Trọn Kiếp Một Người
Chương 20: Mối Liên Kết
Mạc Vân đứng lên, dường như vẫn còn hơi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng trong lòng y lại có một sự ấm áp nho nhỏ khó thấy, vừa giống như là của y, lại vừa không phải. Nếu như đó không phải của y, vậy chỉ có thể là... Mạc Vân giơ bàn tay phải lên, ngắm nhìn đóa hoa đỏ rực, khóe miệng khẽ nhếch lên.- Tại sao lại là một kẻ nhu nhược đến thế? Chẳng hiểu ông trời đang nghĩ gì nữa.- Ông trời có nghĩ gì thì ngươi cũng không biết được đâu. Nhưng ngươi đang nghĩ gì thì ta đều biết cả.Tiếng nói truyền đến sau lưng đột ngột làm Mạc Vân hơi giật mình. Y quay lại, nở một nụ cười mang đầy chế giễu.- Sư phụ nghĩ rằng người có thể đọc được suy nghĩ của con sao?Lão nhân áo đen ngồi xuống ghế, một bộ dáng khinh thường.- Đương nhiên ta không thể thấu hết suy nghĩ của ngươi. Nhưng những ý nghĩ xấu xa của ngươi về lão già này thì ta biết đấy.Mạc Vân lộ ra bộ dáng tươi cười, y chậm rãi tiến lại gần lão nhân, híp mắt nhìn lão, một điệu bộ gian xảo khiến lão nhân chợt thấy rùng mình. Tên này càng ngày càng đáng sợ.- Đồ đệ có xấu xa đi chăng nữa cũng đâu thể bằng một góc của sư phụ. Không lẽ người không biết bản lĩnh này là ta học từ người hay sao?Hai người cứ đấu đá qua lại bằng võ mồm như thế suốt một buổi sáng như màn chào hỏi quen thuộc. Cuối cùng lão nhân áo đen cũng đi vào vấn đề chính.- Lần trước ta đã bảo ngươi đừng có động vào tên tiểu tử đó. Tại sao ngươi lại trái lời ta?Mạc Vân làm một bộ dáng thờ ơ như chuyện không liên quan đến mình.- Do đồ đệ lỡ tay một chút.Lão nhân thở dài.- Ngươi có biết cái lỡ tay đó của ngươi khủng khiếp đến mức nào không hả? Ngươi không chỉ làm cho ấn kí thức tỉnh, suýt nữa cũng làm cho tên đó mất mạng. Nếu vậy thì ngươi cũng chẳng sống được đâu.Mạc Vân im lặng một lúc lâu. Sau đó y nhẹ nhàng trả lời:- Ta không thích những người như hắn. Cái gì là lương thiện? Cái gì là nhân đức? Ta chỉ biết có thù phải báo, không chỉ trả lại những gì chúng đã gây ra, phải cho chúng càng đau khổ gấp trăm ngàn lần. Nếu như ta nhu nhược như tên đó, không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi.Lão nhân không nói gì. Thân là sư phụ Mạc Vân, lão lúc nào cũng hết lòng lo lắng cho y. Nhưng đứa trẻ này dường như ma khí rất nặng, không chừng có thể nhập ma. Có lẽ ông trời cũng có cái lí khi xếp đặt như thế. Xem ra còn phải nhờ đến tên tiểu tử kia.- Nếu nói như ngươi thì năm xưa ta cần gì phải cứu ngươi. Đúng là có thù tất báo, nhưng không phải vô tình vô nghĩa. Ngươi hãy ở đây suy nghĩ kĩ càng đi.Lão nhân đi rồi, Mạc Vân vẫn ngồi lặng im trên ghế. Y phải học cách nhân từ ư? Như thế ai sẽ nhân từ với y? Hình như trước giờ chỉ có sư phụ của y. Vậy sao này sẽ thế nào?Cố Đông Hoa đang ngồi bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn như đang bị kích động mạnh. Cái cảm giác đau khổ đó làm hắn khó chịu. Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc mạnh mẽ đang dâng trào trong lòng mình, nhưng cũng không kiềm được nước mắt đang chực trào ra. Hàn Minh bước vào, trông thấy biểu tình của Cố Đông Hoa, vội hỏi:- Ngươi không sao chứ?- Chỉ là vết thương còn có chút đau. Người không cần phải lo lắng.Hàn Minh ngồi xuống, lão nhẹ nhàng nói với Cố Đông Hoa:- Nếu có chuyện gì thì cứ nói, đừng giấu giếm ta. - Sư tôn, người cứ về tông môn trước. Đồ đệ cần phải đi Tam Xuyên một chuyến.Hàn Minh mang ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Đông Hoa:- Ngươi đến Tam Xuyên làm gì?- Chỉ là thăm một người bằng hữu thôi. Người không cần lo lắng. - Vậy phải sớm trở về.- Đồ đệ biết rồi.Hàn Minh bước ra ngoài, để lại một mình Cố Đông Hoa ở trong phòng. Hắn mông lung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, chim ca ríu rít. Hắn hơi băn khoăn, lần trước Mạc Vân đấu với hắn, bị ảnh hưởng do huyết hoa gây ra, chắc chắn vô cùng tồi tệ. Nhưng hắn không hề nghe sư phụ nhắc gì về y, chứng tỏ y đã được cứu đi. Nhưng kẻ đó là ai? Lại còn cho hắn dược trị thương. Không lẽ kẻ đó cũng biết được sự tồn tại của huyết hoa?Nếu như kẻ đó là người xấu, muốn hãm hại hắn hoặc y, vậy không phải chỉ cần ra tay với một trong hai người thôi sao. Càng nghĩ hắn càng lo sợ, kể từ lúc huyết hoa thức tỉnh đến giờ, đáng lẽ hắn và y nên ở cùng nhau, thế mới an toàn. Nhưng nếu muốn điều đó xảy ra, hắn biết, mình phải có được một vị trí trong lòng Mạc Vân. Cố Đông Hoa giơ bàn tay trái lên, nhìn chăm chú vào đóa huyết hoa trong lòng bàn tay.- Hãy cho ta... thấy nhiều hơn về y!Đúng lúc đó, Mạc Vân đang ngồi an tĩnh bỗng chốc mở mắt ra.- Dường như có thứ gì đó vừa đi vào bên trong ta?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương