Trọn Kiếp Một Người
Chương 29: Tỉ Thí
Mới sáng sớm, trên đỉnh núi Bạch Vân đã nhấc lên tiếng ồn ào, náo nhiệt. Đông đảo người tụ tập ở Thanh Phong phái, nóng lòng chờ mong cuộc tỉ thí. Tuy đây là cuộc tỉ thí trong nội bộ Thanh Phong phái, nhưng việc chọn chưởng môn tương lai cũng hết sức quan trọng, có ảnh hưởng quan trọng đối với các môn phái khác.Giữa sân lớn đã dựng lên một sàn đấu nhỏ, xung quanh sắp xếp bàn ghế lớn cho các vị chưởng môn các phái. Hàn Minh ngồi ở vị trí chủ trì, quan sát mọi người phía dưới.Các đệ tử lần lượt đứng phía sau lưng của sư phụ theo đúng bối phận. Chỉ riêng Hạ Hoài An vẫn đứng một mình.Hàn Minh có chút không đành lòng, tam sư đệ của lão bế quan đã lâu không hề ra ngoài, hơn nữa lại có xích mích với nhị sư đệ. Hôm nay các đệ tử tề tựu ở đây, duy chỉ có Hạ Hoài An là không có sư phụ xuất hiện.Giữa lúc Hàn Minh vừa định tuyên bố bắt đầu cuộc tỉ thí thì một tiếng nói vang lên:- Khoan đã!Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân trạc ngoài tứ tuần, dáng người khá cao lớn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng. Vừa thấy người đó, sắc mặt Trình Thiên trở nên âm trầm, Hàn Minh kinh ngạc kêu lên:- La Thành!Người nam nhân đó chính là tam sư đệ của Hàn Minh, Triệu La Thành. Mấy năm nay hắn vẫn một mực bế quan, không hề ra ngoài, hôm nay lại đột ngột xuất hiện.Hạ Hoài An trông thấy Triệu La Thành, thoại đầu kinh ngạc, sau đó mừng rỡ, chạy đến bên hắn, nếu nhìn kĩ sẽ thấy khóe mắt Hạ Hoài An có chút hồng.- Sư phụ!Hạ Hoài An ôm lấy Triệu La Thành, nhỏ giọng nói:- Đồ đệ cứ nghĩ sư phụ sẽ không ra ngoài.Triệu La Thành xoa đầu đứa đồ đệ duy nhất của mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng.- Hôm nay con tỉ thí, ta làm sao có thể không đến chứ.Hàn Minh thoáng quan sát sắc mặt Trình Thiên, thấy nhị sư đệ của mình không nói gì thì quay sang Triệu La Thành.- Được rồi. Mau về chỗ đi, tỉ thí sắp bắt đầu rồi.Sự an tĩnh ngắn ngủi trong chốc lát đã được thay thế bằng sự phấn khích của mọi người. Trình Thiên bước lên trên sàn đấu nói to.- Đầu tiên xin cảm ơn chư vị đồng đạo giang hồ đã đến Thanh Phong phái làm khách. Cuộc tỉ thí lần này để chọn người tài giỏi tiếp nhận chức vị chưởng môn Thanh Phong phái. Do đó, các đệ tử không được làm bị thương đồng môn, ngay khi phân thắng bại phải dừng tay.Cuộc tỉ thí sẽ chia ra từng cặp đấu với nhau. Do chỉ có bảy người nên một người được đặc cách không cần phải đấu vòng đầu tiên. Các cặp đấu nhanh chóng được quyết định, Triệu Hàn được đặc cách không phải đấu vòng đầu tiên.Không khí hồi hộp bao phủ sân đấu. Trên sàn đấu hai nam tử đứng nhìn nhau, trận đấu đầu tiên giữa Mã Phi và Hạ Hoài An sắp sửa diễn ra.- Mã sư huynh, xin chỉ giáo cho sư đệ. Hạ Hoài An cầm thanh kiếm, mỉm cười nhìn Mã Phi.- Hạ sư đệ cũng phải cố gắng hết sức.Hai người rút kiếm ra, xông vào nhau. Tiếng kiếm chạm nhau vang vọng khắp sân đấu. Kiếm pháp của Mã Phi có phần nhanh nhạy, dường như muốn tốc chiến. Ngược lại Hạ Hoài An dường như lộ ra vài phần lúng túng. Mấy năm nay Triệu La Thành chỉ bế quan, không chỉ giáo hắn được bao nhiêu. Chỉ qua mấy mươi chiêu, thắng bại đã rõ ràng. Mã Phi đặt tay lên vai Hạ Hoài An.- Không sao, bây giờ đệ còn nhỏ, sau này chỉ cần cố gắng chắc chắn sẽ trở thành cao thủ.- Đa tạ huynh, là do đệ học nghệ chưa tinh, thua cũng là chuyện dĩ nhiên.Nét mặt Hàn Minh lộ ra vẻ hài lòng. Hạ Hoài An đi đến chỗ Triệu La Thành, nói nhỏ:- Sư phụ. Đệ tử đã thua.- Không sao. Là do mấy năm nay ta không quan tâm đến con. Từ bây giờ ta sẽ chuyên tâm dạy dỗ con.Trận đấu đầu tiên vừa kết thúc, trận đấu thứ hai liền bắt đầu. Các vị chưởng môn vô cùng thích thú nhìn lên sàn đấu, đại đệ tử của Hàn chưởng môn cuối cùng cũng lên sân rồi.Cố Đông Hoa đứng đối mặt với Đường Minh Nguyệt, mỉm cười nói:- Không ngờ chúng ta gặp nhau sớm thế, nhị sư muội.Đường Minh Nguyệt hôm nay mặc một bộ y phục màu vàng, đứng dưới ánh nắng lại càng rực rỡ hơn. Nàng cầm thanh kiếm chỉ về phía Cố Đông Hoa, khuôn mặt rạng rỡ.- Đại sư huynh, muội sẽ không nương tay đâu!- Được!Hai người rút kiếm ra, Đường Minh Nguyệt nhanh chóng xông qua phần sân bên kia. Kiếm pháp của nàng và Cố Đông Hoa đều được học từ Hàn Minh nên có phần tương tự nhau. Thanh kiếm trong tay Đường Minh Nguyệt di chuyển nhẹ nhàng lại uyển chuyển, giống như dải lụa đang phất phơ. Chiêu thức biến đổi liên tục, đường kiếm hoa lên sáng chói. Cố Đông Hoa vẫn bình tĩnh chống đỡ, hóa giải các chiêu thức tấn công dồn dập của Đường Minh Nguyệt. Hàn Minh vừa quan sát đã biết Cố Đông Hoa có ý nhường nên dùng ánh mắt nhắc nhở hắn. Cố Đông Hoa thầm than, xem ra hắn không thể giả bộ được rồi. Thôi thì đành tung chiêu ra.Nghĩ thế, Cố Đông Hoa bắt đầu di chuyển thanh kiếm về phía trước. Thanh kiếm lách qua khe hở trong chiêu thức của Đường Minh Nguyệt một cách khéo léo. Chỉ trong tích tắc, Đường Minh Nguyệt cảm thấy lạnh lẽo ngay cổ, kiếm trong tay đã bị chặn đứng.Cố Đông Hoa tra kiếm vào vỏ, cười với Đường Minh Nguyệt.- Kiếm pháp của muội tiến bộ không ít.Đường Minh Nguyệt chán nản tra kiếm vào vỏ.- Biết bao giờ mới đuổi kịp huynh đây?Hàn Minh trông thấy biểu hiện của Cố Đông Hoa rất hài lòng. Dù cho tên đồ đệ của lão không muốn làm chưởng môn, chí ít cũng phải trổ tài năng cho thiên hạ thấy.Các chưởng môn thì thầm bàn tán xôn xao.- Quả là tuổi trẻ tài cao.Trận đấu thứ ba giữa Lưu Quan Tĩnh và Lý Tịch Nhan diễn ra rất nhanh. Dù kiếm pháp của Lưu Quan Tĩnh rất lợi hại nhưng nếu chú ý vẫn nhìn ra Lý Tịch Nhan cố ý nhường.Vòng đầu tiên nhanh chóng kết thúc, mọi người bước vào trong nghỉ ngơi chuẩn bị vòng đấu kế tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương