Trọn Kiếp Một Người
Chương 10: Kết Thân
Cố Đông Hoa có thể khẳng định rằng bản thân chưa bao giờ gặp Ân Ngọc Tú. Nhưng ở nàng có nét gì đó rất quen thuộc, lại cũng có nét xa lạ. Tiểu cô nương mời Cố Đông Hoa và Tống Hiểu Thành vào một gian phòng đẹp đẽ. - Hai vị cứ ngồi đây, một lát nữa thức ăn sẽ được mang ra. Tiểu cô nương đưa Ân Ngọc Tú bước vào một gian phòng khác. Một lát sau, họ quay trở lại, Ân Ngọc Tú lúc này cũng đã thay một bộ xiêm y khác, bạch y nhẹ nhàng khiến cho nàng xinh đẹp như thiên tiên. Tiểu cô nương đỡ Ngọc Tú bước vào bàn, bản thân thì ngồi vào một cái ghế bên cạnh. - Các vị đại hiệp xin cứ tự nhiên. Ta tên là Mạc Hồng, nếu có việc gì cứ hỏi ta là được. Tống Hiểu Thành nghe Mạc Hồng gọi mình là đại hiệp thì thấy thích thú lắm. Dù biết y được hưởng danh thơm của Cố Đông Hoa nhưng cũng lấy đó làm đắc ý. Kết giao bằng hữu với một vị đại hiệp cũng đáng để tự hào. Cố Đông Hoa từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bây giờ mới lên tiếng: - Ta có thể mạo muội hỏi Ân cô nương một câu không? Mạc Hồng sốt sắng nói: - Ngài có gì cứ hỏi. Nếu biết ta sẽ giải đáp. - Hình như từ lúc ta bước vào Túy Nguyệt Lâu đến giờ vẫn chưa hề nghe Ân cô nương thốt ra bất cứ lời nào. Mạc Hồng cười khúc khích. - Đại hiệp chắc không phải là người ở vùng Tam Xuyên này nên không biết. Ân cô nương từ nhỏ đã không thể nói chuyện được. Vì thế ta mới luôn ở bên cô ấy để truyền lại lời nói. - Thì ra là thế! Xin thứ lỗi vì đã nhắc đến chuyện này. - Ngài không cần phải lo lắng. Ân cô nương sẽ không chấp nhặt những chuyện này đâu. Bốn người tiếp tục trò chuyện, chỉ một lát sau, từng món ăn thơm lừng được bưng lên. Ân Ngọc Tú rót một li rượu, đưa qua cho Cố Đông Hoa có ý mời. - Ân cô nương thứ lỗi, ta không biết uống rượu. Mạc Hồng sửng sốt, một bộ dáng không thể tin được. - Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy nam nhân nào như ngài. Vậy ngài có từng vào thanh lâu chưa? - Chưa từng. Ta rất ít khi ra ngoài. - Ngài đã lập gia thất chưa? - Vẫn chưa. - Ngài có biết gảy đàn hay thổi sáo gì không? - Mỗi thứ một ít. Khuôn mặt của Mạc Hồng hiện lên vẻ thích thú. Nàng liếc nhìn Ân Ngọc Tú, thấy nàng ấy cũng đang nhìn lại mình. - Ân cô nương rất có hứng thú với ngài, muốn mời ngài cùng hòa tấu một khúc nhạc. - Nếu như Ân cô nương không chê cười thì ta cũng xin cố gắng hết sức. Cố Đông Hoa thấy Ân Ngọc Tú rút ra một cây sáo ngọc đỏ thẫm, trên thân sáo có khắc hình những cánh hoa rất tinh xảo như đang nở rộ. - Ân cô nương cũng biết thổi sáo? Ân Ngọc Tú khẽ gật đầu. Cố Đông Hoa ngồi trước cây huyền cầm, ngón tay nhẹ lướt trên dây đàn. Giống như có thần giao cách cảm, khúc nhạc hai người đang chơi cũng chính là Họa Thủy khúc. Tiếng đàn và tiếng sáo hòa quyện vào nhau hết sức ăn ý. Mạc Hồng không nhịn được vỗ tay. - Thật tuyệt! Không ngờ ngài chỉ nghe một lần mà đã có thể chơi được Họa Thủy khúc. Xin hỏi cao danh quý tánh của đại hiệp? - Ta tên Cố Đông Hoa. Mạc cô nương không cần phải khách khí gọi ta là đại hiệp. Ta cũng không quen lắm đâu. - Vậy ta gọi đại hiệp là Cố đại ca được không? - Thế... cũng được đi. Cố Đông Hoa mải trò chuyện, không hề để ý đến ánh mắt khác thường của Ân Ngọc Tú. Tống Hiểu Thành chợt nhớ ra chuyện gì đó, y la lên: - Ta quên mất mình còn có việc! Cố Đông Hoa nghe thế, vội hướng Ân Ngọc Tú và Mạc Hồng thi lễ. - Nếu vậy ta xin cáo từ. Sau này sẽ còn gặp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương