Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao
Chương 22: Very Very Love
“Được!” Lâm Tây còn rất vui vẻ: “Nhưng… Anh chỉ gọi bốn lon là có ý gì?” Trần Kiều lửa cháy đổ thêm dầu: “Em một lon, ba lon còn lại là của anh.” “Anh cũng quá xem nhẹ em rồi.” Lâm Tây bất mãn. Trần Kiều lại dứt khoát lưu loát khui một lon khác, đổ một ly cho mình: “Anh cũng là lần đầu tiên uống bia, nhưng tửu lượng chắc sẽ tốt hơn em chút.” Lâm Tây vừa lòng: “Anh thật đúng là bé ngoan, không hút thuốc không uống rượu bia. Như vậy có tính là em đang dạy hư anh không?” “Hôm nay đã biết tửu lượng của mình thì về sau không có anh ở bên cạnh, đừng khoe khoang tửu lượng gì đó, biết chưa?” Lâm Tây uống một ngụm bia, tức giận nói: “Ít nói lời ủ rũ.” Trần Kiều nhìn cô, nhướng mày, cũng nâng ly lên uống. Tuy Lâm Tây ghét rượu bia, Trần Kiều còn nói không ít lời rũ rượi, nhưng dù sao cũng phải nói đây là một buổi tối không tồi. Uống bia ăn tôm hùm đất, ngồi đối diện là bạn trai, tương lai. Lâm Tây vui vẻ, ăn nửa chén lẩu niêu, tiêu diệt sạch sẽ một phần thịt nướng. Phố đêm rất náo nhiệt, bia, thịt nướng, tôm hùm, ốc đồng…… Người ngồi thành đàn trước bàn cơm cười đùa, pháo hoa từ quán thịt nướng bay lên bầu trời, bùng một tiếng tia sáng nở rộ như hoa. Hòa âm ầm ĩ của mùa hè, gió thổi ôn nhu cũng tới thăm. Đây là mùa hè. Lâm Tây ghé vào bàn chống cằm, nhìn Trần Kiều ở đối diện, đường cong sắc bén, mặt mày tinh xảo, cái mũi cao cao.… Thật là đẹp. Lâm Tây nhìn pháo hoa sau lưng Trần Kiều, Lâm Tây chỉ cảm thấy Trần Kiều như là tiểu thần tiên đến từ bầu trời. Lăn lộn chốn hồng trần, dính vào pháo hoa ôn nhu. “Trần Kiều, không biết em đã nói với anh chưa.” Lâm Tây lại uống một hớp bia, mặt đã đỏ lên. “Cái gì?” Trần Kiều uống dư lại một lon bia, mặt không đổi sắc. “Em đặc biệt đặc biệt thích anh.” Trần Kiều ngẩn người, động tác trên tay ngừng vài giây, lại nói: “Sau này tốt nhất là em nên uống một lon thôi, không được uống nhiều thêm, đã biết chưa?” “Chiều nay ở KTV còn uống nửa lon.” Lâm Tây kháng nghị: “Một lon nữa!” “Hơn nữa em chưa có say, đầu chỉ choáng một chút thôi!” “Nhưng lời nói vừa rồi là thiệt tình, anh không thích nói, vậy cũng có thể đổi cách nói khác.” Lâm Tây đỏ mặt, xoa xoa trán, nói. “Em vô cùng vô cùng thích anh!” “Em siêu cấp siêu cấp thích anh!” “Em very very love anh.” Trần Kiều đau đầu nhìn con ma men đối diện. Học người khác uống bia làm gì, ngoan ngoãn uống trà sữa không tốt sao? Trần Kiều gọi chủ quán tới tính tiền, lại chuẩn bị gọi xe đưa Lâm Tây về nhà. Lúc này con ma men Lâm Tây đứng lên. “Bồi em đi dạo một chút.” “Em còn có thể đi?” Trần Kiều quan tâm nói. Lâm Tây bị nghi ngờ tửu lượng kém, vô cùng không vui, khoe khoang đứng thẳng người đi mấy bước cho Trần Kiều xem. Đi xong, quay đầu lại khiêu khích nhìn Trần Kiều, ngốc cực kỳ. Vẻ mặt của Lâm Tây như đang nói: Thấy chưa, người ta chưa có say, còn có thể đi được năm bước, đầu óc còn tỉnh táo lắm nhé. Trần Kiều bất đắc dĩ nói: “Được, đi hóng gió, cho em tỉnh rượu.” “Em không say.” Lâm Tây vẫn kiên trì. “Được, là đi bộ cho tiêu thực.” Trần Kiều không thèm chấp nhặt với con ma men. “Em không no.” Lâm Tây uống bia đến đầu óc choáng váng. “Vậy được.” Trần Kiều bật cười nói: “Anh đây đưa em về nhà.” “Không.” Lâm Tây cau mày suy nghĩ, “Được rồi, em no, đi thôi.” Trần Kiều mỉm cười, đưa Lâm Tây đi vòng quanh công viên. Dọc theo đường đi Lâm Tây mưu đồ gây rối nhìn Trần Kiều, nhìn chằm chằm anh, vừa mới ăn cay nên môi hơi sưng đỏ, cô liếm liếm môi, thoạt nhìn rất giống cún con đang nhìn cục xương lớn. “Bây giờ muốn đi chỗ nào?” Trần Kiều hỏi. Bắc Thành không lớn, không có chỗ nào hay ho để đi. “Nhà anh.” Trần Kiều nhìn Lâm Tây, trầm giọng nói: “Một cô gái buổi tối đừng chạy vào nhà của người đàn ông khác.” “Anh cũng không phải đàn ông khác.” Lâm Tây nghiêng đầu, hừ một tiếng, chẳng hề để ý nói, “Hơn nữa, lúc trước không phải anh kêu em buổi tối ở lại nhà anh sao, nửa đêm mới trở về nhà.” Lâm Tây hung hăng đá chân anh, thiếu chút nữa vấp té: “Đồ lưu manh!” Trần Kiều giật giật khóe miệng không biết nói gì, lời này, nghe như bản thân anh thật giống một thằng lưu manh. Trần Kiều: “Em về muộn, ba mẹ em không lo lắng?” Lâm Tây: “Bọn họ cho rằng mấy ngày nay em đi chơi liên hoan tốt nghiệp với bạn bè, không có gì lo lắng.” “Vậy điện thoại của em, bọn họ có hỏi không?” “Em nói mình lấy tiền mừng tuổi mua, dù sao bọn họ cũng không hiểu kích cỡ.” Lâm Tây nhìn Trần Kiều cười cười: “Cũng đâu thể nói là bạn trai mua cho em.” Trần Kiều nhíu nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu thô tục. Tối hôm nay Lâm Tây công kích quá mãnh liệt, anh cảm thấy mình chịu đựng không nổi. Trần Kiều thanh thanh giọng, nói: “Anh đưa em về nhà.” “Không.” Lâm Tây lắc đầu: “Em muốn đi Tiểu Nam Sơn ngắm ngôi sao.” Trần Kiều nhìn đồng hồ: “Hiện tại đã 8 giờ.” Lâm Tây cúi đầu: “Không muốn về nhà.” “Vậy cũng không thể lên núi.” Trần Kiều ôn nhu nói. “Ngồi ghế đá công viên một lát được không?” Lâm Tây ăn uống ngon lành, sau khi ăn thịt nướng và tôm hùm đất xong còn có thể đứng trước xe bán đồ ăn vặt ở công viên ánh mắt trông mong ăn vạ không chịu đi. Trần Kiều bất đắc dĩ, “Muốn ăn cái nào?” Lâm Tây chỉ chỉ: “Cá viên chiên.” “Còn muốn ăn chân gà nướng ớt cay.” Trần Kiều quay đầu nhíu mày nhìn Lâm Tây. “Ăn hết không?” Trần Kiều hỏi. Lâm Tây vỗ vỗ bụng, “Hết!” Trần Kiều mua một hộp chân gà nướng ớt cay, và một phần cá viên chiên, cầm hai hộp đồ ăn. Sau đó cùng Lâm Tây tìm một băng ghế đá ngồi xuống. Trần Kiều đưa cá viên chiên qua, hộp chân gà bưng trong tay mình, “Ăn cái này trước đi.” Lâm Tây cầm một sâu cá viên quơ quơ trước mặt Trần Kiều, ý bảo anh cũng ăn, Trần Kiều đẩy trở về, “Em ăn trước đi, dư lại để anh ăn.” Lâm Tây nhướng mày, lấy cá viên chiên về, lại cầm một sâu cá viên bỏ vào trong miệng, mơ hồ nói không rõ: “Anh thế này giống như em đang khi dễ anh vậy.” Trần Kiều cười, giúp cô mở hộp chân gà nướng ra, nói: “Về sau ít ăn cay chút, không tốt cho dạ dày.” Lâm Tây rung đùi đắc ý, ăn vui vẻ không trả lời anh. “Em nhìn xem hôm nay từ sáng đến tối em ăn những thứ gì.” Trần Kiều quở trách: “Lẩu, tôm hùm đất xào cay, thịt nướng, cá viên chiên, chân gà nướng ớt cay, còn uống bia.” “Tối hôm nay về nhà chắc chắn bị đau bụng.” Lâm Tây nghe tai này lọt tai kia, lấy một cái chân gà cắn một miếng, sung sướng nói: “Chân gà này ăn ngon, anh ăn thử đi.” Lâm Tây cầm một cái chân gà nướng, đưa tới bên miệng Trần Kiều. Trần Kiều nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lâm Tây, hưng phấn chia sẻ chân gà cho mình, Trần Kiều bất giác cúi đầu, cắn một miếng. “Thế nào thế nào, có phải ăn siêu ngon?” Đôi mắt Lâm Tây sáng lên nhìn Trần Kiều. “Ừm.” Trần Kiều gật gật đầu, ma xui quỷ khiến nói: “Ngọt.” Lâm Tây lập tức nhíu mày: “Anh nói cái gì.” Lâm Tây lòng đầy căm phẫn quơ quơ chân gà trong tay, ớt suýt nữa văng lên trên quần áo, “Đây là chân gà nướng! Ớt! Cay!” “Ý anh là gia vị hơi ngọt.” Trần Kiều sắc mặt đạm nhiên, “Sau này ít ăn ớt cay chút.” Lâm Tây bĩu môi tiếp tục ăn. Trần Kiều hiếm khi giống người bình thường, há miệng hít hà, không nói gì. Lâm Tây cũng hít hà lại cắn một miếng chân gà nướng, chậm rãi nói: “Hôm nay Trịnh Trình Trần, chính là lớp trưởng, cậu ta nói với em…” Nghe được hai chữ lớp trưởng này, Trần Kiều thực mẫn cảm quay đầu, đôi mắt hẹp dài không tự giác híp lại. “Cậu ta nói hi vọng có thể cùng em lên chung một trường đại học. Em nói, chúng ta cùng nhau cố gắng.” “Lúc ấy em đột nhiên nghĩ đến anh, nếu em rời đi nơi này lên đại học, vậy anh phải làm sao bây giờ.” Lâm Tây quay đầu nhìn Trần Kiều. Trần Kiều rầu rĩ nói: “Anh là thất học, không lên được đại học.” Lâm Tây tức giận đánh một cái lên vai anh: “Cái gì thất học! Em chỉ thích thất học, thì sao!” Lâm Tây lại nhỏ giọng nói: “Em không phải ý này. Em suy nghĩ, nếu em đi rồi, vậy, chúng ta có phải thật sự không thể.” Trần Kiều nói: “Chúng ta vốn dĩ đã không thể.” “Em là sinh viên, anh là thất học.” “Em còn một bó lớn tương lai, anh cái gì cũng không có.” “Sau này em sẽ lên đại học, sẽ có một công việc đàng hoàng, gặp được rất nhiều người tốt.” “Bọn họ có văn hóa, có gia thế tốt, tính cách tốt, bọn họ sẽ tốt giống Trịnh Trình Trần.” Trần Kiều nhìn thoáng qua Lâm Tây, giọng nói ấm ách tiếp tục nói: “Sẽ thích em, thổ lộ với em, đối xử với em thật tốt.” “Đó mới là chồng của em, anh không phải người tốt, cho nên em đừng đặt thanh xuân và tình cảm của mình sai chỗ lên trên người anh.” Lâm Tây lần đầu tiên nghe Trần Kiều nói một hơi dài như vậy, so với lần trước “Hay là thôi đi”, lần này nói tương đối nhiều, cho cô mặt mũi. Lâm Tây tự trấn an, có tiến bộ. Lâm Tây lại tức giận, anh có ý gì, anh dựa vào cái gì cảm thấy cô sẽ thích người giống Trịnh Trình Trần, dựa vào cái gì thay cô quyết định ai mới là chồng của cô, dựa vào cái gì nói cô đặt thanh xuân và tình cảm sai chỗ. Trần Kiều thong thả lại trầm thấp nói: “Lâm Tây, anh không có tương lai.” “Cái gì gọi là không có tương lai?” Lâm Tây hỏi ngược lại. Lâm Tây: “Đối với em trời chính là tương lai, chỉ cần có ngày mai thì sẽ có tương lai.” “Nếu anh cho rằng anh không có ngày mai, thế thì em thay anh mở đường, nếu anh cảm thấy con đường là bóng tối em sẽ đốt đèn cho anh.” Lâm Tây nhìn Trần Kiều gằn từng chữ. “Trần Kiều, lúc trước em cũng ở trong bóng tối một mình vượt qua. Tuy không biết quá khứ của anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng em biết em còn may mắn, so sánh với anh thì không tính là gì.” “Nhưng, lúc trước là anh chiếu sáng bóng tối trong lòng em.” “Vậy bây giờ, em có thể, cầm ánh sáng anh cho em, chiếu sáng lên anh.” Trần Kiều nghiêng đầu nhìn cô gái nói muốn chiếu sáng cho anh, bởi vì uống bia, trên mặt còn đỏ bừng, tay trái cầm một hộp chân gà nướng ớt cay, ngoài miệng còn dính dầu chưa lau khô. Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn cảm thấy, cô gái trước mặt anh, ánh sáng bắn ra bốn phía. Anh dao động, phòng tuyến cuối cùng lung lay sắp đổ, gần như sụp đổ. Ai mà không muốn hướng tới ánh sáng, cho dù là một một người u ám xấu xa cỡ nào cũng muốn hướng tới những thứ tốt đẹp. Nhưng người ở trong bóng tối lâu rồi, khi lần nữa nhìn thấy ánh sáng, phản ứng đầu tiên không phải đón nhận. Mà là trốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương