Trộm Tim
Chương 11
Sau nửa canh giờ, bốn người ngồi yên ở trong nhà, Lăng Tiêu kể toàn bộ sự tình chân tướng——Hóa ra năm đó nàng còn trẻ bước chân vào giang hồ lúc vô tình gặp gỡ Hắc Nghiêm, hai người vừa thấy đã yêu, sau lại bởi vì tính tình không hợp mà tranh cãi ầm ĩ một trận, vì vậy nàng bị tức giận trốn đi, ẩn cư rừng núi.Nhưng lúc đó, trong bụng nàng đã sớm mang thai, sau khi sinh hạ Hắc Ảnh, bởi vì không muốn hồi tưởng lại những gì đã trải qua khi chung sống với Hắc Nghiêm, mới quyết định đưa ra chủ ý giữ mối quan hệ sư đồ với Hắc Ảnh.Trước kia dùng mọi cách để trêu cợt Hắc Ảnh, cũng là bởi vì nhìn thấy Hắc Ảnh sẽ khiến nàng nhớ tới Hắc Nghiêm, cho nên mới không nhịn được trút hết tức giận vào trên người hắn.Trước đó vài ngày, rốt cuộc Hắc Nghiêm tìm tới cửa, hai người lúc này mới hòa thuận trở lại, gương vỡ lại lành.Hắc Ảnh thật vất vả mới từ trong đả kích hồi phục lại từ từ, sắc mặt vẫn không được tốt như cũ, ánh mắt còn có chút đờ đẫn."Sư....nương, vậy sau này người có dự định muốn cùng sống với....cha sao?" Hắn hỏi.Tiếng gọi cha nương này khiến hắn có chút không thuận miệng, cũng khó trách, trải qua hai mươi năm không cha không nương, bây giờ muốn thích ứng, thật sự không phải chuyện dễ dàng.Lăng Tiêu tựa vào vai Hắc Nghiêm, cười tít mắt trả lời, "Phải, hắn rốt cuộc nguyện ý bỏ thân phận minh chủ võ lâm, chúng ta cùng nhau thoái ẩn giang hồ, sau này chúng ta sẽ ẩn cư ở trong Đào Hoa Am này, không hề hỏi tới chuyện trong chốn giang hồ nữa."Hắc Nghiêm nhìn Hắc Ảnh, trầm ngâm nói ——"Ảnh nhi, bởi vì ta thoái ẩn giang hồ, minh chủ võ lâm cần chọn ra người khác, không lâu sau đó sẽ do các đại môn phái hợp lực tổ chức đại hội võ lâm, dùng võ đấu để chọn ra minh chủ võ lâm tiếp theo, không biết con có nguyện ý tranh đoạt chức vị minh chủ võ lâm này không?""Không, con và Nghê Quang chỉ muốn bước chân vào giang hồ, còn việc đảm đương trách nhiệm thống lĩnh võ lâm nặng nề thì con làm không nổi." Hắn vội vã cự tuyệt.Hắc Nghiêm ngẩn ra, cười buông tiếng thở dài, "Con tuy là con trai ta, nhưng không như ta năm đó một lòng chỉ có quyền thế, ngược lại thì giống như Tiêu nhi, yêu thích cuộc sống tiêu diêu tự tại vui vẻ."Hắc Ảnh nhìn Hoàn Nhan Nghê Quang ngồi bên cạnh mình, cười đến hài lòng."Chỉ cần có thể sống với Nghê Quang, cuộc đời này cũng đủ rồi. Cha, nương, xin các người đồng ý hôn sự của con và Nghê Quang."Hắc Nghiêm phóng khoáng cười to, "Dĩ nhiên đồng ý, ta đã trải qua hai mươi năm lẻ loi hiu quạnh, trong lúc bất chợt chẳng những tìm được thê tử, ngay cả con trai cũng có, nếu là cộng thêm một con dâu chẳng phải càng tốt sao, Tiêu nhi, nàng nói sao đây?"Lăng Tiêu thâm tình chân thành nhìn hắn, cười nói: "Chàng nói tốt là tốt rồi, ta không có ý kiến."Nhìn sắc mặt bà nhu thuận đến cực điểm, Hắc Ảnh không nhịn được tê dại da đầu, sống lưng lạnh cả người.Đây là nữ nhân đáng sợ chuyên lấy việc hành hạ hắn làm thú vui sao?Thật giống như hai người khác hẳn, xem ra, sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại.Nhìn hai người nồng tình mật ý, hắn lắc đầu bật cười, lặng lẽ lôi kéo Hoàn Nhan Nghê Quang ra ngoài phòng, để một ít thời gian cho hai người yêu nhau xa cách gặp lại.~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~Trong rừng hoa đào, Hắc Ảnh và Hoàn Nhan Nghê Quang nắm tay nhau chậm rãi bước đi.Hoàn Nhan Nghê Quang mím môi khẽ cười nói: "Dù thế nào ta cũng không nghĩ ra, Lăng Tiêu lại sẽ là nương của chàng, hơn nữa lập tức lại thêm một người cha, thật đúng là dọa người mà.""Đừng nói là nàng, tự ta cũng không nghĩ ra a." Hắc Ảnh cười khổ gãi gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.Nàng dịu dàng hỏi: "Thật ra thì....trong lòng chàng hẳn vui vẻ, có đúng hay không?"Hắn thở dài, cũng vui mừng, cũng lo âu."Vui thì vui, chỉ là đột ngột biết được thân thế của mình như vậy, thật sự có chút khó thích ứng."Đột nhiên, hắn dừng bước lại, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng."Thật ra thì, hôm nay khiến ta vui vẻ nhất, là cha nương đã hứa hẹn cho hôn sự của ta và nàng, Nghê Quang, ta thật sự rất vui khi có thể lấy nàng làm thê tử."Đầu tiên là Hoàn Nhan Nghê Quang ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau đó đôi mắt xinh đẹp phủ thêm một tầng hơi nước thật mỏng."Chàng thật khờ...ta mới phải thật vui vẻ khi có thể gả cho chàng...”Khó nhịn kích động trong lòng, lần đầu tiên, nàng chủ động phủ lên môi của hắn.Nàng đã từng cho là, mình chỉ có thể bơ vơ cả đời, nhưng lại quá may mắn khi có thể gặp hắn...Tình yêu của hắn, giống như nguồn nước suối dồi dào, để bản thân nàng đến bờ vực héo rũ được sống lại một lần nữa, hoặc như ánh mặt trời mùa xuân ôn nhu nhất, tan đi lạnh lẽo trong lòng nàng.Hắc Ảnh sững sờ, ngay sau đó liền đáp lại nụ hôn ngượng ngùng của nàng, hai môi giao nhau, lời nói bày tỏ cũng khó mà biểu đạt được tình ý chân thành.Chợt, một tiếng thét hưng phấn chói tai cắt đứt bọn họ "Tiểu Đản Đản!"Thân hình Hắc Ảnh cứng đờ, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên tái mét, trong mắt lộ ra một loại sợ hãi phức tạp.Trời ạ! Người hắn sợ nhất quả nhiên xuất hiện!Đáng ghét! Sao "người kia" lại tới bất ngờ như vậy, hắn còn chưa kịp nhắc tới với Nghê Quang....Hoàn Nhan Nghê Quang sửng sốt một chút, một lúc sau mới bừng tỉnh hiểu ra cái tiếng gọi "Tiểu Đản Đản" này là gọi Hắc Ảnh, nhưng tiếng gọi này... hình như quá mức...thân mật.Nàng đang muốn hỏi Hắc Ảnh, nhưng một luồng lực mạnh mẽ hùng hậu đột nhiên đánh tới nàng, lập tức liền đẩy nàng sang một bên.Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì nàng lại nhìn thấy một nữ tử trung niên xinh đẹp trang điểm son phấn dày đặc, mặc đồ xanh đỏ, như gió lốc lao vào trong lòng Hắc Ảnh, không nói tới đôi tay gắt gao bám chặt hắn, cả thân thể lại càng hoàn toàn dán sát vào trên người hắn, môi son đỏ tươi lại còn hôn khiến mặt hắn đều là dấu đỏ.Hoàn Nhan Nghê Quang trừng lớn mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, nhất thời một mảnh trống rỗng.Nữ tử xinh đẹp ôm chặt Hắc Ảnh, âm thanh mềm mại oán trách nói ——"Tiểu Đản Đản, sao ngươi lâu như vậy mới trở về? Người ta nhớ ngươi muốn chết, không có ngươi ở cùng, người ta buổi tối cũng không ngủ được. Ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, người ta rất cô đơn đó! Tối hôm nay ngươi phải bồi người ta, để chúng ta ôn chuyện cũ..."Hành động thân mật của nữ tử xinh đẹp này khiến Hoàn Nhan Nghê Quang không chỉ nghẹn lời, mà nghe thấy lời nói ám muội đến cực điểm của nữ tử xinh đẹp này thì trong lòng nàng nảy sinh lửa giận, cực kỳ phẫn nộ hỏi ——"Hắc Ảnh! Nàng là ai? Sao lại thân mật với chàng như vậy? Nàng nói chàng và nàng ngủ chung là có chuyện gì xảy ra?"Nữ tử xinh đẹp này lại dám làm ra hành vi thân mật đối với Hắc Ảnh của nàng như thế? Coi như nàng rất hiểu rõ hắn, nhưng hắn nhưng lại chưa bao giờ nhắc tới một người như vậy với nàng....Chẳng lẽ... hắn cố ý giấu giếm sự tồn tại của nữ tử xinh đẹp này?Điều này có phải đại biểu trong lòng hắn có lừa dối, thật ra thì có quan hệ không tầm thường với nữ tử xinh đẹp này hay không?Bọn họ...là người yêu sao?Tim, đột nhiên đau nhói, chua xót và khổ sở đều nảy sinh, từ trong máu chuyển động đến mỗi một góc trong thân thể.Hắc Ảnh luống cuống tay chân vừa muốn đẩy nữ tử xinh đẹp nắm chặt mình không buông ra, vừa vội vàng giải thích với nàng ——"Nghê Quang, nàng hãy nghe ta nói, vị này là..."Thấy sắc mặt nàng không bình thường, hắn nhất thời luống cuống, với tính tình đa nghi của nàng, nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ!Nữ tử xinh đẹp đắc ý hả hê giành đáp ——"Ta là thanh mai trúc mã của Tiểu Đản Đản. Ngươi chính là dã nữ nhân Tiểu Đản Đản mang về từ bên ngoài phải không?! Nói cho ngươi biết, người Tiểu Đản Đản yêu là ta, ngươi đừng có tới tranh với ta! Tốt nhất là nên ngoan ngoãn rời đi, tránh tự tìm mất mặt."Hắc Ảnh bị lời nói ám muội dọa đến sợ hít vào một hơi, vội vàng cãi: "Không! Không phải như vậy, Nghê Quang, nàng nghe ta giải thích..."Xưa nay Hoàn Nhan Nghê Quang tâm cao khí ngạo, không chịu nổi người khác khinh thương nhất, đâu cần chờ Hắc Ảnh giải thích, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thân hình lóe lên, nàng lập tức ra tay đánh tới nữ tử xinh đẹp kia.Hắc Ảnh thấy nàng lỗ mãng như thế, không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy nữ tử xinh đẹp kia ra, ngăn cản giữa hai người. Hoàn Nhan Nghê Quang thấy hắn càng che chở nữ tử xinh đẹp kia như thế, trong lòng càng thêm tức giận, ngược lại xuống tay với hắn, mà sức lực càng thêm nặng hơn mấy phần, một lòng muốn đánh hắn mấy chưởng cho hả giận.Hắn ngầm thở dài, nhẹ nhàng linh hoạt tránh công kích, chỉ là một mặt mà phòng thủ, không dám đánh trả chút nào.Hoàn Nhan Nghê Quang lại không chút nào cảm kích với nhượng bộ của hắn, ngược lại càng thêm tức giận, hung hăng vung một quyền về phía hắn."Sao chàng lại thiên vị như vậy? Còn giúp nàng đối phó ta!"Hắc Ảnh tránh lần nữa, thở dài nói: "Không phải là ta thiên vị, mà là nàng không thể ra tay với tiền bối!""Tiền bối gì chứ! Ta chỉ thấy một nữ nhân phóng đãng quyến rũ chàng!"Nữ tử xinh đẹp ở một bên hừ lạnh một tiếng, hình như hết sức không vui khi nghe thấy Hoàn Nhan Nghê Quang nói như vậy.Chân mày Hắc Ảnh càng nhíu chặt hơn, sợ Hoàn Nhan Nghê Quang càng tức giận càng nói ra những lời khó nghe hơn, chỉ đành phải tăng nhanh thân pháp, thừa dịp khe hở giữ nàng thật chặt ôm vào trong lòng, không để cho nàng có cơ hội ra tay.Hắn mềm giọng khuyên nàng."Nghê Quang, trước nàng đừng nói chuyện, nghe ta giải thích được không?"Nữ tử xinh đẹp này thấy hai người thân mật như thế, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói ——"Dựa vào chút bản lãnh này của ngươi, cũng dám ở trước mặt ta giương oai? Tiểu Đản Đản, sao ngươi có thể coi trọng nữ tử quá xúc động không biết tốt xấu như vậy chứ?"Hoàn Nhan Nghê Quang giãy giụa ở trong lòng hắn không ngừng nghỉ, làm thế nào cũng tránh không được sự kiềm chế của hắn, không khỏi lớn tiếng khiển trách ——"Chàng mau buông ta ra! Nữ nhân kia thật ghê tởm, lại dám trước mặt ta trắng trợn cợt nhã chàng, nhưng chàng ngược lại lôi kéo ta, không để cho giáo ta huấn nàng, chàng không phải là thiên vị nàng thì là cái gì?"Hắc Ảnh lại thở dài: "Nghê Quang, ta hiểu rõ tình cảnh vừa rồi mà nàng thấy rất không thoải mái, nhưng tất cả những thứ này đều có thể giải thích, nàng đừng tức giận, để cho ta giới thiệu vị Văn Quyên tiền bối này với nàng được không?"Văn Quyên đá lông nheo với hắn, nói: "Đừng có gọi người ta là tiền bối tiền bối, trước kia ngươi cũng gọi người ta là Tiểu Quyên Quyên, gọi người ta là Tiểu Quyên Quyên là được rồi!"Hắc Ảnh rùng mình một cái, đang muốn mở miệng lại bị Hoàn Nhan Nghê Quang vượt lên trước một bước, sắc mặt nàng lạnh nhạt nghiêm túc, trong mắt lại gần như toát ra lửa cháy hừng hực."Tiền bối gì chứ?! Tiền bối mà có thể không chút kiêng kỵ sờ chàng, hôn chàng như vậy sao? Cũng là một lão nữ nhân rồi, còn nói cái gì mà Tiểu Quyên Quyên? Rõ là..."Mày kiếm hơi nhíu, đôi mắt liếc nhìn sắc mặt Văn Quyên âm trầm ở một bên, hắn trầm giọng ngăn cản không để nàng nói thêm gì nữa ——"Đừng nói lung tung, tính tình Văn Quyên tiền bối chỉ là cởi mở, nói giỡn với tiểu bối một chút, sau này nàng sẽ rõ...""Ta mới không cần hiểu! Ta chính là ghét nhìn thấy nàng quấn ở bên cạnh chàng! Hơn nữa sao chàng cho tới bây giờ cũng không đề cập tới, ngoài nữ bằng hữu trong nhóm ‘ Phiền Toái ’ ra, chàng còn biết một nữ tử thân mật với chàng như vậy?" Hoàn Nhan Nghê Quang nghe thấy, lập tức hỏi ngược lại.Lúc này nàng ghen ghét dữ dội, gần như muốn nổ tung rồi.Hắn...lại thật sự quan tâm Văn Quyên này như vậy sao?Vì Văn Quyên không chỉ ra tay ngăn lại nàng, còn trách cứ nàng, đây điều là trước nay chưa từng có!Trước đó, hắn vô cùng che chở nàng ra sao, dịu dàng quan tâm nàng thế nào, hôm nay gặp mặt Văn Quyên này, sao lại khẩn trương thế này?Chẳng lẽ, ở trong mắt hắn, Văn Quyên còn trọng yếu hơn so với nàng sao?Nghĩ đi nghĩ lại, lòng của nàng càng thêm đau đớn, trong mắt cũng gần như khổ sở muốn nước mắt chảy xuống, cũng không muốn yếu thế ở trước mặt tình địch nên cố nén."Nghê Quang, chuyện thật không phải như nàng tưởng tượng... Ta không đề cập đến nàng là bởi vì..."Vẻ mặt Hắc Ảnh bất đắc dĩ, nhưng ở trước mặt Văn Quyên, cũng thật sự không tiện mở miệng giải thích, bởi vì biết rõ tính cách Văn Quyên hỉ nộ vô thường, nếu nói lời có hơi sơ xuất, chỉ sợ ngược lại sẽ chọc nhiều phiền toái hơn."Ta hỏi chàng, theo như lời nàng nói có phải là sự thật không? Nàng... nàng không phải thật cùng chàng..." Nàng thật sự không muốn nói hai chữ ra khỏi miệng, nhưng vẫn muốn hỏi cho ra lẽ.Hắn ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ do dự."Chuyện này..." Thật sự là đúng, nhưng cũng không phải là toàn bộ, muốn giải thích rõ cũng không phải là chuyện dễ dàng.Nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy, lòng Hoàn Nhan Nghê Quang lập tức trầm xuống.Những gì Văn Quyên nói tất cả đều là sự thật, hắn thật sự từng ngủ chung với nàng!"Ta... ta đã hiểu... chàng vốn luôn luôn gạt ta... Cái gì mà thật vui vẻ khi có thể lấy ta làm thê tử, tất cả đều là gạt người nói dối, thể xác và tâm chàng đã sớm có mỹ nữ tri kỷ, tại sao còn muốn lừa gạt tình cảm của ta?"Hoàn Nhan Nghê Quang nắm chặt tay, chỉ cảm thấy lòng đau như muốn rách ra, như có lửa mạnh điên cuồng đốt, lại như có băng rét lạnh kết lại, cuối cùng, tất cả đau đớn đều hóa thành một mảnh chết lặng trống rỗng.Đây chính là tuyệt vọng khi bị người yêu phản bội sao?Sâu như vậy, nặng như vậy, dường như rơi vào một cái động không đáy, đen tối, vô hạn...Tất cả tình cảm, trong khoảnh khắc dường như từ từ biến mất hầu như không còn...Đôi mắt như nước che đậy một tia sáng đoạn tuyệt rét lạnh, nàng cắn chặt cánh môi, không muốn để mình rơi lệ trước mặt bọn họ, hận hận trợn mắt nhìn Hắc Ảnh một cái, sau đó cũng không quay đầu lại chạy thẳng vào rừng hoa đào, không bao giờ muốn nhìn thấy người yêu bạc tình tổn thương lòng của nàng nữa.Hắc Ảnh cả kinh, lập tức muốn đuổi theo, nhưng cổ tay lại bị Văn Quyên tóm chặt lấy.Dưới sự nóng lòng, hắn cũng nữa không để ý vẻ mặt ôn hoà, lạnh lùng quát ——"Buông ta ra! Ta phải đuổi theo giải thích với nàng!"Hắn chịu đủ rồi!Vốn là xa cách gặp lại với Văn Quyên tiền bối, lại nể tình những chuyện ngày xưa, cũng liền mặc hắn chơi đùa, lại không có ngờ tới sẽ chọc cho Nghê Quang tức giận như thế, nàng trong cơn tức giận, không biết có thể sẽ làm ra việc gì ngốc chứ?Văn Quyên nhíu mày, cố làm ra vẻ ủy khuất oán giận nói"Ta cũng không phải cố ý, chỉ là quá lâu rồi không thấy ngươi, người ta cảm thấy rất cô đơn, vừa nghĩ đến nhân dịp có người tới liền chơi một trò chơi nhỏ một chút sẽ khá náo nhiệt, hơn nữa ngươi còn chưa đề cập với nàng về ta, mới có thể tạo thành hiểu lầm, ngươi vậy mà thật sự tức giận, thật là không có lương tâm, uổng phí lúc không có ngươi, người ta vẫn nhớ kỹ ngươi..."Hắn dùng lực gạt tay Văn Quyên ra, gào thét đến muốn điếc tai ——"Trước ta đuổi theo nàng quan trọng hơn, chờ ta giải thích rõ ràng với nàng, rồi trở về tính sổ với cái người chỉ sợ thiên hạ không loạn khốn kiếp như ngươi!"Dứt lời, hắn vội vàng thi triển khinh công, bay vút về phía Hoàn Nhan Nghê Quang rời khỏi, trong nháy mắt biến mất trong rừng hoa đào.Văn Quyên nhìn về phía hắn biến mất, không vui chu mỏ nói: "Vui đùa một chút mà thôi, cũng chỉ là muốn thử xem tiểu tử này có thật tâm đối với nữ oa này hay không, ai biết nàng lại nghiêm túc, vô cùng tức giận như vậy. Thôi, chuyện của hai người các ngươi tự mình giải quyết, ta không chơi!"Trầm mặc một hồi lâu, Văn Quyên ngầm thở dài, còn đuổi theo hướng hai người bọn họ biến mất.Họa là hắn gây ra, vẫn cứ để hắn tới giải quyết đi!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Trong rừng hoa đào, Hắc Ảnh lo lắng tìm kiếm chung quanh.Hắn cao giọng kêu gọi: "Nghê Quang! Nghê Quang! Nàng ra đây đi! Chuyện vừa rồi nàng đã hiểu lầm, loại quan hệ giữa ta và Văn Quyên cũng không phải như nàng tưởng tượng, nàng ra đây để cho ta giải thích đi!"Nhưng mặc cho hắn la lên, vẫn không biết tung tích giai nhân như cũ."Đáng chết!" Hắc Ảnh âm thầm khẽ nguyền rủa.Nếu mới vừa rồi không phải kẻ vô liêm sỉ kia kéo hắn lại, bằng không với khinh công của hắn đã sớm đuổi theo Nghê Quang rồi, đâu còn cần giống như con ruồi không đầu tìm lung tung như vậy.Hắn càng lúc càng nóng lòng, chỉ sợ nàng chưa quen thuộc địa hình mà xảy ra chuyện, không nhịn được lại cao giọng kêu lên ——"Nghê Quang! Ta hiểu rõ nàng bây giờ rất tức giận, rất khổ sở, nhưng nàng phải tin tưởng ta à! Ngoài nàng ra, ta không có chạm qua nữ nhân khác!""Tên lừa gạt!"Một giọng nói không tin nhẹ khiển trách vang vọng trong rừng hoa đào, sâu xa mờ mịt, khiến người ta không phân được là tự nơi nào truyền đến.Hoàn Nhan Nghê Quang không nhịn được lên tiếng chỉ trích hắn, mới vừa rồi rõ ràng hắn đã ôm ôm ấp ấp với Văn Quyên, lại còn dám nói không có chạm qua những nữ nhân khác!Thật vất vả mới khiến nàng ra tiếng, hắn mừng rỡ như điên. "Nghê Quang, mau ra đây, ta không có nói láo, Văn Quyên tiền bối thật ra thì cũng không phải là nữ tử, hắn là nam nhân thứ thiệt!"Đều tại rừng hoa đào chết tiệt này, ban đầu khi hắn trồng những cây đào này, nương nói là để tránh cho ngoại địch xâm lấn, cho nên cố ý bày trận pháp ở trong rừng, để người ta không phân rõ âm thanh và phương hướng, nhiễu loạn lòng người, không ngờ hôm nay lại thành trở ngại cho việc hắn tìm kiếm Nghê Quang."Ta không tin! Nàng rõ ràng là nữ tử, thế nào lại là thân nam nhi?" Giọng nói của Hoàn Nhan Nghê Quang nửa tin nửa ngờ, vẫn không chịu hiện thân như cũ.Một giọng nói không hề dịu dàng gia nhập hàng ngũ khuyên can, kẻ đầu sỏ gây ra còn nói ——"Tiểu Đản Đản nói là sự thật, ta là nam nhân. Nhưng mà, chỉ là thân thể, tâm hồn trăm phần trăm thực sự là nữ nhân. Giữa ta Tiểu Đản Đản thật sự trong sạch, ta chỉ đối xử với hắn như hậu bối, dĩ nhiên, ai bảo hắn ngày thường hợp ý ta như vậy, làm lão nhân ta không nhịn được muốn chọc hắn chơi. Mới vừa rồi là ta nhất thời đùa giỡn, muốn trêu chọc ngươi và Tiểu Đản Đản, mới có thể làm ra hành động thất lễ, ngươi tuyệt đối đừng để ở trong lòng."Xưng hô buồn cười cộng thêm giọng nói nghiêm túc, nghe thật sự rất là cổ quái, khiến người ta không biết nên khóc hay cười, lại làm giảm bớt đi bầu không khí nghiêm trọng nặng nề.Hắc Ảnh tiếp lời khuyên: "Nghê Quang, hắn là đại sư huynh của nương ta, sư bá Văn Quyên của ta, tuổi đủ để làm phụ thân ta và nàng rồi, hắn luôn luôn thích nữ trang, học dáng vẻ giọng điệu của nữ tử, rất dễ dàng lừa được người không biết, hắn cố ý đùa giỡn nàng, nàng cũng đừng tức giận nữa, mau ra đây đi!""Vậy...vậy trước kia tại sao chàng không có đề cập tới?" Trong giọng nói của nàng nhiều hơn mấy phần nhu hòa, nhưng vẫn không muốn dễ dàng tin tưởng.Bóng đen thở dài, trợn mắt nhìn Văn Quyên một bên, cười khổ nói ——"Hắn so với nương ta còn đáng sợ hơn, từ nhỏ đến lớn, ta bị hắn chỉnh ác đủ rồi, nếu như có thể, ta rất muốn quên đi người sư bá như hắn vậy, hơn nữa chuyện của hắn và ta cũng thật sự rất khó mở miệng nói rõ, vốn là ta là nghĩ tới nơi này sẽ nói cho nàng biết, nhưng trước đó chuyện của nương và phụ thân thật sự quá chấn động, nên mới quên mất vụ này."Văn Quyên bĩu môi nói: "Hừ! Tục ngữ nói: Nếm trải khổ trong khổ, mới là người trên người’. Ta và nương ngươi kỳ vọng cực kỳ lớn đối với ngươi, cho nên mới phải ‘dụng tâm’ tôi luyện ngươi như vậy... ngươi lại không biết cảm kích chút nào, nay ngươi có thể trở thành quái trộm vang danh thiên hạ, công lao còn không phải thuộc về ta và nương ngươi sao."Trong rừng hoa đào yên lặng không tiếng động, Hoàn Nhan Nghê Quang đang âm thầm đấu tranh, suy nghĩ cuồn cuộn không dứt.Hắn nói là sự thật sao?Nàng có thể tin tưởng hắn hay không?Trong đầu, đột nhiên nhớ tới trước kia hai người chung sống....Đôi mắt đen nghịch ngợm sáng ngời kia, trong đó ẩn chứa tình cảm sâu đậm, nồng nàn như thế, cố chấp như thế, để cho nàng luôn bởi vì ngượng ngùng mà không dám nhìn thẳng....Âm thanh của hắn trầm thấp, dễ nghe, khi hắn miễn cưỡng cười khẽ thì lòng của nàng điên cuồng dữ dội, là lòng dạ rối bời trước nay chưa từng có....Hắn dịu dàng nói ở bên tai, lặp lại không ngừng nghỉ...Đôi mắt như nước lạnh lùng đa nghi chuyển sang nhu hòa, vẻ âm trầm trên mặt nàng rút đi, lại thoáng hiện một chút ý cười ngọt ngào.Đúng, nàng nên tin tưởng hắn, bởi vì...Cho dù lòng nàng sinh ra hoài nghi đối với hắn, nàng vẫn muốn tin tưởng hắn, nếu không, ngay từ lúc vừa thấy giữa hắn và Văn Quyên rối rắm không rõ liền lập tức rời đi, mà không phải là vẫn tranh chấp không ngừng nghỉ với hắn.Nàng muốn tin tưởng hắn...Bởi vì, nàng thương hắn!"Ta tin tưởng chàng..." Hoàn Nhan Nghê Quang từ phía sau thân cây chậm rãi đi ra, vẻ mặt vẫn có chút phức tạp.Vừa thấy được bóng hình xinh đẹp của nàng, Hắc Ảnh lập tức phi thân qua ôm chặt nàng."Nàng cuối cùng cũng đi ra rồi, ta thật sợ nàng cứ như vậy không để ý tới ta...May mắn nàng nguyện ý tin tưởng, Nghê Quang, cám ơn nàng tin tưởng ta..."Lòng của hắn là ấm áp như thế, mà ôm chặt thân hình lại khẽ run lên, có thể thấy được hắn khẩn trương thế nào.Hoàn Nhan Nghê Quang chậm rãi nhắm mắt lại, để cho mình chìm đắm trong tình cảm sâu đậm của hắn.Văn Quyên thấy bọn họ đã hòa thuận trở lại. Đôi mắt xinh đẹp vừa chuyển, thoải mái cười một tiếng."Phu thê đầu giường ầm ỹ, cuối giường hòa thuận, như thế là tốt rồi.""Còn không phải do ngươi làm hại!" Hắc Ảnh hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, tức giận chưa tan."Là ta không tốt, ta sẽ rời đi, không quấy rầy phu thê các ngươi chàng chàng thiếp thiếp. Tiểu nữ oa, lần sau có cơ hội, ta lại hảo hảo xin lỗi ngươi." Văn Quyên che miệng cười trộm, xoay người rời đi.Nhìn bóng lưng Văn Quyên đi xa, Hoàn Nhan Nghê Quang thở phào nhẹ nhõm."Sư bá chàng thật là một quái nhân...."Hắc Ảnh ôm chặt nàng, cười khổ nói: "Tính tình sư bá ta kỳ quái, hỉ nộ bất định, mặc dù hắn cũng được coi là nửa sư phụ của ta, nhưng ta luôn luôn kính nhi viễn chi với hắn*, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa. Có thể cũng bởi vì như vậy, cộng thêm cấu kết với nương ta làm chuyện xấu, hắn trở nên thích trêu cợt ta hơn, lần này hắn sẽ cố ý tạo thành hiểu lầm giữa chúng ta, cũng chỉ là muốn đùa, không có gì ác ý."*Kính nhi viễn chi: kính trọng mà không thể gần gũi"Nhưng chàng vừa còn để cho hắn sờ chàng, hôn chàng, coi như hắn là nam tử, ta còn không muốn nhìn thấy người khác đụng chàng, mà chàng lại còn mặc hắn cợt nhã!" Đôi mắt đẹp hàm chứa tức giận, tràn đầy oán hận.Vẻ mặt Hắc Ảnh bất đắc dĩ, vội vàng kêu oan ——"Ta cũng không muốn vậy! Nhưng võ công của hắn thật sự cao hơn ta nhiều, vừa rồi là hắn ngầm dùng sức chế trụ ta...ta chỉ có thể mặc cho hắn giở trò, trước đó không phải nàng muốn động thủ với hắn sao? Ta lại ngăn cản không phải lo lắng hắn mà là lo lắng cho nàng, nội công hắn thâm hậu, vừa ra tay rất có thể trong lúc vô tình sẽ khiến nàng bị thương, may mà ta kịp thời ngăn nàng lại, nếu không thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi."Nàng hoài nghi liếc qua."Thật?""Thật." Hắn gật đầu bảo đảm, ánh mắt trong sáng vô tư."Ta tuyệt không lừa nàng nửa câu."Lúc này Hoàn Nhan Nghê Quang mới yên tâm, lại khẽ cau mày, sâu kín thở dài nói: "Thật ra thì vừa rồi ta có chút nóng nảy, nhưng....nhưng ta thật sự vô cùng sợ chàng có tư tình với nữ tử khác..."Hắn cười an ủi: "Không sao, là sư bá ta làm hơi quá đáng, cảnh tượng vừa rồi ám muội như vậy, nếu như nàng không tức giận, ta mới thật sự lo lắng.""Chàng có cảm thấy tính tình của ta quật cường lại thích ăn dấm, khiến chàng cảm thấy rất phiền, rất đáng ghét không?" Nàng buồn buồn không vui hỏi hắn, ánh mắt sợ hãi.Nhớ tới từ khi quen biết hắn tới nay, hình như nàng đều cảm thấy lo lắng hắn sẽ ở chung với nữ tử khác, có lẽ là hắn quá mức cợt nhã, nhưng cũng chính nàng không đủ tin tưởng.Nàng biết như vậy là không tốt, nhưng bản tính như thế, thật sự rất khó thay đổi được .Hắc Ảnh lắc đầu một cái, cười đến vô cùng dịu dàng."Không biết, ngoài việc lo lắng nàng sẽ làm chuyện ngốc thương tổn tới mình ra, kỳ thật ta rất vui vẻ, bởi vì ta biết nàng hoài nghi và lo lắng về tình yêu của ta, nếu nàng không yêu ta, cũng sẽ không để ý mỗi lời nói hành động của ta, cho nên ta không phải đã nói rồi sao? Nếu như nàng thấy cảnh tượng vừa rồi mà không tức giận, ta mới lo lắng có phải nàng không yêu ta rồi không."Hắn mong chờ nàng, lấy lời nói yêu dịu dàng trấn an nghi ngờ trong lòng nàng."Nghê Quang, ta yêu nàng. Nếu nói lại một lần không đủ để nàng hiểu tâm ý của ta, những lời ấy hơn ngàn lần, vạn lần cũng không có quan hệ, chỉ cần có thể khiến nàng an tâm.""Ảnh..."Hoàn Nhan Nghê Quang kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt và lời nói thâm tình của hắn đã làm tan đi tất cả uất ức và hoài nghi, trong lòng vô cùng cảm động, nước mắt tuôn ra hóa thành vui sướng.Nàng quá may mắn, mới có thể gặp được hắn hoàn toàn bao dung nàng, che chở nàng, yêu nàng."Nàng không chỉ thích ghen cũng thích khóc, khóc sướt mướt, khiến người ta nhìn rất đau lòng." Hắc Ảnh khẽ cau mày, trong mắt mang theo trìu mến, cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt trong suốt trên mặt nàng.Sắc mặt Hoàn Nhan Nghê Quang đỏ bừng, nũng nịu phản bác: "Chọc cho ta khóc cũng chỉ có chàng! Trước kia ta rất ít khóc, sau khi biết chàng mới sẽ động một chút là khóc.""Ta hiểu rõ."Hắc Ảnh khẽ mỉm cười, vì tình cảm trong lời nói của nàng mà cảm thấy vui vẻ.Nàng lạnh lùng quật cường, nàng mâu thuẫn yếu ớt, chỉ thuộc về hắn, coi như cả đời nàng cũng không an lòng, cả ngày rãnh rỗi ăn dấm cũng không sao, hắn sẽ dùng thời gian cả đời, từ từ mà đánh tan bất an nghi ngờ trong lòng nàng....Bởi vì, hắn thật yêu nàng...Tình yêu của hắn, là vô hạn bao dung, sủng nịch đến tận cùng. Hắn nguyện cưng chiều nàng một đời một thế, cho đến vĩnh viễn.Hắn hôn lên đôi môi hồng nhuận mềm mại của nàng, dồn hết tất cả nhu tình vào đó, nóng bỏng, triền miên, mang theo kiên quyết cả đời cũng không thay đổi.Gió chợt nổi lên, hoa đào bay múa trong gió, rơi xuống, như một cơn mưa hoa sắc hồng tràn ngập hương thơm ngào ngạt, trong màn hoa rụng sặc sỡ, ôm hôn thâm tình, khó bỏ, khó chia.Lòng của hai người, hiểu nhau, thương tiếc, không rời, không quên.HẾT TRỌN BỘ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương