè có kế hoạch thực tập không? Có thể cân nhắc đến công ty.”

Sở Thức Hội ngẩng đầu: “Có thể sao?”

“Cô là cổ đông của Diệc Tư, tất nhiên có thể, việc chọn vị trí cũng khá tự do.” Hạng Minh Chương nói, “Bất quá nếu thực sự muốn được tôi luyện thì nên tìm một người dẫn dắt.”

Sở Thức Hội nói: “Tôi muốn tôi luyện chính mình.”

Hạng Minh Chương nhìn Sở Thức Sâm: “Cậu cảm thấy Tần Khê thế nào?”

Hầu hết đội ngũ do giám đốc Tần ở chi nhánh Trùng Khánh chỉ đạo đều là những nhân viên nữ, có thành tích xuất sắc, được mệnh danh là đội quân tóc dài ở thành phố núi, lần này qua đây không đủ nhân lực, nhất là thiếu các nhân viên cấp thấp có thể làm được mọi việc.

Sở Thức Sâm nói: “Nếu giám đốc Tần có nguyện vọng đương nhiên là được rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Có thể thử xem, có anh thì phải có em, sẽ không sai được đâu.”

Bây giờ ngay cả Sở Thức Hội cũng vui vẻ.

Sở Thức Sâm nuốt một ngụm canh nóng, tâm tư khẽ động.

Sau bữa sáng, Sở Thức Sâm dẫn Hạng Minh Chương lên phòng tiếp khách ở tầng 1. Sau khi Sở Triết qua đời, cổng và sân nhà vắng tanh, rất ít người lui tới phòng tiếp khách này, đèn chùm bị hỏng một bóng vẫn chưa được sửa.

Bức tượng mang về từ Diệc Tư được đặt trong tủ, Hạng Minh Chương chắp tay ra sau lưng chiêm ngưỡng, có vẻ như rất thích.

Sở Thức Sâm đóng cửa lại, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn nói: “Socola ăn rất ngon, đặc biệt là viên hình tròn, rất ngọt.”

Hạng Minh Chương không chút do dự nói: “Không phải hình trái tim là ngọt nhất sao?”

Vừa dứt lời, Hạng Minh Chương đột nhiên quay đầu lại, Sở Thức Sâm là đang cố ý thăm dò anh.

“Nói đến chuyện thực tập của em gái tôi tôi đã cảm thấy kỳ quái, sao lại có thể trùng hợp như vậy.” Sở Thức Sâm nói, “Cuốn sổ đặt ở văn phòng anh buổi trưa hôm qua, anh đã xem ghi chú ở bên trong.”

Hạng Minh Chương dám làm dám nhận: “Đúng, tôi đã xem.”

Sở Thức Sâm đột nhiên nhận ra: “Vậy anh nhất định biết rằng tối qua là bữa tiệc khai trương của Tiền Hoa.”

Chẳng trách sao gọi cậu đến chung cư sửa kế hoạch, Hạng Minh Chương căn bản đã biết cậu ở gần đó, sớm đã tính chuẩn thời gian.

Còn muốn cậu ở lại hoàn thành, là sợ tiệc khai trương chưa kết thúc, cậu ra khỏi cửa lại đi tìm Tiền Hoa “phóng đãng”?

Hạng Minh Chương bị vạch trần, thế nhưng lại không cảm thấy hổ thẹn, dù sao thì mục đích giữ người lại cũng đã đạt được rồi, lại thuận tiện ăn no được một bữa, Sở Thức Sâm muốn tức giận anh cũng tình nguyện chịu đựng.

Không ngờ đến, Sở Thức Sâm chỉ lạnh mặt một lát, sau đó từ trong túi lấy ra tất cả tài liệu nói: “Tôi tìm Tiền Hoa vì những thứ này.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Đây là cái gì?”

Sở Thức Sâm nói: “Tôi đang điều tra nguyên nhân thực sự của vụ du thuyền phát nổ.”

Hạng Minh Chương sửng sốt: “Du thuyền phát nổ?”

Toàn bộ vụ tai nạn đã được kết luận, Sở Thức Sâm nói: “Tôi cảm thấy có khả năng không phải là một tai nạn.”

Cậu nói với Hạng Minh Chương những thông tin mà cậu có được cho đến hiện tại, về ban nhạc đã giải tán kia, tay bass Trương Triệt giả mạo, người phục vụ tên Trương Khải, những gì bất thường đều thẳng thắn nói ra hết.

Hạng Minh Chương lật xem: “Cậu vẫn liên tục bí mật điều tra?”

“Đúng.” Sở Thức Sâm nói, “Tiền Hoa đã giúp tôi không ít, tôi nhiều lần đi tìm cậu ta đều là vì chuyện này.”

Hạng Minh Chương suy tư: “Tại sao đột nhiên lại nói cho tôi?”

Ánh mắt Sở Thức Sâm nhìn từ dưới lên trên, nhìn kỹ đến từng chi tiết: “Bây giờ anh đã yên tâm rồi nhỉ.”

Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại phải không yên tâm?”

Sở Thức Sâm sắp xếp gọn gàng lại tư liệu: “Vậy thì tôi gặp ai, làm gì, hy vọng anh đừng can thiệp vào việc của tôi nữa.”

Sắc mặt Hạng Minh Chương trầm xuống: “Ở bar Hắc Song muốn rời đi liền để cho tôi kéo đi, hiện tại không cần nữa lại trở thành can thiệp rồi?”

“Đêm hôm đó nếu không đi cùng anh cũng sẽ không phát sinh gì cả.” Sở Thức Sâm ngẩng mặt lên, “Tôi làm việc gì trong lòng tự có tính toán, chỉ có duy nhất một lần không đúng mực chính là ở bên cạnh anh.”

Hạng Minh Chương nhất thời không nói nên lời, từ lúc vào cửa đến giờ chưa đến mười phút, Sở Thức Sâm đã vạch trần, giải thích, cảnh cáo anh, một cách logic có lý lẽ có dẫn chứng, từng cái một đều mang thái độ của một quân tử.

Hạng Minh Chương được hai chữ “duy nhất” lấy lòng, thấy ánh mắt Sở Thức Sâm đã phiếm xanh, anh thừa nhận mình mềm lòng rồi, hạ mình hỏi: “Giận rồi à?”

Sở Thức Sâm lắc đầu, bản kế hoạch được sửa đổi quá dụng tâm, một bữa sáng dỗ dành cả nhà vui vẻ, thủ đoạn Hạng Minh Chương quản giáo cậu chẳng phải là vì muốn tốt cho cậu sao.

Cậu không đến mức không nhận ra phải trái như vậy liền nói: “Những chuyện này đừng nói với gia đình tôi.”

“Tôi hiểu rõ.” Hạng Minh Chương liếc mắt nhìn thời gian, “Tôi đi đây, cậu đi ngủ cho tốt đi.”

Sau khi gói xong mười chai mật ong, Sở Thức Sâm đưa Hạng Minh Chương ra ngoài, xe lái đi xa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tiệc trên du thuyền có người của Hạng Việt tham gia, giả sử nếu có chân tướng khác, nói cho Hạng Minh Chương không chỉ chứng minh sự vô tội của nhà họ Sở, mà còn là một lời giải thích.

Cậu muốn tiếp tục tìm kiếm manh mối từ quá khứ, giải thích càng sớm càng tốt để tránh sự hiểu lầm mỗi lần của Hạng Minh Chương.

Bắt đầu từ khi nào cậu lại không muốn bị Hạng Minh Chương hiểu lầm?

Tại ngã tư đại lộ Giang Ngạn, Hạng Minh Chương quay đầu xe đổi hướng.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước quán bar Vân Diếu.

Trong thời gian không kinh doanh, trong quán bar không có khách, Hạng Minh Chương vẫn đẩy cửa đi vào.

Không lâu sau, một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi bước xuống lầu, dáng người cao lớn cường tráng, nét mặt có chút phỉ khí, nhìn dáng đứng thì đã từng đi lính, là ông chủ của Vân Diêu, Hứa Liêu.

“Hạng tiên sinh.”

Hạng Minh Chương quay đầu lại: “Trở về khi nào vậy?”

Hứa Liêu đã ở Hoa Kỳ một khoảng thời gian, hai ngày trước mới trở lại, hắn nói: “Thứ năm.”

Hạng Minh Chương nói: “Chênh lệch múi giờ đủ rồi, giúp tôi điều tra chút chuyện.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...