Trọn Kiếp Một Người

Chương 31: Náo Loạn



Cố Đông Hoa nhìn chằm chằm Mạc Vân, mơ hồ đoán ra được mục đích y đến đây. Hàn Minh và Trình Thiên trong lòng có phần cố kị. Đây chính là nam nhân ở Hà Châu đêm đó, giọng điệu và hình dáng không hề thay đổi. Tuy nhiên, sự lo lắng đó cũng không quá nhiều. Hôm nay có nhiều người trong võ lâm tụ tập ở đây, y chắc chắn không dám làm điều khinh suất.

Mạc Vân thi triển khinh công đi đến trước mặt Cố Đông Hoa. Một người trong số đám người la lên:

- Tên yêu nhân kia. Ngươi đến đây có mục đích gì?

Mạc Vân cười khẩy.

- Còn đến lượt các ngươi quản ta ư?

Có vài người trẻ tuổi kích động, xông lên sàn đấu, ý đồ bắt lấy Mạc Vân. Y hừ lạnh, rút sáo ngọc bên hông ra, đối chọi với kiếm trong tay những người khác.

Hàn Minh đứng ở bên này la lên.

- Mọi người cẩn thận, võ công của y rất cao cường, hơn nữa y còn dùng ám khí.

Thế nhưng những người khác căn bản không tin lời Hàn Minh. Chỉ là một tên oắt con, có cái gì lợi hại. Những chưởng môn nhân các phái cũng không ra tay, mặc cho đám hậu bối xông lên, bản thân thì ở một bên quan sát.

Chỉ trong thoáng chốc, rất nhiều tên đệ tử các phái lên đài. Mạc Vân không hề lộ ra bất cứ biểu hiện lúng túng gì, sử dụng từng chiêu thức đánh bay những kẻ đang xông lên. Y cũng không dùng độc vì lo sợ tên nhu nhược Cố Đông Hoa sẽ vì người khác mà tự đả thương chính mình, gây thương tổn cho y.

Cố Đông Hoa vẫn đứng đó quan sát Mạc Vân, tuyệt nhiên không hề ra tay. Không phải hắn sợ bản thân sẽ chịu ảnh hưởng mà là vì không muốn thương tổn người đang đứng trước mặt mình. Y đã chịu nhiều thương tổn như thế trong quá khứ, không lẽ hắn cũng sẽ làm như thế sao? Huống chi giữa hai người còn tồn tại một mối liên kết, cả về thể xác và tâm hồn.

Mạc Vân sau một thời gian giằng co với đám người thì bắt đầu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Y bộc phát một thân nội lực, hất văng những kẻ đang cố xông lên. Y nói với tất cả mọi người.

- Chuyện hôm nay ta đến đây không hề liên quan gì đến các ngươi. Nếu còn tiếp tục khiêu chiến thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình. Mục đích của ta chỉ muốn đem tên Cố Đông Hoa đi.

Mọi người đều nhìn về phía Cố Đông Hoa, trông thấy hắn không hề phản kháng thì có chút nghi hoặc.

- Không lẽ đại đệ tử của Thanh Phong phái cùng tên ma đầu này có quan hệ gì?

- Từ nãy đến giờ ta không thấy hắn ra tay, không phải là thế chứ?

Mọi người bàn tán xôn xao, Cố Đông Hoa thấy sự tình như thế thì vội nói:

- Đây là chuyện riêng của tại hạ. Mong mọi người đừng nhúng tay vào.

Chỉ một câu này thôi cũng đủ để đám người suy diễn ra nhiều thứ.

Mạc Vân nắm tay áo Cố Đông Hoa, định đem hắn đi thì một kiếm từ đâu chém đến. Y vội tránh né, chỉ cảm thấy nhát kiếm vừa rồi mang hàn ý lạnh lẽo.

- Muốn mang đệ tử của Thanh Phong phái đi phải hỏi qua ý của ta đã.

Mạc Vân nhìn người trước mặt mình, chỉ cảm thấy đây là một khuôn mặt lạnh lẽo, âm trầm.

- Tam sư đệ!

Hàn Minh rất bất ngờ trước sự ngăn cản của Triệu La Thành. Triệu La Thành vẫn một mực đứng đó, đối mặt với Mạc Vân. Y khẽ cười.

- Vậy xin được chỉ giáo!

Hai bên bắt đầu giao đấu kịch liệt. Mạc Vân không dùng kiếm, chỉ dùng thân sáo chống đỡ. Không hiểu sáo làm từ chất liệu gì mà cứng rắn lạ thường, va chạm mạnh mẽ vẫn không hề lưu lại một vết trầy xướt.

Triệu La Thành mấy lần muốn đoạt lấy Cố Đông Hoa nhưng không được, trong thâm tâm thầm kiêng dè, lại có vài phần thán phục với Mạc Vân.

Cố Đông Hoa vẫn luôn quan sát tình huống phát sinh. Bỗng hắn thấy cả người dường như nóng lên, bàn tay ẩn ẩn đau nhức. Hắn giơ bàn tay lên nhìn, phát hiện ra vết thương đã chuyển thành màu đen. Trước mắt hắn mờ hẳn đi, đầu óc choáng váng, chỉ kịp kêu lên:

- Mạc... Vân...

Mạc Vân đang tận lực đấu với Triệu La Thành, nghe tiếng kêu của Cố Đông Hoa, chưa kịp quay lại đã thấy sau lưng nặng trịch. Y thầm bảo không ổn, vung sáo hất Triệu La Thành ra xa, nhanh tay ôm lấy Cố Đông Hoa. Thoáng thấy cánh tay của hắn, y nhíu mày.

- Trúng độc?
Chương trước Chương tiếp
Loading...