Trộm Hương Không Thương Ngọc

Chương 10



Lệ Vô Địch thương nàng, như vậy, nàng thương hắn sao?

Lời nói của Hoa Túy giống như hồi chuông cảnh báo Bạc Bảo, hung hăng quấy nhiễu đầu nàng, làm nàng cả ngày hôm nay tinh thần không yên.

Nhưng là, yêu hay không yêu quan trọng sao? Nàng đêm nay tính làm Lệ Vô Địch hôn mê, sau đó cùng Hoa Túy rời đi Sơn Phong Trại.

Bạc Bảo ngồi ở trong phòng mình, nhìn rượu và thức ăn Phân nhi chuẩn bị trên bàn.

Vài ngày trước, ở trong thư nàng nhờ tiểu thư mang đến cho nàng một ít mê dược, chỉ cần một ít liền đủ để làm cho một nam nhân cường tráng hôn mê.

Không bao lâu, Lệ Vô Địch đúng giờ đi vào, trên mặt không dấu được ý cười.

“Bạc Bảo.” Tâm tình hắn có vẻ vui sướng,“Nghe nói nàng muốn cùng ta uống rượu tâm sự?”

Khóe miệng Bạc Bảo có ý cười, chủ động lôi kéo hắn ngồi trên ghế, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn, tự mình vì hắn châm rượu.

“Đến.” Nàng đem ly rượu đưa cho hắn.

Hắn cười, cầm lấy ly rượu trước hết uống ba chén.

“Hôm nay ta sai người đưa mũ phượng và khăn quàng vai đến phòng cho nàng, nàng thích không?” Lệ Vô Địch một đôi con ngươi đen tràn đầy trìu mến, bàn tay to lớn nắm lấy tay nhỏ bé của nàng.

Từ ngày nàng đồng ý gả cho hắn, hắn chỉ thấy chứ không có chạm qua nàng.

Nàng tựa như một món ăn ngon miệng, mỗi ngày đều ở trước mặt của hắn, hắn đói khát muốn một ngụm nuốt vào, nhưng lại không muốn cưỡng bức nàng.

Hắn chờ, chờ nàng thật tình chấp nhận hắn.

Hắn nghĩ, nàng chắc là có yêu hắn, bằng không làm sao có thể đáp ứng gả cho hắn đây?

Lệ Vô Địch ý tưởng thực đơn thuần, không chút nào quanh co lòng vòng.

“Ân.” Bạc Bảo nhẹ nhàng gật đầu, lại lần nữa vì hắn châm rượu.

Hắn cao hứng lại nhiều uống thêm mấy chén.

Nàng thấy hắn uống thêm mấy ly rượu, nguyên bản tính cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn mê man, sau đó nàng có thể rời đi Sơn Phong Trại, nhưng trên mặt hắn thủy chung mang theo biểu tình vui mừng, thế nhưng lại làm cho lòng của nàng bắt đầu dao động.

Nàng lại nghĩ tới lời nói của Hoa Túy, Lệ Vô Địch là thật tâm thích nàng.

Như vậy, nàng thích hay không thích Lệ Vô Địch? Bạc Bảo mắt đẹp nhìn gương mặt cương nghị của hắn, nhớ tới trong khoảng thời gian này nàng thật hạnh phúc.

Hắn tuy rằng thô lỗ bá đạo, thanh âm lớn một chút, nhưng là chưa từng có thương tổn nàng, thậm chí hết sức lấy lòng nàng, nàng nếu không vui, hắn sẽ dùng hết các loại phương pháp, chỉ mong chiếm được nụ cười của nàng.

“Ngươi mất hứng sao? Vì sao mặt co mày cáu? Ai lại chọc giận ngươi?” Lệ Vô Địch vươn bàn tay phủ lên gương mặt xinh đẹp của nàng. “Có phải hay không Lam Ngưng lại tìm nàng phiền toái? Con bà nó, ta đã nói không cho phép nàng ta tiến vào sân của chúng ta một bước!”

Từ sau khi muốn kết hôn Bạc Bảo, hắn liền hạ lệnh Lam Ngưng không cho phép lại tùy ý ra vào nơi ở bọn họ, hơn nữa chiêu cáo toàn sơn trại, người hắn muốn kết hôn chỉ có một mình Bạc Bảo.

“Không phải.” Nàng phiền não không phải người bên ngoài, mà là hắn.

Thấy hắn hiện tại không hề phòng bị, lòng tràn đầy tín nhiệm nàng, làm nàng lại nhịn không được nhíu mày.

“Không phải?” Lệ Vô Địch vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng. “Sao lại thế này? Mất hứng thì nói cho ta nghe, ta sẽ thay nàng làm chủ!”

Nàng muốn nói lại thôi, sau đó còn thật sự nhìn hắn. “Chàng vì sao muốn cưới ta?” Bởi vì muốn phụ trách, vẫn là bởi vì hắn không muốn mất đi năm vạn lượng?

Hắn không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, bên tai phút chốc đỏ lên.

“Nào có vì sao, liền...... Liền......”

“Ân?” Bạc Bảo tò mò nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

“Ta chính là ngu ngốc, nhiều nữ nhân như vậy không thương, lại cố tình yêu thương nàng, ta cũng không có biện pháp a!” Đời này hắn chính là chịu thua trên tay nàng, như thế nào phản kháng đây?

Hắn chính là không có biện pháp, đành phải thuận theo tự nhiên, yêu thương liền yêu thương, muốn vĩnh viễn đem nàng giữ ở bên người.

“Chàng...... Yêu ta?”

Thực sự như lời Hoa Túy nói, Lệ Vô Địch quả thật là yêu nàng? Nghe hắn nói xong, Bạc Bảo tâm không tự chủ được gia tốc nhảy lên.

“Bằng không sơn trại nhiều nữ nhân như vậy đều muốn lấy ta, ta làm sao chỉ đối tốt với nàng?” Lệ Vô Địch vỗ về hai má non mịn của nàng.“Thật là kỳ quái, nàng cũng không phải bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, cũng không ôn nhu tri kỷ, nhưng ta liền yêu nàng...... Nàng nói xem, ta có phải có bệnh không?”

Mặt nàng ửng hồng, như hoa anh đào thẹn thùng.

“Nếu...... Ta có một ngày rời đi chàng, chàng sẽ thế nào?” Nàng mím môi, thấy hô hấp hắn bắt đầu nhanh, cũng không ngừng nháy ánh mắt.

Nàng biết mê dược trong cơ thể hắn bắt đầu phát tác.

“Đuổi tới chân trời góc biển...... Cũng muốn...... Đem nàng bắt trở về......” Lệ Vô Địch thu hồi bàn tay, nhu nhu cái trán. “Quái, ta mới uống vài ly rượu, như thế nào...... Đầu bắt đầu hôn mê?”

Hắn vừa mới nói xong, liền phanh một tiếng ngã vào trên bàn, rượu và thức ăn cũng bị đánh nghiêng.

Bạc Bảo nhìn bộ dáng hắn ngủ say, tay nhỏ bé vỗ về hai má vừa bị hắn vuốt ve, trong lòng có cảm xúc phức tạp.

Nhưng mà kế hoạch này nàng đã sớm bày ra tốt, hôm nay nhất định phải hoàn thành.

Nàng đứng lên. Thời gian cũng cách không nhiều lắm, Hoa Túy cùng Yêu Hỉ chắc là đã ở bên ngoài chờ nàng.

Nhưng mà, kế tiếp nàng lại làm ra chuyện ngay cả chính mình đều cảm thấy kinh ngạc--

Nàng thế nhưng hôn môi Lệ Vô Địch, ở trên môi hắn hấp thu ấm áp cuối cùng.

“Xin lỗi......” Lần đầu tiên, nàng mở miệng hướng hắn xin lỗi.

Sau đó, Bạc Bảo cũng không dám liếc hắn một cái, lập tức quay đầu rời đi.

Bởi vì, nàng nếu lại chờ nữa, nhất định là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không có cách nào rời đi......

☆☆☆

Trong xe ngựa có bốn người, Hoa Túy Yêu Hỉ Bạc Bảo, cùng với người khởi xướng Phượng Húc Nhật.

Phượng Húc Nhật cùng Yêu Hỉ sóng vai mà ngồi bên nhau, hai người lộ ra biểu tình khác biệt; Hắn là tươi cười đầy mặt, còn nàng thì ảo não không thôi.

“Bạc Bảo......” Yêu Hỉ nhìn Bạc Bảo ngay cả một câu cũng chưa nói, trong lòng vẫn cảm thấy đối với nàng có điều thua thiệt.“Sau khi trở về...... Ta sẽ đem Phượng...... Hết thảy đều trả lại cho ngươi......”

Phượng Húc Nhật vừa nghe, tươi cười lập tức cứng ngắc, bàn tay dùng sức cầm tay nhỏ bé của Yêu Hỉ, làm nàng đau mà ngậm miệng.

Bạc Bảo nhìn hai người bọn họ, sau đó, nàng nhìn vào trong con ngươi đen của Phượng Húc Nhật, phát hiện trong mắt hắn có ý trí kiên định.

Nàng thấy, trong mắt Phượng Húc Nhật không có ý muốn sám hối, như là không tiếng động nói cho nàng, hắn không hối hận khi làm như vậy.

“Bạc Bảo nàng nương, ngươi thật sự cứ như vậy mà đi sao?” Phượng Húc Nhật cười meo meo nói, “Ngươi không nghĩ đến tâm tình của huynh đệ ta sao?”

Nữ nhân này cũng thật tuyệt tình, từ bỏ Lệ Vô Địch, còn thuận tay cầm đi năm vạn lượng.

Đây là cái gọi là “nhân tài hai thất”!

Bạc Bảo cười lạnh, “Ngươi thanh toán năm vạn lượng cho Lệ Vô Địch bắt ta đi, mấy ngày nay làm cho ta nếm không ít đau khổ, ngươi cho là mình còn có tư cách chỉ trích ta sao?”

“Không dám.” Phượng Húc Nhật nhún nhún vai, “Tổn thất của Bạc Bảo nàng nương, ngày nào đó ta sẽ đến cửa xin lỗi.”

Bạc Bảo muốn mở miệng nói tiếp, liền nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Yêu Hỉ, gấp đến sắp khóc.

Vì thế, nàng át chế lửa giận trong lòng, nhìn Yêu Hỉ, “Ngươi gả cho hắn có tốt không?”

Yêu Hỉ sửng sốt, bàn tay nhỏ nhắn bất an xoắn áo, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, “Ta. . . .sống rất khá.”

Bạc Bảo biết Yêu Hỉ luôn luôn thành thực, sẽ không lừa gạt người nào, nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, vì vậy tiến lên cầm bàn tay nhỏ bé của người đang xấu hổ.

“Vậy là tốt rồi.” Nàng cười với Yêu Hỉ, “Ngươi tìm được hạnh phúc của mình.”

Yêu Hỉ cắn môi, không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu, “Không phải tìm được, là ta đoạt đi rồi. . . .”

“Không phải, là ta buông tay.” Giọng nói của Bạc Bảo trở nên nhẹ nhàng, " Vừa nghe Phượng Húc Nhật đã thành thân ta liền thở phào nhẹ nhõm, thật may là có ngươi, nếu không tình huống chắc sẽ phức tạp hơn. "

" Hả ? " Yêu Hỉ khó hiểu, mở to mắt nhìn nàng, " Nhưng mà. . . . "

" Nói mới nhớ. " Phượng Húc Nhật mở ra cây quạt trên tay, chậm rãi đánh gãy cuộc trò chuyện của tỷ muội các nàng, " Ngươi không thấy hôm nay chúng ta rời đi rất thuận lợi sao ? "

Bạc Bảo vừa nghe nói vậy, ánh mắt liền bắn về phía hắn, " Lời của ngươi là có ý gì ? "

" Tuy là ta thường tới Sơn Phong trại, nhưng mà hôm nay còn mang theo ba nữ nhân rời đi, ngươi cho là Sơn Phong trại ngay cả một chút phòng bị cũng không có sao ? " Phượng Húc Nhật thừa nước đục thả câu.

" Chàng có ý gì ? " Phản ứng của Yêu Hỉ so với mọi người đều nhanh hơn, túm lấy ống tay áo của hắn, " Chẳng lẽ chàng lại tính kế gì ? "

" Ta chỉ đáp ứng yêu cầu của các nàng, thuận lợi cho mọi ngời rời đi Sơn Phong trại, nhưng mà, lực lượng của ta còn chưa có lớn như vậy, đành phải cùng người ta nội ứng ngoại hợp. . . . " Hắn lạnh nhạt nói xong, mỉm cười thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của Yêu Hỉ.

" Cùng ai nội ứng ngoại hợp ? " Rốt cuộc Yêu Hỉ cũng nhịn không được kêu to, " Chàng nói mau ! "

" Thì. . . . " Phượng Húc Nhật liếc mắt nhìn Bạc Bảo, " Là nữ nhân một lòng mong muốn gả cho Lệ Vô Địch ! " Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Yêu Hỉ, nói tiếp, " Tính toán thời gian một chút, nàng ta chắc đang ở bên người Lệ Vô Địch. "

Bạc Bảo vừa nghe nói, thân thể nhịn không được phát run, hai tay cũng lén lút nắm chặt.

Nàng ép bản thân mình đừng để ý, nhưng mà, trong lòng ngực vẫn có đám lửa nhỏ chậm rãi cháy lên.

" Phượng Húc Nhật, sau này ta sẽ bắt ngươi trả giá tất cả ! " Bạc Bảo lạnh lùng nhìn hắn.

" Dừng xe. " Phương Húc Nhân hướng mã phu bên ngoài kêu một tiếng, khoé miệng vẫn cười thích thú như cũ, " Chờ ngươi thành thân, ta sẽ đưa lên một phần đại lễ, tiêu tan oán khí của ngươi. "

Một lát sau, một người nam nhân và hai nữ nhân bước xuống xe ngựa, sau đó xe ngựa liền quay đầu trở về Sơn Phong trại.

Dưới ánh trăng là vẻ mặt mờ mịt của Yêu Hỉ và đầy ý cười của Hoa Tuý.

Về phần Phượng Húc Nhật, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ.

" Mới vừa rồi nàng ở trong xe nói cái gì ? Muốn tặng ta cho nữ nhân khác, phải không ? " Bàn tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của Yêu Hỉ, hắn cười thật tà khí.

Yêu Hỉ lấy lại tinh thần, mở đôi mắt đẹp nhìn hắn, " Ta. . . . "

" Đúng là vật nhỏ học không ngoan ! " Hắn vẫn giữ nét mặt tươi cười, trong mắt lộ vẻ không hờn giận.

Thảm ! Trong lòng Yêu Hỉ kêu rên, hai mắt gắt gao nhắm chặt.

Ánh trăng thật đẹp. Hoa Tuý cười, thức thời tiêu sái đi xa một chút.

Bởi vì ánh trăng thật đẹp, cho nên sẽ dẫn đến phu nhân phát thú tính.

. . . . . . .

Bạc Bảo không hiểu, vì sao ở một khắc cuối cùng, nàng lại quay đầu trở về.

Không phải nàng muốn làm theo kế hoạch, tặng cho Lệ Vô Địch và Phượng Húc Nhật một cái giáo huấn, làm cho bọn họ biết nàng sẽ không làm theo ý bọn họ sao?

Nhưng mà vì sao vừa nghe nói có nữ nhân mơ ước Lệ Vô Địch, nàng lại lập tức quay đầu, vì ngăn cản nữ nhân ước mơ hắn !

Đáng giận ! Bạc Bảo thầm mắng chính mình.

Nàng trở về như vậy, căn bản là đang làm hỏng việc mà !

Nhưng mà, nàng vẫn lựa chọn thất bại trong gang tấc.

Bởi vì nhìn gian phòng kia, nàng liền hiểu được, nàng không cho phép nữ nhân khác giữ lấy Lệ Vô Địch, bởi vì Lệ Vô Địch là của nàng !

Thì ra, nàng cũng thương hắn.

Nhưng mà, nàng vẫn không hiểu loại cảm giác không bỏ xuống được này chính là yêu, vì thế liền xem nhẹ, kỳ thật tình yêu đã sớm nảy sinh trong lòng nàng, dần dần thay đổi trái tim.

Sau khi Bạc Bảo biết rõ tâm tư của mình, liền lấy tốc độ như gió xoáy trở lại phòng.

Nàng đẩy cửa phòng ra, thấy trên bàn thức ăn và rượu vẫn hỗn độn như cũ, nhưng Lệ Vô Địch đã không còn thấy nữa.

Nàng cắn môi, vội vàng dãn nhanh cước bộ chạy vào bên trong tìm kiếm, đi vào bên trong phòng, phát hiện màn giường đã buông xuống.

Bạc Bảo vừa tức vừa vội, ão não chính mình cứ như vậy tặng cơ hội cho nữ nhân khác, sao nàng lại đem hắn đang bất tỉnh nhân sự chắp tay cho người ta ?

Ngu ngốc, nàng thật ngu ngốc !

Ngân Bảo không nghĩ ngợi, bước nhanh tiến lên liền xốc màn giường.

Nhưng hiện ra trước mắt nàng không phải là hình ảnh dâm uế như nàng tưởng tượng, trên giường chỉ có Lệ Vô Địch, nữ nhân nào cũng không có.

" Hả ? " Nàng đứng ở trước giường, có chút ngốc lăng.

Ngay sau đó, người trên giường đột nhiên đứng dậy ôm nàng vào trong lòng.

" Nữ nhân, nàng đem ta làm thành kẻ ngốc sao ? " Tiếng nói trầm thấp của Lệ Vô Địch từ trên đầu nàng truyền đến.

Bạc Bảo không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ có thể dán tại ngực hắn, cuối cùng bất đắc dĩ hạ hai vai, " Ta lại bị chàng và Phượng Húc Nhật tính kế, đúng không ? "

" Nàng không nên gạt ta. "

Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện nàng muốn rời đi, sau khi Phượng Húc Nhật đi vào Sơn Phong trại, liền lén cùng hắn bàn tính, hắn liền quyết định cùng Phượng Húc Nhật hợp tác diễn ra vở kịch này, hắn muốn biết trọng lượng của mình ở trong lòng nàng.

Nếu đêm nay nàng không trở về, hắn sẽ đến thành Trân Châu bắt người, hơn nữa lần này không phải là trộm, là cướp!

Mặc kệ kết quả là như thế nào, hắn muốn nàng !

Thật may là hắn đã thắng, ở trong lòng của nàng, hắn vẫn tồn tại, cho nên sau khi nhìn thấy nàng, hắn đã không còn thương tâm và thất vọng như lúc nãy.

Nàng quay đầu, mang về cho hắn hy vọng, cùng với dục vọng muốn yêu nàng.

" Không gạt chàng, ta làm sao đi được ? " Bạc Bảo nói.

" Nàng có thể thành thật nói cho ta biết, nàng muốn chạy. "

" Nói cho chàng, chàng sẽ đáp ứng sao ? " Nàng dựa vào trong lòng hắn, thở dài nhẹ nhõm.

" Nàng muốn rời đi Sơn Phong trại, ta có thể đáp ứng, sau đó suy nghĩ nên cùng nàng đi nơi nào; nhưng nàng muốn vĩnh viễn rời đi cuộc đời của ta, chết cũng không đồng ý. "

Vì thế hắn làm bộ bị nàng gây mê, chờ đợi nàng thật tình quay đầu lại.

Khi hắn thiếu chút nữa là buông tay, rốt cuộc nàng cũng trở lại.

" Bạc Bảo, nàng có yêu ta chút nào không ? " Lệ Vô Địch ôm nàng vào trong ngực, một khắc cũng không muốn buông ra, " Chỉ cần một chút, ta liền thoả mãn. "

" Ta nghĩ. . . . " Nàng thoáng rời đi cái ôm của hắn, nâng mắt nhìn, " Hẳn là không phải chỉ có một chút. "

Những lời này tựa như viên đá lớn quăng vào tâm mặt hồ yên ả của hắn, nhiễu loạn lòng hắn gợn sóng không ngừng.

Ngay sau đó, hắn kịch liệt hôn môi nàng.

Môi nàng bị hắn hôn đến sưng đỏ, tiếp theo trong miệng liền bị lưỡi hắn thăm dò, muốn lưỡi hai người cùng nhau dây dưa.

Lúc này, Bạc Bảo chủ động quấn quýt lấy lưỡi hắn.

Hắn như con rắn nhỏ tiến vào lòng nàng, cả tình cảm nóng bỏng của hắn cũng đang tiến vào lòng nàng.

Không phải là nàng không thương hắn, mà là nàng yêu hắn.

Thì ra, ở thời điểm không ai ngờ được, nàng đã nhận nam nhân dã man này vào lòng.

" Bạc Bảo, lúc này anh muốn hỏi em. " Lệ Vô Địch rời đi môi nàng, hai tay cẩn thận cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

" Hả ? " Nàng bị hôn đến đầu óc choáng váng, đôi môi giống như quả ngọt, khẽ nhếch lên thật mê người.

" Nàng nguyện ý làm áp trại phu nhân của ta sao ? " Ngón tay của hắn mơn trớn cánh môi ướt át kia, yết hầu hơi hơi căng thẳng.

" Nếu cả đời chàng chỉ cưới ta làm thê tử, ta liền nguyện ý. " Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, trong con ngươi tràn ngập ý cười.

" Chỉ có nàng. " Lệ Vô Địch hôn trụ môi nàng lần nữa.

Hứa hẹn của hắn là thật, đời này chỉ có nàng, chỉ có nàng mới là nữ nhân hắn yêu thật sự.

Mà Bạc Bảo rốt cuộc cũng thông suốt.

Vàng bạc châu báu không phải là thứ duy nhất nàng yêu quý, tên Lệ Vô Địch gian xảo này, thành nàngng tiến vào lòng nàng, cùng với núi vàng núi bạc nàng yêu nhất đặt song song.

Thì ra yêu một người không phức tạp như nàng tưởng, nàng không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ hắn, hơn nữa, ở trong lòng nàng, không ai hay vật nào có thể thay thế hắn.

Đây là yêu, nàng nghĩ, cuộc đời bọn họ sẽ quý trọng thật tốt phần tình cảm này.

HOÀN
Chương trước
Loading...