Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 10



Nhện tinh boss level 90, toàn thân đầy lông nhọn, tám mắt đảo quanh như muốn thu cả thế giới vào bụng, trên bề mặt cơ thể có 80% là kịch độc kiến huyết phong hầu.

Trịnh Miên Miên đã hoàn toàn trở thành một phần của nhện tinh, toàn bộ thân thể từ cổ trở xuống biến mất, chỉ có đầu là cắm trên cổ nhện – nếu như cái đoạn đen sì bóng lưỡng ấy có thể coi là cổ. Hai mắt cô ta biến thành màu trắng dã, răng nanh dài như cánh tay người răng rắc mọc ra, tổng thể nhìn có tí không hợp tiêu chuẩn hình thể, có điều bây giờ ai còn quan tâm đâu.

"Nhện tiện nhân?" Vương Tuấn Khải ngoẹo đầu nhìn con nhện khủng bố, cảm thấy quan ngại cho cái kết giới "tiện tay làm" của mình, Vương Nguyên bên cạnh đã hoàn toàn từ bỏ lôi kéo Lionel, vô thức lặp lại lời hắn: "Nhện tiện nhân?"

"Chà, đây là một loại yêu quái sinh ra từ trí tưởng tượng của loài người." Học bá Khải vui lòng giải thích: "Trước kia có một cô gái, sống ở trong thôn làng cùng với cha mẹ và những người đồng bạn. Khác với đa số người cùng trang lứa, đến tuổi cập kê cô lại không chịu lấy chồng mà đeo đuổi trí tuệ, quyết tâm bỏ xứ lên thành thị học tập thay đổi tương lai. Nghe rất dũng cảm đúng không? Chẳng qua cái thôn làng cổ hủ hà khắc ấy không chấp nhận một tộc nhân ngang bướng như cô, cũng không ngấm nổi ý tưởng muốn cải biến cuộc sống nhờ tri thức của cô, cuối cùng họ đem cô lên núi tế sơn thần, coi như là không có người này tồn tại."

Thuở đó chữ viết và bài toán đối với những người sống biệt lập với thế giới bên ngoài không khác gì lời nguyền. Nó làm cho tư tưởng người trẻ thay đổi, khiến họ mong cầu một cuộc sống tươi mới khác hẳn với việc phải chôn nửa cuộc đời trong chốn rừng sâu nước độc. Thứ như vậy là tà ma ngoại đạo, là yêu quái dụ người, mà kẻ bị chúng nguyền rủa vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể giải thoát chính mình được, chỉ có thể nhờ vào thần lực của sơn thần trấn áp.

Nếu không thể giải lời nguyền, thì cống nộp tế phẩm lên để tránh cơn giận của thần đổ ập xuống thôn làng.

"Cô gái nọ bị đem lên làm tế phẩm, nửa đêm vùng dậy chạy thoát ra ngoài, song cô ta không ngờ rằng bọn người trong làng đã sớm tiên liệu điều này, chúng cắt đầu cha mẹ cô xuống, treo lên cành cây trước đền thần."

Cô gái đeo trên lưng chiếc gùi mây đỏ thắm, từng bước từng bước giẫm lên lá khô giòn tan. Đỏ thắm không phải do màu vải nhuộm từ thôn làng xa, mà là máu thịt của rừng xanh khô cằn. Tí tách, tí tách,...

Tí tách, tí tách,...

Hai cái đầu người trợn trừng mắt nhìn thẳng lên bầu trời, nằm trong chiếc gùi cô gái đeo.

Xáƈ ŧɦịŧ cha mẹ, thi thể rừng xanh, làm tàn lụi ý niệm cầu sinh cuối cùng của con người.

"Cô ta bị sốc rất nặng, sau khi mang đầu cha mẹ đi, đụng phải bọn đàn ông trong làng."

Vương Nguyên vẫn luôn im lặng, rốt cuộc cũng tham gia vào câu chuyện: "Cô ta có phải là quái vật lần trước đuổi theo tôi trong ảo cảnh hay không?"

"Cô ta lại không thể thoát khỏi nơi này." Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu: "Quái vật cậu gặp trong ảo cảnh chỉ là một phần oán niệm của cô ta."

Chỉ là một phần oán niệm, mà tàn khốc đến mức khiến cả ảo cảnh run rẩy.

"Cô ta bị hãm hại đến chết, mang theo đầu cha mẹ uất ức tử vong, sau cùng bị một thế lực trong ngọn núi này thúc đẩy, ngày ngày chờ người đi ngang đây liền gϊếŧ họ, thu thập oán linh, cắn nuốt hồn phách, biến thành bộ dạng ngày hôm nay." Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vương Nguyên, thở dài: "Tôi biết cậu đang nghĩ cô ta quá thảm nên mới phải chọn cách này để tái sinh mà trả thù, nhưng thôn làng của cô ta đã sớm biến mất rồi, những người cô ta gϊếŧ điều là người chết oan, nếu cậu thương hại cô ta, ai sẽ thương người chết oan đây?"

"Tôi không có." Vương Nguyên bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ muốn nói, cô ta đến rồi kìa."

Vương Tuấn Khải quay phắt lại.

Cách một lớp kết giới, móng vuốt sắc bén của nhện tiện nhân đã cào đến sát hắn.

"...Bắt loại yêu vật này chỉ có một cách." Vương Tuấn Khải bình tĩnh bỏ qua màn tự biên tự diễn, thỉnh thoảng lén liếc Vương Nguyên một cái: "Hít sâu nào."

Vương Nguyên hít sâu.

"Thở ra."

"..." Vẫn là nghe theo thở ra một cái.

"Lại hít sâu một cái."

"..." Vương Nguyên mặt không biểu cảm nâng đầu, hướng Vương Tuấn Khải "nhìn chằm chằm", dù đôi mắt của cậu không hề biểu lộ tí gì nhưng Vương Tuấn Khải lại mặc nhiên đọc ra một loại cảm xúc gọi là "nghi ngờ".

Vương Tuấn Khải cầm đoạn nến phừng phừng cháy, tay hắn thế mà không hề bị lửa bén đến, ngọn lửa nhấp nháy nhảy nhót trước mặt Vương Nguyên như một vật thể sống, làm cho nhiệt độ không khí xung quanh cậu tăng lên.

"Tin là nó có thật." Vương Tuấn Khải đưa ra ngón trỏ, không ngừng xoay vòng quanh đoạn nến, thấp giọng niệm: "Những thứ cậu nhìn thấy không phải là ảo giác, không phải là nhầm lẫn hay bất kì sự tưởng tượng phi logic nào, tất cả đều là thật, tất cả hiện hữu như một lẽ đương nhiên."

Ầm ầm!

Nhện tiện nhân không ngừng dùng vuốt cào lên kết giới, răng nanh cắm xuống kết giới bị văng ra nhiều lần khiến nó lồng lộn lên, sốt ruột mà tấn công từ dưới mặt đất.

Vương Nguyên hơi sửng sốt, cố nén nghi hoặc xuống đáy lòng, làm theo lời Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn nhện tiện nhân đang rít gào, híp mắt:"Vòng chơi cuối cùng, quy tắc mà ta đặt ra là..."

"...Không thể quay đầu."

Dứt lời, ngọn nến trong tay hắn bùng cháy mãnh liệt, như một ngôi sao lớn soi sáng cả vùng trời, chiếu rọi đến phía sau lưng hắn, làm cho đất đai như ánh lên một tầng kim quang.

Vương Nguyên không thể nhìn thấy cảnh đẹp kia, nhưng lại nghe được tiếng động kỳ lạ.

Rào rào rào!

Giống như là có ai đó từ mặt đất...liên tục bò lên vậy.

Âm thanh rợn tóc gáy đan xen tiếng rít bén nhọn của nhện tiện nhân, Vương Nguyên hơi sững người, cảm giác được có rất nhiều "người" đang đứng xung quanh mình, nhưng trong bóng tối đen ngòm chỉ tồn tại hai cái bóng đỏ - một là Vương Tuấn Khải, hai là Lionel...

"Đừng quên ý niệm của cậu." Vương Tuấn Khải thì thầm nhắc nhở: "Tin vào những gì mình nghe, tin vào điều mình muốn."

Vương Nguyên hít sâu một hơi.

"Thế nên tôi mới bảo cậu hít sâu."

"..." Vương Nguyên không so đo chủ đề này, thấp giọng hỏi: "Những thứ đó là gì?"

"Yêu tu và các bạn nhỏ."

"Hả..?"

"Đúng hơn là yêu tu trong câu chuyện của cậu, người đàn bà từng lột da chồng và con trai cùng bạn gái gã, sát nhân gϊếŧ người trong ký túc xá nam sinh." Vương Tuấn Khải gật gù: "Bởi vì cậu chỉ tin vào những câu chuyện này nên bọn họ mới có cơ hội xuất hiện. Cũng không nhiều lắm, nhưng đủ số lượng rồi..."

Vương Nguyên sửng sốt.

Tiếng động rào rạt đào đất ầm ầm bên tai vẫn còn văng vẳng, đợi cả nửa ngày, cuối cùng Vương Tuấn Khải lại nói kẻ bò từ lòng đất lên là những nhân vật trong chuyện ma bọn họ kể?

"Nhện tiện nhân có thể tùy ý sát hại vô số người để lớn đến ngày hôm nay dĩ nhiên không chỉ do thực lực của nó." Vương Tuấn Khải có vẻ rất ghét phải nói đến việc này: "Chuyện này không liên quan đến cậu, biết nhiều cũng không ý nghĩa, cậu chỉ cần hiểu cách duy nhất gϊếŧ nhện tiện nhân chính là đợi."

Đợi.

"..." Vương Nguyên cuộc đời này đã đợi quá nhiều. Bất đắc dĩ cúi người chăm Lionel, cậu phát hiện Lionel dù hôn mê vẫn mấp máy môi rêи ɾỉ, gò má ẩm ướt...Có lẽ bây giờ y đã nhận ra Diêu Văn chẳng hề còn sống trên cõi đời.

Ba mươi sáu người, một chuyến xe, lật tại con dốc lên núi trong ngày sương mù. Tài xế vốn dĩ đã bị nhện tiện nhân khống chế, chỉ biết máy móc lái xe, đến khi nhận được lệnh của cô ta thì lập tức tăng tốc độ cho xe đâm sầm vào lan can, rơi xuống núi.

Chỉ có Lionel kịp nhảy ra, nhưng chữ "kịp" này đánh đổi bằng mạng sống của Diêu Văn.

"Thứ gì nhỏ giọt trên áo cậu vậy! Má nó, là máu sao! Phía trên tầng có người vào kinh kỳ mà không chịu chuẩn bị gì sao?!"

"Không phải, không phải, Lionel! Không phải...! Là máu người chết!!!"

"Mau nhảy khỏi xe, đưa tay đây cho tôi, tôi đẩy cậu ra khỏi xe trước!"

Lionel cố gắng bắt lấy tay đối phương, lạnh lẽo, cứng ngắc, người trước mắt phút chốc biến thành thi thể xám trắng, khớp hàm khô khốc đen sì không hề có đầu lưỡi.

Sức lực cực mạnh ném y ra ngoài, lưng y đập vào vách đá, nhưng y dường như không cảm thấy đau, trước mắt chỉ còn duy nhất hình ảnh người nọ im lặng đứng trong xe khách, dần biến mất theo chiếc xe khách ở khoảnh khắc tuyệt cảnh.

Ầm!

Nhện tiện nhân to lớn khổng lồ, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hình thể của mình chính là điểm yếu để đối phương công kích. Một người đàn bà điên với hốc mắt hõm sâu lõm vào trong không ngừng cầm dao cắt da nó, một con yêu quái xinh đẹp tuyệt trần vung lên chín cái đuôi quất thẳng lên mặt nhện tiện nhân, khiến nó hận nhất là con chuột nhắt không ngừng trói chặt chân nó bằng sợi tóc trên tay tên thầy pháp kia...

Két____________!

Thân người con chuột bị nó cắt ra một đường, nhưng lại không có máu chảy ra.

Vết thương không khép lại, song chẳng hề gây ảnh hưởng đến tốc độ của thiếu niên, tròng mắt đen kịt âm u lia qua đốt khớp chân, nhanh nhẹn mà lao đến, tung ra sợi tóc trắng như cước quấn chặt khớp chân. Làm xong tất cả, thiếu niên lùi ra ngoài, nắm lấy hai đầu sợi tóc dài vô hạn kéo mạnh!

Thân hình quá cỡ của nhện tiện nhân nện xuống đất bằng, rầm một tiếng chấn động đại địa, lún sâu một thước.

"Không tồi, còn biết kéo dài thời gian." Vương Tuấn Khải sâu xa nói một câu.

Thiếu niên không thể quay đầu, bóng lưng cứng lạnh thẳng tắp, trông như một bức tượng sắt vô tri.

Nhện tiện nhân bị trói chặt, điên cuồng mà giãy dụa, chút tấn công này chẳng là gì để nó sợ hãi, nhưng nó đã rất nôn nóng. Có lẽ đến giờ phút này nó vẫn nghĩ phần thắng sẽ thuộc về nói, vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm cận kề.

"Đừng tưởng có sự bảo hộ của kẻ đó thì tự do tác quái." Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói, hắn đưa tay lên cao, năm ngón tay mở ra: "Gặp phải ta ngày hôm nay, chính là mạng ngươi đã tận!"

Năm ngón tay hắn gập xuống, một lực áp vô hình đè lên thân người nhện tiện nhân. Vốn đụng một tên thầy pháp chẳng có gì đáng uy hiếp, nó lại không nghĩ ra được tại sao năng lực của tên thầy pháp này lại khủng bố như vậy.

Nhện tiện nhân bị ép gắt gao, cả nói cũng không nói được, trơ mắt nhìn mây đen dần tan, lộ ra mặt trăng sáng rỡ.

"Gϊếŧ, ta, là, phạm, vào, cấm, cấm...!"

"Anh mày đâu phải thầy pháp bình thường." Vương Tuấn Khải đột nhiên cười quái gở: "Từng gặp qua thầy pháp đẹp trai như anh mày sao? Có không? Không có! Thế là đúng rồi!"

Thiếu niên, Vương Nguyên, nhện tiện nhân: "..."

Mãi cho đến khi nhện tiện nhân hét chói tai co rút cơ thể lại bằng một ngón tay cái, Vương Nguyên mới biết nhện tiện nhân sợ ánh trăng.

"Lúc biến hình xong mới sợ ánh trăng, bởi vì đêm cô ta chết là đêm trăng tròn, cô ta cho rằng mặt trăng chứng kiến hết thảy sợ hãi nhục nhã của mình, nên vừa sợ vừa căm hận, tự tạo ra sơ hở cho chúng ta chọt vào." Vương Tuấn Khải vươn vai, cầm đoạn tóc qua loa nhét vào túi áo, liếc cái khách sạn đã bị cuộc tranh đấu của hai bên đánh sập tan tành: "Đi thôi, đến hẻm núi nghỉ chút đã."

Vương Nguyên gật đầu, lôi kéo Lionel.

"Muốn đi theo?" Vương Tuấn Khải nhìn thiếu niên đứng cách đó không xa, nhún vai: "Tôi không thu nạp cương thi."

Thiếu niên dùng mắt cá chết đáp trả hắn: "..."

"Người là do cậu cứu, nhân duyên quả báo cậu tự gặt, đứng đực ra đó làm gì? Chẳng phải đã hứa cả đời bảo hộ người ta sao? Thật là..." Vương Tuấn Khải còn ngại chưa đủ dài dòng, nhưng nói xong cũng không quan tâm thiếu niên có đi theo mình không, lắc lư tìm Vương Nguyên.

End Chapter 10
Chương trước Chương tiếp
Loading...